Lôi Mông ở bên kia cũng đã chuẩn bị kết thúc chiến đấu, hắn sử dụng quang mang màu vàng bảo hộ giúp cho lực lượng cường đại khác thường, không hề cố kỵ đấu đá đâm đầu lung tung, làm như hắn đã hóa thân thành một khối đá hoa cương cực kỳ vững chắc, chỉ cần vừa tiếp xúc là mấy tên cướp bị đánh bay y như rơm rạ. So sánh trên tương quan lực lượng thì Địch Áo vẫn không thể bằng được, nhưng so sánh tốc độ thì Địch Áo hơn xa Lôi Mông. Hắn mỗi một cái phất tay nhấc chân mau lẹ và linh hoạt, thoạt nhìn song phương đều có sở trường riêng. Chỉ có điều, nếu tính đến phẩm cấp võ sĩ thì phải phán đoán khác đi một chút.
Gã kỵ sĩ cản đường cuối cùng theo đó xụi lơ trên mặt đất, lúc này nhóm cướp lớn nghe tiếng chạy tới đã đến rất gần rồi. Ca Đốn dùng thanh âm khàn khàn vô lực quát: "Mau, chạy tới Liệt Phong hạp cốc."
Lôi Mông hít sâu một hơi nhảy lên chiến mã, hắn và Ca Đốn liếc nhau hội ý là có thể nhìn thấy trong mắt đối phương cảm giác may mắn. Nếu như không phải lựa chọn phương hướng này, cho dù bọn họ có thể rời đi cũng không có cách nào thoát khỏi truy binh.
Rốt cuộc trước khi đại đội giặc cướp khép lại, mấy người Địch Áo đã thành công xông ra ngoài, đám cướp dĩ nhiên không có ý định buông tha, tất cả bọn chúng cắm đầu thúc ngựa đuổi theo phía sau.
Tiếng vó ngựa tiếng vang dội quanh quẩn trên bầu trời Khắc Lý Tư bình nguyên, một phe liều mạng chạy trốn, một phe bán mạng đuổi theo. Thế nhưng bởi vì xe ngựa chậm chạp, khoảng cách song phương đang chậm rãi rút lại gần nhau.
Qua hơn nửa canh giờ phía trước xuất hiện một khe núi. Hai bên là vách núi cao ngất, chính giữa là một con đường nhỏ hẹp quanh co vừa vặn cho một chiếc xe ngựa chạy qua mà thôi. Địch Áo lập tức hiểu ý Ca Đốn và Lôi Mông, hắn hô lên: "Các ngươi đi trước, ta lưu lại ngăn trở bọn chúng." Ca Đốn đã không còn lực chiến đấu, Lôi Mông hao tổn cũng lớn, chỉ còn mỗi hắn vẫn duy trì được thể lực hoàn hảo.
Ca Đốn và Lôi Mông sửng sốt hồi lâu, sau đó Lôi Mông kêu lên: "Ngươi đi, ta lưu."
Địch Áo còn định nói chuyện, Ca Đốn đã quát lên: "Đừng nói nhiều, để cho Lôi Mông cản hậu, hắn có thể làm được."
Địch Áo biết Ca Đốn kiên trì để cho Lôi Mông cản hậu nhất định là có đạo lý gì đó, vì thế cũng không kiên trì thêm, hắn lập tức phất roi thúc ngựa xông vào khe núi.
Qua chừng mười mấy phút, phía sau truyền đến từng đợt thanh âm đinh tai nhức óc. Địch Áo quay đầu nhìn lại chỉ thấy từng đống nham thạch lớn nhỏ từ trên vách núi lăn xuống, lại có một bóng người phát ra tia sáng màu vàng đang chạy dọc theo vách núi đánh đấm loạn xạ. Mỗi một bước đi tới phía sau sẽ xuất hiện một mảnh mưa đá sụp đổ tràng diện kinh người, nhưng lại làm cho người ta có một loại cảm giác cổ quái. Thoạt nhìn Lôi Mông giống như một con gà mẹ vừa chạy vừa đẻ trứng, chỉ có điều số lượng trứng hơi nhiều một chút.
Thổ hệ nguyên lực còn có công dụng này, Địch Áo bừng tỉnh đại ngộ, không trách được Ca Đốn chiến đấu lộ vẻ khẩn trương, thậm chí một mực liều mạng. Đợi đến lúc nhìn thấy khe núi, tuy vẫn chưa có thoát khỏi truy binh nhưng đã lộ ra thần sắc may mắn.
