Thần Lộ

Chương 15: Hạo nhật

( chương này bí quá, viết có chút ko logic với nhàm chán nên ae thông cảm, bận quá mà, chủ nhật còn ko được yên nữa)

Bích Thủy các, Thánh Hồ

Phụt…

Cơ Nguyệt hạ xuống Thánh Hồ, lập tức phun ra 1 ngụm máu đen.

-Lăng Sơn, hay lắm, ta xem thường ngươi, ta với ngươi còn chưa xong đâu.

Thánh Hồ nổi sóng.

Hôm nay Hắc Dạ các đặc biệt náo nhiệt. Mặc dù không có khách bên ngoài đến nhưng toàn bộ Hắc Dạ các hôm nay hủy tất cả nhiệm vụ, tất cả đệ tử trở về tổng bộ. Không gì ngoài lễ thành nhân của Lăng Dạ. Con trai nuôi của Các chủ thực hiện lễ thành nhân.

Lúc này, trên quảng trường trung tâm tổng bộ Hắc Dạ các, Lăng Sơn đang ngồi trên ghế chủ tọa, hai bên là hai hàng ghế bày ra cho các trưởng lão. Phía dưới hơn vạn sát thủ Hắc Dạ các chỉnh tề ở đó, im lặng không một tiếng động.

Lăng Dạ bước lên đài, khuôn mặt cố gắng bình tĩnh, nhưng trong lòng hắn lại không bình tĩnh. Đã nhiều lần, hắn tưởng tượng ra lễ thành nhân của mình như thế nào, nhưng kích động vẫn không thể kiềm chế. Sau hôm nay, hắn sẽ biết kẻ thù của mình, còn thứ gì quan trọng hơn. Báo thù là thứ từ trước đến giờ hắn luôn theo đuổi.

Lăng Sơn lúc này đã đeo lên mặt nạ kim sắc, bước đến bên cạnh Lăng Dạ. Chủy thủ trong tay hướng lên, cắt đi 1 lọn tóc của Lăng Dạ, dơ lên cao.

-Lăng Dạ, Lăng Dạ, Lăng Dạ,…..

Đám sát thủ ở dưới hô lớn

Lăng Sơn đưa tay đè ép tiếng hô lớn xuống trầm giọng nói

-Kẻ nào muốn tiến lên khiêu chiến

Đám sát thủ im lặng. Lăng Sơn cười lạnh. Hết thảy ngày hôm nay hắn đã sắp xếp, dù gì sau hôm nay sẽ không còn kẻ nào là Lăng Dạ. Hắn ước gì cái buổi lễ chết tiệt này kết thúc ngay, nhưng vẫn phải cố làm ra vẻ.

-Tốt lắm, nếu không có ai muốn khiêu chiến, lễ thành nhân chính thức kết thúc.

-Hắc Dạ các vĩnh tồn, Hắc Dạ các vĩnh tồn….

Sau đó, đám sát thủ lập tức giải tán. Lăng Dạ ngơ ngác nhìn một màn này. Hắn không hiểu mình đang tham gia cái gì nữa, lễ thành nhân cứ như vậy kết thúc???

Mà thôi, càng nhanh càng tốt, hắn không kịp chờ để hỏi Lăng Sơn rồi. Lăng Dạ vừa quay sang, Lăng Sơn đã lên tiếng

-Ta biết con muốn nói gì, nhưng không quan trọng. Trước ta đưa con đi 1 nơi, rồi sau đó con sẽ biết tất cả.

-Vâng, nghĩa phụ.

Hai người 1 trước 1 sau hóa thành độn quang rời đi Hắc Dạ các. Đại trưởng lão Vương Huy cùng 4 vị trưởng lão dẫn theo 1 đám sát thủ theo sát phía sau.

Thăng Long thành, Hoàng cung Thiên Đấu

-Đánh hay lắm, hahahah, đánh tốt lắm.

Hạo Thiên trong thư phòng cười lớn. Cái bóng đằng sau hắn lên tiếng

-Bệ hạ, lần này bọn hắn đánh lên cả hai vị các chủ đều trọng thương, nhưng cũng chỉ là trì hoãn kế hoạch của Lăng Sơn mà thôi. Ý đồ của Lăng Sơn chúng ta rõ ràng, không bằng nhân lúc này….

