Mọi việc tiến hành rất thuận lợi, Lâm Gia Nam sau khi xem qua phương án mà Dương Giản trình bày lại, đã quyết định đồng ý ký hợp đồng, nhưng là đã sắp đến Tết, chuyện này đành để kéo dài đến năm sau, anh gọi điện thoại nói rõ tình hình cho Dương Giản, Dương Giản tuyệt không có chút dị nghị nào.
Trước khi cúp điện thoại, Lâm Gia Nam quan tâm hỏi một câu:
“Lúc nào thì về nhà?”
Dương Giản cũng không ngoài ý muốn, đáp lại:
“Buổi sáng ngày mai.”
“Đêm nay đến đi ăn cùng nhau bữa cơm chứ?”
Dương Giản rất muốn từ chối, nhưng không biết là do ma xui quỷ khiến thế nào lại hỏi:
“Có những ai vậy?”
“Cậu, anh, Ngô Tô Hoa.”
Dương Giản trầm mặc một chút, sau đó nói:
“Không mang theo người nhà sao?”
Lâm Gia Nam ở bên kia điện thoại cười ra tiếng.
“Nào có người nhà gì chứ.”
“Chị An Kỳ ấy, không cần đi ăn với chị ấy sao?”
Dương Giản rõ ràng đã nỗ lực khống chế, nhưng là vẫn không kiểm soát nổi miệng của mình.
“Chuyện của người lớn, trẻ con đừng xen vào.”
Lâm Gia Nam hoàn toàn không để ý hắn nhiều chuyện.
Dương Giản đối với sự xung động của mình vô cùng căm tức, mệt mỏi nói.
“Buổi tối em còn có việc.”
“Không sao, bọn anh chờ cậu.”
“Không cần.”
“Thế nhưng anh đã nói với Ngô Tô Hoa rồi.”
Lâm Gia Nam ngồi ở trên ghế xoay xoay một vòng, một tay gõ bàn phím, một tay cầm điện thoại di động nói.
“Nó nghe nói em phải về nhà, cũng nói là muốn tiễn em. Nếu như em không muốn, liền tự mình gọi điện thoại cho nó nói rằng sẽ không đi đi.”
Dương Giản nghĩ, này có lẽ là do Lâm Gia Nam mượn cớ mà thôi, nhưng mà mặc kệ anh ta có phải là thật sự nói cho Ngô Tô Hoa rồi không, lúc này nếu lại tiếp tục từ chối thì có vẻ là có chút làm kiêu.
Tuy rằng hắn vốn đã muốn lén gặp lại Lâm Gia Nam một lần.
Địa điểm liên hoan, là chọn một quán rượu ở gần trường học, cách ký túc xá của Dương Giản không xa, cách chỗ của Ngô Tô Hoa cũng khá gần.
Lúc Dương Giản đến, hai người kia đã đến rồi. Ngô Tô Hòa đang ở trong phòng ôm microphone hát say sưa, cũng không quan tâm đến hiệu quả âm thanh cùng với tiếng hát. Ở trong hiệu quả âm thanh như thế này mà hát thì không phải chỉ cần có dũng khí, cũng cần có bản lĩnh nữa, Dương Giản thật không ngờ giọng của cậu ta lại êm tai như vậy, hình như vẫn chưa hoàn toàn vỡ giọng, có một loại cảm giác trong trẻo thấu triệt.
Lâm Gia Nam ngồi ở trên ghế salon phía đối diện, thấy Dương Giản liền vẫy vẫy tay.
Ngô Tô Hoa ở trong nhạc dạo đứt quãng nghe được lời của bọn họ, buông microphone xuống giải thích, sau đó chỉ chỉ vào Lâm Gia Nam.
“Đằng nào cũng là anh ấy mời khách.”
“Quá lãng phí rồi.”
Dương Giản không khỏi đau lòng.
“Anh ấy có tiền.”
Ngô Tô Hoa thờ ơ nói. Loại thái độ thờ ơ này, thật giống như Lâm Gia Nam đã đắc tội cậu ta rồi, hơn nữa còn đắc tội không nhẹ.
Dương Giản nhìn về phía Lâm Gia Nam.
