Thế nhưng gã đại hán không bao giờ dám nói ra khỏi miệng, oán trách vô vị sẽ làm cho kết quả của hắn càng thêm thê thảm mà thôi.
Địch Uy thoải mái xoay đầu tựa vào mặt ghế: "Có muốn ta cho ngươi một đề nghị không?"
"Đại nhân, xin mời nói." Gã đại hán nhất thời nhói tim, bởi vì hắn biết vận mệnh của mình sẽ nằm trong một câu nói này của Địch Uy.
"Ngươi tốt nhất là thừa dịp ta còn chưa có nổi giận, tự tìm một địa phương ta không nhìn thấy, kết thúc bản thân đi." Địch Uy duỗi năm ngón tay ra làm động tác cắt ngang yết hầu của mình, sau đó nở nụ cười sáng lạn: "Như vậy sẽ tốt hơn cho tất cả mọi người, đúng không?"
Khuôn mặt gã đại hán lập tức tái nhợt, dù có cắt cũng không nhỏ ra một giọt máu nào. Mặc dù đã dự liệu được kết cục của mình, nhưng nghe thấy Địch Uy nói ra, hắn không nhịn được từ dưới đáy lòng dâng lên một cảm giác phẫn uất. Kể từ khi bị điều đến làm việc cho Địch Uy, bản thân hắn vẫn luôn cẩn trọng từng ly từng tú, không dám có nửa phần lầm lỗi. Thế mà vẫn không tránh được kết cục này.
"Vâng, đại nhân, ta sẽ tuân theo ý nguyện của ngài." Gã đại hán cười thảm, sau đó lê từng bước nặng nề đi về phía cửa viện.
Ngay khi gã đại hán đẩy cửa viện ra, thanh âm Địch Uy lại vang lên: "Đừng quên đóng cửa."
Một tia kỳ vọng cuối cùng ở dưới đáy lòng gã đại hán cũng tan vỡ, vẻ mặt đờ đẫn khép cửa viện lại. Theo đó, ở trong viện nhỏ lại phát ra thanh âm "kẽo kẹt" của cái ghế đong đưa. Trong một góc vắng vẻ của thị trấn, nơi đó đã mai táng mười mấy người tiền nhiệm của hắn, bây giờ chính hắn cũng gia nhập vào trong hàng ngũ này.
Càng đến gần đế đô, thành trấn chung quanh lại càng phồn vinh, dọc đường đi sau này không còn xuất hiện chuyện gì ngoài ý muốn nữa. Không biết là do phát hiện bên này có rất nhiều cường giả tồn tại, hay là Nguyệt Ảnh đế quốc chịu không nỗi tổn thất quá lớn, tóm lại đối phương không còn tiếp tục phái người tới tiến hành ám sát đội ngũ này.
Nửa tháng sau, đoàn người An Đức Liệt Á rốt cuộc chạy tới đế đô, từ ngoài mười dặm đã có thể nhìn thấy rõ ràng tường thành cao lớn nguy nga, nơi cửa thành đang có dòng người lui tới nối liền không dứt. Mười mấy gã võ sĩ mặc áo giáp chạy qua chạy lại duy trì trật tự, cẩn thận kiểm tra mọi người định tiến vào trong thành.
Đội ngũ An Đức Liệt Á hiển nhiên không cần tiếp nhận kiểm tra, chỉ đưa lệnh bài ra là những võ sĩ kia cung kính tránh sang một bên, vừa thi lễ vừa đưa tiễn đội ngũ vào trong thành.
Mới đi vào trong thành, một trận thanh âm ồn ào náo nhiệt lập tức đập vào mặt, hai bên đường phố đầy ắp cửa hàng với đủ loại hàng hóa. Khắp nơi đều là dòng người qua lại không dứt, xem ra chiến tranh ở nam bộ Sư Tâm đế quốc vẫn chưa có lan đến gần đế đô phồn hoa này.
"Như thế nào? Đủ náo nhiệt không?" Lôi Mông nhìn sang mấy nữ tử Tác Phỉ Á, vẻ mặt vô cùng hớn hở: "Muốn mua gì cứ việc nói, nơi này ta bảo kê."
"Đây là do ngươi tự mình đáp ứng đó nha!" Mấy người Tác Phỉ Á dù sao cũng là nữ tử, nhìn thấy những gian hàng chất đầy hàng hóa tinh mỹ đã sớm động tâm, nghe được Lôi Mông vỗ ngực bảo đảm liền vui mừng quá đỗi.
