Thần Khúc

Chương 39: Thù Hận Cũ



Nghe Quân Chấp nói vậy, Khúc Duyệt không khỏi lo lắng đứng lên.

Y đã nói thẳng rằng đánh không lại, tu vi của đối phương hẳn phải trên cấp bảy.
Quân Chấp giải thích: "Còn nhớ gửi hồn mộc lần trước tiên sinh bắt được không? Ma nhân gửi hồn bên trong chính là một trong tám trưởng lão của Thiên Ma giáo, Hồng Dực.

Hắn đang ở bên trên chúng ta."
Thiên Ma giáo là ma phái mạnh nhất thế giới này.

Đứng đầu là giáo chủ tu vi cấp chín, bên dưới là hai hộ pháp cấp tám, tám trưởng lão cấp bảy và vô số đệ tử.

Chỉ bằng sức lực của một phái này thôi đã có thể đối đầu với lực lượng của cả chín nước.
"Thì ra là hắn." Khúc Duyệt hoài nghi hỏi, "Lúc trước ngài hủy phân thân của hắn, hẳn là tình trạng hiện giờ của hắn giống ngài mới đúng."
Hai con ma ốm cấp bảy đánh nhau, sẽ không phân cao thấp.

Dù Hồng Dực dẫn đến một đám tiểu đệ tử cấp ba trung giai, Quân Chấp vẫn còn có tuyết giao, tuyệt đối có thể thắng, không thua.
Quân Chấp lo lắng sốt ruột: "Nếu chỉ có mình hắn thì không sợ, nhưng hữu hộ pháp Thiên Ma giáo cũng ở đây."
Khúc Duyệt lập tức hiểu ra tính nghiêm trọng của vấn đề.

Vị hữu hộ pháp này, chính là người sáu trăm năm trước đã nhập vào ma đạo Kiếm Ma Mục Tinh Thầm.
"Mục Tinh Thầm đã đạt tu vi cấp tám, dù hiện giờ ta không bị thương cũng không phải đối thủ của hắn." Quân Chấp nhắm mắt lại, cảm giác một lát, "Hiện giờ tuyết giao đang đánh lạc hướng hắn, đã dẫn hắn rời đi, nhưng Hồng Dực dẫn theo giáo đồ Thiên Ma giáo vẫn đang tìm ta.

Nếu bọn họ phát hiện được tung tích, Mục Tinh Thầm sẽ quay lại ngay."

"Là vãn bối sai, vãn bối không nên mời ngài đi cùng." Khúc Duyệt không ngờ bọn người kia lại đuổi tới đây.

Thiên Ma giáo vốn ở Tây Nam, gặp nhiều người của Thiên Ma giáo tại nơi này như vậy không phải đơn giản.
"Có lẽ là trùng hợp." Quân Chấp khuyên nàng không nên tự trách, "Thiên Ma giáo ở Tây Nam, dù biết ta ra ngoài, muốn đuổi theo cũng mất nửa tháng.

Bọn chúng chắc hẳn làm gì đó gần đây, phát hiện Băng Nguyệt Cốc có tuyết lở nên phái người đến xem, lại nhìn thấy tuyết giao của ta nên mới biết ta ở đây."
Trong lòng Khúc Duyệt âm thầm cân nhắc, nếu ma nhân đang lục soát cốc, bọn họ chạy ra làm gì, bế khí trốn ở đây không phải tốt hơn sao.

Nhưng sợ là không được, bọn họ tốt hơn nên dẫn đám ma nhân rời khỏi Băng Nguyệt Cốc.

