"Chảy máu nhiều như vậy còn nói không có chuyện gì?"Tác Phỉ Á cảm thấy đau lòng, đỡ lấy Địch Áo từ trong tay Lôi Mông, nhanh chóng xem xét vết thương trên vai Địch Áo.
"Toàn là máu của người khác, yên tâm đi, đúng rồi, Mạt Khắc thế nào rồi? Để ta đi xem một chút." Địch Áo vội vàng chuyển sang đề tài khác.
Tác Phỉ Á không biết rõ quan hệ giữa Địch Áo và Mạt Khắc, còn tưởng rằng Mạt Khắc thật sự là bằng hữu Địch Áo, vì thế nàng đè xuống lo lắng trong lòng đỡ Địch Áo đi đến trước mặt Mạt Khắc.
Lúc này Mạt Khắc không để ý người khác khuyên can, chống hai tay trên mặt đất chật vật ngồi dậy, vết thương trên người bởi vì động tác quá mạnh nên có vài chỗ bị nứt ra, nhưng Mạt Khắc phảng phất như không cảm thấy đau đớn, ánh mắt ngó chăm chăm vào Địch Áo.
Địch Áo khẽ lắc đầu, hắn không biết nói gì cho phải, chỉ có thể dùng động tác trả lời Mạt Khắc.
Thân thể Mạt Khắc thoáng cái mềm nhũn xuống, làm cho Ngải Phất Lí đang đỡ hắn sợ hết hồn, vừa lắc lư thân thể Mạt Khắc vừa kêu lên: "Này, này, ngươi làm sao vậy? Tỉnh..."
Mạt Khắc giống như đã chết, thân thể không còn nhúc nhích gì nữa, tùy ý thân thể của mình bị người ta dao động tới lui, hai mắt vô thần ngơ ngác nhìn lên bầu trời.
Địch Áo đứng lẳng lặng ở nơi đó, bí mật Mạt Khắc nắm giữ có ý nghĩa phi thường trọng đại, nhưng hắn không muốn ép hỏi một người sắp chết, làm vậy quá vô sỉ, cũng quá tàn nhẫn. Cho dù Mạt Khắc cứ thế mà chết, hắn cũng không hối hận.
Dĩ nhiên, đối với rất nhiều người, loại ngạo khí này thật sự là ngớ ngẩn, trước mặt chỗ tốt cực lớn hoàn toàn có thể bỏ qua nguyên tắc thường hay tuân thủ. Truyện Tiên Hiệp - Trà Truyện
Nhưng Địch Áo không phải là người như thế, hắn không nói câu nào là vì không biết cách an ủi Mạt Khắc. Đối mặt một người chết, vài câu an ủi sẽ mang lại cảm giác vô cùng ấm áp, nhưng sự thật vẫn là sự thật, nếu hắn mở miệng an ủi sẽ phải nói dối, còn nếu nói thật lại sợ Mạc Khắc chết không yên lòng.
Địch Áo im lặng, hình như Lôi Mông cũng biết sự tình trọng đại, thủy chung vẫn duy trì trầm mặc.
Lúc này Ca Đốn áp giải một gã võ sĩ cả người đầy máu đi ra khỏi rừng cây, hắn thấy tất cả mọi người đang vây quanh Mạt Khắc, không nói gì chỉ đá một cước cho gã võ sĩ ngã xuống đất, rồi đứng ở bên cạnh Lôi Mông.
Thời gian trôi qua thật lâu, ánh mắt Mạt Khắc rốt cuộc chuyển động, dùng suy yếu thanh âm nói: "Địch Áo, ta muốn… nói cho một mình… ngươi!"
Lôi Mông và Ca Đốn liếc nhau, sau đó Ca Đốn cúi người một nắm lấy tóc gã võ sĩ lôi sang một bên, những người khác thấy Lôi Mông và Ca Đốn đã tránh ra cũng vội vàng đi về phía xe ngựa. Mặc dù Tác Phỉ Á cảm thấy rất tò mò, nhưng vẫn không thể lưu lại được, nàng và Phí Đức Sĩ cùng nhau thối lui ra thật xa.
Địch Áo chậm rãi đi tới đứng ở trước mặt Mạt Khắc, đỡ lấy Mạt Khắc từ trong tay Ngải Phất Lí. Còn Ngải Phất Lí đã biết điều chạy ra xa.
Mạt Khắc nhỏ giọng nói mấy câu, hắn cũng biết bản thân sống không được bao lâu nữa, dứt khoát nói thẳng vào chính đề, chỉ rõ từng điểm trên bản đồ nằm trong đầu hắn. Chỉ mới nói được mấy câu, hắn đã dùng hết thể lực còn sót lại, thở gấp ra từng ngụm từng ngụm khí nóng.
"Trước tiên ngươi nên nghỉ ngơi đã."Địch Áo nhẹ giọng nói, hắn không đành lòng nghe tiếp.
