"Được, ta đi ra ngoài xem thế nào." Mạc Lâm lập tức đứng dậy.
Chỉ chốc lát sau, Mạc Lâm đã quay trở về phòng ăn, đi tới bên cạnh Địch Áo nói: "Ngày mai Lan Bác Tư Bản đại nhân sẽ tới đế đô."
Địch Áo đầu tiên là ngẩn ra, ngay sau đó hiểu ý, nhỏ giọng nói: "Tốt, đến lúc đó ngài dẫn ta đi."
Trong mắt Mạc Lâm chứa đầy ý cười, nếu không phải vì lần này chiếu cố Địch Áo khá nhiều, có lẽ Địch Áo sẽ không đáp ứng dễ dàng như vậy. Mạc Lâm có thể cảm giác được trong lòng Địch Áo tồn tại sức kháng cự vô hình đối với Lan Bác Tư Bản, bây giờ xem ra tầng chướng ngại này đã bị tiêu trừ rồi.
Ngày hôm sau, mấy người Á Nhĩ Duy Tư trở lại nhà Lôi Mông hỗ trợ Y Toa Bối Nhĩ gia tăng thực lực. Địch Áo phụng bồi Mạc Lâm chạy đi nghênh đón Lan Bác Tư Bản. Địch Áo từng tiết lộ thân phận Bất Hủ truyền thừa của mình cho Hoắc Phu Mạn biết. Chuyện này về tình về lý cũng nên báo cho Lan Bác Tư Bản biết trước, nếu không Hoắc Phu Mạn sẽ chiếm thế thượng phong trong lúc tranh luận.
Dĩ nhiên, lúc ban đầu Địch Áo không có suy nghĩ nhiều như vậy, cho dù Lan Bác Tư Bản và Hoắc Phu Mạn ai thắng ai thua, Địch Áo cảm thấy không có quan hệ gì tới mình. Nhưng bây giờ hắn đã nợ người ta khá nhiều rồi, trên góc độ nào đó, hắn từ từ làm quen và chấp nhận thân phận thành viên của Thần Vực. Nhận được chỗ tốt từ Thần Vực, Địch Áo cũng phải ái ngại đôi chút, nhất là Địch Áo còn đáp ứng sẽ giao bí pháp tăng cường thực lực cho Hoắc Phu Mạn, trong lòng lại càng băn khoăn hơn nữa.
Đi theo Mạc Lâm ra khỏi đế đô, lúc này Địch Áo mới phát hiện ngoài thành đã đông nghịt người, những người này ăn mặc sang hèn khác nhau, cao thấp đủ kiểu. Hiển nhiên không phải là thuộc hạ Hoắc Phu Mạn phái tới.
Đám người nhìn thấy Mạc Lâm, tất cả đều cung kính khom người thi lễ, Địch Áo đứng ở bên cạnh Mạc Lâm không có chỗ trốn, đành phải lúng túng đứng yên tại chỗ nhận lễ luôn.
Mạc Lâm mỉm cười nói với Địch Áo: "Cảm giác không quen hả? Không sao, từ từ sẽ thích ứng thôi, đừng quên ngươi là Bất Hủ truyền thừa. Cho dù ta không có ở đây, bọn họ thấy ngươi cũng phải hành lễ."
Địch Áo âm thầm cảm thán, trong lòng rất rõ ràng qua ngày hôm sau, thân phận của mình sẽ chiêu cáo khắp thiên hạ. Nói cách khác, bản thân mình sẽ trở thành một thành viên Thần Vực chân chính, trong tương lai bất luận làm gì, hoặc đi đâu cũng mang theo dấu ấn của Thần Vực.
Vào giờ khắc này, Địch Áo chợt nhớ tới không biết lão sư Ngõa Tây Lý đang ở đâu. Một khi thân phận Bất Hủ truyền thừa truyền khắp thiên hạ, chỉ sợ lão sư cũng sẽ nghe được? Đến khi đó, trong lòng lão sư sẽ có cảm thụ gì? Địch Áo không nhịn được dâng lên một chút chua xót, trong lúc mình ở đây hưởng thụ cuộc sống xa hoa đầy đủ, được người của Thần Vực cung kính hầu hạ, nhưng lão sư lại chỉ có một mình cô đơn lang thang ở bên ngoài.
Rốt cuộc phải làm như thế nào mới có thể tiêu tan trừ thù hận trong lòng người của Thần Vực đối với Ngõa Tây Lý? Địch Áo không biết đáp án, nhưng Địch Áo sẽ không bao giờ bỏ qua ý định này. Ở trong nhận thức của Địch Áo, Ngõa Tây Lý vĩnh viễn là lão sư của mình, đây là sự thật không thể nào thay đổi.
