Tiễn Dịch Minh nhìn qua nữ nhân quỳ gối trước mặt của Nhạc Trọng, trong mắt hung quang lóe lên, lớn tiếng quát lớn:
- Cô câm miệng! Còn dám lắm miệng thì coi chừng tôi giết cô đấy!
Bị Tiễn Dịch Minh quát lớn, thân thể nữ nhân kia run lên, lôi kéo một nữ hài xinh xắn lớn nhỏ như Diêu Diêu đi tới bên người, nhìn qua Nhạc Trọng lớn tiếng nói:
- Nhạc đội, tên cặn bã này chẳng những cưỡng gian tôi, còn cưỡng gian người khác và em gái của tôi. Cầu ngài giúp tôi làm chủ!
Nhạc Trọng vừa nhìn thấy nữ hài giống như Diêu Diêu, vẻ mặt chết lặng cùng sợ hãi, trong mắt hiện ra một tia tức giận nhìn qua Tiễn Dịch Minh, trong mắt tràn ngập sát cơ.
Tiễn Dịch Minh nhìn thấy Nhạc Trọng nhìn qua hắn thì sợ hãi lớn tiếng kêu lên:
- Chỉ là chơi mấy nữ nhân thôi. Anh làm gì nhìn tôi? Chẳng lẽ anh thật muốn giết tôi? Cha tôi chính là Tiền bí thư của thành phố Lũng Hãi. Anh dám động tới sợi lông của tôi thì cha của tôi sẽ không buông tha cho anh! Nếu anh đưa tôi tới căn cứ thành phố Lũng Hãi, anh muốn bao nhiêu nữ nhân tôi cũng đưa cho anh
Hàn quang trong mắt Nhạc Trọng hiện ra, trực tiếp rút một khẩu súng chỉa vào đầu lâu của Tiễn Dịch Minh và bóp cò.
Phanh một tiếng súng vang lên, mi tâm của Tiễn Dịch Minh xuất hiện một cái lỗ máu, trong mắt của hắn tràn ngập kinh hãi cùng không tin, vô lực té trên mặt đất.
- Còn có ai đụng tới em gái của cô!
Sát cơ trong mắt Nhạc Trọng lóe lên, nhìn qua đám người sống sót còn lại.
Cừu hận tràn ngập trong mắt của nữ nhân này, một ngón tay chỉ qua những tên còn sống sót kia oán hận nói:
- Bọn chúng! Những tên cặn bã này toàn bộ đều có phần.
Ngụy Thành bị dọa ngây ngốc quỳ trước người Nhạc Trọng và đau khổ cầu khẩn.
- Nhạc đội! ! Đừng giết tôi! ! Đều là Tiễn Dịch Minh bức tôi! ! Nếu như tôi không chơi nữ nhân kia, hắn không cho tôi ăn! Tôi bị bức mà thôi.
Nhìn thấy con bí thư thành phố Lũng Hãi thì Nhạc Trọng noi giết là giết, át chủ bài của Ngụy Thành mất hết, không dám lại bài ra cái giá đỡ gì cả, quỳ gối trước người Nhạc Trọng, đem toàn bộ tội của mình đẩy qua người một người chết.
- Nhạc đội! ! Đừng giết tôi! Tôi cũng bị Tiễn Dịch Minh bức!
- Nhạc đội! ! Tha mạng cho tôi đi!
Mấy nam nhân còn sống sót nhìn qua Nhạc Trọng đau khổ cầu khẩn.
Nhạc Trọng lạnh lùng ra lệnh:
- Xử bắn tại chỗ!
Đội viên lệ thuộc Nhạc Trọng lúc này trực tiếp đè mấy tên nam nhân kia xuống đất, dùng súng trường chỉa vào đầu của đám người này và bóp cò.
Nương theo bốn âm thanh súng nổ vang lên, bốn tên người sống sót bị Nhạc Trọng xử bắn tại chỗ.
- Đừng giết tôi! ! Chuyện gì tôi cũng nguyện ý làm! Cái gì tôi cũng nguyện ý làm.
Hai nữ nhân xinh đẹp đi bên người Tiễn Dịch Minh lúc này quỳ gối trước người của Nhạc Trọng và cầu khẩn. Một nữ nhân bên người của Tiễn Dịch Minh bây giờ bị dọa sợ tới mức không thể khống chế, chất lỏng màu vàng từ đùi chảy xuống. Hai người các nàng đi theo bên người Tiễn Dịch Minh, thấy Tiễn Dịch Minh làm nhiều chuyện ác, nhưng mà nhiều người như vậy bị bắn trước mặt các nàng thì sợ muốn điên rồi. Vừa nghĩ tới tương lai của mình thì sợ hãi không thôi.
Nhạc Trọng nhìn qua hai nữ nhân này, phất phất tay nhìn qua đội viên bên cạnh, nói:
- Mang các nàng xuống dưới!
Tuy hai nữ nhân này xinh đẹp, nhưng mà so ra còn kém xa hai tiểu loli Lộ Văn cùng Quách Vũ. Hơn nữa càng không có khí chất phong tình như đại minh tinh Ngọc Thanh. Nhạc Trọng hoàn toàn không có hứng thú với các nàng.
Tên đội viên nhận được lệnh của Nhạc Trọng thì chợt mang theo hai nữ nhân này và rời đi.
