Thần Điêu Chi Văn Quá Thị Phi

Chương 67



“Đùng đoàng”

Tiếng sấm vang lên, Võ Tu Văn bị âm thanh này làm cho tỉnh lại, theo bản năng liền nhích sát vào lòng của người nằm bên cạnh, sau đó nhắm mắt lại ngủ tiếp. Y nhanh chóng cảm giác được cánh tay bên hông chậm rãi vuốt ve, vật ở dưới bụng kia cũng dần trở nên cương cứng.

“Không cần…” Võ Tu Văn nhíu mày, đẩy người bên cạnh ra, tối hôm qua làm kịch liệt như vậy, đến giờ y vẫn còn chưa khôi phục lại sức lực, chỉ muốn ngủ mà thôi.

Tay Dương Quá hơi dừng một chút, dưới sự kháng nghị của Võ Tu Văn lật người y lại, để lưng y đối diện với mình, vỗ nhẹ lên tấm lưng trắng nõn tuyệt đẹp của Võ Tu Văn, nói: “Ngươi ngủ đi.” Hắn vừa nói vừa dời bàn tay xuống phía dưới, tách mông Võ Tu Văn ra, một ngón tay liền tiến vào trong, chỗ kia từ tối hôm qua đến giờ vẫn chưa được tẩy rửa, toàn bộ chất lỏng vẫn còn lưu lại bên trong, ngón tay vừa đi vào, liền ra ra vào vào vài lần, nơi đó lập tức trở nên ẩm ướt.

Phía sau bị kẻ khác khuếch trương như thế, cơn buồn ngủ của Võ Tu Văn lập tức biến mất không chút dấu vết, y đang định xoay người kháng nghị, phía sau liền có một vật thể to lớn và nóng rực mạnh mẽ tiến vào, Võ Tu Văn lập tức xụi lơ, không dám nhúc nhích.

Dương Quá hôn lên lưng y để trấn an, suy nghĩ trong chốc lát liền rút ra, dưới ánh mắt nghi hoặc của Võ Tu Văn, hắn liền đặt y nằm ngửa, kéo hai chân Võ Tu Văn qua, để chúng vòng qua ngang hông của mình, thắt lưng dùng lực đẩy mạnh vào, tay Võ Tu Văn nắm chặt lấy cái chăn dưới thân mình, đang định mở miệng bảo Dương Quá chậm một chút, một nụ hôn nồng nhiệt liền hạ xuống, đồng thời, thân dưới cũng kịch liệt đâm vào rút ra.

Tiếng thở hổn hển, tiếng rên rỉ như có như không, hòa vào tiếng va chạm kịch liệt, vào buổi sáng sớm còn chút lạnh lẽo này không ngừng vang lên, kèm theo đó là tiếng sấm ‘đì đùng’ ở bên ngoài, cả tiếng mưa rơi rì rào, tất cả hợp lại thành một bản hoà tấu đầy nhiệt huyết.

Chờ hết thảy mọi thứ thở lại bình thường, tay chân Võ Tu Văn đã sớm bủn rủn không thể cử động, hai chân vẫn đang mở rộng quấn lấy eo Dương Quá, y đẩy đẩy Dương Quá vẫn còn chôn ở cổ mình mà cắn cắn ra.

“Đi xuống, lát nữa sẽ có người tới.” Âm thanh của y có chút khàn khàn.

Dương Quá hít sâu một hơi, ngẩng đầu lên, hôn lên khóe miệng y, sau đó rút ra cự vật vẫn còn chôn ở trong cơ thể Võ Tu Văn ra, cảm nhận được sự co rút dồn dập không ngừng như muốn giữ mình lại kia, Dương Quá lại nhịn không được mà dùng sức tiến vào chỗ sâu nhất bên trong. Dưới kích thích bất ngờ đó, Võ Tu Văn liền kêu lên một tiếng, ánh mắt phiếm hơi nước, trừng mắt nhìn người phía trên, “Mau… Đi ra ngoài!”

Dương Quá tự thấy có lỗi mà hôn nhẹ ở trên khóe miệng của y, lưu luyến rời khỏi dũng đạo ấm áp kia, nương theo sự rời khỏi của hắn, chất lỏng màu trắng cũng chậm rãi chảy ra, khiến cho ánh mắt của Dương Quá lại trầm xuống.

Cảm giác được dưới thân dính dính khó chịu, còn có tầm mắt nóng bỏng của Dương Quá, Võ Tu Văn nhịn không được tức giận nói: “Đi múc nước đi, ta muốn tắm rửa.”