"Ta vốn là định… mang theo… tìm một địa phương… an tĩnh… sống." Mạt Khắc liều mạng nói tiếp, hắn sợ mình chần chừ một chút sẽ không thể tỉnh lại nữa: "Nhưng thế giới này… quá tàn khốc, khắp nơi… đều là… ăn thịt người !"
Địch Áo cảm thấy một trận ảm đạm, mặc dù Mạt Khắc không thể biểu đạt chính xác, nhưng hắn có thể lý giải được ý tứ trong đó, mạnh được yếu thua, dĩ nhiên, thế giới này vốn là như thế.
"Địch Áo… không nên giống như ta… ngàn vạn lần!" Con ngươi Mạt Khắc nhô hẳn ra ngoài, bỗng nhiên với tay nắm lấy y phục Địch Áo, nói gấp: "Ngươi phải cố gắng, cố gắng !"
Một cảm giác cực kỳ bi ai từ trong lòng Địch Áo dâng lên lấp đầy tâm tư hắn, làm cho hắn không thở nổi, nói cho chuẩn xác, Địch Áo không phải đang bi ai vì Mạt Khắc, mà là vì chính mình.
Hắn có thể hiểu được cảm giác bi ai của Mạt Khắc khi bó tay chờ chết và không cam lòng, bởi vì hắn từng thể nghiệm qua cảm giác như vậy. Sau đó hắn sống lại ở thế giới này, mười mấy năm trầm mặc, ẩn nhẫn cùng khổ tu là vì không muốn cảm nhận cái loại bi ai này nữa.
Thế nhưng một tháng này tiếp xúc với Tác Phỉ Á, hắn bắt đầu lười biếng rồi, lời Mạt Khắc nói giống một tiếng sét nổ ngang tai, vang vọng sâu trong tâm linh hắn.
Ngón tay Mạt Khắc từ từ buông lỏng ra, thân thể cũng mềm nhũn, bộ ngực phập phồng cũng theo đó ngừng lại.
Địch Áo từ từ đặt Mạt Khắc nằm trên mặt đất, ánh mắt đảo qua rơi lên trên người gã tù binh, hắn nhạt giọng nói: "Giết hắn đi!"
Lần này coi như là hắn tế điện Mạt Khắc, có lẽ, nếu nói từ góc độ khác, Mạt Khắc nói ra vị trí mảnh vỡ tinh thần cho Địch Áo biết cũng không tính là gì. Bởi vì ngoại trừ Địch Áo ra, hắn không còn người nào để nói nữa, nhưng Mạt Khắc cũng có thể giấu bí mật này vào phần mộ, dùng hành động này để giễu cợt cái thế giới bạo tàn này lần cuối cùng.
Nhưng Địch Áo không quản thiếu nhiều hay thiếu ít, chung quy vẫn thiếu Mạt Khắc một cái nhân tình. Vì thế, có vay thì có trả.
Ca Đốn sửng sốt, nếu muốn giết hắn đã sớm giết rồi, cần gì phải giải tên này ra ngoài làm gì? Dụng ý của hắn là lưu lại một người sống để điều tra tin tức khu vực chung quanh.
Phí Đức Sĩ cau mày, hắn muốn động nhưng lại không thể động, dù sao hắn cũng chỉ là võ sĩ thủ hộ Tác Phỉ Á, hai bên còn ngăn cách một tầng ở giữa.
Đúng lúc này Tác Phỉ Á đột nhiên giơ tay lên, một đạo băng trùy màu lam nhạt dài đến hai thước hơn bắn ra xuyên thấu lưng gã tù binh.
Băng trùy còn to hơn cả thân thể gã tù binh kia, thậm chí hắn không kịp phát ra tiếng kêu thảm thiết đã bị phân thành hai mảnh, vòi máu văng ra tứ phía, Ca Đốn đứng ở bên cạnh không kịp ứng phó bị dòng máu nhuộm đỏ cả người.
Tác Phỉ Á làm như không có chuyện gì phát sinh, chỉ yên lặng nhìn Địch Áo, nhưng dụng ý của nàng không chỉ đơn giản như thế.
Các ngươi không thi hành? Vậy thì để ta tới.
Phí Đức Sĩ chậm rãi cúi đầu, khóe miệng lộ ra nụ cười kỳ lạ, hắn đi theo Tác Phỉ Á đã rất lâu rồi. Từ trước tới giờ chưa từng thấy Tác Phỉ Á bạo lực như thế, vậy là đủ rồi, hắn đã biết sau này mình nên làm gì cho phải.
Ca Đốn lấy tay lau máu tươi trên mặt, hắn bất đắc dĩ cười khổ, không phải là ta không thừa nhận Địch Áo làm đội trưởng. Ta chỉ nói ra đề nghị thôi mà, cần gì phải thô lỗ như vậy chứ?
"Ngải Phất Lí." Địch Áo nói.
