“Cha, người đang nghĩ gì vậy?” Âm thanh trong trẻo đặc trưng của trẻ con vang lên.
Võ Đôn Nho cúi đầu nhìn đứa con nhỏ bổ nhào về phía trước, đứa con nhỏ này của hắn mới sáu tuổi, lúc này đang bổ nhào vào người mình, dùng vẻ mặt nghi vấn mà nhìn mình. Võ Đôn Nho sờ sờ đầu con trai, nhìn gương mặt non nớt của nó, trong lòng bỗng dưng có chút hoảng hốt. Gương mặt này, lớn lên rất giống Văn nhi.
Lúc trước, khi mà hắn vẫn nghĩ rằng Văn nhi đã chết được mười năm rồi, Võ Đôn Nho thường xuyên nhớ tới khoảng thời gian ở trong thôn trang nhỏ trước kia, lúc ở cùng nương và Văn nhi, ba người sống nương tựa lẫn nhau, nương thực ôn nhu, Văn nhi thực thông minh nhu thuận, khi đó bản thân hắn cũng rất hạnh phúc.
Khi đó, mỗi khi nhìn Văn nhi bưng chén thuốc lớn đắng chát mà uống, trong lòng hắn đều có suy nghĩ là về sau nhất định phải bảo vệ Văn nhi thật tốt, không cho y phải chịu bất cứ khổ cực nào. Sau khi nương mất, hắn và Văn nhi đến Đào Hoa Đảo, hắn vẫn còn nhớ rất rõ, lúc nghe Văn nhi đột nhiên nói muốn cùng Dương Quá đi Toàn Chân giáo, phản ứng đầu tiên của hắn là không cho phép, nhưng người đệ đệ này đã cùng hắn lớn lên, hắn làm sao lại không biết, nhìn y có vẻ như ôn hòa, nhưng một khi đã quyết định, không có gì có thể thay đổi được.
Nhìn ánh mắt kiên định kia của y, rốt cuộc hắn vẫn gật đầu đồng ý. Sau khi Văn nhi rời đi, hắn liền đi tìm Dương Quá, hắn vẫn còn nhớ rõ, khi đó Dương Quá đã trịnh trọng đáp ứng mình, nhất định sẽ chiếu cố cho Văn nhi thật tốt. Có lẽ, ngay lúc đó, Dương Quá cũng đã hướng hắn hứa hẹn đi, chỉ là khi đó hắn không có phát hiện ra mà thôi.
Văn nhi rời đi, hắn thì ở lại Đào Hoa Đảo theo sư phụ tập võ, một khắc cũng chưa từng lơ là, cẩn thận xử sự, sư phụ và sư nương cũng hài lòng với biểu hiện của hắn. Khoảng thời gian đầu, hắn rất nhớ Văn nhi, nhưng bản thân lại ở Đào Hoa Đảo, cho nên hắn chỉ có thể cố gắng luyện công, cứ như vậy võ công của hắn cũng đại thành, nhưng vẫn không có tin tức gì của Văn nhi. Mỗi lần muốn tìm sư phụ để xin đi thăm Văn nhi, sư nương đều nói sang những chuyện khác, dần dần, hắn không thỉnh cầu nữa, liền đem phần tưởng niệm sâu sắc kia chôn sâu dưới đáy lòng.
Ở anh hùng đại hội, hắn theo sư phụ và sư nương đến Lục gia trang, ở trên đường lại gặp được Văn nhi, Văn nhi đã trưởng thành, không còn là nam hài gầy yếu năm đó, mà đã trở thành một thiếu niên thanh tú tuấn dật, một thân áo trắng càng làm nổi bật khí chất bất phàm của y. Mà hắc y thiếu niên phía sau y, cũng đồng thời xuất hiện trong tầm mắt của Võ Đôn Nho, chính là tiểu khất cái năm đó, cũng đã trưởng thành, trở thành thiếu niên anh tuấn bất phàm, đi ở bên cạnh Văn nhi cũng không kém cạnh chút nào.
Lúc ấy hai người cùng cưỡi chung một con ngựa, hắc y thiếu niên ôm lấy thiếu niên áo trắng, chặt chẽ bảo hộ trong ngực, thời điểm đó hắn không có nghĩ nhiều, trong lòng chỉ tràn đầy cao hứng khi gặp lại đệ đệ mà thôi, trong mười năm kia, hắn thường xuyên nhớ tới hình ảnh đó, tư thế hắc y thiếu niên che chở thiếu niên áo trắng ấy, đó là một loại tư thế hoàn mỹ, hoàn toàn bảo hộ không để lộ bất cứ chỗ nào có thể gây nguy hại tới người trong lòng, chỉ khi nào đem đối phương đặt ở sâu trong đáy lòng, mới có thể bảo hộ người đó một cách không ngừng như thế.
Võ công của Văn nhi và Dương Quá đều rất cao, thậm chí vượt qua cả hắn, trong lòng hắn vừa cao hứng lại vừa hổ thẹn, cao hứng vì Văn nhi có năng lực tự bảo hộ mình, lại hổ thẹn vì võ công của hắn thậm chí còn kém so với Văn nhi.