Mấy người Quân Thư sau khi chạy tứ tán, ở bên ngoài đợi không thấy họ ắt quay lại cốc tìm, nếu gặp phải Thiên Ma giáo thì nguy.
"Chúng ta đi hướng nào?"
"Hướng nam." Quân Chấp đã có chủ ý, "Về sư môn của ta, Nam Nho kiếm phái."
— —
"Sư tôn!" Mục Tinh Thầm đang đuổi theo tuyết giao về hướng Bắc thì nghe được truyền âm, "Hồng trưởng lão đã phát hiện được tung tích của Quân Chấp, hắn chạy về hướng nam."
Mục Tinh Thầm dừng lại giữa không trung, từ bỏ truy đuổi tuyết giao chuyển hướng bay về phía nam.
Cưỡi gió hơn mười dặm hắn đột nhiên dừng lại, hai tay chắp sau lưng, tựa một thanh kiếm sắc bén hạ xuống đỉnh một ngọn núi tuyết: "Ra đây!"
Không tiếng đáp lại.
Mục Tinh Thầm cười lạnh: "Tiểu tử, nếu ta ra tay, ngay cả một cơ hội cầu xin ngươi cũng không có đâu!"
Giọng nói vừa dứt, một kiếm tu giả trẻ tuổi gỡ bỏ bùa chú, bước ra từ vách núi, tay nắm chặt chuôi kiếm vì sợ hãi mà run nhè nhẹ.
Mục Tinh Thầm một thân đen tuyền, mắt sâu tựa giếng: "Ngươi chính là tên hậu nhân Thiên Ma Hỏa ở Học Viện Phúc Sương kia à, vì cầu cơ hội đổi đời mà tình nguyện cởi hết dạo quanh vương đô, Trục Đông Lưu?"
Kiếm tu trẻ gật đầu: "Đúng."
Mục Tinh Thầm bất động, thần thức lướt gió hóa thành kiếm trong nháy mắt đâm về phía đối diện.
Trục Đông Lưu lập tức rút ra Kiến Vi, mũi kiếm kéo ra một vệt lửa trong không khí.

Nhưng kết giới của người tu vi cấp ba như hắn đem so với Kiếm Ma cấp tám trước mặt chỉ như trẻ mới sinh yếu ớt.
Ping!
Kết giới rách nát, Trục Đông Lưu bị đánh bay ra ngoài.

Hổ khẩu rạn nứt theo từng đường vân trên da, nhưng Kiến Vi vẫn còn trên tay.
Mục Tinh Thầm chỉ muốn thử hắn một chút thôi rồi thu hồi kiếm ý, vừa lòng gật đầu: "Tiểu tử, cơ duyên của ngươi đã tới, ta là Mục Tinh Thầm của Thiên Ma giáo.

Hôm nay có duyên với ngươi, ta chấp nhận thu người làm thân truyền, giờ đi theo ta thôi."
Mục Tinh Thầm?
Cái tên này đã ám lên vận mệnh của hắn từ khi vừa ra đời, hắn nhớ kỹ như khắc vào xương cốt.
Trục Đông Lưu chấn động cực kỳ, lông mày nhíu chặt, chống kiếm đứng lên: "Tiền bối muốn giết cứ giết, không cần trêu đùa một tiểu bối như ta."
Mục Tinh Thầm nhìn hắn: "Ta không đùa.

Đúng như ngươi nói, thân phận của ta mà trêu đùa tiểu bối ngươi thì có nghĩa lý gì.

Chuyến này ta đến đất bắc, vốn cũng định đến Phúc Sương nhìn ngươi một cái, không ngờ lại gặp ngươi ở đây trước, rất tốt, nào!"
Trục Đông Lưu hơi kinh ngạc, nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của Mục Tinh Thầm đúng thật là không nói chơi.
Mục Tinh Thầm nói: "Còn không mau quỳ xuống bái sư!"
Trục Đông Lưu như ngừng thở, song nhanh chóng bình tĩnh, miệng vẫn kiên định: "Đời này vãn bối không tu ma, ngài muốn giết cứ giết."

Mục Tinh Thầm chế nhạo nói: "Ở Phúc Sương bị ghẻ lạnh mà vẫn hướng về bọn họ, đầu óc ngươi không bệnh chứ?"
Trục Đông Lưu cũng lạnh lùng nhìn lại hắn: "Bọn ta bị ghẻ lạnh cũng do tiền bối ban cho.

Tiên sinh nói ma huyết trong thân thể chúng ta không có chút ảnh hưởng nào, và tiền bối ngài cũng không phải vì ma huyết thức tỉnh mới chuyển sang ma đạo."
Mục Tinh Thầm nhìn chăm chú: "Không, ta tu ma có liên quan mật thiết đến ma huyết chảy trong người ta."
Trục Đông Lưu trợn hai mắt.
Mục Tinh Thầm nói: "Thiên Ma huyết trong cơ thể đã giúp ta hiểu được ý nghĩa thực sự của Thiên Đạo.

