Thần Giới Trở Mình Hoa Thiên Cốt

Chương 6: Vượt qua hiểm cảnh

Máu từ bụng dưới của Hoa Thiên Cốt cứ chảy mãi không ngừng. Sức lực và ý chí của nàng cũng từ từ mất đi. Nàng mềm nhũn như bún, tựa vào lòng Khinh Thủy, nỗi đau càng lúc càng khủng khiếp như bị hàng trăm cây kim châm vào bụng dưới, đau đến chảy nước mắt, nghiến răng ngất đi, miệng còn lẩm bẩm gọi “sư phụ”.

Khinh Thủy thấy nàng bị động thai khí, tình thế nghiêm trọng như thế, ngoài kinh hoàng lay gọi cũng không làm được gì. Nàng thảm thiết gọi “Thiên Cốt”, vỗ lên hai gò má tái nhợt của nàng, nước mắt bất chợt tuôn như mưa. Sao thế này? Hai người quen nhau còn chưa đến một ngày, cớ sao nhìn Hoa Thiên Cốt đau đớn, lòng nàng cũng quặn lại, đau đến nghẹt thở? Nàng…vì sao lại gọi Thiên Nhã là Thiên Cốt?

Khóe môi Khinh Thủy run rẩy không ngừng, những kí ức năm xưa như có như không ùa về tựa thác đổ. Nàng cố gắng bình tâm, nhặt hai thanh đao lên, cắn chặt môi thủ thế, chắn trước người Hoa Thiên Cốt, nhất quyết không để ai đưa nàng đi. Những kẻ này chắc chắn không có thành ý, sức mạnh của Hoa Thiên Cốt không thể bị kẻ xấu lợi dụng. Nàng nợ Thiên Cốt quá nhiều, rất nhiều. Mạng nàng có thể mất, nhưng Thiên Cốt không thể mất. Vì Thiên Cốt, vì Tôn thượng, vì đứa trẻ, và vì chúng sinh…

Bọn hắc y nhân nâng đao lao tới…

Khinh Thủy nhắm mắt, khẽ nói: “Tạm biệt, Thiên Cốt. Kiếp sau gặp lại…”

…………………..

Hoa Thiên Cốt nhận thấy bụng mình rất đau.

Nàng đang nằm trên chiếc giường lớn trong Y các ở Trường Lưu. Nhận thấy rõ ràng xung quanh mình có rất nhiều ánh mắt dõi theo. Một bàn tay mát lạnh quen thuộc đặt lên trán nàng, rồi cầm khăn ướt lau đi mồ hôi cho nàng.

Nàng nghe thấy tiếng nói quen thuộc vang lên gấp gáp: “Thanh La, Tiểu Cốt sao rồi?”

Một giọng nữ trả lời: “Phu nhân bị động thai, sẽ sinh con sớm hơn dự kiến. Ngoài ra, cô ấy mất máu quá nhiều, nếu là phụ nữ bình thường đã mất đứa trẻ rồi. Thật may mắn!”

Hoa Thiên Cốt nghe có tiếng thở phào phát ra từ nhiều người. Nàng từ từ mở mắt.

Bạch Tử Họa đang lo lắng ngồi bên cạnh, nhân thấy tiểu thê tử đã tỉnh, vui mừng tột độ. Khuôn mặt lạnh ngàn năm thế nhưng lại nở một nụ cười nhẹ nhõm, dịu dàng đỡ nàng ngồi dậy.

---------

Lúc đó, hai người bọn họ đang ở trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc. Đúng lúc bọn hắc y nhân cầm đao xông tới, kết giới phía Đông của trận pháp phát nổ, cả một vùng trời phía đông bị đánh sập trong tích tắc. Bóng dáng kiêu hãnh thoát tục của Bạch Tử Họa phóng vụt vào, chớp mắt đã lao đến bên Hoa Thiên Cốt. Nhìn nàng đã sớm ngất đi vì đau đớn, đôi môi tái nhợt, hơi thở ngắt quãng, từ bụng trở xuống là một vũng máu đỏ ghê người, đầu óc hắn trống rỗng, tim như bị ngàn con dao đâm xuyên qua. Bạch Tử Họa run rẩy vì giận dữ, ánh mắt vằn tia máu đáng sợ, đi lướt qua Khinh Thủy, ném lại ba chữ “Chăm sóc nàng” và xông vào bọn hắc y nhân đang thoái lui vì cảm thấy tiên khí và sát khí bức người của hắn.

