Thần Giới Trở Mình Hoa Thiên Cốt

Chương 4: Trường lưu phu nhân có hỷ

Tuyệt Tình điện…

_ A nào ~! – STM gắp cho HTC một miếng cá, bày ra vẻ mặt săn sóc trẻ nhỏ, miệng hơi há lại rất mê người, khiến Hỏa Tịch muốn chảy cả nước miếng, đôi đũa sắp đưa lên tới miệng lại sững ra giữa không trung.

HTC cười tít mắt, há miệng ăn. Bỗng nàng cảm thấy sống lưng hơi ớn lạnh, chột dạ nhìn qua lại thấy sư phụ đại nhân đang đen mặt ghen tuông. Nàng đớ ra, bàn tay đang gắp thức ăn cho Sát tỷ tỷ cũng dừng lại. Hắn liếc hai người đang thân mật mớm thức ăn cho nhau, nghiến răng nghiến lợi: “Vui vẻ quá nhỉ? Cứ tiếp tục. ta không làm phiền…” Hắn mặt mũi hầm hầm, đẩy ghế bực dọc rời bàn ăn. Chết tiệt! STM ngươi nhớ đó cho ta…Từ lúc trở về cứ bám dính lấy Tiểu Cốt, rõ ràng là ném cho Tôn thượng hắn cục lơ to tướng mà. Tức chết được! Tiểu Cốt nhớ đấy, tối nay sư phụ sẽ hảo hảo trừng phạt nàng…

Tối hôm đó, HTC đang nằm trong phòng ngủ, trên thân mình mảnh mai chỉ mặc độc một chiếc váy mỏng màu xanh nhạt, hai chân đung đưa lên xuống, chống cằm hát khẽ. BTH mang bộ mặt ghen tuông bước vào phòng. HTC ngẩng mặt nhìn, toe toát cười với hắn, gọi một tiếng: “Sư phụ~”. Giọng nói trong veo ngân dài nũng nịu kèm khuôn mặt thiên thần là một lợi thế vô cùng lớn của HTC trước mặt BTH. Hắn hơi ngẩn ra, suýt nữa mỉm cười, nhưng hình như nhớ đến sự ức chế mấy ngày nay vì STM, mặt lại xụ xuống. HTC nhìn bộ mặt sư phụ đẹp tuyệt nhưng hôm nay lại đen như đáy nồi, chuông báo động trong lòng liên tục kêu om sòm. Không hay rồi! Nhìn mặt sư phụ chắc chắn đang giận dỗi nàng…

HTC lăn ra khỏi giường, nhào tới bên người BTH, vòng tay ôm lấy hắn. Lén ngẩng đầu lên thấy mặt hắn vẫn cau có, nàng bèn quyết định chọc cho hắn hết giận. Tiểu sắc nữ HTC nhân lúc hắn còn đang phân tâm, mở hé vạt áo trắng của hắn để lộ xương quai xanh quyến rũ. Nàng nuốt nước bọt cái ực, bàn tay nhỏ bé len vào theo kẽ hở, vuốt ve cơ thể mát lạnh của hắn. BTH nheo mắt nhìn tiểu nương tử háo sắc đang làm loạn, nhếch môi cười. HTC nhìn thấy, giật mình, bỗng nhận thấy cảnh tượng này hơi quen quen. A! Phải rồi! Nàng cũng từng làm thế này lúc hai người đi qua chân núi Mao Sơn, rồi sau đó là…

