Nhà củaY Toa Bối Nhĩ chiếm diện tích không lớn không nhỏ, kích thước khoảng bảy mươi thước vuông, nằm trong hẻm nhỏ, hai bên có hai tửu lâu đều thuộc về gia đình nàng. Y Toa Bối Nhĩ không giống với học viên bình thường ở Thánh Đế Tư học viện, nàng sinh ra và trưởng thành ở chỗ này, cho nên tự mình giới thiệu tin tức nơi này đám người Địch Áo, lời trong miệng luôn luôn mang theo cảm giác kiêu ngạo.
Nhưng không biết tại sao Y Toa Bối Nhĩ không dẫn bọn hắn đi cửa chính, ngược lại lén lút đi vào bằng cửa nhỏ. Người đời thường nói "làm khách tùy chủ" nên đám người Địch Áo không tiện hỏi han nhiều, làm vậy có thể khiến cho Y Toa Bối Nhĩ khó xử.
Đại đa số gia đình sẽ chiêu đãi khách nhân ở ngoại viện, Y Toa Bối Nhĩ mang bọn hắn cua trái cua phải hai ba vòng đi tới một tòa tiểu viện yên tĩnh, khu vực này diện tích không lớn, chỉ có một tòa nhà ở giữa cùng với hai gian phòng hình thành một khu vực độc lập. Trung tâm còn có bàn vuông và ghế ngồi bằng đá, phía trên là giàn nho xanh um tươi tốt, ngoài cùng còn có vườn hoa, bố cục cực kỳ trang nhã.
Y Toa Bối Nhĩ tựa hồ đang có việc gấp, chỉ nói mấy câu khách khí đơn giản rồi gọi người hầu lên phân phó, sau đó vội vã rời đi, Hải Đế và Tạp Thiến Lâm cũng đi theo nàng.
Địch Áo đảo mắt qua phát hiện thần thái Ngã Lệ hơi hơi mông lung, hắn hiểu được đây là chuyện gì, một nữ tử lớn lên trong khu hoang dã đột nhiên đi tới tòa thành phồn hoa, nội tâm sẽ bị xung đột rất lớn, đôi khi còn có thể sinh ra cảm xúc trái ngược, ví như ghen tỵ, tự ti, khiếp đảm…vân...vân.
"Ca Đốn, hôm nay ngươi có hơi quá đáng." Địch Áo lên giọng.
"Ta?" Ca Đốn kinh ngạc hỏi lại: "Ta làm gì?"
"Này, Địch Áo, có chuyện gì từ từ nói." Lôi Mông vội vàng đứng giữa hai người, hắn là người rất coi trọng tình cảm, bất kể hắn và Ca Đốn cãi vả kịch liệt cỡ nào cũng không hề ảnh hưởng mức độ tin cậy đối với Ca Đốn. Hắn nhận thức Địch Áo được vài ngày rồi, nhưng chưa từng thấy qua Địch Áo dùng giọng điệu này để nói chuyện, cho nên Lôi Mông khá là khẩn trương.
Địch Áo nháy mắt với Ca Đốn, nói: "Ngươi không thể dùng Ngã Lệ nói giỡn. Bảo An Kỳ Nhi hô "ba ba"? Cũng chỉ có ngươi nghĩ ra được chuyện này."
Ca Đốn nhìn về phía Ngã Lệ, sau đó chậm rãi đi tới nhẹ giọng nói: "Ngã Lệ, chuyện ngày hôm nay ta thật sự xin lỗi."
"Cái gì?" Đến lúc này Ngã Lệ mới từ từ hồi tỉnh.
"Ta không nên dùng An Kỳ Nhi đùa giỡn, lần sau tuyệt đối không xảy ra nữa." Ca Đốn nói rất thành khẩn.
"Ta biết các ngươi đang đùa giỡn." Ngã Lệ luống cuống chân tay, càng kiến thức nhiều điều nàng càng biết mình nhỏ bé. Có thể sống sót rời khỏi Đôi Tháp trấn đi tới đây hoàn toàn dựa vào đám người Địch Áo bảo vệ, Ca Đốn xin lỗi trịnh trọng như thế làm cho tâm nàng thấp thỏm lo âu, về phần xấu hổ lúc đó đã sớm không cánh mà bay rồi.
"Đúng vậy, đúng vậy." Lôi Mông vô cùng đau đớn gào lên: "Ca Đốn, ngươi đúng là quá đang, quả thực là cố ý làm bại hoại danh tiếng Ngã Lệ, ta cho ngươi biết..."
"Được rồi." Ca Đốn cười lạnh nói: "Địch Áo có thể mắng ta, Ngã Lệ cũng có thể mắng ta, nhưng ngươi có tư cách gì?"