Mạc Lâm đứng ở Địch Áo bên cạnh nhận ra thái độ Địch Áo hơi khác thường, nhẹ giọng hỏi: "Đang suy nghĩ gì đó?"
"Nghĩ về sư phụ của ta." Địch Áo cũng rất thẳng thắn.
Mạc Lâm nhíu mày, ngay sau đó cười khổ, lắc đầu không nói một câu. Hắn và Lan Bác Tư Bản từng suy tư làm sao để giải quyết chuyện này, nhưng tất cả biện pháp chỉ có thể trị phần ngọn không có cách nào trị tận gốc. Lan Bác Tư Bản có thể mạnh mẽ chế trụ thù hận trong lòng thành viên của Thần Vực, cấm bọn họ xuất thủ báo thù Ngõa Tây Lý. Nhưng hắn không thể nào thay đổi ý nghĩ trong lòng mỗi người, cũng không thể xóa được quãng thời gian tanh máu trước kia.
Chuyện này rất khó hóa giải triệt để, bởi vì trên tay Ngõa Tây Lý đã dính quá nhiều máu tươi rồi.
"Có biện pháp gì không?" Địch Áo quay đầu lại hỏi Mạc Lâm.
Mạc Lâm dĩ nhiên biết Địch Áo hỏi cái gì, nhẹ giọng nói: "Biện pháp duy nhất chính là thời gian, chỉ có thời gian mới có thể làm cho bọn họ quên đi ký ức đau đớn kia."
Địch Áo mặc nhiên hồi lâu: "Dấu hiệu giác tỉnh là gì? Lần thứ hai tiến hóa?" Nguồn truyện: Trà Truyện
Mạc Lâm cười ha hả, lắc đầu cảm thán. Địch Áo nói như vậy đã biểu lộ ý tứ quá rõ ràng, nếu Địch Áo thật sự tái hiện lại huy hoàng của Bất Hủ Vương An Đức Sâm, vậy thì hết thảy những chuyện đã trải qua đều phải tan thành mây khói. Cho dù Ngõa Tây Lý giết nhiều người hơn nữa cũng sẽ bị mọi người tìm cách quên lãng. Trên đời có thằng ngu nào đi chỉ trích ân sư của Bất Hủ Vương không? Đây là chuyện không thể nào phát sinh.
Dĩ nhiên, biện pháp này không thể nghi ngờ là con đường khó khăn nhất.
Nhưng đây cũng là hi vọng hắn và Lan Bác Tư Bản muốn thấy nhất. Một người có thể đi tới độ cao cỡ nào, không hoàn toàn quyết định bởi tư chất người đó, mà còn phải nhìn xem người này đặt mục tiêu cho mình như thế nào. Vì thế người xưa mới có câu "chim se sẻ làm sao hiểu được ý chí đại bàng", ngươi không thể kỳ vọng một con chim sẻ có thể bay lên trời cao mấy ngàn thước được.
"Không sai !" Mạc Lâm gật đầu nói: "Ta rất mong đợi ngày đó sẽ đến."
Địch Áo cười: "Ta cũng vậy."
Lúc này từ phương xa bốc lên một mảng bụi mù, có thể thấy trên đường chân trời xuất hiện một đoàn xe ngựa thật dài, gần ngàn võ sĩ hộ vệ bốn phía đoàn xe. Phía trước đội ngũ là một lá cờ hoàng kim tung bay trong gió.
Trong khoảnh khắc hoàng kim chiến kỳ xuất hiện, bốn phía nhất thời yên lặng như tờ, trong mắt mỗi người đều lộ ra thần sắc kích động. Hình như trên cây hoàng kim chiến kỳ kia biểu hiện ước mơ cả đời của bọn họ vậy.
"Đi thôi, chúng ta qua đó." Mạc Lâm nhẹ giọng nói với Địch Áo, sau đó liền bay lên trời, nhắm ngay vị trí hoàng kim chiến kỳ lao vút đi.
Địch Áo cũng thả ra Phong Dực theo sát phía sau Mạc Lâm, đám người đứng sau Địch Áo nhất thời vang lên một mảnh kinh hô. Mặc dù rất nhiều người cũng đoán được người thanh niên đứng cạnh Mạc Lâm đã bắt đầu thức tỉnh Bất Hủ truyền thừa, nhưng chân chính thấy người này sử dụng Phong Dực, bọn họ vẫn không kìm chế được hưng phấn trong lòng.
Cùng lúc đó đoàn xe bên kia cũng từ từ ngừng lại, Lan Bác Tư Bản từ trên một chiếc xe ngựa đi xuống. Sau đó hàng loạt người trên những chiếc xe khác cung lục tục xuất hiện, đứng ở sau lưng Lan Bác Tư Bản.
