Thần Mộ 2

Chương 46: Cuồng nữ Nhược Lan

Thần Nam cuối cùng đã thoát khỏi bó buộc, thiên địa nguyên khí mất khống chế cuồn cuộn lan ra bốn phương tám hướng, đúng trong lúc này phi kiếm chém xuống vừa hay lao vào dòng nguyên khí khổng lồ, thanh kiếm ánh sáng chói mắt chém "ầm" một tiếng rồi bay đi.

Thần Nam lao lên khỏi hố, nới lỏng ma đao trong tay, tay phải làm động tác xuất đao, chém mạnh về phía phi kiếm đang bay văng ra trên không trung.

"Choang."

Ma đao chém trúng phi kiếm, tia lửa bắn tung, trên thanh kiếm xuất hiện một vết mẻ.

"Choang."

Ma đao được Thần Nam khống chế, chém nhát thứ hai, nhát thứ ba, nhát thứ tư…

Pháp môn điều khiển ma đao lúc này dù không phải là tâm pháp Nghịch Thiên thất ma đao nhưng phi kiếm cũng bị chém gãy vì phải liên tục chịu mười đòn do ma lực không gì chống lại được phát ra.

Lí Trường Phong đứng trên không trung mặt tái nhợt, miệng thổ ra một ngụm máu tươi, thanh phi kiếm này là một trong những pháp bảo quan trọng liên kết mật thiết với chủ nhân, vì thế y nội thương không nhẹ.

"Ngươi….cái này….thanh đao đó…." Lí Trường Phong tức giận không nói lên lời, phi kiếm của y vốn là do tinh kim luyện thành, là một trong những pháp bảo quan trọng của gia tộc, vật quan trọng của Đệ nhất đạo môn gia tộc há lại là vật tầm thường? Thanh phi kiếm đó có thể được coi là thần binh bảo kiếm, thành ra y không dám tin vào việc xảy ra trước mắt.

"Grào."

Một tràng long khiếu khẽ phát ra từ ma đao trên không, Lí Trường Phong kinh hãi, lắp bắp nói: "Hồn…thần binh có linh hồn…"

"Vụt."

Thần đao nhanh chóng quay về trong tay Thần Nam, hắn lật thanh đao ngắm nghía, nhìn thế nào đi nữa vẫn cảm thấy đây là một thanh trường đao thật sự, không phải do năng lượng cấu thành.

"Thần Nam ngươi khiến ta động chân nộ…"

"Hừ" Thần Nam ngẩng đầu lên, lạnh lùng nói: "Thực lực của ngươi không bằng Đỗ Hạo, căn bản không đấu được với ta, phi kiếm của ngươi đã bị ta hủy rồi, bây giờ ngươi dựa vào cái gì mà đấu với ta?"

"Không thể tha được, ngươi quá coi thường ta" Lí Trường Phong thét lên: "Ta phải cho ngươi thấy, người của Loạn Chiến đạo môn không thể nào chạm tới được, ngươi chết đi."

"Vụt."

Âm thanh xẹt qua không khí, một mũi kim chùy từ trên không trung đập xuống, lúc đầu chỉ cỡ một nắm đấm, những sau đó kim chùy nhanh chóng biến hình, cuối cùng to bằng ba gian phòng, tương đương một hòn núi nhỏ.

"Choang."

Thần Nam nhanh chóng tránh đòn thứ nhất, kim chùy đập xuống mặt đất, giống như vừa xảy ra đại chấn, cho dù các tu luyện giả đứng cách ba dặm cũng cảm nhận rõ ràng chỗ đáng sợ của kim chùy khổng lồ, không ít người bị mặt đất rung chuyển hất ngã.

"Choang."

Chiếc kim chùy khổng lồ không ngừng đập xuống, khiến người ta khó lòng chống lại được, Thần Nam buộc phải nhanh chóng lách đi, tuy nhiên, những đòn tấn công điên cuồng của Lí Trường Phong không chỉ có thế, y vung tay ném ra một tấm lưới kim ty, gặp gió lập tức vươn ra, trùm lấy Thần Nam.

Sau cùng, y lại ném ra ba mươi sáu thanh tiểu phi kiếm sắc nhọn, tạo thành một lưới kiếm đan xen ở tầng không gian thấp, xẹt về phía Thần Nam.

Kim chùy khổng lồ, tấm kim võng che lấp bầu trời, chùm tiểu phi kiếm phát ra ánh sáng chói lòa, không ngừng lao đi trong không gian, hoàn toàn vây kín lấy Thần Nam vào trong.

"Tốt, đây chính là thực lực thật sự của ngươi đúng không ?" Thần Nam tay nắm chắc ma đao, dồn công lực tới mức cao nhất, thét lớn lên một tiếng: "Nghịch Thiên thất ma đao."