BTH đột ngột cúi xuống, nhấc bổng HTC lên, đi về phía giường ngủ. Đầu HTC “oanh” một tiếng. Thôi xong! Chọc trúng nhược điểm…Hắn ném nàng lên giường, cúi người trèo lên, không quên dùng pháp thuật khóa cửa và cách âm với bên ngoài, đề phòng có kẻ thừa cơ nghe lén. Nhìn thân hình nhỏ nhắn bên dưới, mắt BTH bùng lên ngọn lửa dục vọng mãnh liệt. HTC đơ ra, khẽ nhích người vào góc giường lại bị hắn vươn tay ấn xuống. Hắn cúi người hôn nàng, cánh tay mạnh mẽ ôm lấy thân thể thơm mềm. Lưỡi BTH như con rắn nhỏ tách hai cánh môi tiểu nương tử, quấn quít cuốn lấy lưỡi nàng, khoan khoái tận hưởng mùi thơm trên người HTC. HTC thở gấp, cảm nhận được bàn tay sư phụ đang vuốt ve khắp cơ thể, khiến từng tấc da thịt trên người nàng như bị phỏng, từ cổ họng khẽ phát ra một tiếng rên nhỏ. Âm thanh kiều mị kia càng kích thích người phía trên. Hắn dường như bộc phát, nhanh chóng trút hết lớp y phục ngăn cách của hai người. Nhìn cơ thể nõn nà của HTC, BTH như thấy mình bị thiêu đốt, khẽ hôn lên khắp người nàng. HTC run lên, thở hổn hển, vươn tay ôm cổ hắn. Bỗng hạ thân nàng truyền đến cảm giác đau nhói. HTC nhăn mặt, nghiến răng kêu đau, lại bị BTH chặn lại bằng một nụ hôn nóng bỏng.Trong căn phòng xuân tình nồng đậm, phu thê hai người quấn quít, hai cơ thể hòa làm một, tận hưởng những giây phút hạnh phúc trong cuộc đời…

Lúc này, bên ngoài phòng, có 2 người đang đứng, áp sát tai lên cánh cửa, cả thân hình như dính hẳn vào cửa phòng. Tiểu quỷ U Nhược nhăn mặt: “Sao không nghe gì hết vậy?” Đường Bảo đứng bên cạnh đặt tay lên miệng ra dấu im lặng, tai vẫn phát huy hết công lực để nghe âm thanh bên trong. Nó biết chắc nhìn mặt Tôn thượng hôm nay, mẹ Cốt Đầu của nó tiêu rồi. Nó phải đứng canh ở đây, lỡ mẹ nó có bị người ăn hiếp còn chạy vào “giúp” chứ. Hí hí hí!!!

Thế nhưng hai đứa nhóc tinh quái dù đứng ở cửa lâu đến chân tay cứng đờ, cũng tuyệt nhiên không nghe thấy dù chỉ là tiếng nói chuyện từ bên trong. Còn hai phu thê BTH và HTC vẫn chìm trong say đắm hưởng lạc thú nhân gian, xong việc lại ôm nhau ngủ ngon lành.

Sáng hôm sau, mọi người quây quần bên bàn ăn. STM để ý, hôm nay tâm tình lão Bạch cực kì tốt, cứ cười không ngừng, còn tốt bụng cứ gắp cho nhóc con 5 miếng thịt thì lại gắp cho mình 1 miếng rau. -_- Mặt nhóc con thì khí sắc cũng bình thường, nhưng sao có vẻ mệt mỏi thế nhỉ? Kinh nhất là hai con nhóc U Nhược và Đường Bảo, mặt mũi đen thui, mắt đầy tơ máu, quầng thâm dưới hai mắt rõ đậm, cả người cứ lờ đờ. Đối với kẻ xem sắc hơn mạng như Ma quân hắn, nhìn tình trạng này còn đáng sợ hơn cảnh chém. giết máu me. Kì quái! Bọn họ uống nhầm thuốc cả rồi sao?

-----------------oOo---------------

Hai tháng sau…

Trời nắng nhẹ, gió mát hiu hiu. HTC tâm trạng thoải mái, kéo theo U Nhược, hai sư đồ cùng ngồi hóng mát dưới tán cây hoa đào bên ngoài Tuyệt Tình điện. U Nhược vui vẻ đùa giỡn với heo nhỏ Hanh Tức, lăn lộn trên thảm cỏ, HTC ngồi trên ghế dài, chống cằm nhìn tiểu đồ đệ tinh nghịch, tâm trạng vô cùng vui vẻ.