Chỉ hai chiêu, hắn đã biến toàn bộ hắc y nhân trong trận thành cát bụi. Bạch Tử Họa liếc nhìn tên thư sinh đang đứng trước mặt hắn. Kẻ này…nhìn tất cả thuộc hạ của mình bị tiêu diệt, nhưng khuôn mặt lại chẳng mảy may lộ ra chút cảm xúc nào. Hắn tuyệt đối không phải hạng tầm thường.

Hoành Đao bình tĩnh nhìn khuôn mặt dữ tợn của Bạch Tử Họa, khóe môi khẽ nhếch: “Trường Lưu Thượng tiên Bạch Tử Họa, hân hạnh được diện kiến. Lần này kế họach bị ngươi phá hỏng, nhưng cứ chờ đó, ta nhất định sẽ quay lại.” Nói đoạn, hắn biến mất không để lại dấu vết nào. Toàn bộ trận pháp đổ sụp, lộ ra khung cảnh thật là một khu đất trống ở ngoại thành. Hiên Viên Lãng vừa kịp lúc chạy tới. Hắn vừa diệt hết bọn lâu la đứng canh ngoài trận pháp, để Bạch Tử Họa tiện xông vào cứu hai cô gái. Vừa đến nơi, nhìn ái thê bị thương nặng, mặt mũi trắng bệch, run rẩy không ngừng, suýt nữa đã tức giận đến mức thổ huyết, đau lòng tột cùng. Hai nam nhân không ai bảo ai, cúi người vội vàng bế thê tử của mình về nhà chữa trị. Khinh Thủy nằm trong lòng hắn, trước khi đi vần gọi với theo: “Thiên Cốt! Tôn thượng…!” Hiên Viên Lãng chưa lấy lại kí ức, dù thấy lạ cũng tạm bỏ qua. Trong lúc này, ngoại trừ thương thế của nàng, đâu còn gì lọt được vào mắt hắn nữa?

---------

Hoa Thiên Cốt vừa cử động, đã nhận thấy bụng dưới quặn lại, co thắt dữ dội, cảm thấy thai nhi đang đạp mạnh, đau đến xanh mặt. Nàng bất giác bấu lấy cánh tay Bạch Tử Họa, nghiến răng nghiến lợi, chỉ phun được ra một chữ “đau” qua kẽ răng.

Bạch Tử Họa vừa thả lỏng được một chút khi thấy Hoa Thiên Cốt tỉnh lại, đã một lần nữa bị dọa bay mất hồn. Mấy người Ma Nghiêm đang đứng xung quanh cũng hoảng hồn. Vũ Thanh La phản ứng kịp thời, bảo Bạch Tử Họa giúp chuyển Hoa Thiên Cốt qua sản phòng, xong xuôi liền đuổi tất cả nam nhân và sinh vật giống đực ra ngoài, đóng chặt cửa lại, chỉ để U Nhược giúp một tay, cả sâu nhỏ Đường Bảo cũng bị tống cổ ra ngoài, nhưng nó nhỏ bé tròn vo, cố gắng chui được qua khe hở dưới cánh cửa, nhân lúc Vũ Thanh La đang loay hoay chuẩn bị, bay lên giường của Hoa Thiên Cốt. Nó nhìn mẹ Cốt Đầu nhăn nhó kêu la vì đau, lòng cũng rất đau. Nó không có em cũng không sao, chỉ cần mẹ nó khỏe mạnh ở bên nó thôi…Sâu nhỏ khóc lóc vì lo lắng, quên mất mình là kẻ trốn vào. Vũ Thanh La nhìn thấy nó, vốn định đuổi ra ngoài, nhưng nghĩ nó cũng là con gái, vả lại Hoa Thiên Cốt là mẹ nó, bèn để nó ở yên đó, nhưng dặn dò nó không được gây chuyện. Con sâu Đường Bảo này, với tính cách bướng bỉnh của nó, chỉ sợ lại náo loạn cả sản phòng này…

