Mấu chốt nhất chính là Địch Áo không phải tới xin cho bản thân, mà là mang hai nữ tử tới người nào người nấy xinh đẹp tuyệt trần thế kia. Vì thế người tuổi trẻ kia không nhịn suy nghĩ miên man trong lòng, chẳng lẽ học viên bây giờ đã đọa lạc tới mức này rồi?
"Có vấn đề gì sao?" Địch Áo thấy người trẻ tuổi chậm chạp không chịu hành động, không khỏi nhíu mày hỏi.
"À? Không có, dĩ nhiên là không." Người trẻ tuổi kia như ở trong mộng mới tỉnh, vội vàng cười nói: "Ta đây làm thủ tục cho các ngươi ngay lập tức."
Người trẻ tuổi đi lấy cái hộp nhỏ mà lần trước Địch Áo đã nhìn thấy, bên trong có mấy tấm thiết bài, hiển nhiên là vừa mới được thêm vào không lâu.
Người trẻ tuổi giao cho Địch Áo hai tấm thiết bài, sau đó chần chờ nói: "Có một chuyện ta không biết nên hỏi không nữa..."
"Cứ hỏi đi." Địch Áo cười nói: "Sau đó ta sẽ suy nghĩ có nên trả lời không."
Người trẻ tuổi biểu tình ngưng trọng, hiển nhiên không nghĩ tới Địch Áo lại nói như vậy, nhưng hắn vẫn hỏi: "Có thể nói cho ta biết lý do các ngươi xin phụ đạo không? Lần đầu tiên có lẽ là các ngươi muốn thử thời vận, còn lần này ta nghĩ nhất định không phải là như vậy."
Địch Áo suy nghĩ một lát rồi nói: "Chuyện phụ đạo dùng một câu hai câu không thể giải thích rõ ràng được. Ta chỉ có thể nói là tiếp nhận phụ đạo rất có lợi đối với học viên. Chẳng lẽ ngươi không nghĩ là Tư Thản Sâm viện trưởng thiết lập quy củ này nhất định có dụng ý riêng của hắn sao?"
Người trẻ tuổi trầm tư một hồi, vẻ mặt từ nghi ngờ chuyển thành vui vẻ, chậm rãi nói: "Đạo lý thì ai cũng hiểu, nhưng sự thật chứng minh chỉ có các ngươi đủ can đảm đi thực tế."
"Có lẽ là vận khí của chúng ta tương đối tốt."
"Vận khí?" Người trẻ tuổi cười cười: "Chưa chắc đơn thuần là do vận khí. Ngươi nghĩ sao?"
Địch Áo chỉ mỉm cười không nói gì nữa, sau khi cáo từ người trẻ tuổi kia liền dẫn Tác Phỉ Á và Tuyết Ny rời khỏi học bộ.
Trở lại khu vực thạch động báo cho những người khác một tiếng. Địch Áo và Tác Phỉ Á, Tuyết Ny chuẩn bị lên đường, nhưng vào lúc này Lao Lạp tự nhiên náo động đòi đi theo, bởi vì bình thường ngoại trừ Địch Áo ra, Lao Lạp và Tác Phỉ Á có quan hệ thân mật nhất. Cho nên thấy hai người đều rời đi, nhất thời nổi lên tính trẻ con.
Địch Áo khuyên can mãi rốt cuộc thuyết phục Lao Lạp lưu lại, nếu như mang cả Lao Lạp đi thì khu này chỉ còn lại mỗi Y Toa Bối Nhĩ là nữ tử, để Lao Lạp lại làm bạn Y Toa Bối Nhĩ vẫn tốt hơn.
Bởi vì thời gian đầy đủ nên mấy người Địch Áo không cần phải ngày đêm lên đường, dĩ nhiên chủ yếu là vì chiếu cố hai nữ tử Tác Phỉ Á và Y Toa Bối Nhĩ. Vài ngày sau, Địch Áo rốt cuộc thấy được ngọn núi nhỏ quen thuộc.
Đây là lần thứ ba Địch Áo tới nơi này, không tính lần đi với Y Toa Bối Nhĩ, chỗ này còn cách vị trí căn nhà gỗ một đoạn ngắn. Địch Áo mang theo Tác Phỉ Á và Tuyết Ny đi qua sườn núi, từ xa xa đã thấy cổ thôn xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
"Nơi đó chính là cổ thôn Y Toa Bối Nhĩ nói?" Tác Phỉ Á dõi mắt nhìn tới, chỉ là một thôn trang bình thường không có gì lạ mà thôi, nếu như nhất định phải nói có gì đó dị thường thì đó là là không khí toàn thôn an tĩnh đến quỷ dị.
