Khi Địch Áo vạn phần quấn quýt, Á Nhĩ Duy Tư ở một bên bỗng nhiên nói chen vào: "Mang theo tiểu nha đầu này cũng được, Lan Bác Tư Bản đại nhân từng nhắc tới chuyện này có lẽ dính dáng tới Băng Xuyên bộ tộc."
Địch Áo nhất thời thở phào nhẹ nhõm không nói gì nữa, Lao Lạp bỗng nhiên vui vẻ ra mặt buông lỏng ống tay áo của Địch Áo, không còn nửa phần ý tứ muốn khóc như lúc nãy. Địch Áo không khỏi chán nản lắc đầu, xem ra mình đã đoán đúng rồi, tiểu nha đầu này rõ ràng đã có thể nghe hiểu mọi chuyện.
Á Nhĩ Duy Tư thoạt nhìn nóng lòng trở về đế đô, Địch Áo muốn đích thân báo tin cho mấy người Tác Phỉ Á cũng bị hắn cự tuyệt. Chỉ khai báo mấy câu đơn giản với ba vị Thánh giả kia, rồi trực tiếp dẫn Địch Áo và Lao Lạp bay về phía đế đô.
Dọc theo đường đi cơ hồ không có nghỉ ngơi lần nào, nhiều nhất là tìm lữ quán ven đường ăn uống một bữa, nghỉ ngơi một hồi. Á Nhĩ Duy Tư mang theo hai người tiếp tục lên đường.
Đối với Địch Áo đây không phải là một đoạn lữ trình vui vẻ gì lắm, lúc mới vừa tấn chức Võ Tôn học được cách buông thả Phong Dực, Địch Áo cơ hồ mỗi ngày đều thích thú quanh quẩn trên bầu trời một đoạn thời gian. Cảm giác dõi mắt nhìn xuống vạn vật thật sự tuyệt vời, nhưng theo thời gian trôi qua, Địch Áo dần dần quen với cảm giác như vậy, bắt đầu sinh ra một chút uể oải.
Bây giờ ngoại trừ ăn cơm và thời gian nghỉ ngơi, Địch Áo cứ thế bay gấp trên trời. Mặc dù có Á Nhĩ Duy Tư hỗ trợ phi hành, không cần Địch Áo hao phí quá nhiều nguyên lực, nhưng mấu chốt vấn đề không phải ở chỗ này. Con người dù sao cũng quen sống ở trên đất bằng, bay trên bầu trời lâu ngày khó tránh khỏi cảm giác không thoải mái. Theo thời gian trôi đi cảm giác như vậy sẽ từ từ lớn dần, vì thế mỗi khi Địch Áo hạ xuống đất, cảm giác mặt đất vững trải dưới chân bất giác nở nụ cười quen thuộc.
Vì thế người xưa thường nói chỉ có sau khi mất đi thứ gì mới có thể cảm nhận được sự trân quý của nó đối với bản thân mình.
Rốt cuộc bay đi hơn nửa tháng, Á Nhĩ Duy Tư và Địch Áo, Lao Lạp đã trở về đế đô. Bên ngoài đã có sẵn xe ngựa chờ đợi, lập tức chở ba người Địch Áo tiến vào trong đế đô.
Địch Áo nhìn xuyên qua rèm cửa xe, cảnh tượng bên trong đế đô vẫn phồn hoa y như trước. Trên đường xe cộ, dòng người qua lại không dứt, không hề có cảm giác cấp bách như lúc chiến tranh mới vừa bộc phát, hình như người nơi này tràn đầy lòng tin với Sư Tâm đế quốc, vốn không suy nghĩ nhiều về kết quả của trận chiến này.
Sau nửa canh giờ, ở trong một trang viện nhỏ tương đối an tĩnh, Địch Áo gặp được Lan Bác Tư Bản.
Á Nhĩ Duy Tư dẫn đường tới đây rồi lặng lẽ lui ra ngoài. Lan Bác Tư Bản cười cười chỉ ghế đá ở đối diện, nói: "Ngồi !"
Địch Áo từ tốn ngồi xuống, Lao Lạp biết điều đứng ở phía sau Địch Áo, cùng với Miêu Tử tạo thành đội hình một trái một phải nhìn qua giống như là hai hộ vệ trung thành vậy.
Dọc theo đường đi Địch Áo từng suy nghĩ tìm đủ loại suy đoán vì sao Lan Bác Tư Bản vội vã như vậy, nhưng không thể cho ra kết quả nào đáng tin. Bây giờ thấy Lan Bác Tư Bản, Địch Áo ngược lại không vội vàng dò hỏi đáp án, sớm muộn gì đối phương cũng nói ra kia mà.
