Lão Mại Khắc khẽ cong lưng lại, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc: "Ngài... có phải là tới nhầm chỗ rồi không?"
"Ta tìm ngươi." Người xa lạ cười nói: "Hoặc có thể nói là người chịu trách nhiệm nơi này."
"Ta nghe mà không hiểu ngài đang nói gì?" Lão Mại Khắc vẫn giả bộ u mê, nhưng bàn tay trong ống tay áo đã bắt đầu lặng lẽ tụ lực.
Ánh mắt của người kia nhanh chóng chuyển tới, bình thản nói: "Ngươi không cần khẩn trương như vậy, cho dù ngươi không nhận ra ta, nói chung cũng phải nghe qua tên của ta chứ, ta là Địch Uy."
"Địch Uy?" Lão Mại Khắc nghe thấy cái tên này thiếu chút nữa kinh hãi cắn nhầm đầu lưỡi của mình. Nếu như hắn khống chế nguyên lực kém một chút, sợ rằng bây giờ đã bị lực lượng cắn trả rồi.
Địch Uy lấy ra một cái huy chương ném ở trên bàn: "Tự nhìn đi, ta không có thời gian nói nhảm với ngươi."
Lão Mại Khắc không hề để ý giọng nói bức người của đối phương, cẩn thận cầm lấy cái huy chương quan sát một hồi. Sau đó hít vào một hơi lạnh, huy chương là thật, cũng có nghĩa cái người xa lạ này chính là người lãnh đạo trực tiếp của hắn, Địch Uy đại nhân.
"Ngài… ngài làm sao tới đây?" Lão Mại Khắc nói lắp bắp, nói đến một nửa lại cảm thấy khẩu khí của mình không đúng. Địch Uy muốn đi đâu chẳng lẽ cần hắn đồng ý hay sao? Nên hắn vội vàng sửa lời: "Ngài có điều gì phân phó?"
"Chỗ của ngươi là trạm trung chuyển gần đế đô nhất, đúng không? Đưa tình báo Khố Kỳ cho ta."
Lão Mại Khắc nhất thời tái mặt, đúng là sợ điều gì sẽ gặp điều đó. Mặc dù Khố Kỳ mất tích không có quan hệ gì tới hắn, nhưng vấn đề là cái tên sát tinh trong truyền thuyết đang ở trước mặt mình, căn cứ tác phong Địch Uy trước sau như một, hành động giết người hả giận là quá bình thường.
Địch Uy nhíu mày, ngó chừng lão Mại Khắc: "Không nghe thấy ta nói gì?"
"Nghe… nghe được."
Lão Mại Khắc run rẩy đưa tờ giấy tới, có lẽ đã tiên đoán được vận mệnh bi thảm của mình, vốn là lấy tuổi tác của lão Mại Khắc, qua thêm một năm hai năm là có thể về hưu rồi. Những năm này tích góp tiền tài từng tí một cũng đủ để hắn mang theo thê tử và hài tử an hưởng tuổi già. Nhưng Địch Uy đột nhiên xuất hiện làm cho lão tất cả ước mơ của Mại Khắc biến thành bọt nước.
Địch Uy nhận lấy tờ giấy, nhìn lướt qua nhất thời giật mình, mất tích? Nói đùa gì vậy, nếu như là con cháu quý tộc bình thường mất tích còn không coi vào đâu, nhưng Khố Kỳ là hậu duệ Bất Hủ truyền thừa kia mà, tại sao có thể tùy tùy tiện tiện mất tích? Đám thủ hạ của Sư Tâm Vương Hoắc Phu Mạn chẳng lẽ ăn phân chó để sống à?
Địch Uy nghĩ tới nghĩ lui, nghĩ mãi không thông tại sao Khố Kỳ mất tích, khả năng bị giết là quá nhỏ, ngay cả Địch Uy cũng không dám bảo đảm có thể ám sát Khố Kỳ trong đế đô, nếu thành công thì làm sao bình yên vô sự trốn ra ngoài? Hắn không tin còn có tên nào điên cuồng hơn cả hắn.
Chẳng lẽ là người kia xuất thủ? Tròng mắt Địch Uy xoay chuyển mấy vòng, chỉ có như vậy mới có khả năng giải thích thông thuận, người có thể ám sát Áo Nhĩ Sắt Nhã ở Thiên Không Thành hiển nhiên cũng có thể thần không biết quỷ không hay giết chết Khố Kỳ trong tay Hoắc Phu Mạn.
