Lôi Mông cực kỳ sợ hãi, cuống quít trốn ra phía sau Địch Áo, tựa hồ đã sớm dự liệu hắn sẽ làm như vậy, thân hình Địch Áo chợt lóe bay tới bên cạnh Tác Phỉ Á. Ngay cả Ca Đốn cũng chạy ra thật xa, Lôi Mông không còn chỗ nào ẩn núp đành phải bất đắc dĩ đứng nguyên tại chỗ nhìn An Kỳ Nhi chạy tới gần.
"Hì hì!" An Kỳ Nhi nhào tới ôm lấy bắp đùi Lôi Mông, nháy nháy cặp mắt khả ái nhìn Lôi Mông, nói: "Lôi Mông thúc thúc, kể chuyện xưa."
"Tốt, tốt … kể chuyện xưa." Lôi Mông khóc không ra nước mắt bế An Kỳ Nhi lên. Trước đó có một lần Lôi Mông cao hứng kể một câu chuyện xưa cho An Kỳ Nhi nghe, từ đó đến nay cơ hồ mỗi ngày An Kỳ Nhi đều quấn lấy Lôi Mông. Nói nghiêm trọng hơn thì ngày nào không nghe kể chuyện xưa, nó liền náo không cho ai ngủ cả.
Vấn đề là chuyện xưa trong đầu Lôi Mông chỉ có mấy cái, lăn qua lộn lại cũng quá nhiều lần rồi. Thế nhưng An Kỳ Nhi làm như nghe không biết mệt, có đôi khi Lôi Mông cũng hoài nghi tiểu nha đầu này tinh lực quá dồi dào hay không?
"Từ từ nói, đối xử với con nít nhất định phải kiên nhẫn." Địch Áo cười nói.
"Mụ nội nó, ngươi chỉ biết nói mát." Lôi Mông cả giận nói, nhưng không đợi cho hắn nói xong, Ca Đốn mở bên kia đã nhíu mày lẩm bẩm: "Chú ý một chút, không được ăn nói thô tục, ngươi định dạy An Kỳ Nhi nói câu gì nữa đây?"
"Ta..." Lôi Mông há miệng, ở trong lòng mắng to không dứt, việc này không thể trách ta được, tại sao các ngươi không đến đây thử kể chuyện xưa cho nó nghe? Con mẹ nó chuyện xưa, sau này lão tử nhất định không bao giờ làm cái loại việc ngu ngốc này nữa.
Lôi Mông còn đang mắng thầm, An Kỳ Nhi đã hôn "chụt" một phát lên mặt Lôi Mông, bộ dạng hý hửng nói: "Kể chuyện xưa, kể chuyện xưa, lôi Mông thúc thúc, kể chuyện xưa cho ta nghe đi."
Lôi Mông có thể nói ác với Địch Áo và Ca Đốn, nhưng đối với An Kỳ Nhi cho dù làm thế nào cũng không thể hạ nhẫn tâm được. Huống chi trong lòng Lôi Mông vẫn có mấy phần đắc ý, đã nhìn thấy chưa? An Kỳ Nhi thân với ta nhất, trong các ngươi không có ai so sánh được đâu.
Nghĩ tới đây, tinh thần Lôi Mông cuối cùng lấy lại chút ít thăng bằng, khinh thường liếc sang Ca Đốn, sau đó ôm An Kỳ Nhi đặt ngồi sang bên cạnh, nói: "Hồi xửa hồi xưa, có một cô công chúa rất đẹp rất đẹp."
Mặc dù Lôi Mông không có ý định so đo với Ca Đốn nữa, nhưng Ca Đốn tựa hồ không muốn bỏ qua cho hắn, đứng ở nơi xa mở miệng cười nhạo: "Lôi Mông, có phải cả đời này của ngươi chưa từng thấy qua công chúa hả? Vì sao lần nào mở đầu cũng là câu này hết vậy, có một cô công chúa, có một công chúa rất đẹp rất đẹp, làm cho tai của ta nghe sắp sửa muốn đóng vảy luôn rồi. Có thể đổi lại câu khác không hả?"
