Thần Mộ 2

Chương 74: Phá hỗn độn, khai thiên địa

"Thuẫn bài! Thuẫn bài!" Trong đầu Thần Nam loé lên một ý tưởng, hắn cẩn thận nghiên cứu kĩ vật đó, thất thanh kêu lên: "Đây nhất định chính là cổ thuẫn đó của Khôn Đức".

"Ặc, ngươi điên rồi, cái vật này đâu có chỗ nào giống thuẫn bài đâu".

Thần Nam khẳng định: "Đây chắc là một mảnh vỡ của cái cổ thuẫn đó. Cái thuẫn bài của Khôn Đức tự xưng đến chủ thần cũng không thể phá vỡ chỉ là một…mảnh vỡ".

"Có…có quá đáng quá không?". Một mảnh vỡ của cổ thuẫn mà có thể chặn được đòn tấn công của chủ thần ư?". Tử kim thần long trên mặt tràn đầy sự thiếu tin tưởng.

Thần Nam không để ý đến nó, hắn bắt đầu điên cuồng vận chuyển huyền công, vô tận ma khí từ cơ thể hắn phát ra, một bóng đen từ từ ngưng tụ thành hình sau lưng hắn, trong tay hắc ảnh là tử vong ma đao được thật chất hoá. Ngoài ra xung quanh bóng đen còn bảy tám thanh binh khí trôi nổi, ngoại trừ một cái thuẫn bài, còn lại đều mơ mơ hồ hồ, không nhìn rõ được.

Thần Nam vẫy tay trái, cái thuẫn bài gần như thật chất hoá đó bay đến trước mặt hắn, trên mặt hắc sắc thuẫn bài khắc đầy những hoa văn cổ.

"Trời ơi" tử kim thần long kinh ngạc hô lớn: "Hoa văn trên thuẫn bài đó giống y như hoa văn trên cái vật này".

Thần Nam đem vật màu xanh thẫm đó đặt cạnh thuẫn bài, kích động nói: "
trừ màu sắc khác nhau ra, vật này hoàn toàn đồng dạng với cái hắc thuẫn này".

Tử kim thần long há hốc mồm ra: "
Đây…thực sự là một mảnh vỡ của cổ thuẫn à? Lẽ nào đây chính là thần bí cổ thuẫn của Khôn Đức, được xưng tụng đến chủ thần cũng không thể phá vỡ? Trời ơi, thật là không thể tin nổi".

Thần Nam vô cùng chấn kinh, một mảnh vỡ của cổ thuẫn…thế giới này không ngờ lại có một thuẫn bài giống như hắc sắc ma thuẫn của hắn. Hắn có một cảm giác rất mạnh mẽ, khi những mảnh vỡ của chiếc cổ thuẫn màu xanh đậm này ghép lại với nhau, thì hắc sắc ma thuẫn của hắn cũng sẽ hiện hình.

Lúc này, trong lòng Thần Nam dâng lên những trận sóng dữ dội. Không ngờ ma thuẫn lại tìm được vật đối ứng trong thế giới thực. Lẽ nào những thanh ma binh xung quanh hắn, đều có nguyên hình ở thế giới hiện thựuc.

"Grào…làm rồng xấu hổ quá! Không ngờ long đại gia lại đem một kiện bảo vật thành một phế vật, chút nữa đã vất đi. Thật là làm cho rồng xấu hổ quá".

Thần Nam thu khí tức của hắn lại, bóng đen cùng ma binh liền biến mất. Mặt hắn vô cùng nghiêm trọng, quan sát mảnh vỡ đầy vết nứt của cổ thuẫn. Chủ thần cũng không thể phá vỡ mảnh vỡ này, vậy những vết nứt chằng chịt trên mặt này là do ai để lại. Còn cái cổ thuẫn hoàn hảo ban đầu, làm sao lại vỡ vụn ra được, cần phải có đại thần thông gì để có thể phá vỡ được nó".

Thần không phải là tồn tại cường đại nhất trên thế gian hay sao? Lẽ nào còn có thứ còn siêu việt hơn cả thần hay sao?".

Thần bí cổ thuẫn đưa Thần Nam vào một lĩnh vực không thể tưởng tượng được. Hắn suy nghĩ rất lâu, nghĩ đến rất nhiều việc. Cuối cùng, do những kiện ma binh đó, hắn liên tưởng đến lúc vận chuyển huyền công, một bóng đen xuất hiện phía sau lưng hắn, lẽ nào trong thế giới hiện thực, cũng thực sự có 1 người như thế sao? Lẽ nào nguời đó cũng giống như thần bí cổ thuẫn, lưu lại một phần thân thể trên thế gian.

Hắn có thể tìm được ý nghĩa thực sự của việc những thanh binh khí đó tụ tập xung quanh bóng đen đó không?

