Thần Kiếm Phục Quốc

Chương 16: 16 Chuyện Nga Quốc Bại Vọng


Lại nói về chuyện ở miền viễn Bắc.

A Cáp Công dẫn Sình Dương cùng đoạn kỵ binh của hắn về tư gia của mình.

Ngồi trong tư gia của họ A Cáp là hai nghĩa đệ, Ni Kham Gia Khảm và Hắc Quả, cùng với thê tử của A Cáp Công là Uông thị.

Ni Kham Gia Khảm, trưởng nam của họ Ni Kham, vốn trước từng nhiều năm luyện võ cùng Hoàn Thừa Lân.

Tuy Gia Khảm về tiềm năng võ học không bằng Thừa Lân, các đắc chiêu tinh hoa của Hạc Kiếm pháp gần hai chục năm vẫn chưa luyện thành, nhưng nội công cũng có phần dồi dào, đã luyện tới Nhất Tầng Cao Cấp.

Ngồi bên cạnh Hắc Quả không phải một kẻ tầm thường.

Hắn là môn đồ của Thân Dương phái gia truyền của A Cáp gia, tuổi mới hai mươi mà đã được tù trưởng trọng vọng, cất nhắc vào trong đội Thập Cận Vệ, vốn là mười võ hiệp ngoại tộc danh giá nhất của môn phái.
Vùng viễn Bắc vốn hai trăm năm nay đều yên bình, ít phải động binh.

Thấy quân kỵ điều động số lượng lớn như vậy, cả Gia Khảm lẫn Hắc Quả đều chột dạ, rút kiếm ra chực chiến.
A Cáp Công thấy vậy mới vội chạy lại.

"Nhị hiền đệ xin chớ động thủ.

Người tới đây không có ác ý.


Đây là An Tôn Sình Dương, nhưng huynh cứ gọi vị đại hiệp này là Sình ca.

Người này muốn mượn đường chúng ta diệt giặc Hung Nô, nên ta cho họ trú ở đây một ngày."
Gia Khảm nói, "Thuyền săn cá voi còn chưa đóng xong, huynh kiếm làm sao đủ đồ ăn nuôi một trăm miệng? Phá cả nhà ra lấy gỗ bán may ra mới đủ!"
Hắc Quả ngó lại trông Sình Dương.

Hắn cao gần ba thước, da trắng như tuyết, môi tím như quả bồ đào, tóc tựa vàng kim, đôi mắt xanh dương băng lạnh, ngũ quan đều kết cấu lạ lùng nhưng dễ nhìn, Hắc Quả chưa thấy ai như vậy bao giờ.

Họ Hắc hồ nghi, mới rằng, "Trước giờ làm gì có người nào tiến xuống từ viễn Bắc? Kẻ này chưa biết là người hay quỷ, lại mang nhiều kỵ binh, khí giới như vậy, lời từ miệng hắn sao có thể tin tưởng? Biết đâu đang đêm hắn giở trò đạo tặc, cướp bóc?"
Sình Dương thấy vậy mới xuống ngựa, yêu cầu toàn bộ kỵ binh ném khí giới xuống mặt đất.

Hắn khom mình chào ba người trước mặt, nhã nhặn nói, "Ta không có tà ý gì, vô ý ngu xuẩn khiến các vị lo lắng.

Nếu cần thiết, bọn ta sẽ cất hết khí giới, ngày nào còn ở trên đất các vị sẽ không động tới.

Chỉ mong ba vị dành chút thời gian nghe chuyện của ta, hiểu nỗi lòng của ta."
A Cáp Công mời An Tôn Sình Dương vào làm chén rượu nhạt, nói đoạn lại sai Uông thị đun rượu và trà nóng bưng lên.

Sình Dương kể hết chuyện cho bọn Công, Khảm, Quả.

Hắn vốn là Hoàng túc của Mỗ Đế Lạp, Đại hoàng tử của nước Nga La Tư.

Mỗ Đế Lạp sinh thời là một vị vương quân dũng mãnh, kiên trung, từng bảo vệ nước Nga khỏi giặc Huân Gia Lợi, được Sa hoàng tin cẩn giao phó trấn thủ thành phố Cơ Phụ.

Vào năm 1223, quân Mông Cổ của Thành Cát Tư Hãn cử mười sứ giả đến đàm phán.

Bọn chúng ra điều kiện vô cùng ngạo nghễ: hoặc người Nga đầu hàng, hoặc chấp nhận liên minh, xưng thần với Mông Cổ, gọi Khả hãn là Đại đế.

Mỗ Đế Lạp nổi giận đùng đùng, cho hành quyết tất cả sứ thần.
Thế nhưng, quân Mông Cổ có lí do để ngạo nghễ.

Hai Đại nguyên soái Tốc Bất Đài và Triết Biệt tiến công như vũ bão, trong Trận Khởi Sàng Giang chỉ ba ngày đã đánh tan đại quân của Mỗ Đế Lạp, bắn sống Lạp tại một ngọn đồi gần đó.

Quân Mông bất ngờ tấn công quân liên minh Nga—Khố Man khi họ vừa mới vượt sông Khởi Sàng, chuyển đổi nhanh chóng từ hỏa lực kỵ binh cung thủ sang các cuộc tấn công ồ ạt và cực kỳ nhanh chóng bởi đội phong kỵ thiện chiến của Triết Biệt, lại dùng Yên Vụ Đạn (bom khói của người Mông Cổ) khiến cho đội quân tiếp ứng của Khố Man không thể tiếp trợ kịp thời.