Địch Áo gật đầu: "Chính là chỗ đó."
Sau đó hắn nhìn tới vị trí viện nhỏ bên hướng khác, không biết quan tài lão nhân kia được mai táng ở chỗ nào. Có Sư Tâm Vương Hoắc Phu Mạn đại đế ở đó, hẳn là lão nhân phải được an bài thỏa đáng rồi.
Đúng lúc này, một nhân ảnh từ cổ thôn bay vụt đến, chốc lát sau đã tới trước mặt mấy người Địch Áo, tốc độ nhanh đến mức không gì so sánh nổi kia khiến cho Địch Áo cũng phải âm thầm chắc lưỡi hít hà, đừng nói tới hai người Tác Phỉ Á và Tuyết Ny làm gì.
Đây là một vị lão nhân vóc dáng không tính là cao, đầu tóc hoa râm, chỉ riêng ánh mắt là có thể phán đoán vị lão nhân này có vẻ hiền lành. Nhưng cái đầu to và mũi ưng lại làm cho hắn tỏa ra mấy phần tà khí.
Lão nhân lạnh lùng nhìn mấy người Địch Áo: "Ai cho các ngươi tới đây?"
Địch Áo không nói chuyện, chỉ bình thản móc ra hai tấm thiết bài màu đen đưa tới, ánh mắt lão nhân liền trở nên nhu hòa: "Là tới xin phụ đạo? Ha hả, xem ra tiểu tử Cổ Lạp Gia Tư kia không có nói láo."
Tiểu tử kia? Địch Áo không khỏi xấu hổ trong lòng, không trách được lần trước là do Cổ Lạp Gia Tư chịu trách nhiệm tiếp đón từ xa, thì ra ở trong cổ thôn, bối phận của Cổ Lạp Gia Tư coi như là hàng thấp nhất. Nguồn: http://Trà Truyện
"Các ngươi có ba người, tại sao chỉ có hai tấm thiết bài?" Lão nhân nghi ngờ nhìn tới mấy người Địch Áo: "Các ngươi muốn đồng thời tiếp nhận phụ đạo là chuyện không thể. Tư Thản Sâm viện trưởng định ra quy củ không ai có thể thay đổi được."
"Ta không cần." Địch Áo nói, sau đó chợt thấy trên mặt lão nhân nổi lên sắc giận, vội vàng giải thích: "Lúc trước ta đã tiếp nhận phụ đạo rồi."
"Không thể nào, vì sao cho tới bây giờ ta chưa từng thấy ngươi." Lão nhân nói tới đây, giọng nói bỗng nhiên thay đổi, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào Địch Áo: "Ta nhớ ra rồi, lúc trước bệ hạ ở chỗ này, ngươi chính là một trong hai tên tiểu tử đúng không?"
"Vâng." Địch Áo gật đầu xác nhận.
Lão nhân không nói cái gì nữa, nhìn về phía Tác Phỉ Á và Tuyết Ny: "Hai người các ngươi đi theo ta."
Tác Phỉ Á do dự nhìn sang Địch Áo, Địch Áo cười nói: "Đi đi, không cần lo lắng cho ta, chỉ có thời gian một ngày mà thôi. Ta ở chỗ này chờ các ngươi." Ánh mắt của lão nhân lại rơi vào người Địch Áo: "Ngươi chuẩn bị chờ đợi ở chỗ này?"
"Nếu không còn có thể làm gì? Không có thiết bài thì ta không được phép tiến vào thôn mà?" Nếu có thể, dĩ nhiên là Địch Áo không muốn đứng ở chỗ này một ngày một đêm rồi.
"Thôn thì ngươi không thể vào, nhưng ngươi có thể đi qua bên kia tìm Cổ Lạp Gia Tư." lão nhân nói.
Địch Áo rõ ràng lão nhân chỉ nơi nào, kinh ngạc hỏi: "Cổ Lạp Gia Tư vẫn ở bên đó?" Lão nhân khẽ thở dài: "Tiểu tử này là quá tuyệt vọng, quá buồn bã. Mấy ngày qua vẫn không có rời khỏi nơi đó, ngươi đi qua đúng lúc có thể khuyên nhủ hắn."
Địch Áo nhớ lại bộ dạng Cổ Lạp Gia Tư lúc trước, không khỏi cười khổ nói: "Ta thử qua đó xem sao."