- Cảm ơn!
Nữ nhân cầu xin Nhạc Trọng giết Tiễn Dịch Minh kia nhìn qua Nhạc Trọng nói lời cảm tạ một tiếng, lôi kéo em gái của mình quay người rời đi.
Thời điểm nữ nhân vừa đi không xa, đột nhiên quay người lại đi tới bên người Nhạc Trọng nói:
- Nhạc đội. Tôi có tình báo muốn nói cho ngài nghe.
Nhạc Trọng quay đầu nhìn nữ nhân kia nói:
- Tình báo gì?
Nữ nhân kia nhìn qua Nhạc Trọng nói:
- Tôi phát hiện một loại thực vật có hiệu quả chữa thương thần dị. Xin ngài đi theo tôi!
Nhạc Trọng nhìn chằm chằm vào nữ nhân kia một hồi lâu, mở miệng hỏi:
- Cô tên là gì?
Nữ nhân kia nói ra:
- Tôi là Trương Nghi!
Nhạc Trọng ra lệnh:
- Dẫn đường!
Không lâu sau cả cả thị trấn rơi vào trong tay của Nhạc Trọng. Hắn cũng không sợ Trương Nghi chơi bịp bợm gì.
Trương Nghi không nói thêm gì, yên lặng mang theo Nhạc Trọng đi vào trong trấn.
Sau bảy tám lần quẹo thì Trương Nghi mang theo Nhạc Trọng đi vào một chỗ biên giới của Thạch Mã Trấn.
Trương Nghi chỉ vào một đoán hoa nhỏ màu vàng trên khô lâu, lá cây có bốn múi và nhìn qua Nhạc Trọng nói ra:
- Chính là loại thực vật này. Tôi đã từng nhìn thấy hai con khỉ chém giết nhau, trong đó có một con sau khi thắng lợi thì bị bể bụng, toàn thân là tổn thương, nó ăn một đóa hoa của thực vật này, sau đó nhổ ra một bãi chất lỏng bôi lên vết thương, thập phần thần kỳ là miệng vết thương của con khỉ kia không lâu đã lành lại.
Nhạc Trọng nhìn kỹ lại, chỉ thấy đóa hoa nhỏ này đang mọc trên một thi thể chỉ còn lại xương cốt, không có có bao nhiêu thịt thối trên thi thể, bảy tám rễ của đóa hoa này đang cắm rễ trên đó.
Trương Nghi nhìn Nhạc Trọng và cắn răng một cái, dùng hàm răng cắn nát tay ngón tay của mình, sau đó ngắt đóa hoa trên khô lâu kia bỏ vào trong miệng nhai nát, chất lỏng thì bôi trên ngón tay, hơn nữa nàng đem ngón tay bị cắn nát đưa tới trước mặt Nhạc Trọng.
Nhạc Trọng nhìn kỹ, chỉ thấy ngón tay của Trương Nghi bị cắn nát nhanh chóng hợp lại với nhau, tốc độ khép lại vượt xa các loại dược vật khác.
Nhạc Trọng nhìn Trương Nghi, vẻ mặt nghiêm nghị nói:
- Làm tốt lắm! Tôi sẽ cho cô và em gái của cô được vào biên chế đội viên chính thức. Chỉ cần không trái với quy củ mà tôi chế định, sau này hai chị em các cô sẽ sống trong phạm vi thế lực của tôi, được tôi bảo hộ. Ai cũng không thể khi dễ các người. Nhưng mà loại thực vật này là cơ mật cao nhất, nếu như cô nói ra nửa câu, tôi sẽ không khách khí với cô và em gái của cô, hiểu chứ?
Trong nội tâm Trương Nghi buông lỏng, một khối đá lớn đã buông xuống đất, nhìn qua Nhạc Trọng nói lời cảm tạ nói:
- Đa tạ Nhạc đội!
Trương Nghi đem bí mật này nói cho Nhạc Trọng trừ tỏ vẻ cảm kích Nhạc Trọng thì còn có một chút tâm tư. Nàng muốn được hoạt động tốt trong thế lực của Nhạc Trọng. Trong tận thế thì loại thực vật thần ký này không có bao nhiêu tác dụng với nàng cả, nhưng mà với thủ lĩnh một thế lực cực kỳ trọng yếu đấy.
Nhạc Trọng nhìn qua bốn tên đội viên lệ thuộc mình, Quách Vũ, Lộ Văn nói ra:
- Chuyện về thực vật này các người không ai được nói tới nửa câu.
- Vâng!
Bốn gã đội viên lệ thuộc Nhạc Trọng đều nghiêm nghị đáp.
Nhạc Trọng nhìn qua Quách Vũ nói ra:
- Vũ nhi! Loại hoa này gọi là hoa cứu mạng. Sau khi thu phục trấn này, cô dẫn người đi thu thập tin tức về hoa cứu mạng này, sau đó báo cáo với tôi.
Quách Vũ nhìn qua Nhạc Trọng tươi cười ngọt ngào và nói: Bạn đang xem truyện được sao chép tại: Trà Truyện chấm c.o.m
- Vâng! Chủ nhân!
Lúc này Lộ Văn nhìn qua Nhạc Trọng cùng Quách Vũ thân mật như vậy, gương mặt nhỏ nhắn nhíu lại.