Trong chốc lát, Liệt Phong hạp cốc đã bị đá vụn lấp kín nước chảy không lọt. Địch Áo và Ca Đốn không hẹn mà cùng ghìm cương ngựa thả chậm tốc độ, đến khi bọn hắn thấy cửa ra khe núi thì Lôi Mông từ phía sau chạy tới, sắc mặt hắn cực kỳ khó coi, thân hình lảo đảo muốn ngã.
Địch Áo thấy Ca Đốn và Lôi Mông chật vật không chịu nổi lại còn cố gắng chống đỡ, bộ dáng yếu ớt đến mức chuẩn bị từ trên lưng ngựa té xuống rồi. Hắn liền ngừng xe ngựa lại, mấy người thương lượng vài câu rồi quyết định tìm một chỗ nghỉ ngơi.
Đúng lúc phía trước có một cái ao nhỏ gần núi, mấy người vội vàng chạy tới, mặt đất gần ao coi như bằng phẳng, chỉ cần quét gọn đá vụn cành khô, sửa sang lại một lát là có thể dùng để nghỉ ngơi. Hai người Ca Đốn và Lôi Mông thở phào nhẹ nhỏm dựa vào vách đá nghỉ ngơi, lúc nãy chiến đấu tiêu hao nguyên lực còn không nói, chỉ tính riêng ngồi trên lưng ngựa điên cuồng phóng đi trong thời gian dài như vậy đã rất là mệt mỏi, nếu đổi thành người bình thường chắc chắn chịu không được.
Địch Áo nhảy xuống xe ngựa mở cửa khoang, tình hình bên trong rất xốc xếch, An Kỳ Nhi đang ôm thật chặc Ngã Lệ, cả hai cơ hồ bị đồ vật chôn sâu phía dưới khoang. An Kỳ Nhi nghe thấy động tĩnh từ từ ngẩng đầu lên, mắt nó đầy nước mắt, đôi môi nhếch lên cong cong, nó đã dùng rất nhiều khí lực để chịu đựng, hiện tại đôi môi nó đã trắng bệch ra.
Địch Áo mỉm cười, Ngã Lệ chính là gánh nặng cho bọn hắn, đây là chuyện không thể phủ nhận. Nhưng gánh nặng cũng phân ra tốt xấu, xe ngựa liều mạng chạy trên bình nguyên, Ngã Lệ và An Kỳ Nhi ở trong xe không biết đã bị va đập bao nhiêu lần, phía ngoài la thảm kêu thét ngút trời thế mà An Kỳ Nhi dĩ nhiên không khóc, đúng là không dễ dàng cho nó.
Nếu như An Kỳ Nhi thật sự khóc váng lên nhất định sẽ mang đến cho bọn hắn nguy hiểm cực lớn, sẽ làm cho đám người Địch Áo dính vào phiền toái to hơn. Những tên cướp kia không phải người ngu, nếu biết trong xe có người, phát hiện ra nhược điểm của đám người Địch Áo thì làm sao lại ngu ngốc chạy ra ngăn cản Lôi Mông? Nếu như bọn chúng bỏ mặc Lôi Mông và Ca Đốn, tập trung công kích xe ngựa thì hậu quả không dám tưởng tượng, chỉ cần tiết tấu chiến đấu bị chậm lại mấy phút, có lẽ tất cả bọn họ sẽ rơi vào vòng vây tầng tầng lớp lớp.
"Không khóc, tiểu An Kỳ Nhi của chúng ta là kiên cường nhất." Địch Áo cười nói.
Thật ra An Kỳ Nhi còn chưa hiểu "kiên cường" là thứ gì, chỉ biết là Địch Áo đang khích lệ nó, cặp mắt khả ái chớp chớp mấy cái, rồi lại nhìn về phía Lôi Mông và Ca Đốn gần vách núi.
"Đúng vậy, tiểu An Kỳ Nhi rất là kiên cường." Lôi Mông cũng cười ha hả.
An Kỳ Nhi nhìn về phía Ngã Lệ, nàng đang dùng tay vỗ về An Kỳ Nhi, cố sức nặn ra nụ cười: "Ừ, An Kỳ Nhi mới là ngoan nhất." Trên thực tế Ngã Lệ đang rất sợ hãi, nàng bình thường sinh sống an ổn hòa bình trong một trấn nhỏ, tâm tính cũng không tốt hơn An Kỳ Nhi bao nhiêu, nhưng vì con gái của mình, nàng phải kiên cường lên.
"Hì hì." An Kỳ Nhi rốt cuộc mỉm cười, sóng mắt lưu chuyển phát ra ánh sáng kiêu ngạo tràn đầy khuôn mặt nhỏ nhắn, nét ngây thơ chất phác rực rỡ không hề thiếu.