Nhìn thần sắc Địch Uy không ngừng biến ảo, lão Mại Khắc nóng lòng như lửa đốt, nếu như bị Địch Uy trực tiếp giết chết có lẽ hắn sẽ không đau khổ như vậy, chỉ có loại sợ hãi không biết tên mới làm cho con người nào dằn vặt mệt mỏi nhất.
Một lúc lâu sau, Địch Uy nhẹ nhàng búng tay, tờ giấy biến thành tro bụi. Mặc dù đi không một chuyến nhưng Địch Uy không có thất vọng. Nếu là do người kia làm, vậy thì nói rõ một chuyện, thực lực của người kia đã khôi phục tới trạng thái đỉnh phong.
Nếu những người khác biết được chuyện này nhất định là khó sống qua ngày mà. Nghĩ tới đây, khóe miệng Địch Uy nhếch lên vẻ khinh miệt.
Sau một chốc, ánh mắt Địch Uy rơi lên trên người lão Mại Khắc, về phần lão Mại Khắc đáng thương đã không chịu nổi áp lực vô hình này nữa, "phịch" một tiếng quỳ ở trên mặt đất, run rẩy nói: "Đại nhân, ta chết không có gì, chỉ hi vọng không dính líu đến người nhà của ta."
Địch Uy cảm thấy rất là buồn cười, nói với lão Mại Khắc: "Ngươi muốn chết như vậy?"
"Hả?" Lão Mại Khắc há mồm cứng lưỡi: "Ta… đại nhân, không phải là ngài định..."
Địch Uy khom người xuống vỗ vỗ bả vai lão Mại Khắc: "Con người của ta trước giờ luôn luôn biết giảng đạo lý, ngươi vừa rồi không có làm sai cái gì, ta tại sao muốn giết ngươi?"
Vào lúc này vẻ mặt Lão Mại Khắc vô cùng đặc sắc, giảng đạo lý? Không nên nói giỡn có được không? Ai mà chả biết vị đại nhân này nổi tiếng nhất chính là không nói lý, nghe nói "người phe mình" chết ở trong tay hắn đã hơn ba con số, làm sao có thể bỏ qua cho hắn dễ dàng như thế?
Địch Uy không để ý tới lão Mại Khắc đang quỳ trên mặt đất, mặc kệ tên này muốn nghĩ thế nào thì nghĩ, thản nhiên chắp hai tay sau lưng đi ra ngoài, nhìn bộ dạng hình như tâm tình rất tốt.
Cho đến lúc bóng lưng Địch Uy hoàn toàn biến mất, lão Mại Khắc mới mờ mịt phục hồi tinh thần, kinh ngạc nhìn gian phòng trống rỗng. Nếu trên mặt đất không còn đống tro bụi từ tờ giấy bị hủy kia, lão Mại Khắc thậm chí cho là lúc nãy mình đã bị ảo giác.
Nhiều năm sau, lão Mại Khắc nhớ lại một màn này, trong lòng vẫn còn sợ hãi, bởi vì hắn thủy chung nghĩ mãi không ra, lấy tác phong làm việc tàn nhẫn của Địch Uy, tại sao lúc ấy lại bỏ qua cho mình?
Ở trong đế đô, một chiếc xe ngựa cũ kỹ chạy vào ngõ nhỏ bên hông nhà Lôi Mông, phía sau xe ngựa là một gã kỵ sĩ thanh niên tướng mạo anh tuấn, bộ dạng phong trần mệt mỏi hẳn là đã trải qua lặn lội đường xa mới tới nơi này.
Xe ngựa vừa mới dừng lại ở trước cửa nhà Lôi Mông lập tức có người đi ra nghênh đón. Kể từ khi Địch Áo bị ám sát, bốn phía chung quanh nhà Lôi Mông quả thực là biến thành cấm khu rồi. Cho dù có người nhìn vào trong viện vài lần sẽ bị vệ sĩ nghi ngờ đi ra tra hỏi. Chiếc xe ngựa này đi tới nhất thời bị mọi người chú ý.
Thấy xe ngựa bị ngăn cản, gã kỵ sĩ thanh niên cau mày lại, vẻ mặt khó chịu giục ngựa tiến lên hỏi: "Chuyện gì?"
Tên võ sĩ ngăn cản xe ngựa lười biếng đánh giá gã kỵ sĩ thanh niên mấy lần, sau đó ánh mắt rơi vào cái huy chương đeo trước ngực gã kỵ sĩ thanh niên, thần sắc lúc này mới nghiêm túc, nói: "Phía trên có mệnh lệnh phải điều ra thân phận rõ ràng, huynh đệ vui lòng phối hợp một chút."
