Địch Áo cảm thấy rất ngạc nhiên: "Ta còn tưởng rằng các ngươi rất hoài niệm cuộc sống thoải mái trước kia?"
"Chẳng lẽ trong mắt ngươi, chúng ta là loại người ham hưởng lạc hay sao?" Tác Phỉ Á liếc sang Địch Áo: "Tại sao đột nhiên nói như vậy? Có phải đã xảy ra chuyện gì không?"
Lôi Mông cũng nói theo: "Chớ có nói đùa, lão gia hỏa Tư Thản Sâm kia không thể nào thả chúng ta đi, cho tới bây giờ ta chưa từng nghe nói qua có một Cực Hạn võ sĩ nào có thể đi ra từ Tử Vong Chi Ca."
Địch Áo mỉm cười nói với Lôi Mông: "Nếu quả thật là như vậy, ta đây chỉ có thể nói là chúc mừng ngươi, ngươi sắp sửa trở thành người đầu tiên làm như vậy. Có cảm giác thành tựu to lớn không?"
"Cái gì mà cảm giác thành tựu?" Lôi Mông cực kỳ nghi ngờ, hỏi lại: "Vì sao ta nghe không hiểu ngươi đang nói gì nhỉ?"
Tác Phỉ Á quay đầu suy nghĩ một lát, tựa hồ hiểu chuyện gì đó: "Địch Áo, còn chưa nói tin tức xấu đó?"
Địch Áo thu hồi nụ cười lại, trầm giọng nói: "Nguyệt Ảnh đế quốc và Sư Tâm đế quốc bộc phát chiến tranh, các ngươi nghĩ là một khi thế cục đó phát sinh. Bá phụ Lôi Mông bá có thể để cho Lôi Mông tiếp tục lưu lại nơi này không? Cho nên ta nói không bao lâu nữa Lôi Mông sẽ phải rời khỏi học viện, dĩ nhiên chúng ta hoàn toàn có thể tiếp tục lưu lại nơi này tu luyện, ta tôn trọng ý kiến của mọi người."
"Trời đất ơi …!" Lôi Mông nhất thời sợ hãi co chân nhảy lên: "Thiệt hay giả?"
"Nói nhảm, ta có thể dùng chuyện này nói giỡn sao?"
Ca Đốn thở dài đầy lo lắng: "Nếu như Nguyệt Ảnh đế quốc thắng lợi, sợ rằng trên đại lục không còn người nào có thể ngăn cản bước chân của Quân Đồ Minh nữa."
"Này này, ngươi biết mình đang nói gì không đó?" Lôi Mông thiếu chút nữa chỉ ngón tay chạm vào mũi Ca Đốn: "Sư Tâm đế quốc chúng ta tại sao có thể đánh không lại cái tên Quân Đồ Minh kia?"
Ca Đốn không thèm để ý tới thái độ Lôi Mông, thản nhiên nói tiếp: "Nếu như Sư Tâm đế quốc thật sự mạnh như vậy, sợ rằng Quân Đồ Minh không sống nổi đến bây giờ, đúng không?"
"Ngươi..." Lôi Mông há mồm cứng lưỡi, một câu cũng không nói ra được.
"Đừng làm ầm ĩ nữa, nếu như ta đoán không sai. Thiên Không thành sẽ tham chiến rất nhanh, ngươi nghĩ thế nào, Ca Đốn?"
Ca Đốn cười khổ nhìn sang Địch Áo: "Ta cũng hi vọng Thiên Không thành có thể tham chiến, nhưng các ngươi không rõ ràng nội tình trong đó. Bây giờ Thiên Không thành đang chia ra năm bè bảy mảng, ở giữa mấy đại gia tộc đều minh tranh ám đấu mù trời tối đất, đừng nói tới những gia tộc nhỏ ở dưới làm gì. Mặc dù mỗi người đều hiểu được đạo lý môi hở răng lạnh, nhưng trên đời này có rất nhiều người xem quyền thế trọng yếu hơn tất cả mọi thứ. Mấu chốt vấn đề không phải là Thiên Không thành có tham chiến hay không, mà là do ai suất lĩnh mọi người tham chiến, đây mới là chuyện những người đó quan tâm nhất."