"Ta đã nghe nói biểu hiện của ngươi ở bên kia." Lan Bác Tư Bản cười nói: "Làm không tệ, không có bôi nhọ thân phận của ngươi. Lịch đại Bất Hủ truyền thừa ở vào độ tuổi này vẫn chưa có người nào đạt tới thành tựu giống như ngươi." Bạn đang đọc truyện được copy tại Trà Truyện
Địch Áo cười cười khiêm tốn không có lên tiếng.
Miễn cưỡng khích lệ Địch Áo mấy câu, Lan Bác Tư Bản mới ra vẻ nghiêm túc đi vào chính đề: "Địch Áo, ngươi hẳn là không hiểu được tại sao ta gọi ngươi trở về?"
Địch Áo gật đầu nói: "Á Nhĩ Duy Tư không nói cho ta biết."
"Thật ra hắn cũng không biết nhiều lắm, chuyện này không thể dùng vài câu là giải thích tường tận." Lan Bác Tư Bản quan sát Địch Áo rất kỹ, chậm rãi nói: "Chúng ta đã tìm được cung điện do Bất Hủ Vương An Đức Sâm lưu lại."
Địch Áo há miệng kinh hãi, mặc dù cái tên An Đức Sâm làm cho Địch Áo rung động rất lớn, nhưng Địch Áo vẫn nghĩ mãi không ra chuyện này có quan hệ như thế nào. An Đức Sâm đúng là cường đại nhưng vẫn lạc từ lâu rồi, một tòa cung điện cổ xưa sẽ có tác dụng gì đối với trận chiến này?
"Thần Vực chúng ta bắt tay vào tìm kiếm cung điện Bất Hủ Vương đã rất lâu rồi, ngươi nhất định rất kỳ lại tại sao chúng ta làm vậy, đúng không?" Có lẽ Lan Bác Tư Bản đã sớm dự liệu được Địch Áo phản ứng như thế, bình thản nói tiếp: "Bởi vì căn cứ chúng ta phân tích, bí mật hai lần tiến hóa rất có thể ở trong tòa cung điện đó."
Nghe được bốn chữ hai lần tiến hóa, Địch Áo rốt cuộc động tâm rồi. Nhưng hắn vẫn còn vài chỗ nghi ngờ: "Ngài căn cứ vào điểm nào để xác định?"
Lan Bác Tư Bản trầm mặc một hồi, cười khổ nói: "Thành thật mà nói, chúng ta không có căn cứ chính xác."
Địch Áo ngơ ngẩn cả người, đây là thế nào? Chỉ là một suy đoán mờ mịt? Thân là người lãnh đạo Thần Vực, thái độ của Lan Bác Tư Bản đúng là hơi thiếu trách nhiệm thì phải?
"Nhưng căn cứ vẫn phải có." Lan Bác Tư Bản giải thích: "Bởi vì lấy tác phong làm việc của Bất Hủ Vương An Đức Sâm nhất định sẽ suy nghĩ đến phương pháp hai lần tiến hóa hoặc có thể nói là cách thức giác tỉnh truyền thừa cho đời sau, chứ không phải đơn thuần dựa vào huyết mạch giác tỉnh giống như bây giờ. Ngươi cũng thấy đấy, nhiều năm như vậy chỉ có một mình ngươi coi như là tiến vào giai đoạn giác tỉnh, tỷ lệ này quá nhỏ gần như không hề tồn tại."
"Như vậy là có thể cho thấy Bất Hủ Vương sẽ lưu lại bí mật hai lần tiến hóa ở trong cung điện?" Không phải là Địch Áo muốn giội nước lạnh, mà là Lan Bác Tư Bản suy đoán căn bản không có đủ lý do xác thực.
"Đúng là không thể." Lan Bác Tư Bản thở dài: "Thế nhưng đây là hy vọng duy nhất."
"Huống chi tòa cung điện này không phải là địa phương bình thường, nghe nói Bất Hủ Vương lĩnh ngộ tiến hóa lần thứ hai ở trong tòa cung điện này. Vì thế đối với Bất Hủ Vương An Đức Sâm thì tòa cung điện này có ý nghĩa phi thường. Nếu như nói Bất Hủ Vương lưu lại di vật, vậy thì chỉ có thể nằm ở trong tòa cung điện này."
