Thần Điển

Chương 91: Mượn đao giết người

Thủy Tinh thành lại trở về yên tĩnh, cho dù là thương gia hay là bình dân, toàn bộ đều biết đám "sát thần" Địch Áo còn tồn tại. Ở trong mắt mọi người, trang viên nhóm Địch Áo đang ở đã biến thành một địa phương cực kỳ kinh khủng. Thử nghĩ xem, năm sáu Quang Mang võ sĩ hùng hổ xông vào trong, thế mà còn không bằng cục đá rơi xuống hồ nước, không hề dẫn phát một tia rung động nào cả đã hoàn toàn biến mất tung tích, ngay cả thi thể cũng nhìn không thấy. Trong lúc nhất thời không có một người nào dám bước ngang qua cánh cửa trang viên đó.

Thế nhưng như vậy cũng tốt, cuối cùng đám người Địch Áo cũng được thanh tĩnh, tiếc nuối nhất là Ca Đốn và Lôi Mông đã không thể ra ngoài "tiêu sái" nữa rồi, bởi vì toàn bộ quyền lực tài chính đã chuyển giao vào tay Tác Phỉ Á.

Tác Phỉ Á lúc ấy nói như thế này: "Nam nhân không thể đặt tinh lực vào những việc vặt được, đây là việc của nữ nhân."

Ban đầu Ca Đốn và Lôi Mông vô cùng tán thưởng Tác Phỉ Á, tựa hồ không nói như vậy sẽ biểu hiện bọn họ không đủ tính cách nam tử khí khái. Nhưng đợi đến lúc hai người phát hiện sự tình nghiêm trọng thì đã quá trễ, mọi người ăn ở chung một chỗ, muốn đi ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt cũng phải có lý do chứ? Không thể trực tiếp nói với Tác Phỉ Á rằng: "Buổi tối chúng ta quá cô đơn tịch mịch nên muốn ra ngoài tìm mấy cô nương."

Đoán chừng một khi làm như vậy chỉ có một hậu quả, đó là bị Tác Phỉ Á trực tiếp đá bay ra cửa.

Mặc dù Địch Áo từng uyển chuyển tiết lộ với bọn họ, Tác Phỉ Á không phải là người không biết đạo lý, các ngươi cứ đi thử xem sao, hi vọng sẽ rất lớn. Thế nhưng Ca Đốn và Lôi Mông nghĩ thế nào cũng cảm thấy không yên lòng về Địch Áo. Quan trọng nhất là hai tên này đều mong đợi Tác Phỉ Á có thể giới thiệu mấy vị mỹ nữ Thánh Đế Tư học viện kia mà. Làm gì chịu phá hư hình tượng quang vinh của mình ở trước mặt Tác Phỉ Á chứ?

Trên thực tế bất kể Ca Đốn hay là Lôi Mông, trong lòng Tác Phỉ Á đã sớm không còn bất kỳ hình tượng nào có thể nói nữa rồi. Khi Tác Phỉ Á sưu tập tình báo có liên quan đến Lặc Tư Bá tước, không cẩn thận đã tìm hiểu được mấy người Địch Áo làm gì trong thời gian gần đây. Dưới tình huống không phải ở phía đối lập, Tác Phỉ Á mới cảm thấy sự lựa chọn của mình không hề sai, phải biết rằng Địch Áo chưa từng có chạy vào trong tửu lâu vui đùa với Vũ nương giống như những người khác.

Buổi trưa Tác Phỉ Á nghĩ ra một kế hoạch, vốn định lập tức thảo luận với nhóm Địch Áo, nhưng sau đó cảm thấy không quen nên nhẹ nhàng đặt xuống. Thế nhưng, Ngải Phất Lí đến bến tàu hỏi thăm được một vài tình báo trọng yếu, cùng với đại lượng tin tức bổ sung, kế hoạch trong đầu Tác Phỉ Á từ từ hoàn thiện hơn. Vì thế trong khi Lôi Mông và Ca Đốn nhàm chán chạy loạn trong sân, còn không bằng mời bọn họ đi qua mở cuộc họp.

Thật ra Lôi Mông thích nhất là "hội họp", ngay từ câu "chúng ta cẩn thận phân tích phân tích…" cắm trong mồm hắn đã quá rõ vấn đề này rồi. Nhưng hắn và Tác Phỉ Á không giống nhau, tụ tập đại lượng tin tức, tiến hành sàng chọn, phán đoán ưu thế kẻ địch và hoàn cảnh xấu bên ta, những việc này đã thành thói quen tự nhiên của Tác Phỉ Á. Còn Lôi Mông "hội họp" chỉ tâm thái tùy hứng và hoàn cảnh mà bộc phát.