"Con bé này đúng là mỹ nhân phá nước phá nhà, khi nó trưởng thành khẳng định xinh đẹp hơn Ngã Lệ." Lôi Mông dùng cùi chỏ thúc vào hông Ca Đốn, thấp giọng nói.
"Ngươi có thể đợi." Ca Đốn thản nhiên nói: "Nhiều nhất là mười năm, nó sẽ trưởng thành."
"Con bà nó chứ." Lôi Mông giận dữ tàn bạo nói: "Ngươi không biết nói tiếng người hả?"
Lúc này Ngã Lệ đã ôm An Kỳ Nhi từ trong xe chui ra, giao cô bé An Kỳ Nhi cho Địch Áo. Sau đó yên lặng đi qua một bên bắt đầu nổi lửa, đồ dùng nấu nướng trên xe ngựa cũng được lấy xuống, đây là việc làm duy nhất nàng có thể hỗ trợ. Nấu một bữa ăn ngon, nóng hổi giúp cho mọi người sớm hồi phục thể lực.
So sánh với hai người Ca Đốn, tình hình Địch Áo tốt hơn rất nhiều, hắn dắt con ngựa dự bị đi ra, nói với hai người: "Ta ra ngoài dạo quanh một chút, các ngươi cẩn thận."
Lôi Mông gật đầu đáp ứng, chờ Địch Áo cưỡi ngựa đi xa hắn mới nói với Ca Đốn ở bên cạnh: "Tên này không tệ nha!"
Ca Đốn không nói gì, ở trong tình huống đó lại dám chủ động lên tiếng cản hậu đã đủ để chứng minh Địch Áo can đảm rồi. Hơn nữa lấy nhãn lực của hắn hoàn toàn có thể nhìn ra được Địch Áo nói thật hay giả.
"Ta còn tưởng rằng chúng ta xong đời rồi chứ." Lôi Mông lẩm bẩm, hắn vốn thích nói chuyện, thích biểu đạt. Đừng nói là chỉ một lần tìm được đường sống trong chỗ chết, coi như là trời sập, núi đổ, nước sông cạn kiệt, sét đánh mùa đông, tuyết rơi mùa hạ cũng không thể nào làm cho hắn câm miệng.
"Ca Đốn, ngươi không cảm thấy kỳ quái hả? Đám cướp Phật Lang Duy cũng có vài cường giả, tại sao không có tên nào xuất hiện?"
"Ngươi rất hi vọng bọn chúng xuất hiện, sau đó giết chết chúng ta?" Ca Đốn trợn mắt nhìn Lôi Mông.
"Dĩ nhiên không phải thế, nhưng điểm này có hơi khác thường." Lôi Mông cau mày nói: "Chúng ta cẩn thận phân tích phân tích."
"Cút." Ca Đốn quyết định rất dứt khoát, quát to lên ngăn cản con ruồi sắp vo ve.
"Không được như vậy, Ca Đốn." Lôi Mông tận tình khuyên bảo: "Ngươi phải học động não, gặp phải chuyện gì ngươi luôn dựa vào dũng khí đi xử lý mà không thèm nghĩ tới tiền căn hậu quả. Sớm muộn ngươi cũng sẽ biến thành một tên ngu ngốc cho coi. Biết chó và sói khác nhau chỗ nào không? Bởi vì sói phải tự mình đi săn, chó thì không cần, cho nên lực công kích của nó thoái hóa. Đầu óc con người cũng như vậy, thủy chung không dùng sẽ bị thoái hóa. Nếu như ngươi muốn trở thành người cơ trí giống ta, ngươi phải…"
"Ngươi đang mắng ai đó hả?" Ca Đốn nheo mắt lại gầm gừ, trong mắt chớp động quang mang nguy hiểm.
"Ta không có mắng ngươi." Lôi Mông sửng sốt, sau đó lại cười nói: "Ta đang đánh giá một cách khách quan, mụ nội nó, không phải ngươi cho rằng là mình đó chứ?" Nguồn: http://Trà Truyện
"Lôi Mông, chúng ta cần phải dưỡng thương." Ca Đốn lạnh lùng nói, hắn biết bây giờ tuyệt đối không có biện pháp đối phó Lôi Mông.
"Ngươi đã trải qua chuyện này rất nhiều lần rồi." Lôi Mông không hề e sợ, tiếp tục lấn tới: "Có biết tại sao ngươi luôn luôn tái diễn những lời này không? Bởi vì ngươi luôn luôn bị thương, bởi vì ngươi hữu dũng vô mưu, còn ta tại sao xưa nay không có chuyện gì?"