Trong lúc gã Phong hệ Võ Tôn đang nhe răng cười, mà trong lòng Địch Áo cũng đang cười y như hắn nhưng trên mặt lại làm ra vẻ hoảng sợ, vừa luống cuống tay chân liên tục buông thả Diễn Sinh bí kỹ vừa quát lớn: "Lao Lạp !"
Lao Lạp? Có ý gì? Gã Phong hệ Võ Tôn trong lúc nhất thời không hiểu gì cả, nhưng vẻ mặt hoảng sợ của Địch Áo hiện ra rõ ràng ở trong mắt hắn, nụ cười đắc ý càng lúc càng rạng rỡ. Đến lúc này còn mong đợi có người đến cứu viện? Không khỏi quá ngây thơ rồi, bọn họ đang bộc phát chiến đấu ở giữa không trung, võ sĩ dưới cảnh giới Võ Tôn không thể nào bay lên trên này cứu viện được.
Lao Lạp chen lẫn ở trong đám người đã sớm nóng lòng không nhịn được nữa, nếu không phải vì Địch Áo dặn dò kỹ lưỡng, nàng đã sớm xông lên rồi. Vào lúc này nghe thấy Địch Áo la lớn, nhất thời tinh thần nàng rung lên dùng sức đạp mạnh xuống đất, "ầm" một tiếng, ở bên trong màn khói bụi tràn ngập, thân hình Lao Lạp y như một viên như đạn pháo phóng thẳng lên cao, Miêu Tử cũng theo sát phía sau nàng bay lên bầu trời.
Trên mặt đất xuất hiện một cái hố thật sâu, đám chiến sĩ bốn phía cũng há to miệng kinh hãi, không thể tin nổi nhìn lên thân ảnh nhỏ bé ở trên trời kia. Bọn họ không thể nào tưởng tượng ra ở trong thân thể nhỏ bé của Lao Lạp tại sao lại hàm chứa lực lượng kinh khủng như thế.
Cùng lúc đó Địch Áo đã thả ra Lôi Quang Phong Nhận lần nữa, cho dù con mắt có tốt thế nài đi nữa cũng không thể nào phát hiện điểm khác thường ở trong cơn mưa Phong Nhận dày đặc này.
Gã Phong hệ Võ Tôn hiển nhiên đã nhận ra Lao Lạp đang tiến tới gần, nhưng hắn không cảm giác được bất kỳ nguyên lực dao động nào trên người Lao Lạp, điều này đúng là quỷ dị. Cho dù là Thiên Phú võ sĩ cũng sẽ có nguyên lực dao động tồn tại, mà trên chiến trường thực lực thấp nhất cũng phải là Quang Mang võ sĩ, về phần Thiên Phú võ sĩ ở chỗ này còn không tính là pháo hôi.
Tiếp tục đánh chết Địch Áo ở trước mặt, hay là đối phó tiểu nha đầu không biết sống chết kia? Chỉ dùng không tới một giây, hắn đã cho ra lựa chọn, mặc kệ Lao Lạp có thực lực như thế nào cũng không thể đáng sợ hơn một vị Phong hệ Võ Tôn được.
Tối trọng yếu là Địch Áo sau khi bị hắn luân phiên công kích nguyên lực chiến giáp trên người đã ảm đạm rất nhiều, lúc này bỏ qua tương đương với tất cả cố gắng lúc trước đều uổng phí. Vì thế tần số gã Phong hệ Võ Tôn buông thả Phá Không Trảm càng thêm dày đặc, quyết tâm muốn đánh chết Địch Áo ngay tại chỗ. Giờ phút này Lao Lạp còn cách hắn một đoạn ngắn, chỉ cần tốc độ của hắn đủ nhanh hoàn toàn có thể giải quyết Địch Áo rồi lại đối phó tiểu nha đầu quỷ quái kia. Bạn đang đọc truyện tại Trà Truyện - www.Trà Truyện
Căn cứ vào tâm lý như vậy, cho nên khi Lôi Quang Phong Nhận của Địch Áo bay đến trước ngực hắn, bản thân hắn không thèm nhìn một cái, đừng nói là một đạo Phong Nhận, cho dù là mấy trăm đạo cũng không thể nào đánh bại hàng phòng ngự nguyên lực chiến giáp trên người hắn.
Thế nhưng, chỉ trong chớp mắt đó, gã Phong hệ Võ Tôn liền hoảng sợ phát hiện đạo Phong Nhận nhỏ bé kia đã đột phá nguyên lực chiến giáp của hắn dễ dàng như mũi kim xuyên qua tờ giấy, trực tiếp bắn tới lồng ngực của hắn.