Hạo Thiên ngưng cười, sắc mặt biến âm trầm.

-Ta biết chứ, nhưng hoàng thất hiện tại ngươi cũng không phải không biết, chỉ là uy hiếp được 1 đám a miêu a cẩu, chứ thực chất không chống được bao lâu. Lão tổ thọ nguyên sắp hết chỉ còn cách bế tử quan, hajzzz

-Ảnh này, ngươi theo ta đã bao nhiêu năm?

-Dạ 80 năm rồi

-Ta giao cho ngươi 1 nhiệm vụ. Hãy tìm Hạo Nhật, dạy dỗ nó, nó là duy nhất hi vọng của Thiên Đấu hoàng thất.Ngươi hãy nghĩ cách, tiếp cận hắn, dạy dỗ hắn, để hắn trở thành hi vọng của cả Thiên Đấu.

-Ngài đã quyết định?

Thật ra việc Hạo Nhật còn sống Hạo Thiên và Ảnh đều biết, chỉ là Hạo Thiên cố ý để Hạo Nhật rời đi, còn phái người bảo vệ hắn.

Ảnh im lặng, không biết đang suy nghĩ gì. Sau đó, hơi cúi người rồi yên lặng rút đi.

Hắn không cần nhiều lời, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ là đủ.

-Hi vọng hắn không trách ta…

Thư phòng lâm vào yên tĩnh, khuôn mặt Hạo Thiên trông già nua đi nhiều. Làm hoàng đế mệt mỏi lắm, đâu thoải mái như nhiều kẻ vẫn tưởng

Hắc ám sâm lâm ngoại vi

-Khụ, phụt, hắc hắc, còn sống…

Hạo Nhật ho nhẹ, 1 ngụm máu tươi phun ra, tay cầm kiếm của hắn đang run lên. Mũi kiếm cắm vào 1 con yêu thú 8 chân, thân đầy lông lá. Xung quanh 1 mảnh hỗn loạn, các vết chém, ăn mòn, tơ trắng vương khắp nơi. Tay Hạo Nhật còn có 1 vết thương đang bốc khói đen, miệng vết thương không ngừng mở rộng.

Hắc Quả Phụ, yêu thú cấp 2 hệ thổ, am hiểu trói buộc, kịch độc, mê huyễn. Chuyên săn bắt các loài nhỏ yếu làm thức ăn. Yêu thích ăn thịt nhân loại.

Từ khi bỏ chạy khỏi Nham Thạch thành, Hạo Nhật không mục đích du tẩu, sau đó hắn nghĩ – báo thù. Hắn cần lực lượng, lực lượng mạnh mẽ có thể báo thù, thế nên hắn bước vào Hắc Ám sâm lâm. Nơi đây đầy rẫy yêu thú, các loại nguy hiểm rình rập có thể kích thích tiềm lực của hắn mức độ lớn nhất. Theo hắn nghĩ, nếu không thể báo thù thì thà rằng chết trong tay yêu thú, chết trong lúc mình đang cố gắng theo đuổi lực lượng cũng là 1 loại hạnh phúc.

Hắn tự hiểu mình, chỉ ở ngoại vi hành động, ẩn núp, ám sát các loại yêu thú đơn lẻ. Hôm nay hắn vô tình đụng phải con Hắc Quả Phụ này, cho nên hai bên lập tức xảy ra 1trận chiến.

Khục, oa

Hạo Nhật lại phun ra 1 miệng máu, kịch độc tác dụng vào thần kinh làm ý thức hắn bắt đầu mơ hồ, tiêu hao quá nhiều linh nguyên làm kháng tính của thân thể giảm mạnh, hắn cảm thấy lạnh.

-Phụ thân, …

Hạo Nhật đưa tay ra phía trước, hắn với lấy tay của Hạo Vân, Hạo Vân mỉm cười nhưng lại càng ngày càng xa. Tay hắn chụp vào khoảng không, thân hình lập tức đổ rạp xuống. Hắn mất đi ý thức.

Ảnh yên lặng hiện ra, đi tới bên cạnh Hạo Nhật.

-Hài tử, khổ cực rồi…

Nói xong, Ảnh đỡ lấy Hạo Nhật rồi rời đi.