HTC đang ngồi bắt chéo chân ngâm nga mấy câu hát trên ghế, bỗng cảm thấy sau gáy nhói lên một cái. Nàng nhăn mặt, cho là côn trùng cắn bèn đưa tay vỗ mạnh lên gáy. Từ lúc bị con muỗi độc cắn một nhát, suýt hủy cả dung nhan, HTC đặc biệt ghét, hay nói đúng hơn là sợ côn trùng. Nhưng đập mạnh đánh chát, đau đến nhăn mặt vẫn chẳng thấy gì, nhìn chung quanh lại sực nhớ, trên Tuyệt Tình điện này thì làm quái gì có côn trùng, bèn phủi tay cho qua, tiếp tục hóng mát. Nhưng ngồi một lát lại thấy cả người khó chịu, chóng mặt hoa mắt. U Nhược thấy sư phụ xinh đẹp không khỏe, hết hồn, bèn vội vàng chạy vào bếp. bưng cho nàng một bát canh hoa đào. Canh hoa đào vốn là món yêu thích của phu thê HTC, nhưng hôm nay vừa múc một muỗng, đưa lên tới miệng, nàng bỗng khựng lại, thả rơi muỗng canh xuống làm nước canh bắn tung tóe, quay mặt sang một bên bụm miệng nôn khan, dáng vẻ cực kì chật vật. Tiểu đồ đệ của nàng lo cuống cả lên. Con bé giỏi mấy chuyện rình trộm nghe lén thật đấy, nhưng gặp tình huống này thì lại bối rối chẳng biết làm sao. Hết cách, nó bèn xách váy chạy vào trong, í ới gọi Tôn thượng. BTH từ trong thư phòng nghe nó gọi, chạy ra, theo nó đến nơi lại thấy nương tử yêu dấu đang nằm vật trên bàn, mắt nhắm nghiền, mặt xanh mét, bị dọa bay mất nửa hồn phách, vội nhấc bổng nàng lên, phóng như bay về Y các.

Trong căn phòng sang trọng nhất Y các, tất cả các vị tai to mặt lớn trong Trường Lưu đều tụ tập. Ma Nghiêm đang làm việc, nghe tin HTC ngất xỉu, vội vàng chạy tới, đến nơi đã thấy sư đệ BTH đang đi qua đi lại bên ngoài phòng bệnh, dường như muốn giẫm nát sàn nhà dưới chân. Lát sau Sênh Tiêu Mặc cũng tiêu sái ngự phong bay tới, nhìn vẻ mặt hắn thật ra chẳng có gì lo lắng, tám phần là đến xem náo nhiệt. Cả đại mỹ nhân Ma quân Sát Thiên Mạch cũng đến, làm BTH tâm trạng vốn không tốt lại càng bực bội. Đường Bảo bé nhỏ nghe tin mẹ bệnh, bất chấp đang bị Lạc Thập Nhất đáng ghét theo đuôi, hóa thành con sâu nhỏ bay vút qua Tuyệt Tình điện, lại nghe Hỏa Tịch bảo mẫu thân nó đã được Tôn thượng bế qua Y các, chật vật bay qua đó, đến nơi đã thở hổn hển như heo.

Vũ Thanh La đang ở trong phòng xem tình trạng HTC, kéo dài khoảng 2 khắc (30 phút), làm mấy người đợi bên ngoài đứng ngồi không yên, BTH nóng càng thêm nóng, gần như san phẳng cả phòng chờ ở Y các., khiến những người còn lại hoa cả mắt.

Lát sau, cánh cửa phòng bệnh mở ra, Sát Thiên Mạch bất chấp lao tới chỗ Vũ Thanh La vừa đi ra. BTH đen mặt, đẩy hắn qua một bên. Hai người giằng co qua lại, quăng luôn thể diện tới man hoang, tranh nhau lao vào phòng xem HTC. Ma Nghiêm đứng phía sau nhìn mà ngứa ngáy trong lòng, đẩy hai mỹ nam đang giằng co trước cửa phòng ra, đi thẳng vào bên trong. Sát, Bạch hai người liếc nhau, cùng theo vào phòng. BTH nhìn HTC đang nằm im lặng, mặt lo lắng, quay sang mở miệng định hỏi Vũ Thanh La về tình trạng của nàng, nào ngờ nàng ấy lại đang cười tươi rói, vui vẻ nói ngay: “Chúc mừng Tôn thượng! Phu nhân có hỉ. Từ nay phải chú ý chăm sóc nàng cho tốt, không được ăn cay, nóng quá nhiều, không được chạy, không được ngã, không được xúc động mạnh, không được…, và đặc biệt không được…vận động mạnh trong ba tháng đầu tiên.”

