Sở dĩ Đạt Tư Ngũ Đức nói như vậy là vì Ngã Tát Khắc thành danh đã lâu, trước khi Quân Đồ Minh tấn chức Thần Vũ Giả thì Ngã Tát Khắc đã bước chân vào hàng ngũ Thần Vũ Giả rồi. Còn thực lực Kiều Y Tư Đinh nằm trong Thần Vũ Giả chỉ là hạng trung trung, tạm thời cho là hơi mạnh hơn Khải Mạn một chút.
Vấn đề là phía sau hai người còn có mười mấy tên Thánh giả, lực lượng như vậy tổ hợp lại hoàn toàn có khả năng nuốt gọn liên quân. Huống chi lực chiến đấu của đám người Á Nhĩ Duy Tư đã bị ảnh hưởng, đối phương đánh trận này xem như nắm ưu thế tuyệt đối.
Liên quân có thể dựa vào gần mười vạn đại quân mà thôi, Thần Vũ Giả cũng là người, mười vạn võ sĩ đứng bất động một chỗ cũng khiến cho bọn họ đánh giết mỏi tay. Nhưng hiển nhiên là đối phương sẽ không quản các chiến sĩ bình thường, đám cường giả như Đạt Tư Ngũ Đức mới là mục tiêu chủ yếu. Nếu không, bọn họ hy sinh cả một quân đoàn chính quy để làm gì?
"Một hồi đừng có chạy lung tung, đi theo sát ta." Địch Áo nhỏ giọng nói với Lao Lạp.
Lao Lạp nghiêm nghị gật đầu, cho dù Địch Áo không nói nàng cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ. Bởi vì Lao Lạp nhạy cảm hơn Địch Áo nhiều lắm.
Ngã Tát Khắc và Kiều Y Tư Đinh ngừng lại trên bầu trời quan ải, sau đó lại có một thân ảnh bay lại gần Ngã Tát Khắc nói cái gì đó. Trên mặt Ngã Tát Khắc lộ ra nụ cười thỏa mãn, mẫu thể và diễn sinh thể đã bị giết sạch sẽ đương nhiên là kiệt tác của cường giả liên quân, nói cách khác là bọn họ tới rất đúng lúc.
"Đạt Tư Ngũ Đức, còn không bảo đám thủ hạ pháo hôi của ngươi trốn ra xa một chút?" Ngã Tát Khắc cười híp mắt, thanh âm không lớn nhưng truyền vào trong tai mỗi người rất rõ ràng: "Chẳng lẽ ngươi muốn tận mắt chứng kiến một đám người chết rồi mới chịu đi xuống địa ngục sao?"
Chỉ cần là người không quá ngu ngốc sẽ có thể nhận ra ý tứ trong lời nói này. Mục tiêu của bọn họ chẳng qua là Đạt Tư Ngũ Đức mà thôi, về phần binh lính tầng dưới chót thì bọn họ không cần quan tâm. Nếu lúc này Đạt Tư Ngũ Đức hạ lệnh đại quân công kích đối phương sẽ rất dễ bị hiểu lầm thành sử dụng các võ sĩ như pháo hôi. Cho dù Đạt Tư Ngũ Đức không có ra mệnh lệnh như vậy cũng sẽ có một ít chiến sĩ ôm tâm lý hoài nghi. Chẳng lẽ Đạt Tư Ngũ Đức định hạ lệnh cho võ sĩ cấp thấp như bọn họ đi vây công hai Thần Vũ Giả?
"Pháo hôi cũng có tôn nghiêm của pháo hôi." Thi Lạc Tư nhàn nhạt nói: "Thế nhưng chúng ta dĩ nhiên không thể đánh đồng với các ngươi nổi. Khi quân đoàn Hải Khiếu bị toàn diệt tại sao các ngươi không nhảy ra nói những lời này? Ha hả, trong mắt của ta quân đoàn Hải Khiếu mới thật sự là pháo hôi đó." Vốn trong quân đội liên quân bắt đầu xao động nhất thời bình tĩnh trở lại. Thi Lạc Tư nói không sai, so sánh với nhau thì Nguyệt Ảnh đế quốc cũng quá tàn nhẫn rồi. Cho dù cấp trên bảo bọn họ đi vây công Thần Vũ Giả cũng không tính là quá phận. Dù sao nếu như Đạt Tư Ngũ Đức chết thì kết quả của bọn họ cũng không khá hơn chút nào.