Mấy người Địch Áo liếc nhìn nhau đầy nghi hoặc, tất cả đều nghe hiểu ý tứ trong lời Ca Đốn nói, mọi người cảm thấy hơi khó tin. Đối mặt với con quái vật Nguyệt Ảnh đế quốc, lại còn có người xem trọng vấn đề nắm giữ quyền lực? Nhưng nếu suy nghĩ cẩn thận hơn một chút, hình như cũng không có gì đáng trách, chiến tranh với Nguyệt Ảnh đế quốc dĩ nhiên là hành động mang tính nguy hiểm cực lớn. Nhưng bọn họ đã không có sự lựa chọn nào khác, tồn tại cùng nguy hiểm chính là kỳ ngộ. Người nào có thể dẫn dắt Thiên Không thành thắng lợi trong cuộc chiến này, người đó không nghi ngờ sẽ trở thành chủ nhân tương lai của Thiên Không thành.
Hấp dẫn lớn như thế, tin tưởng là không có ai dám nói mình không động tâm. Chỉ có điều trước kia mấy người Địch Áo không nghĩ tới nội bộ Thiên Không thành đã hỗn loạn đến trình độ này mà thôi.
Lúc này Lôi Mông không còn tức giận nữa, thật ra trong lòng hắn dĩ nhiên biết rõ chỉ dựa vào lực lượng Sư Tâm đế quốc không bao giờ đủ để ngăn cản Nguyệt Ảnh đế quốc tấn công, cuối cùng thở dài một hơi nói: "Quên đi, đó là chuyện các đại nhân vật phải suy nghĩ, chúng ta chỉ cần giữ được cái mạng nhỏ của mình là tốt rồi."
Y Toa Bối Nhĩ chợt bật cười thành tiếng: "Ngươi có thể nói ra câu gì hay hơn không?"
Lôi Mông lẽ thẳng khí khái, ưỡng ngực nói vô cùng hùng hồn: "Ta nói không đúng sao? Ngay cả mạng sống cũng không còn, theo đuổi mục tiêu cao xa có ích lợi gì?"
Y Toa Bối Nhĩ đảo cặp mắt trắng dã, quay đầu đi không thèm để ý Lôi Mông nữa.
"Dù sao mọi người nên chuẩn bị sẵn sàng, đoán chừng tin tức sẽ truyền tới đây rất nhanh." Địch Áo nhìn mọi người một vòng: "Đúng rồi, trong tay chúng ta còn bao nhiêu học phần?"
"Hẳn là hơn bốn ngàn, ngươi muốn làm gì?"
"Nếu đã rời đi, chúng ta giữ lại học phần cũng không có tác dụng gì, không bằng đưa cho Phổ Lai Tư để hắn đi xin phụ đạo đặc thù, mọi người không có ý kiến gì chứ?"
Không có người nào phản đối, trong quãng thời gian này Phổ Lai Tư làm việc giúp đỡ bọn họ rất nhiều, có thể nói số học phần này là hồi báo mà Phổ Lai Tư nên có.
Trong mấy ngày kế tiếp, đám người Địch Áo rõ ràng là không yên lòng, nếu Nguyệt Ảnh đế quốc đã có can đảm xâm lấn biên giới, tất nhiên là đã làm tốt chuẩn bị vạn toàn. Đây không phải là một trận chiến tranh thuộc về Sư Tâm đế quốc, mà có quan hệ tới vận mệnh toàn bộ đại lục. Nếu ngay cả Sư Tâm đế quốc cũng không thể ngăn cản bước tiến của Quân Đồ Minh. Vậy thì trong tương lai không bao lâu sau, tất cả công quốc lớn nhỏ trên đại lục cũng sẽ không có may mắn thoát khỏi sự khống chế của hắn, dĩ nhiên bao gồm cả Phỉ Tể công quốc.
Đây có thể là một trận chiến tranh dai dẳng, cho dù Nguyệt Ảnh đế quốc cường thịnh cũng không thể nào phá hủy toàn bộ Sư Tâm đế quốc trong khoảng thời gian ngắn. Một cái cổ thôn nho nhỏ đã có nhiều cường giả Thánh cấp như vậy, nội tình ẩn giấu bên trong đế đô lại càng không cần phải nói. Mặc dù chỉnh thể thực lực Sư Tâm đế quốc không bằng Nguyệt Ảnh đế quốc, nhưng vẫn có lực đánh một trận hoành tráng.
