Gặp phải tình cảnh sinh tử, gã Hỏa hệ Võ Tôn ngược lại vô cùng bình tĩnh, vẫn để Lao Lạp tùy tiếp tục ý công kích. Bản thân hắn chết là chắc rồi, dù có trốn cũng trốn không thoát. Vì thế hắn chỉ có một lựa chọn, đó chính là liều chết một kích, chỉ sợ đồng quy vu tận với Lao Lạp vẫn tốt hơn một mình hắn bị đánh chết giữa đương trường.
Mắt thấy Lao Lạp vung quả đấm lên rồi đập xuống lần nữa, gã Hỏa hệ Võ Tôn cố gắng đè nén đau đớn kịch liệt, trực tiếp thả ra Viêm Bạo. Một đoàn hỏa diễm bất chợt sáng rực lên bao phủ hắn và Lao Lạp vào trong.
Trước khi gã Hỏa hệ Võ Tôn buông thả Viêm Bạo, Lao Lạp đã nhận ra cổ nguyên lực dao động mãnh liệt, nhưng Lao Lạp không có cố gắng né tránh, mà là vẫn liều mạng đánh cho hết một quyền.
Lao Lạp biết rõ nếu mình không thể lấy tốc độ nhanh nhất đánh chết người trước mặt này, như vậy sẽ bị lâm vào tình thế nguy hiểm. Theo bản năng chiến đấu thúc giúp cho Lao Lạp làm ra phán đoán chính xác nhất, giết chết đối phương sẽ có hi vọng sống sót, cũng là một con đường duy nhất.
Ở trong ánh lửa chiếu rọi, ánh mắt Lao Lạp vô cùng kiên định, gã Hỏa hệ Võ Tôn hoảng sợ nhìn thấy bộ quyền sáo xuyên phá tầng hỏa diễm kích lên trên ngực của mình. Sau đó là thanh âm xương cốt nứt gãy, nguyên lực chiến giáp rốt cuộc không chịu nổi Lao Lạp liên tục đả kích triệt để diệt vong, vùng ngực bị một quyền nện lõm sâu vào bên trong, không khí trong buồng phổi theo đường miệng trào ra. Đồng thời theo đó còn có máu tươi và cơ quan nội tạng nát bấy.
Lực đánh vào chấn động đẩy thân thể Lao Lạp bay lùi về sau, nhưng trong quá trình Lao Lạp bay lên còn có thân thể gã Hỏa hệ Võ Tôn di chuyển theo. Bởi vì vào lúc này cánh tay trái Lao Lạp vẫn đang cắm vào trong người hắn, cảm giác đau nhức khôn cùng khiến cho gã Hỏa hệ Võ Tôn mất đi tất cả tri giác. Hắn chỉ cảm thấy lồng ngực của mình đang bị một đoàn hỏa diễm nóng bừng thiêu đốt, không chỉ đau đớn mà còn nhức nhối như bị hàng vạn mũi kim đâm vào.
Lao Lạp vung thêm một quyền nữa tầ đánh vào cổ họng đối phương, gã Võ Tôn không có nguyên lực chiến giáp phòng hộ dưới một quyền của Lao Lạp lộ vẻ vô cùng yếu ớt, tiếng xương sụn nơi cổ họng bị đánh gãy "răng rắc" nghe mà rợn người. Toàn bộ xương cổ bị lực lượng cuồng bạo đánh gãy thành mấy khúc rời rạc, lần này hắn không thể hét thảm một tiếng nào, cả người co quắp lại rồi từ từ mềm nhũn ra, ánh mắt mờ dần rồi chuyển thành đục ngầu.
Sau khi xác định đối phương đã tử vong, Lao Lạp mới phất tay ném thi thể gã Hỏa hệ Võ Tôn ra ngoài, rồi xoay người vọt tới một gã đối thủ khác.
Cho đến lúc này Lao Lạp vẫn chưa ý thức được, chiêu Viêm Bạo lúc nãy chỉ đốt rụi y phục và đầu tóc của nàng, nhìn qua mặc dù chật vật, thân thể truyền đến cảm giác bỏng rát, nhưng thực tế không có bị thương tổn gì nhiều. Chỉ cần nhìn Miêu Tử phản ứng là biết, lúc mấy người Địch Áo chiến đấu với Cự Mãng hai đầu, Miêu Tử liều mạng bị thương cũng phải chuyển thiên phú kỹ năng bảo hộ Lao Lạp, đó là vì Cự Mãng hai đầu có lực lượng vô cùng cường đại. Còn Viêm Bạo lúc nãy vẫn chưa đủ để Miêu Tử dời lực chú ý, nó vẫn theo sát Địch Áo tập trung vào người gã Phong hệ Võ Tôn kia.