“Anh thừa nhận, là anh không có được sự đồng ý của em đã mang số điện thoại di động của em nói cho người trong nhà.”
Lâm Gia Nam giơ hai tay lên.
“Thế nhưng dù sao đi nữa cũng là người nhà của em, em xem ngay cả Dương Giản cũng đi về nhà kìa.”
“Cái gì mà kêu xem Dương Giản.”
Dương Giản vô tội nói.
Ngô Tô Hoa nhìn Lâm Gia Nam rồi lại nhìn về phía Dương Giản, đột nhiên nhảy đến trước mặt Dương Giản nói:
“Dương Giản, lễ mừng năm mới tôi với cậu về nhà ông bà chơi đi?”
“A?”
Dương Giản suýt nữa bị dọa sợ.
“Anh họ cậu đồng ý không?”
“Không cần hỏi anh ta có đồng ý hay không, trước tiên gọi món ăn đi.”
Ngô Tô Hoa lôi kéo Dương Giản ngồi xuống, bắt đầu lật xem thực đơn, quả nhiên là ngay cả ăn cái gì cũng không đi hỏi ý kiến của Lâm Gia Nam.
“Các em chọn món ăn trước đi, anh đi ra xem xem.”
Lâm Gia Nam đột nhiên đứng dậy, bởi vì anh đưa lưng về phía bọn họ, Dương Giản cũng không nhìn ra được anh ta là vui vẻ hay mất hứng.
Thừa dịp Lâm Gia Nam không có mặt, Dương Giản vội vàng mở miệng khuyên Ngô Tô Hoa.
“Cậu thực không muốn về nhà sao?”
Theo lý thuyết thì hắn mang theo Ngô Tô Hoa về nhà chơi với ông bà cũng không phải việc gì lớn, thế nhưng nghĩ lại thì bí mật của Ngô Tô Hoa cũng là bí mật của mình, nhất thời cảm thấy có chút kỳ lạ.
“Thuận miệng nói thôi, nhìn cậu sợ kìa.”
Ngô Tô Hoa trêu chọc hắn.
Dương Giản bị đâm trúng lòng, vô cùng xấu hổ, mặt liền hơi hơi ửng hồng.
“Cậu chắc là cảm thấy không được tự nhiên đi.”
Ngô Tô Hoa thở dài.
“Thực ra tôi cũng có thể hiểu được, ở trong mắt các cậu tôi vốn chính là khác biệt, tôi cũng chỉ là muốn dọa anh họ một chút thôi, không phải là thật sự muốn làm khó cậu.”
“Là bạn bè thì đừng nói vậy.”
Dương Giản cố ý để lộ vẻ mặt nghiêm túc.
“Thật là bạn bè sao?”
Ngô Tô Hoa nhìn hắn, cười cười tự giễu.
Dương Giản ngẩn ra, ở trước mặt Ngô Tô Hoa thì hắn vẫn luôn duy trì bộ dáng một người bạn tốt đang tức giận, thực ra trong lòng hắn cũng biết, bản thân mình không có chân chính đem Ngô Tô Hoa thành bạn bè tốt mà đối đãi.
Nếu như thực sự tin tưởng người đối diện, khi ở trước mặt đối phương có thể nói chuyện thoải mái, đùa giỡn với nhau, thậm chí còn làm nũng hoặc chơi xấu cũng không sao. Dương Giản biết thực ra Ngô Tô Hoa rất đơn thuần, cũng hứa hẹn muốn là bạn của cậu ta, thế nhưng thái độ của mình ngoại trừ khách khí, thì hoàn toàn là xa cách.
Chút khác biệt nho nhỏ này, Ngô Tô Hoa không cảm nhận được, Lâm Gia Nam lại càng không dễ dàng phát hiện. Nhưng Dương Giản tự mình biết, hắn có ý định lúc nào đó sẽ kéo ra một cự ly với Ngô Tô Hoa, cũng sẽ không còn lo lắng sẽ bị đối phương ảnh hưởng lần thứ hai đi lên con đường này.