"Không cần phải vội vã như vậy chứ?" Ca Đốn ở một bên đau khổ nói: "Đi đường xa như vậy, chẳng lẽ các ngươi không mệt mỏi hay sao? Muốn đi dạo phố ít nhất cũng phải nghỉ ngơi trước đã ?"
"Ta cũng nghĩ rằng các ngươi nên nghỉ ngơi cái đã." An Đức Liệt Á cười nói: "Dù sao các ngươi sẽ ở lại đế đô một đoạn thời gian, gấp cái gì?"
An Đức Liệt Á đã lên tiếng thì đám người Tác Phỉ Á tự nhiên không tiện phản bác, chuyển ánh mắt lưu luyến không rời từ dãy cửa hàng hai bên về lại phía trước, tiếp tục theo An Đức Liệt Á đi vào khu trung tâm thành thị.
Đi thêm một lúc, Lôi Mông chợt phát hiện có chỗ không đúng, kinh ngạc hỏi An Đức Liệt Á: "Thập Thất tỷ, chúng ta đang đi đâu? Không phải là tới trình diện bá phụ trước sao?"
An Đức Liệt Á không thèm nhìn Lôi Mông, thản nhiên nói: "Trước kia đã gặp ở Tử Vong Chi Ca học viện rồi mà? Bá phụ thì không cần gặp vội, bản thân ngươi hẳn là rõ ràng đang có rất nhiều người ngày nhớ đêm mong ngươi đó."
Sắc mặt Lôi Mông nhất thời thay đổi, lắp bắp: "Thập Thất tỷ, ngươi nói là..."
An Đức Liệt Á cười cười: "Biết là tốt rồi, cảnh cáo ngươi trước, đừng có mong chạy trốn, lần này ngươi tuyệt đối chạy không thoát đâu."
Lôi Mông há miệng nhưng cuối cùng vẫn không nói gì, chỉ thở dài cúi thấp đầu đàng hoàng đi theo sau An Đức Liệt Á. Đám người Địch Áo thấy vậy cũng lấy làm tò mò, đến tột cùng là ai muốn gặp Lôi Mông mà hù dọa hắn thành bộ dáng này?
An Đức Liệt Á ra lệnh cho nhóm kỵ sĩ rút quân về doanh trại trình diện, vì thế đội ngũ hiện tại chỉ còn lại năm nữ nhân, ba nam nhân, cộng thêm một con sủng vật hình thù kỳ lạ.
Có lẽ là những người ở đế đô thường thấy mỹ nữ, cũng có lẽ là chưa từng nhìn thấy qua yêu thú kỳ lạ như Miêu Tử, dọc đường đi hầu như tất cả mọi người đều chú ý tới Miêu Tử, ngược lại bỏ qua năm đại mỹ nữ xinh đẹp như hoa như ngọc. Phát hiện này làm cho mấy nữ tử có cảm giác không cam lòng, chẳng lẽ mị lực của mình còn không bằng một con yêu thú?
Miêu Tử không có một chút giác ngộ bị người người quan sát, vẫn chạy qua chạy bên cạnh lại Lao Lạp hiếu kỳ đánh giá hết thảy mọi thứ ở chung quanh, bộ dạng này hình tượng rơi vào trong mắt những người khác lại càng lộ vẻ thơ ngây chân thành.
Đám người Địch Áo đi trên đường lớn mới chân chính cảm nhận được đế đô phồn hoa hùng vĩ tới mức nào. Ở Phỉ Tể công quốc và Thánh Đế Tư thành, kiến trúc cao nhất chỉ khoảng mười mấy thước mà thôi, còn ở đây những kiến trúc cao tới mấy chục thước rất thường thấy, hai bên đường phố toàn là hàng quán, dinh thự bề thế. Lấy chuyện nơi này để suy đoán, vậy thì Vương Cung của Sư Tâm Vương Hoắc Phu Mạn sẽ là cảnh tượng hoành tráng tới mức nào đây? Mấy người Địch Áo đúng là cực kỳ mong đợi được chứng kiến điều đó.