Địch Áo dõi mắt nhìn Tác Phỉ Á và Tuyết Ny đi theo lão nhân kia, sau đó cất bước đi sang hướng khác.
Trang viện nhỏ vẫn y như lúc trước vậy, lẳng lặng tọa lạc ở nơi đó, điểm khác duy nhất chính là bức tường lần trước bị lão nhân phá hủy vẫn chưa được tu bổ.
Đi tới gần cửa trang viện, Địch Áo suy nghĩ một lát rồi vươn tay nhẹ nhàng gõ lên cánh cửa.
"Ai?" Từ trong viện truyền ra thanh âm khàn khàn, nhưng Địch Áo vẫn có thể nhận ra đây là giọng của Cổ Lạp Gia Tư.
"Là ta, Địch Áo." Địch Áo vừa nói vừa đẩy cánh cửa ra.
Vốn là cổ quan tài nằm giữa sân đã còn không còn thấy nữa, Cổ Lạp Gia Tư ngồi ở trên ghế đá, khuôn mặt tiều tụy, nhìn bộ dáng hình như là mấy ngày mấy đêm không có ngủ. Nhìn thấy Địch Áo đi vào, ánh mắt hắn lộ vẻ kinh ngạc, nói: "Sao ngươi lại tới đây?"
"Ta dẫn hai người bằng hữu tới tiếp nhận phụ đạo, không có thiết bài nên ta không được vào cổ thôn, đành phải đến chỗ ngài chờ đợi."
"Không nghĩ tới lần trước nói chuyện mà ngươi vẫn còn giữ ở trong lòng." Ánh mắt Cổ Lạp Gia Tư nhu hòa hơn rất nhiều: "Ngồi đi, đúng lúc một mình ta ở đây quá nhàm chán."
Địch Áo không có khách khí, ngồi xuống đối diện Cổ Lạp Gia Tư. Sau khi cẩn thận quan sát đối phương mới phát hiện tròng mắt Cổ Lạp Gia Tư nổi đầy gân máu, vì thế hắn càng thêm xác định phán đoán của mình: "Đã bao lâu rồi ngài chưa nghỉ ngơi?"
"Vì sao? Rõ ràng như thế hả?" Cổ Lạp Gia Tư cười khổ nói: "Ngươi không giống với ta, đứng ở góc độ của ngươi thì không thể nào hiểu được tâm tình của ta. Ngươi vĩnh viễn không rõ ràng lão sư có ý nghĩa như thế nào đối với ta."
"Ngài nói không hoàn toàn đúng, ít nhất chúng ta cũng giống nhau một điểm." Địch Áo nhìn Cổ Lạp Gia Tư: "Ngài ấy ở trong lòng ta đồng dạng là một vị lão nhân đáng kính trọng."
Cổ Lạp Gia Tư chỉ cười cười, hắn đã nghe lời như thế này nhiều lần lắm rồi.
Địch Áo không để ý đến phản ứng của Cổ Lạp Gia Tư, tiếp tục nói: "Không phải là ngài đang nghĩ rằng ta đang an ủi ngài chứ? Ta cảm thấy không cần thiết phải giải thích nhiều làm gì. Đi đến giai đoạn cường giả như ngài hẳn là có thể khống chế tâm tình của mình rất tốt. Ta nói đến kính trọng và tôn trọng không phải là hai khái niệm giống nhau. Người đáng để tôn trọng có lẽ là rất nhiều, nhưng người đáng kính trọng chỉ đếm được trên đầu ngón tay mà thôi."
Cổ Lạp Gia Tư bắt đầu tò mò hỏi: "Như vậy vẫn còn có người nào đó đáng giá ngươi kính trọng?"
Địch Áo trầm mặc một hồi lâu mới thản nhiên nói: "Hiện tại chỉ còn có mỗi sư phụ của ta."
Cổ Lạp Gia Tư há miệng không nói, chỉ giương mắt nhìn Địch Áo kinh ngạc, dựa vào lịch duyệt của hắn tự nhiên có thể hiểu lời Địch Áo nói ẩn chứa ý gì. Ít nhất Địch Áo đã mất đi song thân, người trẻ tuổi này nhất định đã từng trải qua không ít chuyện bi thảm.
"Xin lỗi, có lẽ ta không nên hỏi như thế." Cổ Lạp Gia Tư không có ý thức được giờ phút này hắn đã vô tình đặt Địch Áo ở địa vị ngang hàng với mình.