"Tổ..." Lôi Mông cố nén hai chữ "sư cha" ngược trở về, trong lòng buồn bực vạn phần, lão tử đi ra lịch lãm chứ không phải làm bảo vệ, có chuyện nói đã là không tệ rồi. Các ngươi ở một bên nghe là được, làm gì còn chọn này lựa nọ ? Có còn nhân tính hay không?
"Đang suy nghĩ gì đó?" Tác Phỉ Á nhẹ giọng hỏi Địch Áo, hai người bọn họ ngồi cách Lôi Mông và Ca Đốn rất xa, đây là vì không có biện pháp nào khác. Nếu như ngồi cách hai người này quá gần, cho dù là chủ đề nghiêm túc cỡ nào cuối cùng cũng sẽ trở thành chuyện cười hết.
"Không có gì !" Địch Áo cười cười: "Chỉ cảm thấy, hơi rối loạn."
Tác Phỉ Á dĩ nhiên biết chữ "rối loạn" trong lời Địch Áo nói có ý nghĩa gì, nàng khẽ thở dài nói: "Thế giới này vốn là như thế, khi chiến tranh bộc phát, đối với những người bình thường có lẽ ngay cả sống sót cũng sẽ biến thành hy vọng xa vời."
"Có Phí Đức Sĩ ở chỗ này, bọn họ không dám nói gì, cũng không dám làm việc gì!" Địch Áo chậm rãi nói: " "Bất kể nàng trêu chọc ai, hay là ra lệnh cho người nào, tất cả mọi người sẽ luôn luôn hàng phục."
"Địch Áo, ngươi muốn nói gì?"
"Nếu như Phí Đức Sĩ không có ở đây thì sao?" Địch Áo thở ra một hơi, giọng nói nhàn nhạt: "Ta quá yếu đuối, có biết không? Tác Phỉ Á, ta khát vọng lực lượng càng ngày càng mãnh liệt."
Tác Phỉ Á nhìn Địch Áo, nàng có cảm giác có dòng điện thoáng cái xẹt qua tâm linh của mình. Kể từ khi gặp lại, hai người đều cố ý tránh khỏi một vài vấn đề khó xử, đây là lần đầu tiên Địch Áo thổ lộ tiếng lòng với nàng. Từ giờ phút này bắt đầu, Tác Phỉ Á rõ ràng cảm giác được Địch Áo thay đổi, hình tượng nam hài luôn trầm mặc ở trong trí nhớ từ từ mơ hồ đi, thay vào đó là một nam tử vô cùng kiên nghị.
Tác Phỉ Á rốt cuộc hiểu bản thân mình sai ở chỗ nào, quả thật, nàng đã quá chu toàn với Địch Áo, chỉ cần Địch Áo rời khỏi phạm vi tầm mắt của nàng, nàng sẽ bắt đầu lo lắng. Nhưng từ một phương diện khác, Tác Phỉ Á đã kéo dài thói quen này mười mấy năm dần dần hình thành tiềm thức, đó là ý định bảo vệ Địch Áo, không để cho Địch Áo bị một điểm thương tổn nhỏ nào.
Nếu như đứng ở trên góc độ của Địch Áo thì sao? Tác Phỉ Á đột nhiên cảm giác được tâm tình áy náy, nàng là học viên kiệt xuất nhất Thánh Đế Tư học viện, Tác Phỉ Á dĩ nhiên biết muốn trở thành cường giả chân chính, chắc chắn phải trải qua vô số kinh nghiệm khó khăn hiểm trở. Đầu tiên là phải có dũng khí giương cánh bay lượn, sau này mới có thể trở thành đại bàng vỗ cánh trường không, đóa hóa kiều diễm dĩ nhiên trân quý, nhưng nó không bao giờ chịu nổi mưa gió tàn phá.
Con đường trở thành cường giả từ trước đến nay không bao giờ bằng phẳng.
Nhìn ánh mắt Địch Áo tràn đầy khát vọng, hốc mắt Tác Phỉ Á đã bắt đầu ươn ướt, nhẹ giọng nói: "Ta hiểu, Địch Áo!"