Đám người Bạch Tử Họa ở bên ngoài, chờ cứ năm phút lại dài như năm trăm năm. Bạch Tử Họa giẫm sắp nát hết cả ván lót sàn. Có lẽ nếu cái sàn nhà có linh tính, chắc nó sẽ ghét Hoa Thiên Cốt đến chết mất. Mỗi lần Hoa Thiên Cốt bệnh tật đau ốm, Tôn thượng lại giẫm sắp nát mặt nó rồi.

Bên trong sản phòng, Hoa Thiên Cốt kêu la như heo bị thọc tiết. Ma Nghiêm nghe thấy mà còn quặn ruột, nói gì đến Bạch Tử Họa. Hắn nghe tiếng nàng khóc la, sắp phát điên rồi, chỉ còn thiếu nước phá cửa xông vào ôm lấy thân hình bé nhỏ đó. Mỗi lần như vậy, đám người xung quanh lại phải kéo hắn lại, khiến Ma Nghiêm đã sốt ruột càng thêm sốt ruột, cố gắng lắm mới kiềm chế được ý định đánh ngất hắn rồi trói lại.

Gần một ngày trôi qua. Đối với thần tiên bất tử cũng chỉ bằng thời gian rót một chung trà, Bạch Tử Họa từ khi thành tiên, trăm năm vạn năm cũng như chớp mắt. Hắn rất ít khi quan tâm đến thời gian, nhưng hôm nay đặc biệt, Trường Lưu Thượng tiên cao cao tại thượng cũng sắp bệnh thần kinh vì nóng ruột rồi.

_ Đã một ngày rồi, sao còn chưa có tiến triển gì? – hắn cáu kỉnh gào lên. Một ngày thật quá kinh khủng đối với hắn. Hắn nghe Tiểu Cốt khóc la rên rỉ, hắn nghe chất giọng trong trẻo của nàng khàn khàn vì mệt, đôi khi còn im lặng như đã ngất đi. Bảo hắn không lo sợ? Trừ phi đánh chết hắn đi…

Dài như cả thiên niên kỉ sau, cuối cùng trong sản phòng vang lên tiếng khóc. Tiếng khóc rất mạnh mẽ, vang vọng khắp nơi, chất giọng hài nhi ngọt ngào trong trẻo, cho thấy nó là một nữ hài tử.

Đám người bên ngoài còn đang cố gắng ngăn Bạch Tử Họa xông vào phòng, nghe tiếng khóc như nghe tiếng đại ân nhân, mừng rỡ không thôi, Tôn Thượng đại nhân gần như bùng phát, đá văng cửa phòng lao vào.

Hắn dừng lại bên giường, Hoa Thiên Cốt đang nằm, tóc tai rối bù, mặt cắt không còn giọt máu, nhưng trên đôi môi tái nhợt lại là nụ cười hạnh phúc không hề che giấu. Hắn đưa tay ra, ôm lấy nàng, khẽ thì thầm: “Cảm ơn nàng, Tiểu Cốt…”