Quân Nga lần đầu tiên gặp phải chiến thuật dị thường và mãnh lực thần tốc tới vậy, chống không nổi, quân lực hơn gấp bốn lần vẫn đại bại.

Mỗ Đế Lạp vội chạy về thủ thành ba ngày ba đêm, gửi Hoàng túc Sình Dương tới cầu viện người man tộc Bố La Đức.

Nhưng lũ người man tộc tráo trở không những không ứng cứu mà còn bí mật liên kết với quân Mông Cổ mang một ngàn quân tới đánh.


Ngôn Tình Tổng Tài
Đó là trận chiến đầu tiên đi vào lịch sử của Sình Dương.

Đội Băng Kỵ của hắn gồm một trăm người đã biến toàn bộ một nghìn quân Bố La Đức thành những tảng băng trôi di động.

Người Bố La Đức lúc đó không biết, Sình Dương chính là người đầu tiên luyện thành công pháp đã thất truyền của đại tộc Sa hoàng: Hoán Nhân Băng Tiễn.
Nhưng khi Sình Dương trở về thì thành Cơ Phụ đã sụp đổ.

Gạt lệ, hắn phải dắt quân đội của mình trốn chạy.

Triết Biệt quyết đuổi theo hắn giết tận gốc, nhưng hắn mạnh dạn chiến tay đôi với Biệt, khiến họ Triết phân tâm, nhân lúc đó bỏ trốn thành công.

Triết Biệt đuổi tới Tây Bá Lợi (Siberia) thì thu quân về, không đuổi nữa, để Sình Dương sống chui lủi trong đó.

Người thường không thể sống nổi giữa cái lạnh thấu da xứ Tây Bá Lợi; nếu không vì thể chất băng kỵ của họ An Tôn thì họ chắc chắn đã chết trong rừng.
Trong đội quân đông đảo của Nga được phái đi chiến đấu với quân Mông Cổ, chỉ một phần mười trở về được nhà.

Đó là lần đầu tiên kể từ cuộc tấn công của Hung Nô vào châu Âu hơn bảy thế kỷ trước, một lực lượng châu Á đã xâm chiếm châu Âu và tiêu diệt hoàn toàn một đội quân lớn.

Tin tức này rúng động toàn bộ châu Âu lúc bấy giờ.
Tốc Bất Đài và Triết Biệt ăn mừng chiến thắng bằng một đạitiệc kéo dài nhiều ngày trên Hắc Hải.

Vị khách danh dự là hoàng tử bại trận MỗĐế Lạp và hai người con rể ba người bị bọc trong những tấm thảm nỉ, nhét bên dướisàn nhà, rồi cứ thế bị nghiền nát khi quân Mông Cổ uống rượu và ca kịch suốtđêm trên sàn nhà phía trên.
Tin tới tai Sình Dương, chàng đau buồn một phần thì phẫn uất mười phần.

"Ta sẽ săn cho tới tên Hung Nô cuối cùng!" Chàng thề độc, rồi cùng một trăm năm mươi bảy băng kỵ của mình, ai nấy đều trích máu, đồng thanh, "Trả thù Mỗ Đế Lạp! Trả thù Phụ Cơ!"
Sình Dương tự biết sức mình còn kém cỏi, không phải đối thủ của hai danh tướng Mông Cổ.


Nay nghe tin quân Mông Cổ không những đã đánh chiếm Nga quốc, lại còn nhăm nhe bành trướng xuống phía Nam, lòng tham vô đáy, Sình Dương căm tức vô cùng.

Hắn nghĩ nếu Mộc Hoa Lê hắn không thể đánh bại, thì không bao giờ có cơ hội lấy đầu Triết Biệt và Tốc Bất Đài, trả thù cho phụ thân.

Vả lại, Kim quốc trước giờ đều có truyền thống quân sự.

Nếu có thể kết đồng minh với nhà Kim, sẽ có cơ hội phục hưng Nga La Tư.

Vậy nên trong hàng tháng trời hắn đã dong ngựa về phía Nam, tự sưu tầm tài liệu Kim quốc, học chữ nước Kim, vừa lúc nói được sõi thì đặt chân tới biên giới.
Nghe xong câu chuyện, A Cáp Công cảm động rưng rưng nước mắt, Gia Khảm thì không nói một lời.

Chỉ có riêng Hắc Quả đập mạnh chén rượu xuống bàn, quát lớn, "Sình Dương bảo hắn từng đấu với Triết Biệt mà sống sót trở về sao? Triết Biệt võ công còn hơn Tổng tư lệnh Hung Nô Mộc Hoa Lê một bậc! Chuyện của ngươi, ta không tin."
Nói rồi, Hắc Quả mới rút kiếm từ sau lưng ra.

"Trên đời không lời nói nào thật lòng bằng lời của mũi kiếm.

Giờ ngươi cầm vũ khí lên.

Ta đây tài sức ngu mọn, nhưng cũng dám thử với ngươi một trăm hiệp, xem kì thực tài năng của ngươi đến đâu!"
~ Nếu bạn thích truyện thì hãy tặng mình một cái vote để ủng hộ truyện nhé!~.