Gã kỵ sĩ thanh niên hòa hoãn lại, móc ra huy chương gia tộc đưa tới, gã võ sĩ nhìn kỹ xong liền trả lại: "Mới trở về từ tiền tuyến? Bên phía chúng ta thương vong ra sao?"
Gã kỵ sĩ ngẩn ra, ngay sau đó biết đối phương nhất định là nhận ra thân phận của mình từ huy chương trên ngực, nên mỉm cười nói: "Tổn thất là khó tránh khỏi, nhưng không có để cho cái chết tiệt Nguyệt Ảnh đế quốc chiếm được tiện nghi."
"Quá tốt." Gã võ sĩ giơ ngón tay cái lên, sau đó nhìn thoáng qua buồng xe, áy náy nói: "Không phải là không tin huynh đệ, thật sự là lệnh bề trên khó cãi, buồng xe cũng phải kiểm tra."
Thanh niên kỵ sĩ cười khổ nói: "Không cần phải khoa trương như vậy chứ? Chúng ta chỉ đến thăm bằng hữu mà thôi."
"Thời kì phi thường, chúng ta cũng không có biện pháp." Võ sĩ bất đắc dĩ nói, trong khi nói chuyện đã có sáu người nữa tiếp cận xe ngựa tạo thành tư thế bao vây. Truyện Tiên Hiệp - Trà Truyện
Thanh niên kỵ sĩ hiển nhiên cũng chú ý tới tình hình chung quanh, trong lòng không khỏi kinh ngạc vô cùng, chẳng lẽ ở đây đã phát sinh đại sự? Hắn sống trong đế đô lâu như vậy, cho tới bây giờ vẫn chưa gặp cảnh tượng đề phòng sâm nghiêm cỡ này.
Lúc này buồng xe mở ra, theo đó là một cỗ nguyên lực dao động mãnh liệt, khuôn mặt gã võ sĩ nhất thời biến đổi, lui về phía sau mấy bước. Nhưng hắn vừa định cất giọng cảnh báo bỗng nhiên ngây người tại chỗ.
Đánh lén theo dự liệu của gã võ sĩ không có xuất hiện, ở trong xe bay ra một thân ảnh xanh nhạt, từ từ hạ xuống mặt đất, lúc này những người chung quanh mới nhìn rõ ràng đó là một mỹ phụ dung mạo xinh đẹp. Trên người lưu chuyển thanh quang hiển nhiên là do thả ra nguyên lực chiến giáp, nhưng đây không phải là trọng điểm, mấu chốt là bên dưới thân thể mỹ phụ không có gì cả, chỉ là dựa vào nguyên lực chiến giáp tạo ra hai cột sáng chống đỡ thân thể.
"Không phải là muốn kiểm tra sao? Đi đi." Mỹ phụ người thản nhiên nói, làm như không thấy ánh mắt kinh hãi tập trung ở trên người mình, nàng đã quen với loại ánh mắt này từ lâu rồi.
Vẻ mặt gã võ sĩ nhất thời lúng túng, không trách được gã kỵ sĩ thanh niên có bộ dạng không tình nguyện, ở bên trong xe có người như vậy đúng là khó xử, không ngờ là một nữ nhân, mà lại là một nữ nhân cụt hai chân. Xuyên qua tia sáng của nguyên lực chiến giáp có thể thấy chiến bào của mỹ phụ xuất hiện tổn hại, mà ở trước ngực mỹ phụ cũng đeo một quả huy chương giống với kỵ sĩ thanh niên.
Gã võ sĩ há miệng không nói nổi một câu, chiến sĩ hy sinh ở trên chiến trường bị mất đi hai chân, vừa mới trở lại đế đô còn bị người mình kiểm tra như thế. Cho dù xem xét từ phương diện nào cũng làm cho người ta cảm thấy thất vọng và đau khổ.
Lúc này Địch Áo vừa kết thúc thêm một vòng huấn luyện, thân thể lao thẳng lên trời cao định thư giãn một lát. Bây giờ Địch Áo nắm giữ Phong Dực đã tương đối thuần thục rồi, có thể tùy ý thay đổi phương hướng trên không trung, cảm giác bay lượn này đúng là làm cho người ta sảng khoái tới cực điểm. Khuyết điểm duy nhất là Địch Áo không thể bay loạn ở trong đế đô, cho nên cảm thấy hơi gò bó, bây giờ hắn chỉ hi vọng được ra khỏi thành tự do bay lượn vài vòng mà thôi.