Đập vào mắt Tạp Tư Đặc La đầu tiên là cỗ xe ngựa xa hoa, trong lòng Tạp Tư Đặc La nhất thời khó xử, xe ngựa lớn như vậy chạy vào quân doanh hiển nhiên là không thích hợp. Nhưng ngăn cản cũng không quá thực tế, dù sao Khải Mạn cũng là một vị Thần Vũ Giả, mặc dù Tạp Tư Đặc La là quân đoàn trưởng nhưng không dám công khai bác bỏ thể diện Khải Mạn.
Cũng may Khải Mạn không phải là loại người ngu ngốc, sau khi thấy Tạp Tư Đặc La có dấu hiệu trầm tư suy nghĩ liền sảng khoái để cho thị vệ dẫn xe ngựa chạy ra hậu phương, những người còn lại vừa đi vừa nói chuyện. Đến khi tiến vào trong soái trướng của Tạp Tư Đặc La, Khải Mạn đã hiểu đại khái tình huống Địch Áo, dĩ nhiên là ngoại trừ tin tức Địch Áo đã tấn thăng lên Thánh giả. Bạn đang đọc truyện được copy tại Trà Truyện
Rất nhanh, đám người Khải Mạn và Tạp Tư Đặc La đề ra một phương án hành động, chẳng phải là Địch Áo rất thích ám sát cường giả Võ Tôn bên mình sao? Như vậy thì đơn giản, chỉ cần Địch Áo dám xuất hiện, Khải Mạn nắm chắc mười phần đánh chết đối phương, được vậy đương nhiên là tình huống tốt nhất. Nếu như Địch Áo vẫn co đầu rút cổ ở hậu phương lúc cần thiết Khải Mạn sẽ không ngần ngại xông vào quân trận đối phương truy sát. Ở tình hình chiến cuộc hiện tại, song phương vẫn chưa có xuất động Thánh giả, trên chiến trường bố trí lực lượng chỉ có giới hạn, hắn là Thần Vũ Giả đương nhiên là tồn tại vô địch rồi.
Nguy hiểm dĩ nhiên sẽ có nhưng hoàn toàn không đáng kể.
Ở bên kia, đám người Bố Long Phỉ Nhĩ và Tư Ngũ Đức đang chụm lại bày mưu tính kế, cuối cùng Mạc Lâm đã định một kế hoạch. Địch Áo trực tiếp ra mặt không quá thích hợp, như vậy sẽ bị đối phương nhìn ra thực lực chân chính dễ dàng.
Mạc Lâm bày ra kế hoạch là để cho Lao Lạp tiếp tục lên trên chiến trường ám sát cường giả Võ Tôn của đối phương. Lúc trước Địch Áo vẫn luôn ở chung một chỗ với Lao Lạp, tướng sĩ song phương ai nấy đều biết. Nếu đối phương không ngu ngốc, hễ thấy Địch Áo không xuất hiện tự nhiên sẽ đặt mục tiêu ở trên người Lao Lạp, dùng cái này lôi kéo Địch Áo hiện thân, như vậy xem như là thuận lý thành chương. Hơn nữa đối phương sẽ không sinh ra bất kỳ điểm nào nghi ngờ.
Hai bên thật ra đang đợi đối phương lộ diện trước, nhưng tình báo sai sót dẫn đến bên phía Địch Áo chiếm cứ ưu thế rất lớn.
Địch Áo cũng không có ra mặt ba ngày liên tục, Khải Mạn cũng không nói gì, nhưng Tạp Tư Đặc La đã bắt đầu nóng lòng. Thân là quân đoàn trưởng, Tạp Tư Đặc La phán đoán hiển nhiên có cơ sở rõ ràng, trước đây Địch Áo thường xuyên ám sát cường giả Võ Tôn bên mình, Tạp Tư Đặc La đề ra kế hoạch cũng dựa vào điểm này. Nhưng sự thật nhưng hoàn toàn ngược lại với Tạp Tư Đặc La dự tính, cho đến bây giờ bọn họ vẫn không thấy bóng dáng Địch Áo ở ngoài tiền tuyến.
Mặc dù Khải Mạn không có một câu oán hận, nhưng đây là do thời gian còn ngắn, đợi đến lúc Khải Mạn mất kiên nhẫn thì Tạp Tư Đặc La chắc chắn xui xẻo. Tạp Tư Đặc La không muốn đối mặt với lửa giận của một vị Thần Vũ Giả.
Ngày thứ tư, Địch Áo vẫn không có xuất hiện, đám người Tạp Tư Đặc La và Khải Mạn đứng ở trên đài cao vô ích thêm một ngày.