Nếu có thêm Thiên Không thành hỗ trợ, phần thắng của Sư Tâm đế quốc lại càng lớn hơn. Sau khi nghe Ca Đốn nói xong, chỉ cần không phải là người ngu ngốc sẽ có thể đoán được, có lẽ là do nội bộ Thiên Không thành hỗn loạn mới làm cho Quân Đồ Minh quyết định tiến công Sư Tâm đế quốc, không thể nghi ngờ đây là một cơ hội cực kỳ hiếm có.
Mặc dù trong lòng mọi người đều có phần nặng nề, nhưng vẫn không bỏ qua việc tu luyện hàng ngày, lấy thực lực bọn họ rất khó gây ảnh hưởng đối với trận chiến tranh khổng lồ như thế. Việc đám người Địch Áo có thể làm chính là không ngừng tu luyện, mỗi ngày tăng cường một phần thực lực, có thể trong tương lai không xa sẽ tạo thành tác dụng bất ngờ nào đó.
Ngay cả Lao Lạp luôn luôn lười nhác cũng nhận ra thần thái đám người Địch Áo có chỗ khác thường, không còn mang theo Miêu Tử chạy tán loạn vui đùa khắp nơi nữa, mà là biết điều ở lại bên trong thạch động.
Một ngày nọ, khi Phổ Lai Tư chạy tới thăm bọn họ, Địch Áo đã chuẩn bị xong học phần giao cho Phổ Lai Tư. Phổ Lai Tư nhìn hơn bốn ngàn học phần trong tay, mặt mày kinh ngạc không thể che dấu được. Vốn hắn nghĩ là Địch Áo chỉ nói qua loa mà thôi, hoàn toàn không nghĩ tới Địch Áo lại làm thật.
"Mặc dù nói là cho ngươi mượn, nhưng ta đoán chừng ngươi không có cơ hội trả lại cho chúng ta." Địch Áo nhìn vẻ mặt Phổ Lai Tư, cười nói: "Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, mấy ngày gần đây chúng ta sẽ rời khỏi Tử Vong Chi Ca học viện, ngươi xem nó như lễ vật chúng ta tặng là được."
"Rời khỏi học viện?" Phổ Lai Tư há miệng không dám tin tưởng lời Địch Áo vừa nói: "Ta không nghe lầm chứ? Các ngươi còn chưa có tốt nghiệp, học viện không thể nào cho phép các ngươi rời đi."
"Mọi việc đều có ngoại lệ, không có gì là kỳ quái." Địch Áo cười cười: "Ta sở dĩ nói cho ngươi biết điều này là không muốn ngươi mang áp lực. Tin tưởng ta đi, tiếp nhận phụ đạo thần bí có rất nhiều chỗ tốt đối với ngươi. Hơn nữa ngươi còn phải nhanh chân lên một chút, lại trì hoãn thêm mấy ngày, chỉ sợ không thể nào xin được nữa."
Địch Áo đoán chừng bây giờ chỉ mới phát sinh xung đột ở biên cảnh, theo thời gian trôi qua, xung đột tất nhiên sẽ thăng cấp, quy mô càng lúc càng lớn. Đến khi đó, những người trong cổ thôn không thể nào an ổn dưỡng lão trong đó được.
"Chuyện tình phụ đạo thì nói sau, Địch Áo, ngươi nói rời khỏi đây đến tột cùng là có ý gì?" Phổ Lai Tư gấp gáp hỏi.
"Trong nhà Lôi Mông có chuyện ngoài ý muốn, vì thế chúng ta phải theo hắn cùng nhau trở về." Địch Áo vỗ vỗ bả vai Phổ Lai Tư: "Phổ Lai Tư, ngươi là người tốt, ở trong học viện thì chúng ta không có kết giao bao nhiêu bằng hữu đối đãi thật lòng, trừ ngươi ra cũng chỉ còn mỗi Thương Nam."
Ánh mắt Phổ Lai Tư nhìn Địch Áo rất phức tạp, vốn tiếp xúc với đám người Địch Áo chỉ là muốn trợ giúp mấy học viên mới gia nhập một phen, nhưng từ từ lui tới nhiều lần hắn bỗng nhiên phát giác đám người Địch Áo thực lực xuất sắc nhưng không có một chút ngạo khí, cũng không có tâm tư ra oai làm phách gì cả. Người như vậy tự nhiên đáng để kết giao, mãi cho đến lúc đám người Địch Áo tỏa sáng trong đại hội tranh tài, không biết có bao nhiêu người hâm mộ Phổ Lai Tư có thể trở thành bằng hữu với người ở khu năm mươi mốt. Về phần Phổ Lai Tư cũng tự hào vì mình có bằng hữu như thế.