Hoa Thiên Cốt hạnh phúc nằm trong lòng Bạch Tử Họa. Nàng sinh đôi hai cô con gái. Đứa lớn khi ra đời, đặc biệt không khóc la om sòm. Trừ bỏ vài âm thanh e e nhỏ nhẹ, con bé chẳng hề làm ầm ĩ, khua tay múa chân như muội muội. Khuôn mặt con bé mang nét đẹp của phụ thân, vừa ra đời mặt đã nghiêm nghị, cao ngạo lạnh lùng, khí chất băng sương ngàn năm như được đúc từ một khuôn với Bạch Tử Họa. Đứa nhỏ vừa ra khỏi bụng mẹ đã khóc ầm lên, tay chân đấm đá vẫy đạp lung tung, hai con mắt tròn xoe ánh tím, vì thế tiếng khóc bọn họ nghe lúc nãy là của tiểu công chúa này. Đến khi nín khóc thì cái miệng nhỏ xinh lại cười chúm chím, trông đẹp một cách đáng yêu như tiểu thiên thần, quả là giống Hoa Thiên Cốt đến bất ngờ.

Cả Tiên giới đều mừng cho Trường Lưu, khách đến thăm tấp nập, quà mừng gửi đến liên tục. Phần lớn khách đến đều ở tại các sương phòng phân bố khắp Trường Lưu, trước khi rời đi mới đến xem mặt hai tiểu nữ nhi, chỉ những người quen thuộc mới lên Tuyệt Tình điện ở chơi dài ngày.

-------hết part 1------

Vâng, như lần trước, ad sẽ post part 2 vào thứ 4:3

Sau này tất cả các chương đều sẽ chia thành 2 part, part1 Chủ nhật, part 2 thứ 4, còn cắt part ở chỗ nào để khiến các mem đau tim thì tùy tâm trạng ad:v

Ad đang cố gắng viết 1 chap nhiều sự kiện để rút ngắn số chap của truyện. Về sau khi song gió nổi lên chap còn dài hơn ;-) mong các mem ủng hộ

#ad_YêuCốt

-----------------------------------

Part 2: ĐẶT TÊN

Ba ngày sau khi Hoa Thiên Cốt sinh con, ở Tuyệt Tình điện trừ một nhà 4 người bọn họ, còn có Sát Thiên Mạch, Đông Phương Úc Khanh ( đương nhiên Bạch Tử Họa chẳng lấy gì làm hài lòng về sự xuất hiện của hai đại tình địch này, nhưng vì muốn Tiểu Cốt vui nên cũng không tiện đuổi khách), Thế tôn, Nho tôn, phu thê Đấu Lan Can – Lam Vũ Lan Phong, bọn nhóc U Nhược, Đường Bảo và cả hai vị khách khiến Trường Lưu từ trên xuống dưới không khỏi bất ngờ: Hiên Viên Lãng và Khinh Thủy. Sau khi về cung, Khinh Thủy được chữa trị, sức khỏe đã tốt lên, vì lo lắng cho Hoa Thiên Cốt, vả lại cũng nhớ được phần lớn kí ức, nên vừa dưỡng thương xong liền kéo Hiên Viên Lãng lên Trường Lưu. Qua biến cố ở trận pháp vừa rồi, chứng kiến sức mạnh khủng khiếp của “Bạch Văn Hạo” kia, hắn vốn đã nghi ngờ thân phận phu thê hai người càng thêm khẳng định người này là tiên nhân. Nhưng còn về việc hắn là Trường Lưu thượng tiên đại danh đỉnh đỉnh, dù không phản ứng quá khích cũng không khỏi kinh ngạc trong lòng.

Thật lòng mà nói, Hiên Viên Lãng hắn luôn cảm thấy Bạch Tử Họa này quá xuất sắc, nhưng vốn dĩ hắn thật sự không yêu thích lắm vị Tôn thượng này, có lẽ do Bạch Tử Họa bình sinh luôn cao ngạo xa cách, tạo cảm giác ngần ngại cho những người xung quanh, chưa tính đến bọn họ còn định lừa hắn, cái gì mà Bạch Văn Hạo, Hoa Thiên Nhã chứ? Căn bản là cấu kết gạt phu thê hắn!!! Vậy mà nương tử yêu của hắn đối với Bạch Tử Họa lại cực kì kính sợ, còn với phu nhân nhà hắn lại thân thiết như tỷ muội, khiến Hiên Viên bệ hạ không khỏi hoài nghi. Chỉ mới quen nhau một ngày, tính đến nay cũng tạm xem là 4 ngày đi, hắn cảm giác hai người họ rất quen không nói, Khinh Thủy nàng lại như thiết hữu cố nhân của họ, mở miệng ra một Thiên Cốt hai Tôn thượng, làm hắn ngứa ngáy hết cả người.