Hắn vẫn còn nhớ rất rõ lần bốn người bọn họ cưỡi ngựa vào rừng rồi gặp phải thầy trò Kim Luân Pháp Vương, lần đó hắn mới chân chính thấy được võ công thật sự của Văn nhi như thế nào, quả nhiên cao hơn hắn rất nhiều, nhưng Kim Luân Pháp Vương quá mức lợi hại, cuối cùng Văn nhi vẫn bị thương. Ngay lúc đó, hắn thật sự cảm thấy mình rất vô dụng, ngược lại Dương Quá mới có năng lực bảo vệ cho Văn nhi.
Khi nghe quan hệ giữa Văn nhi và Dương Quá là loại quan hệ kia, mặc dù trong lòng hắn không muốn chấp nhận, nhưng nhìn thấy thần sắc kiên định của đệ đệ, hắn chỉ có thể lặng lẽ thở dài trong lòng, không nói gì thêm. Mà sư phụ cũng kịch liệt phản đối, ngay lúc đó hắn cũng hi vọng Văn nhi sẽ nghe theo lời sư phụ, tách khỏi Dương Quá, nhưng trong lòng lại ẩn ẩn có dự cảm, nếu thật sự làm như vậy rồi, sẽ làm Văn nhi không hạnh phúc.
Về phần hành động của Phù nhi, tất cả mọi người cũng không ngờ tới, ngay lúc nhìn thấy cả người Văn nhi đều là máu nằm ở trong lòng Dương Quá, Võ Đôn Nho chỉ cảm thấy cả người lạnh như băng, nghe nói chỉ có cùng Dương Quá song tu mới có thể cứu Văn nhi, hắn liền không chút do dự mà đồng ý. Chỉ cần Văn nhi còn sống, cái gì cũng có thể.
Sư phụ phản đối cũng không có bất kỳ hiệu quả nào, cuối cùng Dương Quá vẫn cùng Văn nhi xảy ra quan hệ. Buổi sáng ngày hôm sau, hắn vào phòng Văn nhi, trong nháy mắt ngửi thấy mùi xạ hương nồng đậm bên trong, còn có vết đỏ trên cổ Văn nhi, trong lòng hắn liền cảm thấy rối rắm, nhưng nhìn thấy sắc mặt của Văn nhi rõ ràng đã tốt lên, trong lòng hắn cũng từ từ bình tĩnh trở lại.
Không bao lâu sau, Văn nhi và Dương Quá rời đi, qua một thời gian thật dài mới trở về, đoạn thời gian kia người Mông Cổ thường xuyên đến công thành, hắn nghĩ rằng Văn nhi và Dương Quá tới để hỗ trợ, nhìn thấy thân hình Văn nhi cường tráng không ít, hắn cũng cảm thấy hài lòng với Dương Quá không ít.
Lúc sau, khi bị Kim Luân Pháp Vương khiêu khích, chính Dương Quá là người đã cứu vãn tình thế vào trận cuối, thành công đánh bại Kim Luân Pháp Vương, khiến cho người Mông Cổ lui binh. Sau đó, đứa nhỏ của sư nương lại bị Lý Mạc Sầu bắt đi, sư phụ không tiện rời khỏi thành Tương Dương, Văn nhi và Dương Quá liền cùng nhau đi tìm hai đứa nhỏ kia trở về.
Tiếp sau đó, Văn nhi rời khỏi thành Tương Dương, thẳng đến sáu năm sau mới gặp lại. Khi đó hắn đã cưới thê tử, cũng đã gặp lại cha. Cha hắn rất nhớ Văn nhi, nhưng Văn nhi lại dứt khoát không muốn nhận cha, thậm chí không muốn để ý tới. Ngay lúc đó, hắn không hiểu rõ, cũng không đồng ý cách làm của Văn nhi, mặc dù hắn biết năm đó là cha không đúng, nhưng dù nói như thế nào, người đó vẫn là cha ruột của bọn họ.
Có lẽ là vì ở cùng sư phụ đã lâu, có lẽ vì đã thành thân, cũng có lẽ vì sắp làm cha, cho nên mới bất mãn với hành vi của Văn nhi như vậy, cũng vì vậy mà đối với Dương Quá luôn đứng ở bên cạnh Văn nhi kia bắt đầu sinh ra bất mãn. Hắn còn nhớ rõ khi đó, Lục cô nương đột nhiên chạy đến trước mặt mình nói, Văn nhi đường đường là nam tử, lại khuất phục dưới thân nam tử, loại sự tình này căn bản chính là không bình thường. Sau đó cha cũng biết chuyện này, liền phản đối kịch liệt, nói là chờ sau khi Văn nhi thành thân, có đứa nhỏ rồi, sẽ không nghĩ đến việc ở cùng một chỗ với nam nhân khác. Khi đó bản thân hắn cũng có chút do dự, nhưng sau khi thấy Văn nhi chơi đùa vui vẻ với hai hài tử Tương nhi, liền hỏi y có thích đứa nhỏ hay không, hắn vẫn nhớ rõ lúc đó Văn nhi nói là thích. Từ đó trở đi, hắn bắt đầu quyết định tách Văn nhi khỏi Dương Quá.