Cho nên vừa nghe thấy mấy người Địch Áo muốn rời khỏi học viện, trong lòng Phổ Lai Tư hết sức không nỡ. Hắn không hoài nghi lời Địch Áo nói, học viên bình thường dĩ nhiên không thể nào đi ra Tử Vong Chi Ca học viện trước khi tốt nghiệp. Nhưng mà những chuyện phát sinh từ đám người Địch Áo đã nhiều lắm, đập phá cửa nhà Tư Thản Sâm viện trưởng nhà cũng có thể bình yên vô sự, còn có chuyện gì bọn họ không làm được?
"Nhưng mà..." Phổ Lai Tư có nhiều chuyện muốn nói nhưng lên đến khóe miệng lại không biết nên nói gì mới tốt. Cho dù Phổ Lai Tư có ngốc cũng nhận ra bối cảnh đám người Địch Áo không hề tầm thường. Đợi đến lúc bọn họ rời khỏi học viện, mọi người xem như không có ngày gặp lại. Chính là dưới tình huống như thế, Địch Áo vẫn còn nghĩ tới chuyện tặng học phần cho hắn. Phổ Lai Tư vừa cảm động vừa có chút áy náy, so sánh với học phần Địch Áo đưa ra, những việc lúc trước hắn làm cho đám người Địch Áo quả thực là bé nhỏ không đáng kể.
"Không cần cảm động như vậy chứ?" Địch Áo nở nụ cười hòa nhã: "Dù sao chúng ta cũng phải rời đi, học phần đối với chúng ta hoàn toàn không có tác dụng, còn không bằng để lại cho người cần đến. Ta nói cho ngươi biết là vì lo lắng ngươi tự mang áp lực vào người, không nghĩ tới lại làm cho ngươi biến thành bộ dáng này." Nguồn: http://Trà Truyện
Phổ Lai Tư gãi gãi đầu, ngại ngùng cười cười. Cho dù đúng như lời Địch Áo nói, là vì bọn họ không dùng học phần mới lưu lại cho mình. Nhưng đứng ở góc độ của Phổ Lai Tư, đây là một phần lễ vật quá trân quý, khu vực của Phổ Lai Tư có sáu người, cho dù hoàn thành tất cả nhiệm vụ thì trong vòng một năm chỉ có thể đạt được tương đương nhiêu đó học phần mà thôi. Chia ra trên đầu mỗi người lại càng ít, có lẽ hơn bốn ngàn học phần này đối với đám người Địch Áo không coi vào đâu, nhưng đối với Phổ Lai Tư thì ý nghĩa lại khác hẳn. Vì thế tuy Địch Áo nói rất dễ dàng, nhưng phần nhân tình này đã được Phổ Lai Tư nhớ kỹ trong lòng.
Lại qua vài ngày nữa, đám người Địch Áo đang tu luyện ở bên trong động đá chợt nghe bên ngoài truyền đến tiếng bước chân dồn dập. Hiển nhiên là không chỉ một người đi tới, sau đó một thanh âm thanh thúy vang lên: "Nơi này chính là khu năm mươi mốt? Cũng quá nát đi?"
Mấy người Địch Áo liếc nhìn nhau, đồng thời đưa ánh mắt rơi vào trên người Lôi Mông, tất cả đều nở nụ cười châm biến. Chủ nhân của thanh âm này rất quen thuộc, nếu không có đoán sai thì người tới hẳn là Thập Thất tỷ của Lôi Mông, An Đức Liệt Á.
Đám người Địch Áo cùng nhau đi ra khỏi thạch động thì thấy An Đức Liệt Á một thân chiến y thắt lưng nạm bạc đứng ở nơi đó, hùng hổ chất vấn đạo sư học viện: "Các ngươi để cho Lôi Mông sống ở địa phương này?"
Vị đạo sư kia cười khổ nói: "Theo lý thuyết sau khi nhóm Lôi Mông tấn thăng đến bộ cao cấp sẽ có thể thay đổi phòng ở. Nhưng bọn họ nguyện ý ở lại, nói là đã quen địa phương này nên chúng ta không có cách nào khác."
An Đức Liệt Á định tiếp tục nói cái gì đó, liếc thấy đám người Địch Áo đi ra liền bước nhanh đến lên tiếng chào hỏi bọn họ. Sau đó trực tiếp kéo Lôi Mông ra một bên bắt đầu cẩn thận đánh giá từ trên xuống dưới. Nhìn thấy tình huống như thế, mấy người Địch Áo thậm chí hoài nghi An Đức Liệt Á có thể dứt khoát cởi y phục Lôi Mông xuống nhìn xem có vết sẹo hay thương tích gì hay không?