Lao Lạp không có chú ý tới cái gã Hỏa hệ Võ Tôn mà nàng đang xông tới đã thấy rõ ràng tình cảnh nàng đột phá Viêm Long Kích và Chân Hồng Chi Vũ phong tỏa. Hơn nữa trực tiếp ngạnh kháng Viêm Bạo rồi đánh tên đồng bọn tới chết, không sai, chính là đánh, Lao Lạp chỉ dùng phương thức đơn giản nhất giết chết một gã cường giả Võ Tôn, ngay cả nguyên lực cũng không thèm sử dụng, đây không thể nghi ngờ là một hành động vũ nhục đối thủ rất lớn.
Cơ hồ là theo bản năng, gã Hỏa hệ Võ Tôn kia mất tự chủ giảm chậm cước bộ, không phải là hắn hèn yếu, mà là vì những chuyện phát sinh trên người Lao Lạp quá ly kỳ rồi. Nếu Lao Lạp cũng xuất ra nguyên lực chiến giáp giống như võ sĩ bình thường, vậy thì hắn có thể dựa vào cường độ nguyên lực chiến giáp để phán đoán nãy giờ Lao Lạp nhận lấy bao nhiêu thương tổn. Nhưng vấn đề là không thể sử dụng thường thức để đánh giả biểu hiện của Lao Lạp.
Không đợi gã Hỏa hệ Võ Tôn tính toán ra chiến lực còn lại của Lao Lạp, nàng đã cắm đầu lao thẳng tới chỗ hắn. Ở trong suy nghĩ của Lao Lạp trốn tránh vĩnh viễn không thể nào giải quyết vấn đề, giống như dã thú trong núi rừng vậy, ngươi sợ thì chúng nó nhất định sẽ biến ngươi thành thức ăn trong miệng. Nhưng nếu ngươi lộ ra khí thế mạnh mẽ không sợ chết, cho dù biết rõ ngươi đã bị vết thương chồng chất, những đầu dã thú kia ngược lại sẽ sợ hãi quay đầu chạy trốn.
Người và dã thú, ở một trình độ nào đó là tương thông với nhau, ít nhất ở trong nhận thức của Lao Lạp là như vậy.
Gã Hỏa hệ Võ Tôn hít vào một hơi thật dài, từ tốc độ Lao Lạp đã có thể nhận ra thực lực của nàng không có giảm xuống bao nhiêu. Chỉ có điều hắn không có lựa chọn chạy trốn, bởi vì dù chạy cũng không thoát được, lấy tốc độ Lao Lạp đủ để sánh ngang với Phong hệ Võ Tôn, mặc kệ hẵn tìm mọi cách vẫn không thể nào thoát khỏi nàng truy kích.
Một luồng hỏa diễm hiện lên, bay thẳng tới nghênh đón Lao Lạp. Nếu đã đi ra chiến trường, hắn đã sớm có giác ngộ như vậy, hắn không sợ chết, mà chỉ sợ bị chết không có một chút giá trị.
Có gã đồng bọn lúc nãy truyền thụ "kinh nghiệm thực tế", gã Hỏa hệ Võ Tôn kia cố ý mở rộng phạm vi Viêm Long Kích, làm như vậy mặc dù sẽ giảm bớt uy lực nhưng vẫn tốt hơn để cho Lao Lạp dễ dàng né tránh. Truyện Tiên Hiệp - Trà Truyện
Nếu hắn biết giờ phút này đáy lòng Lao Lạp nghĩ gì, sợ rằng sẽ không dám làm như vậy.
Lao Lạp đang nghĩ là mình đã bị thương, lực chiến đấu tất nhiên sẽ rớt xuống, dây dưa với địch nhân thời gian càng dài hoàn cảnh xấu lại càng lớn. Vì thế Lao Lạp không muốn né tránh đối phương công kích, mục đích của nàng duy chính là đến gần đối thủ trong thời gian ngắn nhất. Về phần phải trả giá như thế nào thì nàng không hề lo lắng. Nàng chỉ biết là Địch Áo đã mất đi lực chiến đấu, từ trước tới nay đều là Địch Áo bảo vệ nàng, còn bây giờ rốt cuộc đến phiên nàng làm một cái gì đó.