Cho nên Dương Giản là đang hổ thẹn. Hắn đi vào cuộc sống của một người, có được sự tín nhiệm của người ta, nhưng lại không cho phép đối phương đi vào thế giới của mình, loại hổ thẹn này khiến cho hắn hiện tại tự mắng mỏ bản thân.
“Dương Giản cậu thực sự rất kỳ lạ, có đôi khi rõ ràng cảm giác được cậu rất thân thiết, muốn hòa mình vào với chúng tôi, nhưng chỉ một giây sau liền lẩn mất rất xa, này là do tôi nhìn lầm sao?”
Dương Giản không có cách nào phản bác.
Ngô Tô Hoa là một người rất trực tiếp, nghĩ cái gì thì nói cái đó, không có che giấu, dối trá hay khách sáo nhiều như vậy.
Dương Giản nghĩ, may là Ngô Tô Hoa không có hỏi hắn: “Đến gần tôi như vậy, là vì muốn tiếp cận với anh họ tôi kiếm tiền hay sao?”
Lúc Lâm Gia Nam quay lại, bầu không khí vẫn có chút căng. Nhưng khi thức ăn bưng vào, nhiệt khí từng đợt bốc lên, Lâm Gia Nam rót rượu, Ngô Tô Hoa một ly, Dương Giản cũng hợp theo tình hình mà rót một ly, mọi người chạm ly một cái, nụ cười gặp nhau dường như đã quên mất không khí không hài hòa lúc trước rồi.
Rượu qua ba tuần, đối với Dương Giản mà nói thì có chút quá nhiều, hắn đứng dậy đi toilet, khi đi ra bước chân có chút bất ổn, thiếu chút nữa thì đụng vào một người.
“Xin lỗi.”
Dương Giản liên tục xin lỗi.”
“Không sao.”
Người đối diện tuy rằng nói như vậy, ngữ khí lại nghe ra có chút không hờn giận, chỉ là giọng nói vô cùng suy yếu, khiến cho Dương Giản phải nhìn cô ấy thêm một chút.
“Chị An Kỳ, sao lại là chị?”
Dương Giản kinh ngạc mà kêu lên một tiếng, hắn nhìn Hứa An Kỳ luôn luôn nghiêm túc trong công việc, lúc này sắc mặt tái nhơt toàn thân nồng mùi rượu, ngay cả ánh mắt cũng có chút không tập trung.
Hứa An Kỳ thấy Dương Giản cũng có chút ngoài ý muốn, cô đưa tay đỡ tường, qua loa nói:
“Chỉ là đi tiếp khách hàng thôi.”
Dương Giản có chút lo lắng hỏi:
“Chị An Kỳ, chị đã uống khá nhiều rồi đi?”
Cô gái mạnh mẽ như thế, ở trong tình trạng thế này, là đã uống đến bao nhiêu rồi đây?
Hứa An Kỳ miễn cưỡng cười cười, đáp lại:
“Đều nôn ra rồi, tôi rất tỉnh táo, không có việc gì đâu.”
Loại chuyện này Dương Giản không cần trông nom, thế nhưng cô gái này dù sao cũng có loại quan hệ như vậy với Lâm Gia Nam, Lâm Gia Nam nói như thế nào cũng coi như có ơn tri ngộ với hắn, hắn không thể cứ mặc kệ cô như vậy.
“Chị An Kỳ, Lâm Gia Nam cũng ở đây.”
Hứa An Kỳ ngẩng đầu nhìn hắn, có chút kinh ngạc, cũng có chút khó hiểu.
“Có thể gọi anh ấy đến giúp chị đến cản khách hàng nha, dù sao cũng là khách hàng của anh ấy, không phải sao?”
Dương Giản cười nói.
Hắn đỡ Hứa An Kỳ vào phòng, nói với Lâm Gia Nam:
“Vừa rồi đụng phải chị An Kỳ, thật là khéo.”
“Thật ngại, lại khiến cho anh có thêm phiền phức rồi.”
Hứa An Kỳ cúi đầu, tự chán ghét bản thân mình mà nói, dựa vào cảm giác say lại có chút thương tâm.
“Sao lại uống nhiều như vậy?”
Lâm Gia Nam nhíu nhíu mày.
“Khách hàng hôm nay tửu lượng tương đối tốt.”