Dương Quá gật đầu, buông tha cảnh đẹp trước mắt, nhanh chóng mặc quần áo vào, sau đó xoay người đi ra ngoài, không bao lâu liền ôm hai thùng nước trở về, đổ vào thùng tắm trong phòng, sau đó lại đi đến bên giường, ôm lấy Võ Tu Văn thả vào làn nước ấm áp trong thùng.

Võ Tu Văn thoải mái thở dài, tựa vào vách thùng gỗ.

“Ào.”

Một âm thanh vang lên, mặt nước liền dao động mạnh, Võ Tu Văn mở mắt ra, liền thấy Dương Quá ngồi đối diện mình. Y còn chưa kịp phản ứng, người đối diện đã nhấc tay lên, thân thể lập tức dựa vào lồng ngực của hắn. Da thịt kề nhau, hai người cũng nhịn không được thoải mái thở dài.

Dương Quá cầm khăn vải, chuyển động ở trên người Võ Tu Văn, Võ Tu Văn lười biếng dựa vào người hắn, để mặc hắn giúp mình tắm, dù sao đây cũng không phải là lần đầu tiên, không cần phản kháng thêm làm gì, có người hầu hạ là tốt rồi, cứ hảo hảo hưởng thụ là được.

Dương Quá nhìn người trong lòng đang nhắm mắt lại kia, đưa tay tìm kiếm tiểu huyệt phía dưới, rồi đưa ngón tay vào trong, cho chất lỏng bên trong chảy ra ngoài, dòng nước ấm áp liền theo đó mà tiếp xúc với tràng bích, khiến Võ Tu Văn nhịn không được mà hơi run rẩy, sau đó cúi đầu xuống rên rỉ một tiếng, hai tay ôm lấy cổ Dương Quá. Dương Quá hôn lên trán của y, vẫn tiếp tục động tác trên tay, thẳng đến khi bên trong đã được rửa sạch sẽ mới ngừng lại. Tuy từ sau khi song tu, chất lỏng của Dương Quá có để lại bên trong cơ thể Võ Tu Văn cũng không khiến y sinh bệnh gì, nhưng nói chung cũng sẽ có chút không thoải mái, cho nên bình thường vẫn rửa sạch.

Chờ hai người tắm rửa sạch sẽ, mặc quần áo tử tế xong, Võ Tu Văn liền ngồi xuống bên cạnh bàn, nhắm mắt dưỡng thần, còn Dương Quá thì đi ra ngoài, bảo người đưa bữa sáng đến. Nhưng Dương Quá còn chưa kịp quay về, đã có hai người khác đến đây, bọn họ chính là Võ Đôn Nho và Võ Tam Thông.

Hai người vừa tiến vào, sắc mặt liền thay đổi, mùi xạ hương trong phòng vẫn chưa tan hết, cho nên hai người làm sao lại không biết nơi đây vừa xảy ra chuyện gì được, sắc mặt nhất thời đều trầm xuống. Sau khi ngồi xuống trước mặt Võ Tu Văn, nhìn thấy rõ ràng vết đỏ trên cổ Võ Tu Văn, sắc mặt của bọn họ lại càng âm trầm hơn.

Võ Tu Văn hơi nhíu mày, nhưng lập tức giống như không có việc gì xảy ra, cười nói: “Cha, đại ca, hai người tới sớm thật.”

“Ừ, thân thể của đệ khoẻ chưa? Ngày hôm qua nghe tin Dương Quá trở lại, ta liền chuẩn bị đến đây, nhưng sư phụ lại bảo để cho các ngươi nghỉ ngơi trước, chờ hôm nay lại tới.” Võ Đôn Nho quan tâm hỏi.

“Đã khôi phục được một phần rồi.” Võ Tu Văn cười nói.

“Vậy là tốt rồi, Văn nhi…” Võ Đôn Nho nhìn Võ Tu Văn, do dự không biết nên nói như thế nào.

Võ Tam Thông ở bên cạnh thấy con trai lớn của mình cứ nói vòng vo, có chút tức giận nhìn Võ Tu Văn, nói: “Văn nhi, con thật sự là đang ở cùng một chỗ với Dương Quá?” Thấy Võ Tu Văn gật đầu, ông liền cảm thấy khó thở đứng lên, nói: “Sao con lại hồ đồ như vậy, hai người các con đều là nam tử, tại sao lại có thể ở cùng một chỗ? Có phải là do Dương Quá mê hoặc con không? Nhất định là như vậy rồi.”