Lao Lạp lao vào trong luồng hỏa diễm, trong mắt không có nửa phần khẩn trương hoặc bất an, ngược lại còn có vài phần thỏa mãn và mong đợi.
Thấy tình hình như vậy, gã Hỏa hệ Võ Tôn đã xem Lao Lạp như là một kẻ điên, người bình thường tuyệt đối không làm chuyện như vậy. Hắn khẩn trương ngó chừng thân ảnh Lao Lạp, hỏa diễm trong tay bay lượn chập chờn. Một khi Lao Lạp thật sự đột phá hàng rào Viêm Long Kích ngăn chặn, vậy thì hắn sẽ rơi vào tình cảnh nguy hiểm. Sau khi nhìn thấy một màn kinh khủng lúc nãy, trong ký ức của hắn đã khắc sâu cảm giác lạnh lẽo khi bị Lao Lạp tác chiến gần người, cảnh tượng đó gọi là ác mộng thì đúng hơn.
Mặc dù Địch Áo vẫn luôn giằng co với gã Phong hệ Võ Tôn, nhưng đồng thời cũng chú ý nhất cử nhất động của Lao Lạp. Chiêu Viêm Bạo lúc nãy khiến cho Địch Áo sợ hãi đổ ra một thân mồ hôi lạnh, lúc này lại thấy Lao Lạp chuẩn bị ngạnh kháng hạ Viêm Long Kích. Địch Áo không thể nào giữ bình tĩnh được nữa.
May mà trong khoảng thời gian này Địch Áo đã khôi phục một phần nguyên lực, hiện tại lượn nguyên lực đủ để buông thả vài chục lần Phong Ưu Nhã hoặc là mười mấy đạo Diễn Sinh bí kỹ, nhưng mấy thứ này không đủ tạo thành uy hiếp cho đối phương. Địch Áo tính toán nhanh chóng, nguyên lực trong cơ thể chỉ đủ cho hắn thả ra một đạo Lôi Quang Phong Nhận. Nhưng nếu làm như thế hắn sẽ không còn lại bao nhiêu, nhiều nhất chỉ có thể sử dụng hai, ba lần Phong Ưu Nhã là nguyên lực sẽ rỗng tuếch. Ngay cả duy trì nguyên lực chiến giáp cũng không làm được.
Nhưng có một số việc chung quy vẫn phải đi làm, Địch Áo không thể nào trơ mắt nhìn Lao Lạp chết ở trước mặt mình.
Địch Áo cúi người xuống vỗ vỗ đầu Miêu Tử, Miêu Tử hội ý bay về phía gã Phong hệ Võ Tôn kia, đối phương nhất thời bị dọa cho sợ hết hồn, theo phản xạ có điều kiện vội vã lui về phía sau. Còn Địch Áo lúc này thả ra Phong Ưu Nhã xông tới chỗ Lao Lạp.
Gã Hỏa hệ Võ Tôn nhìn thấy Địch Áo tiến tới gần, hỏa diễm trong tay phát ra càng thêm mãnh liệt, đối mặt với hai đối thủ có tốc độ vượt xa mình, chạy trốn căn bản không thể giải quyết vấn đề. Huống chi Địch Áo còn cách hắn rất xa, nếu vận khí tốt hắn hoàn toàn có thể đánh chết Lao Lạp trước khi Địch Áo tiếp cận.
Nếu Địch Áo vẫn giữ vững tốc độ như bây giờ hiển nhiên không có cách nào kịp thời chạy tới cứu viện. Bởi vì lúc hắn vừa mới khởi động thì Lao Lạp đã lao vào trong ngọn lửa Viêm Long Kích. Địch Áo hít sâu một hơi, sau lưng thả ra một luồng gió lốc cỡ nhỏ, rồi luồng gió lốc bất chợt nổ tung tạo ra lực lượng chấn động đẩy Địch Áo tới trước. Nhờ có nguồn lực này giúp cho tốc độ Địch Áo tăng lên gần gấp đôi, cái giá phải trả là phần lưng Địch Áo bị nổ thành một mảnh huyết nhục mơ hồ. Không phải là cường độ thân thể Địch Áo quá kém, mà là vì hắn đã không còn dư thừa nguyên lực để phòng hộ thân mình.
Rốt cuộc Địch Áo thành công tiếp cận đối phương, tiến vào phạm vi sát thương của Lôi Quang Phong Nhận. Địch Áo vẫn không có xuất thủ, hắn chỉ có một cơ hội duy nhất, nếu như xuất hiện sai lầm hậu quả thiết tưởng không chịu nổi.