Vũ Thanh La nói một tràng, bỗng nhận thấy bầu không khí xung quanh im ắng bất ngờ. Nàng giật mình nhìn khuôn mặt đần ra của BTH, lại quay đầu nhìn tất cả mấy người trong phòng đều đang ngơ ngơ ngẩn ngẩn, bèn khẽ ho một tiếng. Mấy con người kia tỉnh hồn lại, BTH hai mắt sáng quắc, nắm tay Vũ Thanh La, kích động hỏi: “Thật không? Tiểu Cốt có thai?” Nhận được cái gật đầu cam đoan của Vũ Thanh La, hắn mững rỡ lao đến bên thê tử, đặt tay lên phần bụng vẫn còn bằng phẳng của nàng, miệng mỉm cười khuynh quốc khuynh thành, khiến ai nhìn cũng ngây ngất, cả STM là đệ nhất mỹ nhân còn phải thừa nhận: hắn quá đẹp a ~!!!

Đám người Ma Nghiêm nghe tin cũng vui mừng khôn xiết, Thế là Trường Lưu đã có người thừa kế. Chút cảm giác thiếu tự nhiên của hắn khi đối mặt với HTC cũng bay biến hết, háo hức mong chờ tiểu sư điệt ra đời.

“Nhưng có điều…” – bỗng Vũ Thanh La ngập ngừng, báo hại đám người đang cười đến quên trời đất kia ( dĩ nhiên là trừ Sát mỹ nhân) tim nảy lên một nhịp.

“Có điều…?” – mặt BTH biến sắc. Kinh nghiệm đường đời của bọn hắn: sau các chữ: có điều, nhưng, tuy nhiên,…tám chín phần là tin xấu.

“…phu nhân vốn là thần, cho nên khi mang thai sẽ có những chuyện gì, ta cũng không dám nói. Nếu có người biết, chắc chỉ có thể là…”

“…Đông Phương Úc Khanh.” – BTH ngay lập tức tiếp lời “Đợi Tiểu Cốt tỉnh ta sẽ đến Dị Hủ các tìm hắn.”

Ngay hôm sau, khắp Tiên giới đều rạo rực vì tin vui: Trường Lưu Thượng tiên Bạch Tử Họa có người nối dõi.

--------

Từ lúc HTC tỉnh lại, nàng bỗng nhận thấy Tuyệt Tình điện cực kì náo nhiệt. Biết mình có mang, nàng vui không thể tả. Đường Bảo có em, khoái chí cực kì, ngày đêm dính chặt lấy mẹ, lải nhải cái này không được, cái kia không được,…khiến đầu HTC ong ong. Bực bội nhất là khách khứa tới chúc mừng càng lúc càng nhiều. Ngày đầu tiên có Tử Huân Thiển Hạ mang hương liệu an thần đến cho nàng, thoải mái biết bao nhiêu. Tử Huân vừa đi lại có Đông Hoa thượng tiên hảo bằng hữu của sư phụ đến, kéo phu quân nàng đi đâu mất, khiến nàng tức chết được. Một mình hắn thì thôi đi, vừa đặt lưng xuống nghỉ ngơi, lại thêm mấy người kéo đến. Sát tỷ tỷ thì lầm bầm cau có mãi, hai đứa nhóc U Nhược Đường Bảo cũng chẳng để cho nàng yên. Mà hình như tất cả đệ tử Trường Lưu và Mao Sơn quá ăn no rảnh rỗi, hết đợt này đến đợt khác kéo đến, bâu quanh nàng như kiến thấy mật ong, hết cười nói đến vỗ vai, bưng trà rồi đút canh. Nàng là con nít lên ba sao??????

Phụ nữ lúc mang thai luôn mệt mỏi khó chịu, thích cảm giác yên bình. HTC là thần, chẳng những không ngoại lệ mà còn khó chịu gấp 10 lần. Cả người lúc nào cũng nóng như bị hầm trong nồi, vừa tắm rửa mồ hôi đã ướt áo, cả người đau nhức, dẫn đến tâm trạng lúc nào cũng cau có nóng nảy. Sự phiền phức ồn ào của khách nhân đến chia vui vẫn tăng theo cấp số nhân, đến mức BTH sợ nàng không thích đã tiếp bọn họ ngoài đại sảnh, ấy thế mà tiếng ồn vẫn vang vọng khắp Tuyệt Tình điện, láo nháo mãi.