Nụ cười trên mặt Võ Tu Văn lập tức biến mất không chút dấu vết, không thèm nhìn Võ Tam Thông đang nổi giận đùng đùng, y chuyển hướng sang Võ Đôn Nho, ánh mắt có chút lóe lên, thản nhiên nói: “Đại ca, huynh cũng cho là như thế sao?”

Võ Đôn Nho thở dài, có chút không dám nhìn thẳng vào mắt Võ Tu Văn, chỉ nhìn mặt bàn, nói: “Văn nhi, đệ và Dương Quá ở cùng một chỗ, nói tới nói lui vẫn là không đúng, hơn nữa, không phải đệ rất thích đứa nhỏ sao? Như vậy hẳn là nên tìm một cô nương ở cùng một chỗ mới phải.” Càng nói, Võ Đôn Nho càng cảm thấy hợp tình hợp lý, cho nên ngẩng đầu lên đối diện với ánh mắt bình tĩnh của Võ Tu Văn.

Võ Tu Văn cười khổ trong lòng, trên mặt vẫn duy trì sự lãnh tĩnh của mình, nói: “Ta và Dương Quá sẽ sớm rời khỏi nơi này.”

Võ Tam Thông trừng mắt nhìn Võ Tu Văn, cánh tay run rẩy chỉ vào y, “Con… Con là đồ bất hiếu.” Nhìn thấy biểu tình lạnh lùng trên mặt Võ Tu Văn, ông liền phẩy tay đi ra ngoài. Võ Đôn Nho thở dài, nói: “Đệ ở lại từ từ mà suy nghĩ.”

Võ Tu Văn nhìn hai người rời đi, buông xuống suy nghĩ, lông mi thật dài che giấu tất cả cảm xúc bên trong.

Một lúc sau, mới nghe được tiếng bước chân quen thuộc vang lên bên ngoài, y liền giương mắt lên nhìn ra cửa, nhìn thấy bóng dáng quen thuộc kia đang bước tới gần, khóe miệng liền cong lên thành nụ cười khẽ, đợi người nọ đi đến bên cạnh, liền ôm lấy hông của hắn, mặt cũng dán vào ngang hông của hắn.

Dương Quá cẩn thận đặt cái khay trên tay xuống, vỗ nhẹ lên mái tóc dài mềm mại của Võ Tu Văn, im lặng không nói gì. Một lúc sau, Võ Tu Văn mới buông hắn ra, nhìn lên trên bàn, vẫn là món cháo hoa và bánh bao không chút thay đổi kia.

“Chúng ta về nhà đi, ta muốn ăn cơm của ngươi làm.” Võ Tu Văn nhìn Dương Quá, ánh mắt cong lên chứa ý cười.

“Được.” Dương Quá bưng cháo hoa tới trước mặt Võ Tu Văn, thấy y chậm rãi ăn, mới cúi đầu ăn phần của mình.

Hai người còn chưa kịp ăn xong, bên ngoài lại vang lên giọng nói của Trịnh Việt.

“Võ Tu Văn, Dương Quá.” Rất nhanh, Trịnh Việt và Tiểu Long Nữ liền xuất hiện ở trong phòng, chỉ là, hơn phân nửa người của Trịnh Việt đã ướt nhẹp.

Võ Tu Văn nhướng mày, buồn cười nhìn bộ dạng của Trịnh Việt, nói: “Sao chỉ mang theo có một cây dù?”

Trịnh Việt để dù ở cạnh cửa, ngồi xuống bên bàn, khinh thường liếc nhìn Võ Tu Văn, đầu hơi hất lên, nói: “Cái này cũng không hiểu sao, như vậy mới có cơ hội thể hiện ra phong độ thân sĩ của ta, thể hiện sự săn sóc và quan tâm của ta dành cho đối phương.”

Võ Tu Văn nhìn dáng vẻ đắc ý của hắn, lại nhìn bộ dáng bình tĩnh của Tiểu Long Nữ, hỏi: “Cô cô, người cảm thấy cách làm này của hắn như thế nào?”

“Thật ngu ngốc.” Tiểu Long Nữ bình tĩnh liếc Trịnh Việt một cái, lạnh lùng nói.

Võ Tu Văn nhìn vẻ mặt nháy mắt cứng ngắt của Trịnh Việt, còn có ánh mắt ai oán kia, nhịn không được cười ra tiếng, tâm tình hơi khó chịu vừa mới lập tức trở nên khá hơn không ít.