Khi đó, thái độ của Văn nhi đối với cha cũng không phải không có kháng cự, có lẽ là do đã nhận ra cái gì đó, cho nên lúc hắn và cha, còn có sư phụ và sư nương đang cùng nhau thương lượng, Văn nhi lại nói muốn cáo từ. Sau đó, Văn nhi bị cha đánh ngất xỉu, trong nháy mắt đó, ánh mắt của Văn nhi khi nhìn về phía mình, làm cho Võ Đôn Nho trong suốt mười năm sau đó, mỗi khi nằm mơ thấy lại đều giật mình tỉnh giấc giữa đêm khuya. Ánh mắt ấy, không phải là khiếp sợ, mà là tràn đầy thất vọng.
Nhưng thật không ngờ, lần rời đi này lại biến thành vĩnh biệt, Văn nhi mất, hai tay của cha thì bị chặt đứt, hôn mê suốt mười năm vẫn không tỉnh. Sư nương nói là cha vì không muốn đối mặt với sự thật nên không chịu tỉnh, hắn biết, cha tận mắt nhìn thấy Văn nhi chết, cho nên mới lựa chọn trốn tránh, là do bọn họ tự chủ trương, cho nên mới hại chết Văn nhi.
Văn nhi bị Dương Quá mang đi, kỳ thật sau đó hắn từng gạt sư phụ và sư nương để đi tìm Dương Quá, định đưa thi thể Văn nhi về. Khi nhìn thấy mái tóc bạc trắng chói mắt kia, Võ Đôn Nho cảm thấy tâm như bị ai đó bóp nghẹt, nhìn Dương Quá cẩn thận chiếu cố thân thể Văn nhi, hắn bỗng nhiên nhớ đến năm đó Văn nhi từng nói với hắn một câu: Hai người bình an ở cùng một chỗ, chung quy vẫn dễ chịu hơn một người còn sống, mà người kia lại vĩnh viễn mất đi.
Văn nhi mất, hẳn người thương tâm khổ sở nhất vẫn là Dương Quá, cho nên mái tóc vốn đen nhánh mới có thể bạc trắng như vậy. Thân thể Văn nhi được bảo tồn chiếu cố vô cùng tốt, hắn biết, nếu Văn nhi có ý thức, nhất định cũng sẽ chọn đứng ở bên cạnh Dương Quá, bản thân hắn đã sai lầm một lần, không thể lại sai lần thứ hai.
Hắn đến rồi rời đi, Dương Quá đều không nhìn hắn cái nào, phảng phất như không phát hiện ra vậy, hắn biết, Dương Quá là nể tình Văn nhi nên mới không có động thủ với hắn mà thôi.
Sau khi trở về, hắn không nhắc tới chuyện này với bất kỳ người nào, cứ như vậy qua mười năm, hắn đặt tên con trai lớn của mình là Tư Văn, đứa con trai thứ hai là Niệm Văn, như muốn tưởng niệm đến Văn nhi. Khi nghe sư nương nói, phản ứng đầu tiên của hắn chính là khẳng định hai người kia đích thị là Văn nhi và Dương Quá, mái tóc của Dương Quá đã bạc trắng, sư phụ không biết điều này, nhưng hắn biết, cho nên người đi bên cạnh Dương Quá đích thị là Văn nhi rồi.
Chính là không ngờ tới, cha vẫn hôn mê suốt mười năm lại tỉnh dậy sau khi nghe thấy tin tức Văn nhi còn sống. Thấy cha kiên trì như thế, hắn chỉ có thể đáp ứng, bởi vì dùng xe ngựa, cho nên tốc độ chậm không ít, nhưng một tháng cũng đủ để đến nơi rồi. Khi đi vào rừng, nhận thấy bên trong được bày trận pháp, tất cả hưng phấn kích động trong lòng lập tức rơi xuống đáy cốc.
Hắn chưa từ bỏ ý định mà vòng vo thật lâu, thẳng đến khi nhìn thấy chữ trên tấm vải trắng kia, tâm lập tức co rút: “Tình duyên đã hết, cảnh còn người mất”. Văn nhi, đây là đáp án của đệ sao? Có lẽ lúc trước khi ta đưa ra quyết định kia, cũng đã tự tay chặt đứt mối ràng buộc giữa chúng ta rồi đi, là ta đã cô phụ tín nhiệm của đệ, ta hiểu rất rõ đệ, làm sao có thể quên đi sự kiêu ngạo và kiên trì của đệ được. Đệ vẫn không thay đổi gì, nỗ lực hướng tới nhận thức của mình, còn ta, lại thay đổi, trở nên cổ hủ rồi.
Không dây dưa thêm, hắn và cha mình liền rời đi, cha hắn rất đau đớn, nhưng không có tiếp tục lưu lại nơi đó, mười năm, áy náy trong lòng nặng tựa núi, nếu đây là nguyện vọng của Văn nhi, vậy cứ như thế đi. Chắc hẳn cha cũng nghĩ như vậy, cho nên mặc dù rất đau lòng, nhưng vẫn rời đi.