Sắc mặt Ngã Tát Khắc cứng đờ lại, lúc nãy nói như vậy chính là muốn áp đặt mầm móng do dự trong lòng các chiến sĩ liên quân. Cho dù không thể lập tức tạo thành hiệu quả cũng không sao, một khi tới thời điểm thích hợp, mầm móng này sẽ bắt đầu nảy mầm gieo rắc sợ hãi vào lòng đám binh sĩ. Không ngờ Thi Lạc Tư chỉ nói một câu đã dễ dàng hóa giải nghi hoặc trong lòng các chiến sĩ.
Ngã Tát Khắc nhìn chằm chằm vào Thi Lạc Tư, nhạt giọng nói: "Có lẽ nên gia tăng thêm một mục tiêu rồi."
"Ha ha ha !" Thi Lạc Tư cười dài một tràng, lắc đầu lia lịa nói: "Muốn lấy mạng của ta? Rất dễ dàng, tới đây mà lấy." Mấy chữ cuối cùng là Thi Lạc Tư há mồm rống lớn, quân trận lập tức trở nên yên tĩnh, sau đó toàn quân bộc phát ra một trận rống giận kinh thiên động địa: "Tới đây mà lấy !"
Gần mười vạn người gầm thét chung một chỗ xông thẳng lên trời cao, cũng may là Ngã Tát Khắc và Kiều Y Tư Đinh tâm trí bền bỉ không đến nổi bị thanh âm dọa cho kinh sợ.
Nếu mục đích phân hoá không đạt được, Ngã Tát Khắc cũng lười nói nhảm, nhẹ nhàng phất phất tay nói: "Giết !"
Một đoàn Hỏa Vân không có dấu hiệu báo trước từ trên trời đè ép xuống quân trận. Kiều Y Tư Đinh duỗi ngón tay bắn ra một viên đá nhỏ, khi viên đá chạm vào mặt đất thì tình cảnh quỷ dị hiện ra ở trước mắt mọi người. Mỗi khi viên đá lăn một vòng thì thể tích sẽ gia tăng lớn hơn một phần, chỉ qua vài lần hô hấp đã biến thành tảng đá to chừng hai thước. Cứ phát triển theo tốc độ này, đợi đến lúc Cự Thạch lăn vào quân trận sẽ biến thành một ngọn núi khổng lồ.
Đạt Tư Ngũ Đức chỉ tay thẳng tới trước ngưng kết ra một viên Băng Tinh nho nhỏ, đám mây lửa ở giữa không trung vừa hạ xuống lưng chừng tựa như bị Băng Tinh tỏa ra quang mang ảnh hưởng nên dừng lại chốc lát. Nhưng ngay sau đó Hỏa Vân tiếp tục ép xuống dưới, chỉ có điều tốc độ hạ xuống vô cùng chậm chạp.
Nói thật ra, cho dù là Hỏa Vân của Ngã Tát Khắc hay Băng Tinh của Đạt Tư Ngũ Đức đều không tính là bí kỹ cường lực, mà đây chỉ là một chiêu song phương thử dò xét mà thôi. Ngã Tát Khắc không hổ là Thần Vũ Giả thành danh đã lâu, chỉ mới bắt đầu đã vững vàng đè ép Đạt Tư Ngũ Đức một bậc.
Đạt Tư Ngũ Đức đang đối kháng với Hỏa Vân, dĩ nhiên không rảnh tay đối phó Kiều Y Tư Đinh. Khối Cự Thạch càng lăn càng lớn, di chuyển chưa được nửa đường đã bành trướng lên tới hơn mười thước, mặt đất cũng bắt đầu run rẩy theo nhịp lăn của nó, thanh âm ùng ùng vang dội khắp chiến trường. Nếu quả thật bị tảng đá to như núi này lăn vào trong quân trận không biết sẽ chết bao nhiêu người đây?
Đám người Địch Áo và Á Nhĩ Duy Tư vội vàng chạy ra trước cố gắng ngăn cản khối Cự Thạch. Nhưng công kích của bọn họ chỉ có thể làm nó lăn chậm lại chút ít, xem như là hoàn toàn không có tác dụng. Khối Cự Thạch vừa trì hoãn chốc lát lại bắt đầu lăn tới nhanh hơn, trong lúc nhất thời tất cả mọi người không có biện pháp xử lý.