Mơ hồ, tất cả đều là mơ hồ

Từ khi hắn hồi sinh từ viễn cổ thần mộ đến nay, trải qua mỗi việc, đều bị một màn sương dày bao phủ. Dường như có một bàn tay vô hình đang dẫn dắt hắn đi theo một hướng đã được định sẵn. Hắn không biết cuối cùng xuất hiện trước mắt hắn là cái gì? Không biết khi chân tướng hiện ra, hắn có chịu đựng nổi hay không.

Từ xưa đến nay, từ đông phương đến tây phương, trên đến tiên thần giới, dưới tại u minh địa phủ, tất cả…tất cả…đều đang chơi hắn. Hắn vô cùng tức giận, hắn có một cảm giác, có người đang thao túng tất cả. Hắn đang sống trong một bàn cờ hoàn mỹ do người khác xếp đặt.

Điều duy nhất hắn có thể làm được là trở lên mạnh hơn, mạnh hơn, tiếp tục mạnh hơn. Đến một ngày đủ mạnh để phá vỡ bàn cờ thoát ra

Nạp Lan Nhược Thuỷ vô cùng thích long cốc của tử kim thần long. Dưới sự giúp đỡ của tử kim thần long và Thần Nam, nàng nhanh chóng chuyển nhà đến nơi này. Khoảng trời đất này với nàng mà nói thực là một thiên đường, một thánh địa ẩn chứa vô tận bảo tàng.

Mảnh vỡ của thần bí cổ thuận đó giáng một đòn mạnh vào tâm lí Thần Nam. Hắn bắt đầu tập trung hết sức nghiên cứu nội thiên địa của mình, hi vọng sớm khôi phục toàn bộ nguyên khí. Bây giờ hắn cần một nguồn sức mạnh vô cùng lớn để cải biến…cải biến vận mệnh của chính hắn.

Đây là một thiên đường để tu luyện. Sau khi phá trừ Mê ảo lôi điện đại trận, tiên khí tràn đầy, linh khí của linh thảo tiên chi lan toả khắp long cốc. Ở một nơi như thế này, đến một người không có chút tu vi nào cũng tâm thần thư thái, thân thể khoẻ mạnh, chứ đừng nói gì đến những người luyện võ như Thần Nam

Thần Nam khoanh chân ngồi trên đất, xung quanh hắn là một khoảng long thảo, xuất phát từng trận linh khí, thông qua da ngấm vào cơ thể hắn. Nhưng đây không phải do hắn hấp thu, mà là do nội thiên địa của hắn đang vận chuyển, hấp thu thiên địa linh khí bên ngoài.

Thần Nam lúc này giống như một kẻ ngoài cuộc, đem thần thức ẩn vào trong tiểu thế giới, tìm kiếm cửa ngõ giao nhau giữa nội lực và ngoại lực.

Đây là một quá trình vô cùng buồn tẻ, bên ngoài trải qua một phút, bên trong nội thiên địa thời gian dài như một ngày. Thần Nam cảm giác hắn ở trong tiểu thế giới trở thành một hoá thạch không thể di động được.

Cứ như thế, thời gian từ từ trôi qua, Thần Nam đã ngồi bất động trong Long cốc ba ngày liên tục

Lại một buổi sáng ánh mặt trời soi tỏ, trong long cốc linh khí lưu động, muôn chim ca hát, một cảnh tượng yên bình đến mê người.

Nạp Lan Nhược Thuỷ mở cửa phòng trúc, phát hiện Thần Nam tư thế không đổi, vẫn ngồi tại đó. Nàng có chút lo lắng, nhưng nàng cũng là một tu luyện giả, hiểu rằng trong tình huống đó nàng không nên quấy nhiễu hắn, chỉ có thể từ từ chờ đợi hắn tự thu công.

Con rồng du côn say lướt khướt bay về, nhìn thấy Thần Nam còn chưa tỉnh, liền phi vào trong bảo động của nó ngủ một giấc. Mấy ngày nay tên khốn đó cũng không nhớ mình đã luộc sạch bao nhiêu quán rượu ở bên ngoài rồi.

Mặt trời từ từ lên cao, Nạp Lan Nhược Thuỷ lặng lẽ ngồi trên một chiếc ghế trúc trước nhà, quan sát Thần Nam. Lần này gặp lại, đã một năm trôi qua, chàng không thay đổi nhiều, nhưng khí chất thì có sự biến hoá rất lớn, có thêm nhiều sát khí lăng lệ mà bớt đi nhiều nét thuần phác ngày trước.

Nàng nhớ lại những việc trong quá khứ. Nàng nghĩ đến thất thần, nhớ lại hình dáng Thần Nam đao trong tay chỉ hướng Sở Hoàng, cứu nàng thoát khỏi hôn lễ, nàng cảm thấy tim mình bỗng đập mạnh lên.