Tiểu tử, Thiên Đạo của chúng ta là tà ma, nó sợ hãi khí thế của chính đạo, sợ vô cùng nên mới giáng xuống Thiên Ma Hỏa để tự cứu.

Chính đạo không chết thì thế giới này của chúng ta sớm muộn gì cũng sụp đổ, sẽ diệt vong, mọi sinh linh đều tan thành mây khói.

Nhưng chẳng ai ở học viện Thiên Phong tin ta, còn nói ta là kẻ điên!"
Trục Đông Lưu không nói gì, nhìn thấy hắn thật giống người điên, nói toàn chuyện lộn xộn, hoàn toàn không có lý gì cả.
Mục Tinh Thầm biết hắn không hiểu, chỉ cười lạnh một tiếng, không giải thích thêm: "Ngươi nghĩ kỹ đi, cho dù ngươi thắng Thí Luyện Cửu Quốc thì sao, cục diện của ngươi sẽ thay đổi ư? Vị tiên sinh kia đi rồi, địa vị ngươi ở Phúc Sương ngay lập tức rơi xuống vực thôi.

Làm đồ đệ của ta, theo ta đi, mới là cơ hội chân chính cho ngươi trở mình."
"Tiền bối, ta chưa từng nghĩ đến chuyện trở mình." Vẻ sợ hãi trên mặt Trục Đông Lưu ngày càng mờ nhạt, thậm chí còn dám nhìn thẳng vào mắt Mục Tinh Thầm, "Ta là hậu nhân Thiên Ma Hỏa, nhưng ta tuyệt không nhập ma, ta muốn trở thành chính đạo chí tôn như Vi sư tôn vậy, ta muốn thay đổi cái nhìn của mọi người đối với tất cả hậu duệ Thiên Ma Hỏa bị kỳ thị.

Đây, chính là cách chứng đạo mà ta muốn!"
Mục Tinh Thầm sững sờ một lúc, sau đó cười ha ha hai tiếng, kiếm khí dâng lên cưỡi gió rời đi: "Được, ta chờ xem ngươi có thể chứng được cái gì!"
Hắn thực sự đi rồi.
Trục Đông Lưu cảm thấy mình như vừa lượn một vòng qua quỷ môn quan, lòng bàn tay lạnh ngắt, hai chân run lên.

Vừa rồi hắn rất sợ, đồng thời cũng không sợ.

Hắn nắm chặt Kiến Vi bị mẻ một miếng, ánh mắt kiên định chưa từng có: "Chúng ta nhất định sẽ chứng minh giá trị tồn tại của mình!"
Pang!
Kiến Vi chấn động phát ra tiếng, dường như đồng tình với hắn.

Trục Đông Lưu hiểu rằng cuối cùng hắn đã được nó công nhận.
— —
Nếu Quân Chấp vận công sẽ nhanh bị phát hiện, cho nên hai người trốn đi bằng tỳ bà của Khúc Duyệt.

Nàng không biết Nam Nho kiếm phái ở nơi nào, vẫn luôn thẳng hướng đi về phía nam theo chỉ dẫn của Quân Chấp.

Y ngồi xếp bằng trên tỳ bà, cả một đường không biết đang nghĩ gì mà không nói một lời nào.
"Tiền bối đang lo lắng cho Quân Thư công tử?" Khúc Duyệt điều khiển tỳ bà vừa tìm đề tài nói chuyện phiếm với y.
"Không." Quân Chấp lắc đầu, "Mục Tinh Thầm hiếm khi xuống tay với tiểu bối, những giáo đồ Thiên Ma khác thì bận đuổi theo chúng ta rồi."
Khúc Duyệt lại hỏi: "Hoa Nam đến khiêu chiến vãn bối là do Thiên Phong quốc sư lén truyền tin, ngài nghĩ mấy ma nhân xuất hiện ở đây có liên quan với hắn không?"
Quân Chấp gật đầu: "Nguyên Hóa Nhất muốn giết ta, tất sẽ tự ra tay."
Khúc Duyệt nói: "Vị quốc sư kia..."
Quân Chấp ngắt lời: "Hình như tiên sinh rất có hứng thú với hắn."
Một là vì tìm chuyện để nói, hai là quốc sư kia đã kiếm chuyện với nàng, nàng đương nhiên muốn hiểu về hắn một chút: "Tuy hắn không phải thầy huấn luyện của học viện Thiên Phong nhưng những đệ tử dự thi đều do hắn đích thân lựa chọn, vãn bối dĩ nhiên muốn hiểu biết về hắn nhiều hơn."