"Soạt."

Một đạo ô quang lao thẳng lên trời, đao mang mười trượng bao phủ khắp tám phương khiến người ta cảm thấy run sợ chém xuống tấm lưới, đập bay kim chùy khổng lồ, chém gãy không ít tiểu phi kiếm.

"Phụt!"

Lí Trường Phong phun ra một ngụm máu lớn, vẻ mặt vô cùng nhợt nhạt, pháp bảo bị hủy hoại, y cũng bị ảnh hưởng, tuy nhiên y nghiến răng cố chịu đựng vết thương, hai tay không ngừng biến hóa pháp ấn, tấm kim võng cùng kim chùy khổng lồ, mớ phi kiếm còn lại, một lần nữa lại chụp xuống Thần Nam.

"Hừ, đúng là chuột chạy cùng sào."

Thần Nam cười nhạt, hắn thu tử vong ma đao lại, lúc mũi chùy khổng lồ đập xuống mặt đất, hắn đã bay lên không trung, một tay nắm lấy cán chùy. Hắn như đại lực thần của thiên giới, cầm lấy mũi kim chùy lớn bằng ba gian phòng múa tít, đầu tiên đập nát tấm kim võng, sau đó đánh vụn số phi kiếm còn lại, cuối cùng lấy luôn kim chùy đập Lí Trường Phong trên không trung.

Khán giả quan chiến ở phía xa đều trợn mắt, biểu hiện của Thần Nam còn giống man thú hơn là man thú chính cống, quả như trong lời đồn đại, hắn đơn giản là quái vật.

Kim chùy nặng bằng cả một hòn núi nhỏ, nhưng lại nhanh chóng lao lên không trung, đập mạnh về phía Lí Trường Phong, họ Lí bị trọng thương nên nhìn thấy mà không tránh kịp.

Nhưng, đúng trong lúc này, một bóng người nhanh như chớp lao tới phía trước Lí Trường Phong, chỉ với một ngón tay nhỏ bé nhẹ nhàng ấn về phía trước, chỉ trong chớp mắt đã giữ kim chùy khổng lồ lại.

Chiếc kim chùy khổng lồ lập tức treo lơ lửng trên không trung, không hề nhúc nhích, ngón tay ngọc ngà nhỏ bé đó đã chặn đứng hướng đi của mũi kim chùy, nhẹ nhàng nhấc nó lên.

Đố là một người con gái xinh đẹp, dung mạo không thua kém gì Long Vũ, hàng lông mày cong, hai mắt tràn đầy linh khí, sống mũi cao, đôi môi đỏ thắm, nàng ta khoảng hai mươi tuổi, nhưng biểu hiện thật kinh nhân.

Dáng người mảnh mai ngược hẳn với mũi kim chùy nhưng nàng ta lại nhẹ nhàng túm lấy cán chùy, cố định nó trên không.

"Trường Phong, huynh đúng là không biết nông sâu, lại liều chết kháng cự với tên biến thái kia, thật đã làm nhục tới danh hiệu đệ tam cao thủ thế hệ thanh niên của gia tộc rồi." Giọng nói của nữ tử khá êm tai, mặc dù đang trách móc nhưng vô cùng dễ nghe.

"Là muội…Nhược Lan, không phải muội đã tới Tây đại lục rồi sao?"

"Không đi, bởi muội nghe được một tin mật, tại nơi cực hàn của phía bắc Đông đại lục có một thanh niên cao thủ vô cùng đáng sợ đã xuất thế, nghe nói, người này đã nằm ngủ trong băng quan hàng ngàn năm, cách đây không lâu mới tỉnh lại. Muội rất có hứng thú với hắn ta và gã kia, muốn cùng hắn giao đấu một lần" Nhược Lan nhẹ nhàng trả lời.

Thần Nam ở phía dưới nghe rất rõ ràng, hắn không chỉ kinh ngạc vì võ công tuyệt đỉnh của người con gái trước mắt, càng kinh ngạc hơn với lời nói của nàng ta.

Vùng đất lạnh nhất của phía bắc Đông đại lục, vạn năm trước là tổng đàn Phá Diệt đạo, cái thế đại ma vương Đông Phương Khiếu Thiên, tử địch khiến hắn phải chết vạn năm trước đến từ đó…

Thần Nam nhìn tuyệt thế nữ tử dáng vẻ xuất trần giống như tiên tử trên không trung hỏi: "Cô là người của Loạn Chiến đạo môn?"

"Không sai, đệ nhất cao thủ thế hệ thanh niên của Loạn Chiến đạo Lí Nhược Lan." Tuyệt sắc nữ tử trên không trung đôi môi hồng đào mấp máy, giọng nói dễ giống như tiếng những châu ngọc leng keng.