Lần này đến Trường Lưu, Khinh Thủy quen đường đi một mạch lên Tuyệt Tình điện, đến nơi đúng lúc gặp mọi người đang tề tựu đông đủ, lại còn đang tranh luận rất hăng say. Mà đề tài tranh luận chính là: chọn tên cho hai tiểu hài nhi.

_ Cứ tưởng lần này nhóc con sinh một đứa con trai xinh đẹp như ta, nào ngờ lại chui ra hai đứa con gái…- đại mỹ nhân Ma quân bĩu môi.

Bạch Tử Họa trừng mắt liếc hắn. Con hắn chắc chắn phải giống phụ thân nó, đến lượt tên gia hỏa Sát Thiên Mạch đó sao?

_ Thế chẳng hay Tôn thượng đại nhân đã nghĩ được tên chưa? – Đông Phương Úc Khanh cười cười nhìn Bạch Tử Họa. Bao nhiêu kiếp đầu thai, hắn vẫn chẳng thay đổi chút nào. Vẫn kiểu cười gian xảo năm xưa. Đáy lòng Hoa Thiên Cốt nhói lên một cái.

Bạch Tử Họa hắn nổi tiếng tinh thông kim cổ đạo lí,…chuyện chọn một cái tên đối với hắn dễ như khi người ta học viết chữ “nhất” (một gạch ngang:v) nhưng không hiểu sao nghĩ mãi vẫn chưa tìm được tên nào ưng ý. Hắn không thích tên yểu điệu, tên con gái nhưng không quá nữ tính, phải thanh tao nhã nhặn, thể hiện tính cách được càng tốt…Thế, vì phụ thân kén chọn quá, hai tiểu oa nhi đến nay vẫn chưa có tên.

Bỗng Sát Thiên Mạch vỗ quạt đánh bốp, cười quyến rũ: “Ta nghĩ ra cách đặt tên rất hay. Dưới Nhân giới thường gọi con trai trong nhà theo thứ tự đại lang nhị lang, trai là lang, gái là nương, thế gọi là Bạch Đại Nương, Bạch Nhị Nương đi.”

Đầu mấy người trong phòng chảy đầy vạch đen. Đại Nương? Nhị Nương? Người ngoài nghe vào còn tưởng chúng nó là vợ Bạch Tử Họa…

Hoa Thiên Cốt lập tức phản đối: “Nghe không…ừm…trang nhã lắm. Cái khác đi! Muội không thích đặt tên hai tỷ muội giống nhau. Chọn cho đại nữ nhi trước đi.”

Bạch Tử Họa gật gật đầu tán thành. Thế là các vị nhân gia trong phòng bắt đầu công cuộc tìm tên cho con bé, hiện đang nằm trong lòng phụ thân, mở đôi mắt phượng đen xám sâu thăm thẳm nhìn bọn họ.

Ma Nghiêm đặc biệt rất thích con bé này. Khí chất nó giống y hệt sư đệ, nhưng cũng thừa hưởng nét duyên của mẫu thân, ai nhìn cũng yêu thích. Tính cách con bé khi lớn lên chắc sẽ tương tự phụ thân nó, nối nghiệp sư đệ bảo vệ Tiên giới, chúng sinh thiên hạ. Hắn nhìn con bé nằm trong lòng Bạch Tử Họa, khẽ cười: “Vậy, lấy tên “Song” đi.”

Đề nghị này ngay lập tức được tán thành. Mọi người đều nhận thấy như Ma Nghiêm, con bé này lãnh ngạo (lạnh lùng cao ngạo) như vậy, chữ “Hàn” không hợp cho con gái, vậy “Song” là đẹp nhất rồi.