Vào giữa đêm, Địch Áo đang ở trong rừng luyện tập Phong Ưu Nhã, thật ra võ sĩ Phong hệ chỉ mới học được Phong Ưu Nhã vẫn còn chưa tính là thành hình, bởi vì còn có một bí kỹ khác phi thường trọng yếu: Tật Phong Tấn Ảnh.
Phong Ưu Nhã là bí kỹ hỗ trợ rút ngắn khoảng cách song phương, Tật Phong Tấn Ảnh chỉ có thể hỗ trợ hoạt động trong phạm vi bảy tám thước và trạng thái này sẽ biến mất rất nhanh. Thoạt nhìn bí kỹ Tật Phong Tấn Ảnh tựa hồ khá kém, nhưng một khi võ sĩ Phong hệ nắm giữ được hai loại bí kỹ này, năng lực sinh tồn và chiến đấu sẽ gia tăng trên diện rộng.
Tật Phong Tấn Ảnh có thể gián đoạn quá trình vận chuyển nguyên lực của Phong Ưu Nhã. Nói cách khác, khi địch nhân phát hiện vị trí Phong hệ võ sĩ xuất hiện để bố trí bẫy rập, Phong hệ võ sĩ có thể dùng Tật Phong Tấn Ảnh mạnh mẽ thay đổi phương hướng, điều này đại biểu cho Phong hệ võ sĩ có thêm một cơ hội bù đắp sai lầm.
Nhất định phải thừa nhận loại năng lực này cực kỳ trân quý, từ xưa đến nay có vô số cường giả vẫn lạc ở trong hành trình phát triển, không phải vì thiên phú bọn họ không tốt, cũng không phải vì bọn họ không đủ thông minh, mà là bởi vì bọn họ không có cơ hội sửa chữa sai lầm.
Trùm thổ phỉ Phật Lang Duy ở trên Khắc Lý Tư bình nguyên có thể lần lượt thoát khỏi vòng vây của Tái Nhân Hầu tước, chính là nhờ hắn tu luyện Phong Ưu Nhã và Tật Phong Tấn Ảnh tới cực hạn. Thân là chủ nhân Hầu tước lĩnh, thuộc hạ dưới trướng Tái Nhân có tới mấy Võ Tôn cường đại, nhưng ngay cả Võ Tôn xuất thủ cũng không có biện pháp lưu Phật Lang Duy lại.
Bí kỹ Tật Phong Tấn Ảnh cần phải đột phá Tâm Luân mới có khả năng buông thả, Địch Áo còn cách cảnh giới Cực Hạn võ sĩ rất xa xôi.
Trên đầu Địch Áo đã hiện ra vài lớp mồ hôi hột, nhưng vẫn chưa có ý định ngừng lại nghỉ ngơi. Hắn tiếp tục bay qua bay lại, không ngừng phóng thích Phong Nhận.
Nếu không trải qua cảm giác khoảng cách đột ngột rút ngắn sẽ không thể nào theo kịp tốc độ, cũng sẽ tạo thành phiền toái đối với con mắt, lỗ tai và các giác quan khác.
Cây cối hai bên xẹt qua để lại từng đạo tàn ảnh, thoạt nhìn giống như hai hàng rào kín mít, thế nhưng muốn dùng Phong Nhận đánh trúng tất cả cây khô dọc đường, cho dù hắn vung hai cổ tay đến nổi gân cũng làm không được. Ngay cả đánh trúng một thân cây chỉ định trong số đó cũng rất khó khăn, bởi vì vận chuyển với tốc độ cao làm cho cảnh tượng chung quanh trở nên mơ hồ, chỉ cần hơi thất thần là mục tiêu sẽ biến mất ngay lập tức, sau đó không thể nào kịp thời xác định lại.
Nếu như nhảy lên trên không trung thì bầu trời sẽ biến thành một mảnh mờ mịt, cảnh tượng vốn đã mơ hồ lại càng mờ mịt hơn nữa. Vừa di chuyển tốc độ cao vừa xoay người sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đối với thị giác.
Việc này không thể trách Địch Áo, trong phương diện sinh lý học thì thân thể, thần kinh và thị giác con người đều có giới hạn thừa nhận. Địch Áo dựa vào nguyên lực cường đại mới có thể chống đỡ tới giờ này, nếu đổi thành Quang Mang võ sĩ cấp một khác, đừng bảo là chiến đấu như Địch Áo, cho dù là huấn luyện một phần mười thời gian so với hắn, thân thể và nguyên lực bọn họ đã không thể chịu đựng nổi.