"Hắn là tên gia hỏa cứng đầu." Nhắc đến người này, dáng vẻ Quân Chấp như có chút đau đầu, "Mới đầu, hắn làm đệ tử của Nam Nho kiếm phái chúng ta, là sư huynh đệ với ta, có quan hệ rất tốt.

Nhưng tác phong hành sự của hắn không vừa lòng sư môn nên bị đuổi ra khỏi phái và được Bắc Nho kiếm phái nhận ngay vào làm đệ tử."
"Nên ngài và hắn trở mặt thành thù?"
"Không phải vì chuyện này, sư môn không thích hắn nhưng ta lại rất thích.

Người này hành sự không từ thủ đoạn nhưng thật ra rất thẳng thắn.

Vậy nên dù hắn đối nghịch với sư môn nhưng quan hệ giữa ta và hắn vẫn luôn rất hòa hợp." Quân Chấp trầm mặc một lát, "Sau đó lại vì một nữ nhân..."
Khúc Duyệt ngửi được mùi bát quái.
Quân Chấp chần chừ một chút mới nói: "Là vì Đát Thi."
Khúc Duyệt hơi kinh ngạc: "Đát Thi sư tôn sao?"
Cũng không phải điều gì bí mật, thuận tiện cho nàng ấy hiểu được đối phương của mình.

Thế là Quân Chấp kể lại cho Khúc Duyệt nghe câu chuyện cũ.
Khi Quân Chấp còn nhỏ đã được đưa đến Nam Nho kiếm phái, Đát Thi đi theo để chăm sóc ăn uống và cuộc sống hàng ngày cho y, có vai trò như một nhũ mẫu.

Nàng không ở bên trong môn phái mà dựng một vườn nhỏ sau núi.

Một lần nọ Nguyên Hóa Nhất đi gặp Quân Chấp gặp được Đát Thi, sau đó thì đổ bệnh tương tư.
Lúc ấy tu vi của Đát Thi kém một bước nữa là tiến vào đỉnh cấp ba, trong khi hắn chỉ mới là tên nhóc vừa bước vào cấp ba.

Tuổi tác cũng chênh lệch nhiều nên Nguyên Hóa Nhất vô cùng thiếu tự tin, thậm chí nhìn thấy Đát Thi còn không nói được câu nào hoàn chỉnh.
Quân Chấp biết tâm tư của hắn, cổ vũ hắn đừng tự ti mà theo đuổi Đát Thi.

Dưới sự khuyến khích của Quân Chấp, Nguyên Hóa Nhất chăm chỉ tu luyện, cố gắng hết sức để gần gũi Đát Thi và làm nàng vui.
"Chợt một ngày ta không biết tại sao hắn đột nhiên đến tìm ta, mắng ta là kẻ đê tiện tiểu nhân, rõ ràng sớm có tư tình với Đát Thi mà còn khuyến khích hắn theo đuổi nàng, ta cố tình đùa bỡn hắn, thật đáng giận."
Khúc Duyệt trầm mặc, xem ra Quân Chấp và Đát Thi không có quan hệ tình cảm nhưng Đát Thi khẳng định có lòng ái mộ y, nhưng nghe giọng điệu thì có vẻ y chẳng biết gì.
"Vốn dĩ chỉ là tuyệt giao.

Nhưng không lâu sau đó, sư phụ hắn khiêu chiến với sư phụ ta, rồi lại chết trong tay sư phụ ta.

Con mắt hẹp hòi của hắn hận ta từ đó, cho rằng chính ta hại chết sư phụ hắn."
Khúc Duyệt không hiểu đoạn này: "Việc này có liên quan gì đến tiền bối đâu?"
"Hai vị sư tôn đã đấu với nhau mấy trăm năm đều không phân thắng thua, mà sư phụ hắn lại bại đúng lúc ta đi xem trận đấu." Quân Chấp nhắc tới nhịn không được mà thở dài cảm thán, thật là tai bay vạ gió, "Hai vị sư tôn đánh nhau được một tháng, ta tình cờ đi ngang qua nên lên đ/ỉnh núi xem bọn họ đã xong chưa...".