Ngày thứ năm, tình huống vẫn như thế, khác biệt duy nhất là lần này Khải Mạn tìm một cái ghế ngồi xuống. Hành động này rơi vào trong mắt Tạp Tư Đặc La hiển nhiên là một phương thức biểu đạt bất mãn.
Ngày thứ sáu, Tạp Tư Đặc La quyết định phải thay đổi kế hoạch, khi Tạp Tư Đặc La vừa chuẩn bị suy nghĩ kế tiếp, đồng thời trong tầm mắt hắn vừa vặn xuất hiện thân ảnh Lao Lạp. Ánh mắt Tạp Tư Đặc La lập tức rực sáng.
"Khải Mạn đại nhân, người xem đến nữ tử kia?" Tạp Tư Đặc La chỉ tới phương hướng Lao Lạp.
Khải Mạn lười biếng mở mắt nhìn theo hướng Tạp Tư Đặc La chỉ, sau đó hứng thú ồ lên một tiếng: "Thủ hộ giả trẻ tuổi như vậy? Không thấy nhiều lắm đâu."
"Khải Mạn đại nhân, nữ tử kia lúc trước luôn ở chung một chỗ với Địch Áo, hai người bọn họ là tổ hợp uy lực rất mạnh. Nhưng mấy ngày qua không biết tại sao Địch Áo không xuất hiện."
"Ngươi muốn nói điều gì?" Khải Mạn nhìn sang Tạp Tư Đặc La: "Chẳng lẽ bảo ta làm gì đó với nữ tử này?"
"Không không không." Tạp Tư Đặc La liên tục phủ nhận: "Loại chuyện này dĩ nhiên không cần ngài đi làm, căn cứ theo phán đoán của ta chỉ cần nữ tử này lâm vào nguy cấp, Địch Áo sẽ lập tức chạy tới cứu viện."
"Phán đoán của ngươi?" Khải Mạn cười khẩy, tiếng cười rơi vào trong tai Tạp Tư Đặc La mặc nhiên biến thành châm chọc.
"Phán đoán của ngươi đã lãng phí thời gian sáu ngày của ta, quân đoàn trưởng đại nhân, sự thật đã chứng minh kế hoạch của ngươi tồn tại thiếu sót rất lớn. Đề nghị của ta là ngươi liên lạc với người của Thần Phạt để xác định cái tên Địch Áo kia đang ở đâu."
Khải Mạn chợt ngừng lại suy nghĩ gì đó, rồi tiếp tục nói: "Nếu như kế hoạch dẫn xà xuất động của ngươi cũng không thành, tại sao không thể trực tiếp hơn một chút? Hi vọng ngươi có thể hiểu rõ một chuyện, sự kiên nhẫn của ta là có hạn."
Trên trán Tạp Tư Đặc La nhất thời đổ mồ hôi lạnh, hắn dĩ nhiên biết hai chữ trực tiếp của Khải Mạn có ý nghĩa như thế nào, đó là cứng rắn xông vào quân trận đối phương. Khải Mạn là Thần Vũ Giả dĩ nhiên sẽ không có vấn đề quá lớn, nhưng Thánh giả lại khác hẳn. Xuất hiện tử vong là chuyện tất nhiên, vấn đề mấu chốt nhất là dù có chết bao nhiêu người thì Khải Mạn cũng không gánh vác trách nhiệm, mà quân đoàn trưởng là hắn sẽ đứng mũi chịu sào. Tạp Tư Đặc La không muốn nhận kết quả y như quân đoàn trưởng tiền nhiệm.
"Lần này không cần ngài chờ quá lâu, Khải Mạn đại nhân, ta bảo đảm với ngài." Tạp Tư Đặc La chỉ có thể đánh cuộc một lần. Cho dù không có kết quả thì tình hình không thể nào tệ hơn được nữa, ít nhất vẫn tốt hơn trực tiếp xung kích quân trận đối phương rất nhiều.
"Chỉ hy vọng là như thế." Khải Mạn nhàn nhạt nói một câu, sau đó bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.
Thấy Khải Mạn không có kiên trì, Tạp Tư Đặc La lúc này mới thở phào nhẹ nhỏm, vội vàng phân phó an bài nhân thủ chuẩn bị vây giết Lao Lạp.
Ngay lúc đó đám người Mạc Lâm cũng đang tranh luận một trận nho nhỏ, mấy ngày qua cường giả Võ Tôn chết trong tay Lao Lạp đã gần mười người nhưng Khải Mạn vẫn không có lô diện. Chủ đề tranh luận là có nên để cho Địch Áo hiện thân hay không, dù sao Bố Long Phỉ Nhĩ và Tư Ngũ Đức không thể chờ mãi ở đây.