_ Nhưng “Bạch Song” không được. Thêm một chữ đệm đi – Bạch Tử Họa nhíu mày.

_ Chọn chữ “Vô” đi. “Vô Song”, thiên hạ vô song. – Ma Nghiêm đập bàn.

Hoa Thiên Cốt lắc đầu kịch liệt. Nghe tên chưa thấy mặt đã bị nhầm là nam nhi.

_ “Lệ” thì sao? “Lệ Song”?

“…….” Hai hàng lệ? Chẳng khác nào trù ẻo con bé sẽ đau khổ…

_ “Như Song”?

“……….”

_ “Mạn Song”?

“……….”

_ “Lục Song”

“……….”

_ “Liên Song”? “Lan Song”?? “Huệ Song”??? “Bảo Song”????........

Đặt ra hơn chục cái tên, hai chính chủ Bạch Tử Họa, Hoa Thiên Cốt vẫn không hài lòng. Cuối cùng Sát tỷ tỷ nổi điên lật bàn “Chọn đi chọn lại vẫn chưa xong. Dẹp!!!”

Mọi người khinh bỉ nhìn hắn bỏ đi. Bạch Tử Họa mừng còn không kịp, chẳng ai thèm giữ hắn lại.

Thế là, hội đồng đặt tên ở Tuyệt Tình điện bớt đi một người.

Cuối cùng, sau bao nhiêu tranh cãi đắn đo, tiểu oa nhi lãnh ngạo nhà họ Bạch có tên “Bạch Nghi Song”.

Tỷ tỷ đã xong, giờ lại tới muội muội.

_ “Uyển Linh”?

_ Không hay lắm…- Bạch Tử Họa vuốt cằm.

_ “Tố Nguyệt”?

_ Màu mè quá…- Hoa Thiên Cốt lắc đầu.

_ “Phi Yến”?

_ Ráp với họ “Bạch” không hợp lắm…

_ “Lưu Vân”?

_ Mây trôi? Nghe vô định quá…

_ “Mẫn Nghi” thì sao? Tỷ tỷ Nghi Song, muội muội Mẫn Nghi…

“……….”

_ “Họa Ảnh”? Phụ thân Tử Họa, nữ nhi Họa Ảnh?

_ Đã “Tử” còn “Ảnh”. Âm u quá. – Bạch phu nhân lắc đầu.

Mọi người trong phòng đen mặt. Hai phu thê này…thật quá lắm chuyện rồi.

_ “Phong Sương Nhất Kiếm Bạch Tử Họa…lấy chữ Phong đi!” – Sênh Tiêu Mặc cười cười.

_ Sao lại là “Phong”? – Hoa Thiên Cốt ngạc nhiên – “Sương” hợp với con gái hơn mà?

_ Ta không thích “Sương” – Nho tôn đại nhân lười biếng phẩy tay.

Mọi người: “………”

Nào ngờ đề nghị này lại khiến vị phụ thân nào đó rất thích thú. Phải phải! Con hắn, đặt tên có một chữ trong tên hắn là tuyệt nhất. Xem như đánh dấu luôn…Hắn mỉm cười: “Được, quyết định chọn “Phong”. Nhưng Phong làm tên con gái không hợp, thế làm tên đệm đi?”

_ “Phong Hoa” đi. Hoa là tên con gái, cũng là họ của Cốt Đầu.” – Đông Phương Úc Khanh đề nghị.

_ Phong Hoa? Phong hoa tuyết nguyệt? Ong bướm quá. – Tôn thượng đại nhân nhàn nhã nhấp trà. Ngoài miệng thì nói vậy, chứ trong bụng đang thầm hừ lạnh. Cốt Đầu cái khỉ! Ngươi gọi Tiểu Cốt thân thiết không nói, con ta còn do ngươi đặt tên? Căn bản là nằm mơ!

_ Vậy còn “Phong Nguyệt”?

_ Không hợp.