"Đại nhân, ta ở nơi này." Theo thanh âm đáp lại, Ngải Phất Lí vội vàng nhảy ra ngoài, hắn không phải là Phong hệ võ sĩ, nhưng tốc độ di động cực kỳ mau lẹ, mỗi khi có chuyện gì cần hắn, bảo đảm hắn sẽ nhảy ra trước tiên. Mỗi khi đến thời điểm cần né tránh, đảo mắt cái hắn sẽ biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi đâu nữa.
"Trong rừng cây còn có một cô bé, bây giờ hẳn là đã chết." Địch Áo chậm rãi nói: "Ngươi vào đó xem sao, sau đó an táng huynh muội bọn họ ở chung một chỗ."
"Hiểu, đại nhân." Ngải Phất Lí vung tay lên, mang theo mấy gã đại hán sải bước tiến vào trong rừng cây.
"Tác Phỉ Á, ta có chuyện trọng yếu muốn nói với ngươi."Địch Áo nói: "Ca Đốn, Lôi Mông, các ngươi cũng đi luôn."
"Địch Áo, thương thế của ngươi…" Tác Phỉ Á nói.
"Không có chuyện gì." Địch Áo lắc đầu.
Nếu như đổi lại một trường hợp khác, Tác Phỉ Á nhất định sẽ bắt buộc Địch Áo trước tiên băng bó vết thương cho kỹ, sau đó lại đi làm chuyện khác. Nhưng nhìn thần thái trên mặt Địch Áo, nàng có cảm giác rất trầm trọng, cuối cùng vẫn phải than nhẹ một tiếng, im lặng đi theo sau.
Ca Đốn và Lôi Mông liếc nhìn nhau, cũng không nói gì cả, đi theo Địch Áo tiến vào một góc rừng cây.
Địch Áo tùy tiện tìm gốc cây chậm rãi ngồi xuống, máu tươi nơi đầu vai còn đang thẩm thấu ra ngoài, Tác Phỉ Á thấy vậy vừa đau lòng vừa lo lắng, nhưng nàng chỉ có thể tạm thời nhẫn nại.
"Tác Phỉ Á, nàng vẫn còn chưa biết đúng không?" Địch Áo nhẹ giọng nói: "Trên Khắc Lý Tư bình nguyên có một khu vực tập trung mảnh vỡ tinh thần cực phẩm."
"Địch Áo, không phải ngươi đang nói đùa chứ?" Tác Phỉ Á sửng sốt: "Đừng nói là mảnh vỡ tinh thần cực phẩm, cho dù hàng thứ phẩm thấp nhất ở trên Khắc Lý Tư bình nguyên cũng đã rất đáng giá, nếu không Khắc Lý Tư bình nguyên làm sao hoang vu đến như vậy?"
"Quả thật là có." Ca Đốn chậm rãi nói.
"Không sai, Tác Phỉ Á."Lôi Mông gật đầu nói.
"Các ngươi…" Tác Phỉ Á quét mắt một vòng, có gắng kềm chế kích động trong nội tâm: "Vì sao các ngươi biết được?"
"Nói ra thì rất dài." Địch Áo nói: "Lôi Mông, ngươi nói."
"Gì chứ? Cuối cùng tên này cũng bắt đầu vai trò đội trưởng rồi?" Lôi Mông không khỏi bĩu môi xem thường, hắn đang định tìm cách phản kích Địch Áo, Ca Đốn ở một bên vội vàng thúc giục: "Nói mau, bình thời nhà ngươi nói nhảm rất nhiều, đến lúc nói chuyện lại không chịu nói, bệnh gì mà nặng quá vậy."
Lôi Mông giận dữ, nhưng tình thế bên hắn đang yếu, Địch Áo và Tác Phỉ Á là toàn gia, khẳng định đứng ở cùng một chiến tuyến. Còn hắn và Ca Đốn ai thắng ai bại còn phải nhìn thái độ Địch Áo và Tác Phỉ Á. Dĩ nhiên, nếu như hợp tác với Ca Đốn sẽ thành hai đấu hai sẽ có thể tranh đấu với Địch Áo và Tác Phỉ Á. Nhưng chuyện này hắn không muốn nghĩ tới, hắn tuyệt đối không bao giờ hạ thấp tư thái hợp tác với Ca Đốn, chức đội trưởng làm không được nữa rồi, đội phó cũng không thể trông cậy, vị trí này là của Tác Phỉ Á. Vậy thì hắn bằng bất cứ giá nào cũng phải làm thủ tịch đội viên, dẫm Ca Đốn ở dưới chân cho bằng được.
Lôi Mông vội ho khan một tiếng rồi tường thuật lại mọi chuyện từ khi phát sinh ở Đôi Tháp trấn cho đến một loạt sự tình sau này. Khai báo tất cả đầu đuôi cho Tác Phỉ Á nghe, sự thật chứng minh Lôi Mông quả thật thích hợp với loại nhân vật này. Nếu như đổi thành Ca Đốn, có thể chỉ nói mấy câu là xong, căn bản không thể nào cung cấp đầy đủ tin tức cho Tác Phỉ Á.