"Vì sao ta không có tư cách?"
"Thử nghĩ ngươi giới thiệu Địch Áo thế nào?"
Lôi Mông há mồm cứng lưỡi, đứng ngồi không yên len lén quan sát sắc mặt Địch Áo, rồi lại nhìn sang Ngã Lệ. Mặc dù hắn không cam lòng nhưng không có biện pháp phản bác, người tốt thì không thể làm việc trái với lương tâm.
Vào lúc này, Tạp Thiến Lâm từ bên ngoài vội vã chạy vào, cười nói: "Đúng rồi, để hoan nghênh Y Toa Bối Nhĩ an toàn trở về, chúng ta chuẩn bị mở một buổi tiệc rượu, các ngươi nguyện ý tham gia không?"
Vừa nghe thấy có rượu uống Lôi Mông lập tức vứt đau khổ lúc nãy lên chín tầng mây, liên tục kêu lên: "Nguyện ý, nguyện ý, là khuya hôm nay?"
"Không sai." Tạp Thiến Lâm nghịch ngợm búng tay, mặc dù tướng mạo nàng thua kém Y Toa Bối Nhĩ một chút, nhưng nụ cười ngây thơ trên mặt làm cho bộ dáng nàng khả ái hơn nhiều.
"Y Toa Bối Nhĩ đâu?" Địch Áo hỏi, nếu không phải là Y Toa Bối Nhĩ mời, hắn cảm giác không nên tùy tiện đáp ứng, lỡ may sinh ra hiểu lầm Y Toa Bối Nhĩ không muốn mời bọn họ thì "chuyện vui" rất lớn.
"Nàng đang tiếp thụ tra hỏi." Tạp Thiến Lâm le lưỡi. Bạn đang đọc truyện được copy tại Trà Truyện
"Tra hỏi?" Địch Áo sửng sốt.
"Ừ." Tạp Thiến Lâm nói: "Nàng lén lút trốn ra ngoài thiếu chút nữa bị những võ sĩ bộ lạc bắt đi, Đại Vệ thúc thúc sẽ không dễ dàng bỏ qua cho nàng, hì hì !"
Địch Áo hiểu được chuyện này, hắn suy nghĩ một chút rồi nói: "Vậy thì chờ Y Toa Bối Nhĩ trở về rồi nói sau."
"Ai da, chờ nàng trở lại sẽ không kịp nữa." Tạp Thiến Lâm kêu lên: "Y Toa Bối Nhĩ nhờ ta chuyển cáo là các ngươi nhất định phải đáp ứng. Các ngươi lần đầu tiên đến Thánh Đế Tư thành, quen biết vài bằng hữu sẽ có lợi hơn, sau này làm chuyện gì cũng dễ dàng."
"Không sai." Lôi Mông vô cùng kích động, Y Toa Bối Nhĩ biểu hiện quá tận tình rồi.
Địch Áo nhìn sang Ca Đốn, nói: "Được."
"Thật là tốt quá, đến thời gian Y Toa Bối Nhĩ có tới tìm các ngươi." Tạp Thiến Lâm tầm mắt đảo qua: "Thế nhưng y phục các ngươi đang mặc không thích hợp tham gia tiệc rượu. Ta lập tức đi gọi mấy thợ may vào lấy số đo để may đồ mới cho các ngươi, một lát nữa sợ là không có đủ thời gian. Các ngươi thấy thế nào?"
"Tốt, cám ơn ngươi." Địch Áo nói.
"Là ta cám ơn các ngươi mới đúng, các ngươi đã cứu bằng hữu tốt nhất của ta mà." Tạp Thiến Lâm cười nói: "Ta đi trước."
"Ừ." Địch Áo đáp.
Thời gian không lâu sau, người hầu dẫn mấy thợ may đi vào tiểu viện, Ngã Lệ không có gan tham gia tiệc rượu, bất kể đám người Địch Áo khuyên nhủ thế nào cũng không có hiệu quả. Nàng ôm An Kỳ Nhi trốn vào phòng trong, chờ mấy thợ may rời đi, Lôi Mông lập tức gõ cửa báo cho nàng ra.
Đầu tiên là tắm, sau đó là cạo râu, Địch Áo và Ca Đốn thoạt nhìn rất thanh nhàn, hai người tắm rửa xong ra ngồi trước bàn đá trò chuyện.
Khi sắc trời tối đen, Lôi Mông rốt cuộc biến thành một thanh niên tinh thần phấn chấn, một cái đầu tóc nâu đỏ xoăn tự nhiên, cộng thêm cặp mắt to, mày rậm có vẻ rất uy thế, một bộ trường bào màu xanh vừa sát thân thể, chân cũng đổi lại một đôi giày da báo mới tinh.