Lôi Mông bị An Đức Liệt Á nhìn kỹ đến mức cả người không được tự nhiên, nhưng hắn không dám phản kháng, dành phải dùng vẻ mặt đau khổ nói: "Thập Thất tỷ, ngươi đang làm gì vậy?"
An Đức Liệt Á cực kỳ thuần thục giơ tay vỗ vào đầu Lôi Mông một cái: "Ngươi nói ta làm gì? Thời gian dài như vậy không gặp, ta dĩ nhiên phải nhìn xem ngươi có bị gì không."
Lôi Mông bất đắc dĩ tới cực điểm, nhẹ giọng than thở: "Thập Thất tỷ à, vì sao ngươi vẫn như cũ thế hả? Có lời gì tại sao không thể từ từ nói? Sớm muộn gì ta cũng sẽ bị ngươi đánh thành ngu ngốc."
Thế nhưng, rất là đáng tiếc, Lôi Mông kháng nghị bị An Đức Liệt Á trực tiếp bỏ qua. Mãi cho đến khi xác nhận thân thể Lôi Mông phi thường khỏe mạnh, không có thiếu hụt bộ phận nào. An Đức Liệt Á mới hài lòng gật đầu: "Không sai, vững chắc hơn trước kia nhiều, vóc dáng hình như cũng cao lớn hơn."
"Thập Thất tỷ, khi nào chúng ta đi?" Lôi Mông thật sự là chịu không nổi nữa rồi, vội vàng cắt đứt An Đức Liệt Á cảm thán.
"Ngươi gấp cái gì?" An Đức Liệt Á kỳ quái nhìn sang Lôi Mông: "Ta đây lần đầu tiên đi vào Tử Vong Chi Ca học viện, còn phải từ từ đi dạo vài vòng ngắm cảnh nữa."
Lôi Mông nghe mà toát mồ hôi hột, từ từ đi dạo? Chẳng lẽ là lão nhân gia tỷ tỷ tới đây du sơn ngoạn thủy sao? Nữ nhân quả nhiên là động vật không có cách nào hiểu nổi, chiến tranh đã bộc phát mà vẫn còn tâm tình nhàn nhã thế này.
Lúc này An Đức Liệt Á chợt phát hiện có chỗ không đúng, bởi vì Lôi Mông gặp nàng nhưng không có biểu lộ ra một chút kinh ngạc, hình như là đã sớm biết nàng sắp tới vậy. Hơn nữa, lúc nãy Lôi Mông nói cũng có vấn đề, thế nào lại trực tiếp hỏi khi nào rời đi? Hiển nhiên là hắn đã biết một số chuyện rồi.
An Đức Liệt Á hồ nghi ngó chừng Lôi Mông: "Ngươi biết ta sẽ tới ?"
"Ta chỉ biết là có người đến, nhưng không biết là Thập Thất tỷ." Lôi Mông đàng hoàng hồi đáp.
"Nói như vậy, ngươi đã nghe chuyện tình phía nam?"
"Đúng vậy." Lôi Mông gật đầu.
An Đức Liệt Á cau mày lại, tin tức kia không có đạo lý truyền ra nhanh chóng như thế. Huống chi, cho dù là đạo sư học viện từ con đường khác biết được chuyện này cũng không thể tuyên dương khắp nơi.
"Là ai nói cho ngươi?" An Đức Liệt Á hỏi tới.
Lúc này Lôi Mông mới tỉnh ngộ mình lỡ miệng, nhưng đã không còn kịp bổ túc nữa rồi, chỉ có thể cười khan vài tiếng: "Ta có thể không nói được không?"
An Đức Liệt Á ngẩn ra, sau đó chợt hiểu rõ ra vấn đề, người nói cho Lôi Mông biết tin tức kia hẳn là ở trong mấy người bằng hữu của hắn. Nếu không Lôi Mông sẽ không giấu diếm nàng.
"Không muốn nói thì coi như xong." An Đức Liệt Á không có ý định tiếp tục truy vấn, Lôi Mông có bằng hữu của mình hiển nhiên là nàng rất vui mừng, vì thế không muốn Lôi Mông bị khó xử.