Quay cuồng.

Đệ nhất cao thủ thế hệ thanh niên của Loạn Chiến đạo môn lại là một người con gái, Thần Nam hơi kinh ngạc, không còn nghi ngờ gì nữa, Lí Nhược Lan cũng giống như những người khác trong gia tộc này, bề ngoài thoát tục như tiên, nhưng nội tâm vô cùng hiếu chiến.

Lời nói tiếp theo của Lí Nhược Lan đã chứng thực cho những suy đoán của Thần Nam, trong mắt của nàng ta dần dần xuất hiện ánh sáng nóng bừng, nhìn hắn giống như con báo nhìn thấy mồi săn: "Quả nhiên là một đối thủ khó gặp, hi vọng ngươi có thể giúp ta một tay bước vào cảnh giới lục giai, ta mong có thể cùng ngươi cuồng chiến một phen!" "Nữ bạo đồ!" Thần Nam lẩm bẩm, một tuyệt thế mĩ nữ giống như tiên tử, lại có hứng thú với việc chiến đấu kịch liệt, việc này rõ ràng vô cùng quái dị.

"Tuy nhiên, hiện tại vẫn không phải lúc, lúc này ta chắc chắn giết chết được ngươi, nhưng ta cũng khó tránh khỏi bị trọng thương, như vậy sẽ không thể đại chiến một trận với địch thủ hùng mạnh tới từ vùng đất cực hàn miền bắc của Đông đại lục, hắc hắc, một tháng sau ta có thể luyện Loạn Chiến tâm pháp tới cảnh giới hoàn mĩ, tới lúc đó ngươi và kẻ kia có muốn chạy cũng không thoát."

Lí Nhược Lan giống như tiên tử, nói năng rất tự tin, mặc dù là một người con gái, nhưng lộ ra tư thái tuyệt thế cường giả bao trùm thiên hạ.

"Vùng đất cực hàn miền bắc của Đông đại lục? Người mà cô nói là ai?" Thần Nam tỏ vẻ nghiêm trọng, chằm chằm nhìn Lí Nhược Lan trên không trung.

Lí Nhược Lan tay kết pháp ấn, biến kim chùy nhỏ lại, sau đó ném cho Lí Trường Phong, quay người đối diện với Thần Nam nói nhỏ: "Đó chính là điều cơ mật nhất của Phá Diệt đạo mà ta vô tình biết được, nghe nói hắn đã ngủ say hàng vạn năm, vài tháng trước mới từ trong băng quan tỉnh lại, nếu tin tức này truyền r a thiên hạ, đúng là kinh thế hãi tục! Hắn tìm hiểu những trường sóng gió trên đại lục, vài ngày trước đã đi về phía Nam, cho ngươi biết, hình như vì ngươi nên mới đi xuống phía Nam, ta không hi vọng ngươi bị hắn giết chết, bởi ngươi là hòn đá mài của ta."

"Hắc hắc…" Thần Nam cười lớn: "Lí Nhược Lan, người trong gia tộc của cô, đúng là những người vừa điên cuồng vừa tự phụ, cám ơn cô đã có lòng tốt nhắc nhở, tuy nhiên cô nói ta là đá mài của cô sao? Hừ, đã như vậy, hôm nay ta mài đao cho cô nhé!" Nói xong, hắn giơ ma đao hướng lên không trung.

"Ta nói hôm nay không đại chiến là sẽ giữ lời, một tháng sau ta nhất định sẽ tới tìm ngươi, hi vọng ngươi có thể sống được qua một tháng, bởi người muốn giết ngươi quá nhiều!"

"Ta phải xem xem kẻ nào dám tới giết ta?"

"Lớp trẻ Đỗ gia không kẻ nào không muốn giết ngươi, lại còn huynh đệ tỉ muội của ta đều muốn lấy ngươi làm đá mài, cộng thêm kẻ địch hùng mạnh tới từ phương bắc…hừ. Mong là ngươi sống sót, bởi ta hi vọng cuối cùng ngươi sẽ chết trong tay ta."

Lí Nhược Lan bạch y tung bay, nói những lời này với phong thái vô cùng ung dung, căn bản không nhìn ra chút sát ý nào, tuy nhiên Thần Nam biết người con gái này còn đáng sợ và điên cuồng hơn Lí Trường Phong, nếu không nàng ta làm sao trở thành đệ nhất cao thủ thế hệ thanh niên của Loạn Chiến đạo môn.

Tiên tử xuất trần như thế này lại có khía cạnh điên cuồng, đúng là khiến người ta vô cùng kinh ngạc.

Lí Nhược Lan và Lí Trường Phong dần đi xa…