Lôi Mông và Ca Đốn cùng nhau cười ha hả đi vào phòng Địch Áo, nhìn thấy Tác Phỉ Á mặt mày ngưng trọng ngồi ở trong đó, nụ cười trên mặt bọn họ bất chợt giảm đi, đổi lại thành thần sắc nghiêm túc.

"Ngày mai chúng ta phải lên đường." Tác Phỉ Á chậm rãi nói: "Các ngươi có nghĩ tới chúng ta sẽ đi đâu hay không? Bắt đầu từ chỗ nào?"

"Không phải ngày hôm qua ngươi nói chúng ta sẽ đi Khắc Lý Tư bình nguyên sao?" Lôi Mông ngồi xuống ghế rồi nói.

"Đó là nói cho Lặc Tư Bá tước nghe." Tác Phỉ Á nói.

"Nói cho hắn nghe?!?"

"Đúng vậy!" Tác Phỉ Á gật đầu nói: "Lúc ấy trên tửu lâu có không ít khách nhân, các ngươi thật sự cho rằng đó là địa phương thương lượng kế hoạch?"

"Ta cũng biết." Lôi Mông nói: "Từ trên đất bằng đi Khắc Lý Tư bình nguyên không phải là ý kiến hay, từ đó bắt buộc phải đi qua hai trạm kiểm soát, chúng ta lại không có giấy thông hành, rất có thể xảy ra vấn đề."

"Không sai." Tác Phỉ Á nói: "Bây giờ chúng ta có hai lựa chọn, một là đi đường biển, chúng ta sẽ men theo ven biển đi tới, cho dù gặp phải sóng U Linh, chúng ta cũng có thể lập tức lên bờ."

"Men theo bờ biển? Chúng ta muốn đi vòng qua Phong Bạo Hải, không phải là tốn hơn một năm?" Ca Đốn hỏi.

"Ta không muốn trở về Thánh Đế Tư thành." Tác Phỉ Á nói.

"Đi về phía nam?"

"Ừ." Tác Phỉ Á suy nghĩ hồi lâu mới nói: "Lựa chọn con đường này cũng không phải là an toàn, chúng ta không có thuyền trưởng tương xứng, cũng không có đội thủy thủ thích hợp, không có cả hải đồ, càng đến gần bờ biển, khu vực đá ngầm lại càng nhiều. Lỡ may xui xẻo gặp nạn, chúng ta sẽ phải lâm vào khốn cảnh. Hơn nữa, khu vực gần biển chính là phạm vi hải tặc hoạt động, nếu như gặp phải nhóm lớn hải tặc, chúng ta sẽ rất phiền toái."

"Nếu như chúng ta chia nhau ra ngồi thuyền nhỏ?" Ca Đốn hỏi.

"Ca Đốn, phải dùng đầu óc nghĩ kỹ có được hay không? Tác Phỉ Á lúc nãy đã nói rồi, chúng ta không đủ thủy thủ, ngươi định tự mình chèo thuyền?" Lôi Mông kêu lên, hễ phát hiện bất kỳ cơ hội nào có thể biểu hiện bản thân thông minh và tài giỏi, Lôi Mông sẽ không bao giờ bỏ qua.

"Ngươi có những biện pháp khác?" Ca Đốn hỏi Tác Phỉ Á, hắn không có để ý tới Lôi Mông.

"Đi trên đất bằng." Tác Phỉ Á nói.

"Hướng nam?" Nguồn: http://Trà Truyện

"Hướng nam." Tác Phỉ Á gật đầu.

"Ta không thành vấn đề." Ca Đốn nói, Tác Phỉ Á quyết định hoàn toàn phù hợp ý nguyện của hắn.

"Thật ra có vấn đề đối với các ngươi, chúng ta đi hướng nam nhất định phải xuyên qua Bá tước lĩnh của Lặc Tư Bá tước." Tác Phỉ Á nói: "Ca Đốn, ta rất lo lắng ngươi vọng động sẽ làm cho mọi người chúng ta không ít phiền toái."

"Nếu không để cho Lặc Tư Bá tước có một vài chuyện làm, chúng ta đi Bá tước lĩnh có ý nghĩa gì nữa?" Ca Đốn nói: "Ha hả, quên đi, ngươi yên tâm, ta sẽ không lỗ mãng."

"Ta không yên lòng." Tác Phỉ Á nói đối chọi gay gắt: "Lôi Mông, ngươi có tin tưởng Ca Đốn sẽ không lỗ mãng?"

"Hắn?" Tác Phỉ Á hỏi rất đúng người, Lôi Mông bảo đảm phản đối Ca Đốn, phải biết rằng, trước kia hắn từng bị lừa không ít lần.

"Lời của hắn có thể tin là thật sao? Nếu thế thì heo nái cũng biết leo cây rồi."