Chỉ là, một năm thời gian, xảy ra quá nhiều chuyện. Trong lòng nàng cũng có lúc xao động, nhưng do hầu hết thời gian nàng đều tập trung nghiên cứu dược lý, nàng cảm thấy cuộc sống một mình như thế cũng có thể coi là một loại hạnh phúc.

Nhưng nàng không ngờ nàng lại gặp lại Thần Nam. Trước mặt hắn, nàng rất bình tĩnh, nhưng trong lòng có chút mơ hồ, có chút bàng hoàng. Bởi vì nàng biết Thần Nam sẽ nhanh chóng rời đi, hắn có rất nhiều việc phải làm, hai người bọn họ giống như là hai người thuộc về hai thế giới khác nhau…


Vào lúc giữa trưa, linh khí dày đặc trong long cốc đột nhiên điên cuồng chuyển động, từ bốn phương tám hướng tụ tập về phía Thần Nam. Linh khí dày đặc hình thành một cơn lốc nhỏ, không ngừng chuyển động xung quanh Thần Nam, xuyên qua da, nhanh chóng tiến vào trong cơ thể hắn.

Nạp Lan Nhược Thuỷ có chút sợ hãi, nhưng nàng không kêu lên, nàng tin tưởng Thần Nam chắc sẽ bình yên vô dạng. Không biết từ bao giờ, nàng dần dần tin tưởng, Thần Nam làm gì thì đều sẽ thành công.

Lúc này thần thức của Thần Nam vẫn đang trầm ngâm trong tiểu thế giới của hắn. Nhưng lúc này mảnh nội thiên địa đang phát sinh những biến hoá kinh người. Linh khí vô tận không ngừng bị hút vào, làm cả phiến không gian hỗn độn không ngừng nổ tung, toàn bộ phiến không gian từ từ mở rộng ra.

Cát vàng vô tận từ từ biến thành đất đai. Mặc dù vẫn còn vô cùng hỗn độn, chưa có trời xanh, nhưng "đại dịa" của tiểu thiên địa đã hình thành. Cuối cùng, một khoảng không gian khoảng 10 trượng từ từ ổn định, đại địa cũng đã cố định chắc chắn.

Đối với một người tu luyện nội thiên địa mà nói, đây là sự kiện có ý nghĩa vô cùng trọng đại. "Khai thiên tích địa" đã tiến hành thuận lợi được một nửa, căn cơ đã hình thành, chỉ còn xem tu luyện giả sau này phát triển như thế nào.

Thần thức của Thần Nam ảo hoá thành thân ảnh, xuất hiện giữa nội thiên địa. Hắn kích động vô cùng, nhìn thấy tiểu thế giới hình thành như thế, giống như nhìn thấy con cái của mình từ từ trưởng thành, niềm vui đó khó có thể diễn tả thành lời.

Cuối cùng hắn cũng phát hiện được thông đạo giữa nội thiên địa và bên ngoài. Ban đầu vồn hỗn độn, gẫy vỡ, bây giờ đã hình thành một cái cửa ra.

Thần Nam thử dùng thần thức tiếp xúc với cửa thông đạo đó. "uỳnh oàng" một tiếng nổ lớn nhanh chóng lấp kín thông đạo. Hắn kinh sợ, tốn rất nhiều khí lực mới có thể ổn định được thông đạo. Thông qua đó, hắn có thể nhìn thấy cảnh vật, hoa cỏ ở bên ngoài.

Từ phía xa, Nạp Lan Nhược Thuỷ đại kinh thất sắc, nàng nhìn thấy xung quanh Thần Nam, không gian từ từ nứt vỡ, một cái động khôn gian xuất hiện bên cạnh Thần Nam, bao trùm lên người hắn.

"A.không!" Nạp Lan Nhược Thuỷ hét lên thất thanh, nhanh chóng lao đến.

Lão rồng du côn đang ngủ trong động cũng bị đánh thức, nhanh chóng bay ra.

Khi một người một rồng tiến đến gần cửa động không gian, động không gian khổng lồ đó đột nhiên đóng lại. Thần Nam cũng đột nhiên mất tích theo.

Nạp Lan Nhược Thuỷ suýt chút nữa thì ngất đi, Tử kim thần long không ngừng bay lượn khắp Long cốc, an ủi nói: "Nạp Lan tiểu thư không nên vội, ta cảm thấy khoảng không gian của rồng có chút cổ quái. Thần Nam không có vấn đề gì đâu, hắn đã thành công tiến vào nội thiên địa của hắn. Một lúc nữa hắn sẽ phá khai cửa không gian để thoát ra".

Lúc này, Thần Nam đã tiến vào nội thiên địa của chính mình, thần thức của hắn cũng đã trở về với cơ thể. Trong không gian 10 trượng của mình, Thần Nam hai tay dang rộng, hướng về phía vô tận hỗn độn trên đầu hét lớn: "Ta nhất định sẽ làm cho phiến thiên địa này rộng lớn vô biên".