Thấy Ca Đốn và Địch Áo còn đang bình thản trò chuyện, Lôi Mông lắc đầu chậm rãi đi tới: "Vốn không định nhắc nhở các ngươi, nhưng mà… ai bảo chúng ta là bạn tốt chứ!"
"Ngươi muốn nhắc nhở chúng ta chuyện gì?" Địch Áo hỏi
"Các ngươi định mang bộ dáng này đi tham gia tiệc rượu?" Lôi Mông kêu lên: "Ta dám cam đoan các ngươi sẽ tay không mà về."
"Ngu ngốc, ngươi căn bản không hiểu nữ nhân muốn thứ gì." Ca Đốn không hề che dấu vẻ khinh miệt trên mặt.
"Ngươi…" Lôi Mông trừng lớn con ngươi, nhưng thử nghĩ đến chiến tích huy hoàng của Ca Đốn trước kia, hắn nổi giận không được. Chỉ biết ngồi nhích lại gần Ca Đốn, nhẹ giọng nói: "Vậy ngươi nói thử xem, nữ nhân muốn thứ gì?"
"Mỗi người đều có dục vọng tìm kiếm cái lạ cái mới, nếu như ngươi muốn hấp dẫn nữ nhân chú ý, đầu tiên ngươi phải làm cho các nàng sinh ra cảm giác mới mẻ. Nói cách khác, khi các nàng nhìn thấy ngươi lần đầu tiên, ngươi sẽ phải làm cho các nàng nghĩ rằng ngươi không giống những nam nhân khác." Ca Đốn chậm rãi nói: "Các nàng không biết gì về ngươi mới có thể sinh ra hứng thú, các nàng sinh ra hứng thú đối với ngươi mới có thể thử tiếp cận, sau đó… cơ hội của ngươi đã tới."
"Vậy thì ta đây phải làm thế nào?" Giờ phút này Lôi Mông cực kỳ nhún nhường.
"Ánh mắt là cửa sổ linh hồn." Ca Đốn chậm rãi nói: "Đối với nữ nhân, một đôi mắt u buồn, tràn đầy thương xót là có sức hấp dẫn nhất, u buồn đại biểu ngươi trải qua rất nhiều chuyện xưa, thương xót đại biểu ngươi thủy chung không có buông tha chính nghĩa của mình."
Lôi Mông bị nói cho sương mù dày đặc đầu óc mù mịt, suy nghĩ thật lâu rồi nói: "Ánh mắt u buồn? Ngươi làm cho ta xem."
Ca Đốn khoanh hai tay trước ngực, giương mắt nhìn về phía chân trời, hai mi mắt khẽ khép lại, không thể không thừa nhận, Ca Đốn rất có thiên phú biểu diễn, cộng thêm bộ dáng tuấn tú của hắn, thật sự rất giống một vị triết nhân đang suy tư vấn đề nhân sinh.
Lôi Mông cũng học bộ dạng Ca Đốn khoanh hai tay lại, hai mắt nheo lại, thế nhưng mắt hắn vốn rất lớn, lông mày vừa thô vừa rậm, ngay khi nheo mắt lại lập tức khiến cho người ta cảm giác đằng đằng sát khí.
"Ngươi muốn tìm người đánh nhau?" Ca Đốn hỏi.
"Hả? Không phải …"Lôi Mông nói: "Ngươi không phải nói là ánh mắt u buồn sao?"
"Ngươi như thế mà gọi là u buồn?"
"Vậy ngươi nói rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ?" Lôi Mông phát điên lên rồi.
"Lôi Mông, đừng nghe lời Ca Đốn." Địch Áo thật sự nhịn không được: "Giống như ngươi là Thổ hệ võ sĩ, Ca Đốn là Hỏa hệ võ sĩ vậy, mỗi người đều đặc điểm khác nhau, có nữ tử thích Ca Đốn, nhưng nhất định sẽ có nữ tử khác thích ngươi. Cái ngươi cần không phải là thay đổi bản thân để thích ứng với người khác, mà là tìm được một nữ tử trời sinh phù hợp với ngươi."
Lôi Mông ngơ ngác nhìn sang, Địch Áo nói rất đơn giản, hắn có thể nghe hiểu rõ ràng.
"Ha ha, Địch Áo, không nhìn ra nha!" Ca Đốn ôm bả vai Địch Áo: "Có thể nói ra những lời như thế, chứng minh ngươi..."
Ca Đốn còn chưa nói hết thì Y Toa Bối Nhĩ từ bên ngoài đi vào, cười nói: "Các vị, chuẩn bị xong chưa?"