Và cuối cùng, sức chịu đựng của HTC đã chạm đến giới hạn.

Vừa bước vào thư phòng tìm BTH, cả đám người phiền phức đã lao đến vây lấy nàng, hết hỏi thăm lại dặn dò,...khiến nàng muốn thở cũng không nổi. HTC như ngọn núi lửa bùng nổ, phóng một đạo pháp thuật màu tím ra, tạo một lỗ hổng to đùng giữa căn phòng, bốc khói mịt mù.

Xung quanh im phăng phắc. BTH đơ ra. Mấy người còn lại đang náo nhiệt cũng hóa đá trước yêu lực bộc phát của HTC. Bọn họ cứng ngắc lui về phía sau, quay đầu chạy biến.

HTC phẩy tay áo bỏ đi. BTH hoàn hồn, quay đầu liếc lỗ hổng vừa xuất hiện, yết hầu hơi động, xoay người đuổi theo tiểu thê tử đang xù lông.

Và, không rõ là bắt nguồn từ vị khách nào có mặt lúc đó, không lâu sau tin tức HTC phóng yêu lực truyền ra, tam sao thất bản, chẳng còn ai dám kéo đến uống trà chùa Tuyệt Tình điện.

Thế giới cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại…

HTC thoải mái nằm dài trên giường, phần bụng đã hơi nhô ra. BTH không bị quấy rầy, dành toàn bộ thời gian cho thê tử.

--------oOo-------

_ Lấy được chưa?

_ Bẩm chủ nhân, đã có. – người mặc trang phục dạ hành bên dưới cung kính trả lời, hai tay dâng lên một cái lọ nhỏ bằng ngọc.

_ Tốt! Lui xuống gặp Dạ Sát nhận thưởng. – Một nam tử ngồi trên ghế lớn khẽ phất tay áo, hắc y nhân quỳ bên dưới cúi đầu, biến mất như một cơn gió.

Nam nhân đó gương mặt góc cạnh, từng đường nét hung dữ tàn nhẫn, hai chân mày rậm xếch lên tận thái dương, làn da ngăm màu mật ong khỏe mạnh, trông ngoại hình khá giống một võ tướng.

_ Có được máu của Yêu Thần, có thể làm chất xúc tác giúp thần tôn thức tỉnh. Ngày ngài ấy quay lại làm bá chủ Lục giới sắp đến rồi. – hắn khẽ cười, cầm chiếc lọ đựng thứ máu thần ngắm nghía, ánh mắt vô cùng hài lòng.

_ Bẩm chủ nhân, thuộc hạ nghe nói Yêu Thần đã… - bên cạnh hắn, một kẻ có phong thái giống đạo nhân cúi xuống khẽ hỏi.

_ …chết rồi. Yêu Thần đã chết, nhưng người sở hữu sức mạnh Yêu Thần vẫn còn sống.- hắn thờ ơ đáp.

_ Ý chủ nhân là… - đạo sĩ đó nhíu mày.

_ Hoành Đao, ta nghĩ ngươi hẳn biết người này, nàng ta là vợ của một kẻ rất nổi tiếng trên Tiên giới, kẻ thù số một cần diệt trừ khi thần tôn tỉnh lại, Trường Lưu Thượng tiên Bạch Tử Họa.

_ Thuộc hạ biết nàng ta, họ Hoa, tên Thiên Cốt. Câu chuyện của bọn họ cả Tiên giới có ai không biết, Nhưng thuộc hạ thiết nghĩ, nàng ta dù gì cũng chỉ là HTC đã tái sinh, yêu lực sao có thể đủ quyền năng thức tỉnh Thần tôn?

Nam nhân đó khẽ cười, bàn tay vuốt ve thanh gươm sắc bóng loáng: “Đúng vậy. Vốn dĩ nàng ta đã mất thần thân, nhưng về bản chất vẫn là thần. Ngoài ra…nàng ta đang mang thai. Lúc này huyết mạch rối loạn, là lúc yêu lực còn lại bùng phát mạnh mẽ nhất. Máu nàng ta khi đó…chính là máu thần thật sự.

------Hết chap 4------