Từ miệng vết thương truyền đến cảm giác tê dại làm cho hắn cảm nhận được nguy cơ trước nay chưa có. Gã Phong hệ Võ Tôn cực kỳ sợ hãi, bất chấp ý định đánh chết Địch Áo trước đó, lập tức buông thả Phong Ưu Nhã định chạy ra khỏi nơi này. Mặc dù hắn nghĩ không ra tại sao tình cảnh lại biến thành như vậy, nhưng hắn biết rõ mình vẫn xem thường nên đánh giá đối phương sai lầm.
Gã Phong hệ Võ Tôn đã lựa chọn phản ứng chính xác, đáng tiếc là đã chậm, cảm giác tê dại vô cùng xa lạ này khiến cho tốc độ buông thả bí kỹ của hắn chậm hơn trước nửa nhịp. Khoảng thời gian chênh lệch cực ngắn đó lại quyết định vận mạng của hắn.
Lao Lạp bay tới hung hăng nện một quyền vào hậu tâm gã Phong hệ Võ Tôn, trong nháy mắt quyền sáo và thân thể của đối phương va chạm vào nhau, phía trên quyền sáo rực sáng một tầng quang mang màu trắng.
"Ầm" một tiếng, nguyên lực chiến giáp trên người gã Phong hệ Võ Tôn tia sáng chấn động kịch liệt, lấy vị trí Lao Lạp đánh trúng làm trung tâm tạo thành từng đợt sóng rung động lan tràn ra xung quanh. Trong lồng ngực gã Phong hệ Võ Tôn khí huyết sôi trào nhất thời quá sợ hãi, đây là lực lượng gì? Chỉ một kích đã phá hủy hơn phân nửa lực phòng ngự của nguyên lực chiến giáp, từ trên phương diện đó, một quyền này còn đáng sợ hơn đạo Phong Nhận cổ quái kia.
Thân thể Phong hệ Võ Tôn bị lực lượng cường đại đánh bay về phía Địch Áo, lúc này Địch Áo đã tránh thoát Chân Không kết giới, phất tay bắn ra hai đạo Lôi Quang Phong Nhận. Đồng thời lách người sang bên trái, lần này Địch Áo đã không cần phải che dấu thực lực nữa, cho dù đối phương tránh được Lôi Quang Phong Nhận của mình, cũng không thể tránh khỏi Lao Lạp truy kích. Từ lúc đạo Lôi Quang Phong Nhận đầu tiên đánh trúng đối phương, gã Phong hệ Võ Tôn đã không còn cơ hội lật bàn.
Gã Phong hệ Võ Tôn làm gì dám đón đỡ Địch Áo công kích, vội vã bay ra thật xa, hiện tại hắn chỉ có thể kỳ vọng tốc độ Lao Lạp không nhanh bằng mình, như vậy mới có hi vọng sống sót.
Nhưng mà hắn đã quên mất, Lôi Quang Phong Nhận tạo thành hiệu quả tê dại đối với thân thể còn chưa có biến mất, tốc độ của hắn không thể nhanh bằng lúc trước. Dựa vào tốc độ như vậy muốn hất Lao Lạp ra xa quả thực là hi vọng hão huyền.
Thân hình Lao Lạp chợt lóe đuổi theo thân ảnh của hắn, lại là một quyền hung hăng nện thẳng vào người hắn.
Trong mắt gã Phong hệ Võ Tôn hiện lên vẻ tàn khốc, nếu như lại bị Lao Lạp đánh trúng một quyền, coi như là không chết cũng vứt nửa cái mạng. Hắn dĩ nhiên không bó tay chờ chết, nếu tránh không thoát vậy thì buông tay đánh cược một lần. Giết chết Lao Lạp xong, chỉ đựa vào một mình Địch Áo rất khó lòng đánh chết hắn.
Ở trong mắt tên Phong hệ Võ Tôn, Lao Lạp không có chút nào nguyên lực dao động hiển nhiên dễ đối phó hơn Địch Áo nhiều lắm. Mặc dù Lao Lạp có năng lực công kích biến thái làm cho người khác khó lường, nhưng hắn không dám tin tưởng năng lực phòng ngự của Lao Lạp cũng biến thái như thế.