Thật ra từ lúc bắt đầu tập luyện, Địch Áo từng nghĩ qua dùng Phong Nhận công kích lá cây, nếu như luyện tập thành công sau này lực sát thương của hắn sẽ đạt tới trình độ lớn nhất. Thử suy nghĩ đến cảnh tượng đó xem, hắn cấp tốc lao tới trước, không ngừng thả Phong Nhận ra hai bên, còn địch nhân không ngừng ngã quỵ xuống đất, kết quả này thật sự rất tuyệt vời. Nhưng đến lúc tập luyện chân chính, Địch Áo mới hiểu được ý nghĩ hoàn toàn vô nghĩa. Chỉ cần thân hình của hắn vừa động, tất cả mọi vật trong tầm mắt sẽ nối thành một mảnh, ngay cả màu sắc cũng lẫn lộn chung một chỗ, hắn tìm đâu ra lá cây để bắn chứ?
Cho đến sau nửa đêm Địch Áo mới ngừng tập luyện, mặc dù trước đó Ngõa Tây Lý từng cường điệu rất nhiều lần là hắn có thiên phú cực cao, nhưng hắn chỉ hơi cao hứng mà thôi. Bởi vì hắn biết dùcho thiên phú tốt đến cỡ nào, nếu không có đổ lượng mồ hôi tương xứng cuối cùng cũng chỉ là phế vật. Nguồn: http://Trà Truyện
Vì thế, sau khi bị Mạt Khắc kích thích, Địch Áo lập tức giãy dụa bứt ra khỏi nhu tình do Tác Phỉ Á mang đến. Ngày ngày khắc khổ tu luyện y như trước kia, dĩ nhiên, chuyện này không có nghĩa là hắn cự tuyệt Tác Phỉ Á, đó là vì hắn muốn cảnh cáo bản thân không thể lười biếng.
"Ôn nhu hương chính là mộ anh hùng." Rất nhiều người thích nói câu này, thật ra điều này có chút bất công. Lấy việc Thương Trụ mất nước đổ thừa cho hoàn cảnh của mình chỉ thuần túy là cưỡng từ đoạt lý. Ngay cả bản thân mình còn khống chế không được, thì còn đi làm Vương cái quái gì? Suy xét như thế xuống, người rơi vào ôn nhu hương mà không biết tự kềm chế, còn xưng là anh hùng làm gì?
Địch Áo cởi trường bào bị mồ hôi đổ ra ướt nhẹp, chậm rãi đi về trại. Ca Đốn đang ngồi bên cạnh đống lửa vô cùng buồn chán, nghe thấy có tiếng bước chân liền ngẩng đầu nhìn lên, thấy Địch Áo bước tới thì hỏi: "Huynh đệ, ngươi tập xong rồi?"
Địch Áo cười cười, không có đáp lại Ca Đốn, đưa tay cầm lấy một cây Mộc côn, quấn trường bào lên đó rồi cắm ở bên cạnh đống lửa, chầm chậm xoay tròn, trường bào nhất thời bốc lên từng đượt hơi nước mù mịt.
"Trong khi ngươi luyện tập tại sao không cởi trường bào xuống? Ca Đốn nói.
"Không thể mỗi lần đánh nhau đều phải cởi y phục xuống chứ?" Địch Áo cười nói. Nếu như nói đến đại trí tuệ nhìn rõ thế sự thì Địch Áo còn thiếu sót rất nhiều, nhưng nói đến phương diện kỹ xảo chiến đấu bảo đảm không có ai tỉ mỉ hơn Địch Áo.
Khi di chuyển tốc độ cao, trường bào ướt đẫm chẳng những lạnh thấu xương, lại còn mang đến cảm giác nặng nề y như mặc áo giáp. Khi Địch Áo tập luyện bình thường cũng cảm thấy không thoải mái, nhưng hắn cũng không muốn trong lúc chiến đấu chân chính bị cảm giác xa lạ làm nhiễu loạn tiết tấu chiến đấu.