Nhưng bởi vì thân phận Địch Áo đặc thù, còn có Tư Ngũ Đức và Mạc Lâm kiên trì, tranh luận bị gác sang một bên nhanh chóng. Mạc Lâm đưa ra đầy đủ lý do, đó là Quân Đồ Minh tuyệt đối sẽ không để cho Địch Áo có cơ hội trưởng thành, Khải Mạn chính là một chứng minh rất tốt, vì thế thiếu hụt kiên nhẫn hẳn là phe đối diện chứ không phải bọn họ.
Buổi sáng ngày thứ bảy, Lao Lạp lại xuất hiện ở trên chiến trường như thường ngày, Địch Áo mới vừa tấn chức Thánh giả không thể tiếp tục hành động ám sát. Mấy ngày này Lao Lạp thật sự không có chút vui vẻ, lấy tính cách Lao Lạp hiển nhiên là do thiếu kiên nhẫn. Chỉ có điều khi nghe không bao lâu nữa nàng sẽ có thể sóng vai chiến đấu cùng Địch Áo, thế là nàng vui vẻ xốc lại tinh thần, hăng hái tiếp tục đi ra chiến trường.
Tiếc nuối nhất là liên tục mấy ngày trôi qua, đối phương vẫn không có bất cứ động tĩnh gì, trong lòng Lao Lạp không khỏi có chút thất vọng.
Thời gian từ từ qua đi, Lao Lạp phát hiện một mục tiêu cách đó hơn trăm thước, đó là một gã Thủy hệ Võ Tôn của Nguyệt Ảnh đế quốc ở vị trí hơi xa quân trận. Lao Lạp dẫn Miêu Tử lặng lẽ men theo đám người đi qua. Nếu như Địch Áo ở chỗ này sẽ trước tiên ra hiệu cho mấy tiểu đội trưởng phối hợp, nhưng Lao Lạp lại không biết làm như vậy. Ngoại trừ đám người Địch Áo ra, nàng hầu như không tín nhiệm bất kỳ ai.
Rốt cuộc, Lao Lạp đi tới vị trí cách gã Thủy hệ Võ hai mươi thước, nàng khom người xuống vỗ vỗ đầu Miêu Tử, sau đó đột nhiên phát lực xông ra ngoài, phía trước quân trận đang chém giết rung trời, người người la hét rên rỉ náo động cả dãy chiến tuyến. Nhưng tốc độ Lao Lạp quá nhanh, thân hình chỉ lách qua mấy cái là xuyên qua đám người, xông thẳng về phía gã Thủy hệ Võ Tôn.
Cùng một thời gian đó, Miêu Tử bay lên trời cao, thân hình lưu lại một dãy tàn ảnh trên không trung bổ nhào xuống nhanh như chớp.
Gã Thủy hệ Võ Tôn thấy thế liền kinh hãi, đến lúc thấy rõ khuôn mặt Lao Lạp bỗng nhiên hiện lên một tia giảo hoạt, giơ tay dựng đứng một bức tường băng ở trước mặt. Làm như còn sợ chưa đủ an toàn, trong tay hắn phóng thích khí lạnh nhanh chóng lan tràn ra bốn phía, ngưng kết thành một khối băng to lớn bao phủ hắn vào trong.
Lao Lạp huýt gió một tiếng lanh lảnh, Miêu Tử lập tức chấn động hai cánh bay ngược lên trời. Lao Lạp thì không ngừng lại chút nào, tung cước đá nát bức tường băng ở trước mặt rồi sử dụng một quyền đánh lên trên khối băng kia. Kèm theo tiếng nổ vang kịch liệt là hàng loạt khe nứt hiện ra, gã Thủy hệ Võ Tôn ở trong khối băng nhất thời tái mặt. Mặc dù đã biết Lao Lạp có lực lượng vượt xa người thường, nhưng hắn không thể nào ngờ được nàng lại mạnh đến trình độ khủng bố thế này.
Bây giờ hối hận thì đã chậm, hắn chỉ có thể mong đợi đồng bọn kịp thời chạy tới cứu viện.
Phía sau quân trận nơi gã Thủy hệ Võ Tôn đang đứng, một vài thân ảnh lặng yên chạy về phía Lao Lạp. Một màn này có lẽ những người khác không nhìn thấy, nhưng Miêu Tử đang ở trên không lại thu hết vào trong tầm mắt, nó lập tức gầm thét cảnh báo.