_ “Phong Nhã”?

_ Hào hoa phong nhã? Không dùng cho con gái.

_ “Phong Vân”?

_ Không ý nghĩa lắm…

Cứ thế, người này đưa ra “Phong abc”, Bạch Tử Họa lại bảo “không xyz”. Đừng nói là mấy người khác, đến Hoa Thiên Cốt còn thấy hắn thật phiền phức.

Kì cà kì kèo mãi, Ma Nghiêm đập bàn: “Quyết định nhanh đi! Đặt tên chứ có phải ban phong hiệu đâu mà phải xét thiên địa nhân quả gì chứ? Đừng để ta cho con bé mang tên “Phong Lưu”.” Chết tiệt! Nếu không phải là sư điệt, hắn đã sớm bỏ đi như Sát Thiên Mạch rồi.

Hoa Thiên Cốt nghe hai chữ “Phong Lưu”, rùng mình. Cái đó cũng là tên sao?

Cuối cùng, Khinh Thủy Hoàng Hậu cũng đưa ra một chủ ý có ích – lần đầu tiên góp phần vào cuộc họp này. Nếu nàng không lên tiếng, mấy người khác cũng quên mất sự có mặt của cặp đế hậu Nhân giới – cố nhân tiền kiếp. “Uyển” trong uyển chuyển, khéo léo, cuốn hút. Và tiểu công chúa của Trường Lưu mang tên Bạch Phong Uyển: khéo léo nhẹ nhàng như cơn gió thoảng. Con bé nằm trong lòng mẫu thân, hình như rất thích cái tên này, mở đôi mắt to tròn màu tím long lanh nhìn mẫu thân, cái miệng nhỏ cười toe, bàn tay bé bỏng đưa lên sờ sờ mặt Hoa Thiên Cốt, khiến nàng mềm nhũn lòng, không nhịn được yêu thương hôn đánh “chụt” lên trán nó.

Bạch Nghi Song, Bạch Phong Uyển từ lúc mới sinh đã là thần tiên. Mẫu thân là thần, phụ thân là thượng tiên, về cơ bản trong tiềm thức và năng lực của chúng đã ẩn giấu sức mạnh tiềm tàng. Ở tiên giới thời gian qua nhanh như chớp, hai nữ hài tử chẳng mấy chốc đã không thể bế trên tay nữa. Tỷ tỷ Song Nhi càng lớn càng xinh đẹp, một vẻ đẹp lạnh lùng như đóa tuyết liên, ngay cả cá tính cũng giống Bạch Tử Họa như đúc, cạy miệng không ra lời. Mắt xám sâu thẳm sắc sảo như nhìn xuyên thấu người đối diện. Muội muội Uyển Nhi lại trái ngược hoàn toàn, như một tiểu thiên thần tinh nghịch, thích chạy nhảy lung tung, chẳng bao giờ im lặng được quá 10 phút, cũng rất hay tươi cười. Đôi mắt tím đích thực là cửa sổ tâm hồn, khi cười cũng long lanh, như muốn hút hết hồn phách người ta vào bên trong. Cả hai tuy tính cách đối lập nhưng cực kì yêu thương bảo vệ nhau, chẳng cần dạy dỗ tập luyện cũng có thể sử dụng những pháp thuật cần thiết, tư chất vô cùng thông minh, khiến mấy vị sư thúc sư bá vô cùng kì vọng, cả Trường Lưu đều nâng niu như trứng mỏng. Dưới sự bảo ban của phụ thân, hai cô gái tuy được ưu ái nhưng không hề kiêu ngạo, Nghi Song tuy lạnh lùng vẫn lễ độ thân thiện, còn muội muội nàng càng không cần nói đến, ngay cả những tiền bối khó tính cũng không thể không yêu thích.

Cuộc sống ở Trường Lưu ngày ngày trôi qua êm đềm mà hạnh phúc, khiến người ta chìm trong niềm vui mà đôi khi xao nhãng những mối nguy bên ngoài…