"Vậy thì các ngươi đi đường các ngươi, ta tự mình tìm Lặc Tư Bá tước tính sổ." Ca Đốn nói, hiện tại hắn đã bộc phát tính tình ngang bướng, cho dù nói như thế nào hắn nhất định phải báo thù rửa hận cho Bái Tác Tư

"Ca Đốn, ngươi nói như vậy là không đúng." Tác Phỉ Á nói: "Mọi người là bằng hữu, ngươi cho rằng Lôi Mông và Địch Áo có thể trơ mắt nhìn ngươi đi chịu chết?"

Ca Đốn không nói gì, Địch Áo vẫn duy trì trầm mặc, Lôi Mông một lát liếc bên này, một lát liếc bên kia, hắn không biết nên đứng ở phe nào cả.

"Chuyện này giao cho ta." Tác Phỉ Á nhẹ giọng nói; "Ta sẽ diệt trừ Lặc Tư Bá tước."

"Ngươi??" Ca Đốn hỏi lại tràn đầy hoài nghi.

"Nếu như ngay cả ta cũng làm không được, ngươi có thể làm được sao?" Tác Phỉ Á hỏi ngược lại.

Ca Đốn im lặng, mặc dù còn không rõ ràng thực lực Tác Phỉ Á, nhưng lực lượng Phí Đức Sĩ đã lưu lại cho hắn ấn tượng quá sâu. Nếu như Tác Phỉ Á không thể xử lý Lặc Tư Bá tước, chỉ bằng chính hắn lại càng không có khả năng làm được việc gì.

"Ngươi định làm gì?" Trầm mặc chốc lát, Ca Đốn mở miệng hỏi, hắn muốn hỏi cho rõ ràng, ít nhất Tác Phỉ Á không thể lừa hắn cho qua chuyện.

"Buổi trưa ta nghe thấy tên của Võ Tôn Ma Phi thì nảy ra một ý nghĩ." Tác Phỉ Á nói: "Bây giờ ý nghĩ của ta đã đầy đủ, đầu tiên chúng ta sẽ phân tích cái gã Ma Phi này."

"Tốt." Lôi Mông mừng rỡ, lời Tác Phỉ Á nói rất hợp khẩu vị hắn, nhưng hắn hoàn toàn không biết gì về Võ Tôn Ma Phi, điều này làm cho hắn cảm thấy vạn phần tiếc nuối.

"Nói đến Ma Phi sẽ phải nhắc tới Phỉ Tể đại công." Tác Phỉ Á nói: "Bắc có Phong Bạo duyên hải, nam có đầm lầy Hắc Ám, tây là thung lũng hoang địa, phạm vi ranh giới mấy vạn dặm đều thuộc về lãnh địa Phỉ Tể đại công. Thế nhưng, Phỉ Tể đại công ban đầu hùng tâm bừng bừng bây giờ đã già rồi, nghe nói mấy năm trước bởi vì một ít chuyện từng huyên náo với các cường giả Thiên Không Thành rất không vui, mất đi Thiên Không Thành ủng hộ, tình cảnh của hắn coi như càng thêm bi đất. Đây là nguyên nhân căn bản Hầu tước lĩnh bên trong lãnh địa của hắn bắt đầu tranh đấu lẫn nhau, bọn họ cho rằng Phỉ Tể đại công đã không còn tư cách khống chế công quốc, một vị đại công mới nhất định sẽ ra đời ở bên trong nhóm bọn họ."

"Điều ngươi nói chúng ta cũng biết, nhưng Ma Phi và Phỉ Tể đại công có liên hệ gì?" Lôi Mông kỳ quái hỏi, lời Tác Phỉ Á nói là quốc gia đại sự, chẳng lẽ lại có quan hệ tới một Võ Tôn?

"Nói như vậy để làm rõ ràng hơn vài chuyện." Tác Phỉ Á nói: "Ở bên trong nhóm Hầu tước lĩnh, Tát Mỗ Nhĩ và Sơn Đế xung đột với nhau kịch liệt nhất. Bọn họ đã chém giết lẫn nhau năm, sáu năm rồi, Thủy Tinh thành thuộc về lãnh địa Tát Mỗ Nhĩ. Bởi vì kịch chiến liên tục nhiều năm, thế lực Tát Mỗ Nhĩ Hầu tước bị hao tổn cực kỳ nghiêm trọng, phần lớn võ sĩ đều phải bổ sung vào hàng ngũ quân đội của hắn. Nội bộ và hậu đài của Hầu tước lĩnh gần như trống rỗng, cho nên mấy gã Quang Mang võ sĩ như các ngươi mới có thể khống chế một tòa thành thị, nếu đổi thành Khắc Lý Tư bình nguyên, ha hả, căn bản là không thể."

"Ta vẫn còn không rõ." Lôi Mông lẩm bẩm.