Hứa An Kỳ ủy khuất mà nói.
“Thực ra em cũng không có uống say, vốn cũng không có việ gì, là Dương Giản muốn dẫn em đến tìm anh.”
“Vậy khách hàng thì làm sao bây giờ?”
Hứa An Kỳ sửng sốt, xoay người muốn đi.
Dương Giản không biết có nên kéo cô lại hay không, nhìn Lâm Gia Nam nói.
“Không cần nghiêm khắc như thế đi.”
Hứa An Kỳ gần như đã muốn bật khóc lên rồi, nhưng cuối cùng bị Lâm Gia Nam nắm lấy vai. Cô quay đầu lại, một đôi mắt to kinh ngạc mà nhìn anh.
“Lần tay tôi đi với em, nhưng chỉ có một lần này thôi.”
Hứa An Kỳ cố nén nước mắt gật đầu.
“Tôi muốn chính là những nhân viên có đủ tiêu chuẩn, cho dù chúng ta có bất kỳ mối quan hệ nào khác.”
Lâm Gia Nam hơi tỏ vẻ lạnh lùng mà nói.
“Nếu như ngay cả chuyện mình được giao cho cũng không làm được, em cũng không cần ở lại bên cạnh tôi nữa.”
Nước mắt của Hứa An Kỳ nhanh chóng rơi xuống, nhưng cô đã nhanh hơn đưa tay lên lau đi.
“Không sao rồi chứ?”
Lâm Gia Nam cúi đầu nhìn cô.
Hứa An Kỳ gật đầu, kéo tay anh đi ra ngoài.
Lâm Gia Nam quay đầu lại dặn Ngô Tô Hoa.
“Em cùng với Dương Giản ăn cho xong đi, lát nữa anh sẽ tính tiền.”
Cho dù không nói, Ngô Tô Hoa tuyệt đối cũng sẽ làm như vậy, nhưng mà lúc này cậu ta không có thời gian đi để ý anh họ của mình. Cậu nhìn Dương Giản giả vờ thiện lương mà đẩy Lâm Gia Nam đi giải vây cho cô gái kia, cũng thấy nắm tay của hắn nắm lại thật chặt, không biết móng tay có đâm sâu vào thịt không.
“Đó là nhân viên của anh họ, hay là bạn gái của anh ấy vậy?”
Ngô Tô Hoa cố ý hỏi.
“Đại khái là cả hai đi.”
Dương Giản cười đến phát khổ.
“Anh họ của tôi chính là như vậy, đừng thấy anh ấy đối với người đối diện hay nhân viên đều có bộ dáng rất quan tâm, thực ra lại chính là cặn bã chỉ theo chủ nghĩa cá nhân, bạn gái bên người đổi lại đổi, cũng không biết anh ta thực sự thích là cái dạng gì.”
Ngô Tô Hoa một bên nói, một bên quan sát sắc mặt của Dương Giản.
Dương Giản rõ ràng là một bộ dáng tâm thần không yên, thuận miệng lên tiếng.
“Cậu biết anh ta thích dạng như thế nào không?”
“Làm sao tôi biết được.”
Dương Giản bị dọa sợ, suýt nữa nhảy dựng lên.
“Thay đổi nhiều như vậy, nhưng thật ra cho đến bây giờ không thấy anh ta yêu qua ai, người lần này không chừng cũng có chút hấp dẫn.”
Ngô Tô Hoa tiếp tục nói.
Dương Giản khổ đến không nói nên lời. Biết rất rõ ràng kia là một người đàn ông bạn gái thay đổi một lần lại một lần dường như đã tìm được tình yêu đích thực rồi, vì sao còn thấy khổ sở vậy? Hắn hoàn toàn không có hy vọng, từ đầu đến cuối cũng chưa từng dám ôm chút hy vọng gì, nhưng ở giây phút bế tắc này rồi, Dương Giản vẫn cảm thấy đau lòng.
Không biết từ lúc nào, cũng đã thích đến như thế rồi.
“Còn nghĩ rằng tôi là một kẻ ngốc, không nghĩ tới bên cạnh này còn có một tên ngốc hơn.”