"Nếu đã như vậy, ngài trực tiếp phái người đi vào là được rồi mà?" Địch Áo vẫn không thể hiểu nổi, trên đời này không có bức tường nào gió không lọt qua được. Chuyện trước mắt Lan Bác Tư Bản phải làm chính là nhanh chóng tiến vào cung điện mới đúng, chứ không phải trì hoãn thời gian trên người hắn. Nếu như bị Nguyệt Ảnh đế quốc biết được tin tức kia, sợ rằng sẽ phái ra một lực cường giả rất lớn chạy tới tranh đoạt. Dù sao cái tên Bất Hủ Vương An Đức Sâm quá vang dội rồi, không có người nào không muốn chiếm được bí mật hai lần tiến hóa.
"Ha hả, cung điện Bất Hủ Vương đâu có dễ xông vào như vậy." Lan Bác Tư Bản cười nói: "Chỉ có Bất Hủ truyền thừa chân chính mới có hi vọng tiến vào trong đó."
"Chẳng qua là có hi vọng mà thôi?" Địch Áo nhạy cảm bắt được Lan Bác Tư Bản trong lời nói trọng điểm.
"Đây là suy đoán ban đầu của chúng ta, nghe nói khi đó chỉ có một số hậu duệ Bất Hủ Vương mới có thể tự do xuất nhập tòa cung điện này. Hơn nữa chúng ta từng thử qua, những người khác đúng là không thể tiến vào nửa bước, không còn biện pháp nào khác mới phải mời Địch Áo ngươi trở về. Ngươi là hậu duệ Bất Hủ truyền thừa ưu tú nhất, nếu trên đời này còn có một người đủ tư cách tiến vào cung điện của Bất Hủ Vương, vậy thì người đó chính là ngươi, duy nhất một mình ngươi mà thôi."
Địch Áo im lặng một lúc lâu, rồi nhẹ giọng nói: "Nếu như ta cũng không vào được thì sao?"
Nụ cười trên mặt Lan Bác Tư Bản rõ ràng cứng ngắc lại, nhưng ngay sau đó lập tức khôi phục bình thường, khẽ cười nói: "Vẫn phải thử một lần xem sao, Địch Áo, ngươi nhất định có thể."
Mặc dù giọng nói và vẻ mặt của Lan Bác Tư Bản cũng không có biến hóa, nhưng Địch Áo rõ ràng nhận ra ý nghĩa không tầm thường trong đó, tại sao nhất định có thể? Vậy có phải ý là nếu hắn không thể tiến vào, Lan Bác Tư Bản sẽ vận dụng thủ đoạn phi thường?
Địch Áo không có tiếp tục suy tư vấn đề này, thật ra ở trong cách nhìn của Địch Áo thì Bất Hủ truyền thừa có tác dụng lớn nhất chính là được Thần Vực ủng hộ. Về phần huyết mạch gia tộc, ngoại trừ cha mẹ đã chết đi, Địch Áo chưa bao giờ có cảm giác gì đối với Bất Hủ Vương trong truyền thuyết kia. Vì thế mặc kệ Lan Bác Tư Bản muốn làm gì tòa cung điện, Địch Áo sẽ không sinh ra bất kỳ tâm tình dao động nào.
Huống chi Địch Áo cũng biết Lan Bác Tư Bản tự có cân nhắc riêng, bí mật hai lần tiến hóa đối với những cường giả ở tầng thứ như Lan Bác Tư Bản có sức hấp dẫn quá lớn. Lan Bác Tư Bản trước tiên lựa chọn báo cho Địch Áo và để hắn tiến vào cung điện trước tiên đã là đáng quý rồi. Nó cho thấy trong lòng Lan Bác Tư Bản còn có lòng kính sợ đối với An Đức Sâm, không muốn khinh nhờn vương giả một thời của Thần Vực.
"Cung điện nằm ở đâu?"
"Một góc hoang vắng trong Phong Bạo Hải."
"Đây là ở gần Thủy Tinh thành?" Địch Áo kinh ngạc nói.
"Không không, xem ra ngươi đánh giá thấp phạm vi Phong Bạo Hải rồi, Thủy Tinh thành chỉ có thể ví như một hạt cát của Phong Bạo Hải." Lan Bác Tư Bản bổ sung: "Chỉ là một tiểu công quốc mà thôi, không cần phải lo lắng làm gì. Ta đã an bài đám người Mạc Lâm đi đến đó chờ ngươi, trên đường sẽ có Á Nhĩ Duy Tư phụng bồi hẳn là không xảy ra vấn đề."