Mạc Lâm và Địch Áo đứng cách đó không xa, ánh mắt Lan Bác Tư Bản rơi vào trên người Mạc Lâm, mỉm cười hòa ái: "Cực khổ ngươi rồi."
Mạc Lâm cười nói: "Đều là việc ta phải làm." Sau đó Mạc Lâm tiến về phía trước vài bước, đứng ở sau lưng Lan Bác Tư Bản y như những người khác.
Sau một lát, Lan Bác Tư Bản nhìn tới Địch Áo. Về phần Địch Áo biết rõ mình không thể chờ đối phương mở miệng trước được, vì thế hắn cung kính thi lễ: "Người khỏe."
Lan Bác Tư Bản thản nhiên tiếp nhận một lễ của Địch Áo, ánh mắt nhìn Địch Áo tràn đầy vui mừng: "Đứa nhỏ, ta không thể không nói, ngươi đã cho chúng ta một kinh hỉ rất lớn."
Bốn phía yên lặng như tờ, chỉ có thanh âm hoàng kim chiến kỳ tung bay phần phật ở trong gió. Gần ngàn võ sĩ hộ vệ và nhóm người đứng sau Lan Bác Tư Bản đều chuyển ánh mắt lên trên người Địch Áo, bọn họ biết người thanh niên này nhất định là hậu duệ Bất Hủ truyền thừa trong truyền thuyết.
Mặc dù Địch Áo không phải là một người hay xấu hổ, nhưng dù sao hắn chưa từng trải qua trường hợp này, nhất là dưới tình huống được Lan Bác Tư Bản tán thưởng. Cho dù da mặt Địch Áo đủ dày cũng hơi mất tự nhiên, tay chân luống cuống không biết nên làm gì mới tốt. Nói ra sẽ bị người ta cho là thiếu khiêm nhường, rồi khiêm nhường quá sẽ biến thành dối trá, cho nên Địch Áo quyết định không nói một lời, chỉ đứng lẳng lặng ở nơi đó.
Lan Bác Tư Bản cũng không có để ý Địch Áo trầm mặc, mỉm cười tiến lên vỗ nhẹ vai Địch Áo: "Không cần câu thúc như vậy, hẳn là ta cảm tạ ngươi mới đúng. Nói thật ra, mỗi một thành viên Thần Vực cũng nên cảm tạ ngươi, là ngươi cho chúng ta một cơ hội tập trung lại lần nữa. Đồng thời cũng làm cho vô số người lấy lại tín niệm đã quên mất từ lâu."
Lan Bác Tư Bản xoay người đứng sánh vai với Địch Áo, ánh mắt chậm rãi quét qua gần ngàn người ở chung quanh: "Các ngươi nhìn thấy không? Người bên cạnh ta chính là Địch Áo, một Võ Tôn hai mươi hai tuổi, mà hắn từ Thiên Phú võ sĩ cho tới ngày hôm nay không dùng tới thời gian ba năm."
Thanh âm Lan Bác Tư Bản truyền rõ ràng vào trong tai từng người: "Tin tưởng rằng rất nhiều người điều hiểu chuyện này có ý nghĩa như thế nào, không sai, chúng ta nhiều năm qua kiên trì tín niệm không có trôi theo dòng nước. Huyết mạch Bất Hủ Vương rốt cuộc đã thức tỉnh. Ta rất là cao hứng có thể tận mắt nhìn thấy một đời Bất Hủ Vương quật khởi, trọng yếu nhất chính là bắt đầu từ hôm nay, Thần Vực không cần phải tiếp tục yên lặng, lẩn trốn cùng trời cuối đất nữa."
"Ta tin tưởng dưới sự hướng dẫn của Bất Hủ truyền thừa, Thần Vực chắc chắn sẽ tái hiện huy hoàng trong dĩ vãng."
Lan Bác Tư Bản phất tay, cây hoàng kim chiến kỳ tự động bay vào trong tay của hắn. Lan Bác Tư Bản một tay cầm cờ, giơ thẳng lên trên trời cao, tiếng nói đột nhiên cao vút: "Hoàng kim chiến kỳ chỉ thiên."
"Đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi." Gần ngàn người cùng nhau reo hò, hội tụ thành tiếng gầm xông thẳng lên trời cao, vang vọng khắp bốn phương tám hướng rất lâu không dứt, mây trên trời cũng bị thanh âm chấn động tản mát ra, ánh sáng mặt trời theo đó chiếu rọi xuống mặt cờ làm lộ khí thế vô cùng trang nghiêm mạnh mẽ.