Đi có khoảng hơn một giờ, đoàn người Địch Áo mới tới nơi, từ bên ngoài nhìn vào không thể nhận ra trang viện này quy mô rộng lớn bao nhiêu, trên mặt tường trồng dây leo bò quanh xanh mướt, nhìn qua sinh cơ dạt dào cực kỳ mát mắt. Hai cánh cửa thật lớn bằng đồng cổ tỏa ra không khí trang nhiệm, trên đó là hai khoen cửa được làm bằng vàng ròng bóng loáng. Trước cửa đã được quét dọn sạch sẽ không thấy nổi một hạt bụi, cho thấy chủ nhân trang viện này là người rất kỹ tính.
Trên tổng thể tòa trang viện này làm cho người ta có cảm giác thật sự thoải mái, nhưng vẻ mặt Lôi Mông lại có vẻ khó coi, lẩm bẩm: "Đại tỷ rất bận rộn, chúng ta không nên quấy rầy nàng?"
An Đức Liệt Á nghiêng nghiêng đầu, buồn cười nhìn sang đệ đệ của mình: "Hình như đây không phải là chuyện ngươi nên quan tâm mà? Cho dù bận rộn hơn nữa, có thể bận hơn bá phụ ngươi không? Cho nên ta khuyên ngươi nên tự giác thu hồi những toan tính kia đi, biết điều đi vào cho ta. Đại tỷ vẫn nhớ thương ngươi lâu nay, ngươi đúng là một tên không có lương tâm, thế mà lại dám nói lời như thế."
Lôi Mông thở dài bất đắc dĩ, cúi đầu nhận mệnh bước lên đập cửa.
Cánh cửa màu đồng cổ chậm rãi mở ra một khe hở nhỏ, từ bên trong có một tiểu nha đầu mặc y phục thị nữ ló đầu ra.
"Ngươi tìm..." Tiểu nha đầu chỉ nói được nửa câu, sau đó thấy Lôi Mông dáng vẻ phờ phạc buồn rầu đứng ngoài cửa, hai tròng mắt nhất thời trợn tròn xoe, há to miệng làm như mới vừa thấy được chuyện gì không thể tin nổi vậy.
Lôi Mông quan sát tiểu nha đầu kia một lát, sau đó chợt nhớ lại nói: "Ngươi là nữ nhi của Thang Mễ đại thẩm đúng không? Ha hả, đã cao như vậy rồi."
Tiểu nha đầu lúc này mới kịp phản ứng, hét lên một tiếng vội vàng chạy vào trong viện, vừa chạy vừa la lớn: "Thiếu gia trở lại, mau, có ai không, thiếu gia trở lại ~!"
Lúc này đến phiên Lôi Mông giật mình, không cần phải phản ứng lớn như vậy chứ? Làm cho hắn có cảm giác như mình mới vừa làm chuyện xấu nào đó, cứ đứng tại chỗ lúng túng không biết nói gì cho phải. Nguồn truyện: Trà Truyện
Lôi Mông cười khổ, quay đầu lại nói với An Đức Liệt Á: "Ngươi nhìn đi, không là ta không muốn, nhưng mà … ngay cả tiểu nha đầu thấy ta cũng có bộ dạng như thế?"
"Đây là do ngươi tự mình làm ra." An Đức Liệt Á nói với vẻ vô cùng thờ ơ.
Thời gian không bao lâu sau, từ trong viện truyền ra tiếng bước chân dồn dập, mấy người Địch Áo nghi ngờ liếc nhìn nhau, không hẹn mà cùng lui về phía sau một bước. Không nên đứng cạnh tên Lôi Mông này mới tốt, để tránh một hồi bị ngộ thương thì đúng là quá xui.
Lôi Mông chú ý tới phản ứng của đám người Địch Áo liền giận dữ đảo cặp mắt trắng dã, kêu lên: "Các ngươi không có nghĩa khí hả?"
Mấy người Địch Áo học bộ dạng An Đức Liệt Á, nhún vai nói: "Thập Thất tỷ đã nói rồi, đây là do bản thân ngươi tự rước lấy."
"Ta… rất tốt, các ngươi chờ đó cho ta." Lôi Mông oán hận quay đầu đi, dứt khoát không thèm nhìn mấy tên không nói nghĩa khí này nữa.
Cánh cửa chậm rãi mở ra, từ bên trong ào ra một đoàn nữ nhân, tuổi tác từ mười mấy cho đến ba mươi mấy đều có, y phục xanh đỏ tím vàng cực kỳ rực rỡ, một đoàn oanh oanh yến yến làm cho người ta có cảm giác hoa cả mắt.