Hắn làm hết thảy là vì chiến đấu, hắn có kỳ ngộ, có nghị lực, có thể chịu đựng gian khổ, cái hắn cần chính là thời gian.
"Đừng quá liều mạng." Ca Đốn nhẹ giọng nói.
"Không phải ngươi cũng tu luyện ở bên kia sao? Địch Áo nói.
"Ta và ngươi không giống nhau." Ca Đốn cười khổ nói: "Nếu như ta làm giống ngươi, cao nhất chỉ một canh giờ là nguyên lực của ta hao hết."
"Tại sao không bao giờ hỏi ta?" Địch Áo đột nhiên nói.
"Hỏi ngươi cái gì?" Ca Đốn sửng sốt.
"Hỏi ta tại sao nguyên lực có thể chống đỡ thời gian lâu như vậy."
"Ai mà không có một vài bí mật trong người chứ?" Ca Đốn cười nói.
Địch Áo trầm ngâm suy nghĩ, hắn đột nhiên đang nhớ lại một loại lý luận tình cờ nghe được ở thế giới khác, nói rằng cảm xúc của nhân loại là một phản ứng hoá học. Bây giờ nghĩ lại tựa hồ cũng có đạo lý, không có Lôi Mông ở đây, hắn và Ca Đốn nói chuyện với nhau có vẻ thuận lợi hơn nhiều. Nhưng có thêm Lôi Mông sẽ hoàn toàn bất đồng, không nói được mấy câu đã ầm ĩ lên rồi.
Nghĩ đi nghĩ lại, Địch Áo không khỏi cười thành tiếng.
"Ngươi cười cái gì?" Ca Đốn hỏi.
"Không có gì." Địch Áo nói: "Những ngày qua, Lôi Mông cũng rất liều mạng."
"Hắn? Hắn đang muốn đuổi theo ta." Ca Đốn bĩu môi. Ở tại Thủy Tinh thành, mắt thấy thảm trạng Bái Tác Tư, hắn đã thật sự nổi giận, đồng thời thành công thăng cấp Quang Mang võ sĩ cấp tám. Thật ra đây là quá trình nước chảy thành sông, hắn đạt tới cấp bảy đã được mười tháng rồi, lấy thiên phú của hắn, nếu có một đoạn thời gian rèn luyện, không phải do thường xuyên nằm ở trên giường dưỡng thương, có lẽ hắn đã thăng cấp từ sớm rồi.
"Nếu để cho Lôi Mông nghe được, hắn sẽ rất nóng nảy đó." Địch Áo nói.
"Xem như cấp cho hắn đủ lý do thăng cấp vậy." Ca Đốn mới vừa muốn nói chuyện, đột nhiên ngây ngốc hỏi: "Thanh âm gì vậy nhỉ?"
Địch Áo đứng lên nhìn về phía rừng cây, xuyên qua một mảnh rừng cây là ruộng lúa, xa hơn nữa chừng ba trăm thước là một gò núi, từ phía sau gò núi truyền đến thanh âm người hô ngựa hí, còn có ánh lửa chiếu rọi bập bùng lúc sáng lúc tối.
Địch Áo và Ca Đốn liếc nhau dò ý, cả hai đều thấy được trong mắt đối phương sự kinh ngạc, liên tưởng đến tình cảnh kinh khủng hoàng hôn ngày hôm qua, không khỏi phán đoán đến một tràng diện giống như thế.
"Hình như không ổn." Địch Áo nhẹ giọng nói.
"Ừ." Ca Đốn gật đầu: "Những gã hung thủ kia không những giết người, mà còn phóng hỏa đốt làng. Có thể bọn hắn muốn dẫn Nam tước đại nhân ra ngoài."
Địch Áo kinh ngạc nhìn sang Ca Đốn.
Ca Đốn không để ý ánh mắt Địch Áo, hắn chỉ hướng cuối đườn, nói: "Nghe Tác Phỉ Á nói, nơi này cách Nam tước lĩnh hơn ba mươi dặm, từ Nam tước lĩnh cũng có thể thấy được ánh lửa phát ra. Không qua bao lâu, Nam tước lĩnh nhất định sẽ xuất động võ sĩ."