Tiểu Long Nữ đưa tay bắt mạch cho Võ Tu Văn, cảm thấy trong cơ thể hắn bắt đầu có nội lực chuyển động bên trong, liền buông tay ra, nói: “Văn nhi, Quá nhi, các ngươi đã tìm được giải dược, ta cũng phải chuẩn bị bồi Trịnh Việt đi ra giang hồ dạo chơi một chút, hẳn là đến lúc phải tách ra rồi.”

Võ Tu Văn thu hồi nụ cười trên môi, hỏi: “Khi nào thì cô cô đi?”

Trịnh Việt nghe Tiểu Long Nữ nói như thế, trên mặt lại hiện lên nụ cười vui vẻ, dùng tay chống cằm, nói: “Hiện tại quay về thu thập một chút là có thể đi rồi.”

Võ Tu Văn gật gật đầu, nói: “Hai người nhớ bảo trọng!”

Tiểu Long Nữ gật gật đầu, đứng lên rời đi, Trịnh Việt thấy thế liền vội vàng đứng dậy theo sau, lúc đi tới cửa còn vẫy vẫy tay chào bọn Võ Tu Văn rồi mới đi ra ngoài.

Võ Tu Văn cũng không còn tâm tình ăn uống nữa, y chống cằm, nhìn cơn mưa không dứt ở bên ngoài cửa sổ, còn có bầu trời bao la âm u phía trên, đột nhiên cảm thấy vô cùng muốn rời khỏi chỗ này. Y nhìn về phía Dương Quá, nói: “Chúng ta cũng rời đi thôi.”

Dương Quá nhíu mày, “Nhưng thân thể của ngươi…”

“Không sao cả, ta muốn lập tức rời đi.” Võ Tu Văn mong đợi nhìn hắn, Dương Quá luôn không đành lòng cự tuyệt yêu cầu của y, cho nên thấy y kiên quyết như thế, liền gật đầu đáp ứng.

Sau khi cơm nước xong xuôi, hai người liền mở dù đi về phía viện tử của Quách Tĩnh, muốn rời khỏi hiển nhiên phải cáo biệt một tiếng. Vừa vặn lúc này vợ chồng Hoàng Dung và phụ tử Võ Tam Thông đều có mặt ở đấy, là Hoàng Dung ra mở cửa, Võ Tu Văn bước vào liền cảm thấy không khí bên trong phòng có chút ngưng trọng, trong lòng hiện lên một tia bất an, nhưng nghĩ đến y và Dương Quá có thể lập tức rời đi, một tia bất an kia liền biến mất.

“Quách bá bá, Quách bá mẫu, cha, đại ca, vừa vặn mọi người đều ở thì hay quá, con và Dương Quá chuẩn bị rời đi, cho nên bây giờ đến đây để bái biệt với mọi người.” Võ Tu Văn cười nhạt nói.

Sắc mặt của mọi người có mặt trong phòng đều hơi đổi, Võ Đôn Nho tiến lên, cau mày nói: “Sao lại vội như thế? Bên ngoài không phải vẫn còn đang mưa sao? Ít nhất cũng phải chờ hết mưa rồi tính chứ.”

Võ Tu Văn lắc đầu, nói: “Không được, bọn đệ muốn nhanh rời đi một chút.”

Mọi người có mặt trong phòng không nói gì, trong nhất thời, không khí liền trở nên nặng nề, Võ Tu Văn thấy bọn họ không ai lên tiếng, liền muốn rời đi, cho nên nhìn bọn họ, nói: “Bọn con đi đây.”

Hai người xoay người đi ra ngoài, nhưng vừa đi đến cửa, liền nghe thấy tiếng gọi của Võ Đôn Nho.

“Văn nhi.”

Võ Tu Văn quay đầu, nhìn đại ca đang đi về phía mình. Võ Đôn Nho đi tới gần, kéo tay Võ Tu Văn, cười nói: “Nếu đệ đã muốn đi, cũng không biết khi nào mới có thể gặp lại, đệ tới chỗ ta một chuyến đi, ta có một vật cần đưa cho đệ.”

Võ Tu Văn nhìn khuôn mặt tươi cười ôn nhu của đại ca, gật gật đầu. Võ Đôn Nho liền kéo Võ Tu Văn đi ra ngoài, Võ Tam Thông cũng đuổi theo, Dương Quá đang muốn theo sau, liền nghe Hoàng Dung ở phía sau gọi lại: “Quá nhi, để cho ba cha con bọn họ hảo hảo nói chuyện đi, con cứ ở chỗ này chờ, sẵn tiện bồi Quách bá bá và ta luôn.”

Cước bộ của Dương Quá hơi dừng một chút, không đi theo sau nữa, mà là lui lại ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.