"Ta còn có ít chuyện phải làm, các ngươi sửa sang lại hàng lý, nhìn xem có thứ gì cần mang đi. Chờ ta trở lại sẽ xuất phát." An Đức Liệt Á nói xong liền dẫn tùy tùng và đạo sư học viện rời đi.
Địch Áo nhìn sang những người khác, nói: "Đúng lúc quá rồi, thừa dịp thời gian này ta đi báo cho Thương Nam một tiếng, Ca Đốn, ngươi đi báo tin cho Phổ Lai Tư."
"Được." Ca Đốn gật đầu.
Đợi đến khi Địch Áo dẫn Thương Nam quay trở lại đã đến thời gian ăn cơm trưa, mọi người đốt lên một đống lửa bên ngoài thạch động nướng đồ ăn. Mặc dù mọi người cũng nói giỡn khuấy động không khí, nhưng rõ ràng là không có ai cao hứng cho nổi. Nhất là Thương Nam và Phổ Lai Tư, mắt thấy sắp tới lúc chia tay nhau không biết năm nào tháng nào mới có thể lại gặp lại mấy người Địch Áo. Trong lòng bọn họ tránh không được cảm giác buồn bã.
Lúc xế chiều, An Đức Liệt Á quay trở lại dẫn đám người rời khỏi Tử Vong Chi Ca học viện, bọn họ quay đầu lại nhìn thoáng qua cánh cửa bằng xương dã thú kia, trong lòng có cảm giác không nói nên lời. Cuộc sống một năm ở học viện cứ như vậy mà kết thúc.
Thương Nam và Phổ Lai Tư đứng ở dưới cửa học viện dõi mắt nhìn đoàn người Địch Áo từ từ đi xa, bọn họ chỉ có thể đưa tới đây là hết.
Mấy người Địch Áo mỉm cười phất phất tay tạm biệt hai người, sau đó xoay người đi về phía đế đô. Nhóm tùy tùng của An Đức Liệt Á đã sớm chuẩn bị tốt chiến mã nhưng không có xe ngựa. Không phải là không có cái điều kiện này, mà là vì tốc độ xe ngựa quá chậm, hiện tại thời gian là thứ quý báu nhất.
Đi về phía trước một đoạn đường, đám người Địch Áo thấy ít nhất cũng có trăm người đang chờ đợi bọn họ. Những người này đều mặt trang phục áo giáp màu đen, vẻ mặt kiên nghị, toàn thân lộ ra khí phách trang nghiêm, hiển nhiên đều là võ sĩ thân kinh bách chiến.
Cẩn thận đánh giá mấy lần, Địch Áo lại không có tìm được cường giả Võ Tôn, trong lòng không khỏi lấy làm kỳ quái, lấy thân phận đặc thù của Lôi Mông, lại là thời kỳ chiến tranh. Mặc dù đang ở trong Sư Tâm đế quốc, nhưng đội hình như vậy sợ rằng không thể nào bảo vệ Lôi Mông bình an?
Nếu chiến tranh đã bộc phát, vậy thì song phương sẽ có hành động ám sát các quan chức cao tầng lẫn nhau, trước kia lúc Ngõa Tây Lý chưa có rời khỏi Nguyệt Ảnh đế quốc từng đặc biệt chịu trách nhiệm về phương diện này. Bây giờ lại là nhiệm vụ của gã Địch Uy. Lôi Mông là người thừa kế duy nhất của Sư Tâm Vương Hoắc Phu Mạn, tự nhiên sẽ có tên trong danh sách ám sát của đối phương.
Theo lý lấy trí tuệ của Sư Tâm Vương Hoắc Phu Mạn không nên phạm vào sai lầm cấp thấp thế này. Nhưng Địch Áo dĩ nhiên không thể nói ra suy nghĩ này, chỉ âm thầm đề cao cảnh giác ở trong lòng, trên đường đi về đế đô hẳn là không an bình rồi.
Thực lực nhóm võ sĩ này khá yếu, nhưng độ trung thành là không thể nghi ngờ, bọn họ vẫn luôn vây quanh đám người Địch Áo giương mắt cảnh giác động tĩnh bốn phía. Địch Áo thấy tình hình như thế không khỏi thở dài một hơi, vốn hắn có dự định sau khi rời khỏi Tử Vong Chi Ca học viện sẽ tìm cách liên lạc với Mạc Lâm, nhưng bây giờ nhìn lại đoán chừng không có cơ hội làm chuyện đó.