"Lôi Mông luôn nói ngươi không có đầu óc." Địch Áo cười nói: "Ta có thể chứng minh, hắn sai lầm rồi."
"Ngươi mới không có đầu óc." Ca Đốn cười mắng, sau đó sắc mặt nghiêm túc nói: "Ta qua đó xem một chút."
Vừa dứt lời Ca Đốn đã chạy vào rừng cây, Địch Áo ngẩn người nói với theo: "Ca Đốn."
"Chuyện gì?" Ca Đốn quay đầu lại.
"Chúng ta chỉ đi ngang qua đây thôi." Địch Áo chậm rãi nói: "Không nên chọc thêm phiền toái."
"Không có chuyện gì, ta chỉ đi qua xem tình hình thế nào thôi." Ca Đốn nói, sau đó hắn xoay người xông vào rừng cây, thân hình lóe lên mấy cái đã biến mất không thấy nữa.
Địch Áo lắc đầu cười khổ, cuối cùng hắn cũng có thể cảm nhận được cảm giác của Lôi Mông.
"Lời tên kia nói tuyệt đối không thể tin được, hắn ngoại trừ gây họa thì không có bổn sự nào khác, tên kia cứ cách mười ngày nửa tháng sẽ bị người ta đánh cho gần chết. Lão tử kỳ quái nhất chính là tại sao hắn lại có thể sống tới ngày nay?"
Ca Đốn chỉ đi qua xem một chút? Nếu như nhìn thấy chuyện gì đó ác tâm, hắn có thể khống chế bản thân không nhúng tay vào? Không thể tin được…
Đúng lúc này, đám người Tác Phỉ Á cũng nghe được thanh âm lạ, vội vàng chui ra khỏi buồng xe, Lôi Mông vừa xoa cặp mắt ngái ngủ vừa la lớn: "Địch Áo, Ca Đốn đi đâu rồi?"
"Qua bên kia." Địch Áo bất đắc dĩ chỉ tới gò núi ở xa xa.
Lôi Mông nhìn sang thì thấy ánh lửa chớp động trên gò núi, còn có nghe thấy loáng thoáng tiếng la hét ầm ĩ, sắc mặt hắn lúc này chợt thay đổi, hai mắt trừng to lên, vẻ buồn ngủ đã mất sạch: "Mụ nội nó, vậy chúng ta còn chờ cái gì? Mau đi..."
Tiếp theo Lôi Mông sải bước xông vào rừng cây, Địch Áo thở ra một hơi, quay đầu nói với Tác Phỉ Á: "Tác Phỉ Á, nàng ở lại đây, ta theo bọn hắn xem tình hình thế nào!"
"Thương thế của ngươi…" Tác Phỉ Á cắn răng nói: "Được rồi, Phí Đức Sĩ, ngươi cũng đi theo bọn hắn."
"Tiểu thư, chuyện tình không đơn giản." Phí Đức Sĩ dõi mắt nhìn lên trên gò núi, hắn lộ vẻ cực kỳ ngưng trọng. Mặc dù hắn bình thời không thích nói chuyện, luôn luôn dựa theo mệnh lệnh Tác Phỉ Á để làm việc, nhưng không có nghĩa là hắn không có phán đoán của mình. Đêm hôm khuya khoắc làm ra động tĩnh lớn như vậy, ý đồ đã quá rõ ràng, đây là muốn dẫn đội võ sĩ Nam tước lĩnh ra ngoài. Hoặc có thể nói là muốn "mời" Nam tước đại nhân ra, từ thần sắc Tạp Mạt Tư vào buổi chiều để phán đoán, Nam tước đại nhân đã bị một đoàn đạo tặc xuất quỷ nhập thần làm cho bể đầu sứt trán. Bây giờ có được một cơ hội chắc chắn sẽ đích thân dẫn đội võ sĩ đi tiễu trừ. Đám đạo tặc lại dám đánh chủ ý lên người Nam tước, thực lực chắc chắn không yếu kém.
"Ta biết !" Tác Phỉ Á nói: "Các ngươi cùng đi, ta và số võ sĩ còn lại sẽ bảo vệ mẹ con Ngã Lệ !"