Hai luồng thanh mang thật lớn thành hình trong tay gã Phong hệ Võ Tôn, ngay khi quả đấm Lao Lạp đánh trúng thân thể của hắn, thanh mang cũng đánh lên người Lao Lạp. Nguyên lực chiến giáp trên người Phong hệ Võ Tôn rốt cuộc không chịu nổi Lao Lạp luân phiên đả kích hoàn toàn hỏng mất, thậm chí hắn có thể nghe thấy thanh âm xương cốt vỡ vụn từ trong lồng ngực truyền ra, hắn đau đớn há miệng phun ra một ngụm máu tươi. Chỉ có điều trong mắt hắn lại bắn ra một tia điên cuồng, không sai, Lao Lạp đả thương nặng hắn, nhưng Phá Không Trảm của hắn sẽ khiến cho tiểu nha đầu này thê thảm hơn nhiều lắm.
Nhưng mà đúng lúc này, Miêu Tử kịp thời nhào tới trước mặt Lao Lạp, trên người nó rực sáng một tầng hào quang nhu hòa, hai đạo Phá Không Trảm sắc bén đụng vào màn hào quang giống như đụng phải vật cứng rắn nhất thế giới, không thể tiến vào một chút nào đã hóa thành vô số điểm sáng tản ra ngoài không khí.
Ánh mắt gã Phong hệ Võ Tôn trở nên ngây dại, bản thân hắn đã nhìn thấy gì? Một con yêu thú thế mà có thể thả ra Bàn Thạch Thủ Hộ? Được rồi, mặc dù từ màu sắc thì hơi khác với Bàn Thạch Thủ Hộ của Địa hệ võ sĩ, nhưng lực phòng ngự chỉ có hơn chớ không kém, có thể bình yên vô sự đón đỡ hai đạo Phá Không Trảm sợ rằng chỉ có cường giả Võ Tôn mới có thể làm được. Vấn đề là ở đây rõ ràng là một con yêu thú, cho dù có thiên phú kỹ năng nhưng cũng không có đạo lý gì biến thái đến trình độ như vậy.
gã Phong hệ Võ Tôn đã không còn thời gian để suy nghĩ nhiều, bởi vì giờ phút này Miêu Tử đang dùng tốc độ không gì so sánh nổi lao tới chỗ hắn, con người đối với những chuyện không biết sẽ sinh ra tâm thái sợ hãi. Hắn cũng không phải ngoại lệ, theo bản năng liền muốn trốn tránh, nhưng tốc độ Miêu Tử hoàn toàn vượt ra khỏi dự tính của hắn. Ngay cả Địch Áo cũng không thể chiến thắng Miêu Tử trên phương diện tốc độ, huống chi tên này đã bị thương nặng lại càng không thể tránh thoát Miêu Tử tấn công.
Thời gian không tới một giây, Miêu Tử đã nhào trước mặt hắn, cái đuôi dài phía sau phóng tới nhanh như chớp, gã Phong hệ Võ Tôn cảm thấy đùi phải chợt lạnh, sau đó là cảm giác ấm áp lan truyền khắp toàn thân, tựa hồ đang có vật gì đó chảy trong người hắn. Gã Phong hệ Võ Tôn mất tự chủ cúi đầu nhìn xuống, vừa nhìn thấy phần đuôi Miêu Tử lóe ra hàn mang chậm rãi rút ra khỏi chân hắn, đuôi trùy Miêu Tử ngay cả cái đầu của song đầu Cự Mãng cũng có thể xuyên thủng, lúc này hắn đã mất đi nguyên lực chiến giáp bảo vệ làm sao ngăn cản được một kích sắc bén của Miêu Tử.
Tinh thần gã Phong hệ Võ Tôn trong nháy mắt chìm xuống đáy cốc, từ miệng vết thương không có truyền đến nửa điểm đau đớn chỉ có thể nói rõ một chuyện, đó là vết thương có độc. Thân là cường giả Võ Tôn, nếu là lúc bình thường căn bản không sợ độc tố xâm nhập, dĩ nhiên đó là đối với độc tố bình thường, nếu hắn biết độc tố trên đuôi Miêu Tử ngay cả song đầu Cự Mãng cũng không chịu nổi, chỉ sợ không dám như vậy suy nghĩ rồi.
Nói ra thì thật buồn cười, vốn là bọn họ muốn vây giết Khoa Lỗ Tư, nhưng trong nháy mắt hắn lại biến thành đối tượng bị vây giết. Địch Áo và Lao Lạp, cộng thêm một con yêu thú quỷ dị, tình thế hắn gặp phải thậm chí nghiêm trọng hơn Khoa Lỗ Tư nhiều lắm.