Biện pháp duy nhất chính là cắt đứt một đoạn trên tảng đá khổng lồ này, nhưng phải có thực lực Thần Vũ Giả mới có lực lượng cỡ đó. Có lẽ Phong Ngân của Ngõa Tây Lý sẽ tạo ra tác dụng hữu ích, lúc này Địch Áo hối hận trong lòng tại sao hồi đó không có học tập phương pháp sử dụng Phong Ngân của Ngõa Tây Lý. Chỉ cần Địch Áo mở miệng thì Ngõa Tây Lý nhất định sẽ không dấu diếm, nhưng khi đó Địch Áo chỉ là một Cực Hạn võ sĩ, làm gì nghĩ tới mình sẽ tấn thăng lên Thánh giả trong quãng thời gian ngắn như vậy.
Các cường giả đi theo Ngã Tát Khắc và Kiều Y Tư Đinh không có lao xuống công kích đám người Địch Áo. Chiến đấu chỉ mới bắt đầu, bây giờ bọn họ đứng ngoài quan sát cho kỹ, sau khi biết rõ thực lực đám người Á Nhĩ Duy Tư sẽ cho ra an bài tương ứng.
Kiều Y Tư Đinh dùng nguyên lực tạo ra một quả Cự Thạch kinh khủng như thế làm chấn kinh tất cả mọi người. Đủ loại bí kỹ đánh lên tảng đá nhưng không có bao nhiêu tác dụng, Địch Áo thả ra quang cầu cũng không ngoại lệ, tảng đá kia vẫn tiếp tục lăn về phía quân trận càng lúc càng nhanh.
Thi Lạc Tư nhíu mày suy nghĩ, hạ lệnh phân phó mấy gã võ sĩ bên cạnh sơ tán mọi người ra thật xa. Nếu đã không ngăn cản được thì cứ để cho nó lăn tới là xong, dù sao tảng đá cũng là vật chết, chỉ cần tránh sang hướng khác là có thể giải quyết ổn thỏa rồi.
Dĩ nhiên, đây là bí kỹ do một vị Thần Vũ Giả thả ra chắc chắn không bị hóa giải đơn giản như vậy, nhưng tình hình hiện tại quá nguy cấp, hắn quả thật nghĩ không ra biện pháp nào tốt hơn.
Kiều Y Tư Đinh ở trên bầu trời thấy liên quân biến hóa trận hình liền nhếch môi cười lạnh, đây là bí kỹ đặc biệt hắn chuyên dùng để xung kích quân trận. Đối phương cho rằng tản ra là xong rồi? Quả thực là nằm mơ giữa ban ngày mà.
Mắt thấy Cự Thạch cách quân trận càng ngày càng gần, Địch Áo bỗng nhiên linh cơ chợt động không ngăn cản trước mặt tảng đá nữa. Hắn đang nghĩ mình có thể thay đổi phương hướng nó di chuyển hay không? Địch Áo lập tức nói ý này cho những người khác nghe, tất cả mọi người đều tỏ ý thử một lần rồi mới biết được.
Vì thế một đám cường giả chuyển mục tiêu công kích sang phía bên phải Cự Thạch, nỗ lực mấy lần rốt cuộc thành công thay đổi quỹ tích di chuyển của tảng đá. Vốn lộ tuyến di chuyển thẳng tắp biến thành một hình cung thật lớn, cuối cùng là bắt đầu lăn ngược trở về. Truyện Tiên Hiệp - Trà Truyện
Sắc mặt Kiều Y Tư Đinh âm trầm đến đáng sợ, đây chỉ có thể trách chính hắn. Bởi vì muốn gia tăng lực sát thương lên đến tận cùng nên Kiều Y Tư Đinh cố ý phát động bí kỹ từ rất xa, nhờ đó đám người Địch Áo và Á Nhĩ Duy Tư có đầy đủ thời gian suy nghĩ biện pháp ứng phó. Nếu hắn rút ngắn lộ trình chỉ còn một nửa, cho dù Địch Áo nghĩ ra biện pháp này cũng không thể thực hiện nổi.
Đám người Địch Áo thấy đã thành công hóa giải bí kỹ của Kiều Y Tư Đinh, đang chuẩn bị trở về quân trận thì khối Cự Thạch bỗng nhiên nổ tung "ầm ầm". Vốn là tảng đá to như núi phân liệt thành vô số cục đá to nhỏ khác nhau đập xuống đầu đám người Địch Áo.
Bọn họ đều là Thánh giả nên tốc độ phản ứng không chậm, ngay khi Cự Thạch nổ tung thì mọi người đã vận chuyển nguyên lực bao phủ toàn thân. Mặc dù Địch Áo kịp thời thay đổi lĩnh vực thành trạng thái phòng ngự nhưng vẫn bị lực lượng chấn động đẩy lui về sau liên tục. Trong quá trình này hắn nghe được không ít tiếng kêu đau đớn, hiển nhiên là có người bị thương.