Thần Điển

Chương 385: Lãnh tụ tinh thần

Địch Áo chú ý tới tốc độ Hỏa Long Tích Dịch di chuyển cũng không nhanh, có lẽ là đối phó Dã Trư không đáng để chúng nó hao phí thể lực tiến hành chạy nước rút. Chuyện này xem ra hơi khó rồi, trước khi xác định rõ ràng tốc độ của Hỏa Long Tích Dịch, Địch Áo không thể tùy tiện xuất thủ. Lần trước bị Đường Lang to lớn giáo huấn một lần, Địch Áo không bao giờ muốn gặp phải tình cảnh như vậy.

Vừa đi theo phía sau nhóm Hỏa Long Tích Dịch, Địch Áo vừa suy tư làm sao có thể tìm được vị trí chúng nó đẻ trứng, địa thế trên núi không chỉ bất lợi ẩn núp đối với Địch Áo, những con Tích Dịch cũng bị bại lộ hành tung rõ ràng. Nhưng trong lúc quan sát, Địch Áo không phát hiện Hỏa Long Tích Dịch để trứng ở chỗ nào, có lẽ là ở trong cái hố nào đó bên kia sườn núi, thậm chí là trong hang động, nếu là cái trước thì còn dễ làm, chứ cái sau thì quá nguy hiểm rồi.

Đi theo nhóm Hỏa Long Tích Dịch trở lại sào huyệt, Địch Áo lại núp vào trong rừng rậm, trước khi không nắm giữ đủ tin tức, hắn không bao giờ động thủ. Bởi vì làm vậy nguy hiểm, nếu cần thiết hắn sẽ tiếp tục chờ đợi, cho dù là chờ thêm mấy ngày cũng không thành vấn đề.

Thế nhưng, ở một chỗ cách đó khá xa đang có hai người lặng lẽ quan sát mọi hành vi của Địch Áo.

"Tên tiểu tử kia lén lút định làm gì? Đã rất lâu rồi." Người trung niên mặc trường bào bên trái cau mày nói, Địch Áo có đủ kiên nhẫn nhưng hắn lại không nhịn được.

"Ngươi đã dùng tới chữ lén lút, còn đoán không ra lý do sao?" Người trung niên bên phải mặt mũi xám xịt, một thân ốm o bệnh hoạn cười nói: "Hắn không thể nào phát sinh xung đột chính diện với đám Hỏa Long Tích Dịch, vậy thì chỉ có đường ăn trộm."

"Trộm?" Người trung niên mặc trường bào nhíu mày nói: "Căn cứ tình báo chúng ta nhận được, tên tiểu tử kia có tốc độ rất nhanh, là một mầm mống vô cùng tốt. Trong tương lai sẽ trở thành trợ thủ hữu dụng cho thiếu gia, nhưng ta không hiểu tại sao hắn luôn thích mưu lợi như vậy? Đây không phải là phẩm chất đáng khen, có rất nhiều chuyện nếu mưu lợi sẽ không còn ý nghĩa vốn có. Nếu dưỡng thành thói quen thì không thể nào thành cường giả được."

"Mưu lợi? Ngươi nói lần trước hả?" Người trung niên vẻ ngoài bệnh hoạn nhẹ giọng nói.

"Đúng vậy."

"Ngươi quá hà khắc rồi, trong mắt của ta không có ai làm tốt hơn hắn." Người trung niên bệnh hoạn cười cười nói: "Khi đối phó với các bộ lạc võ sĩ, hắn không biết rõ bí mật của Thủ hộ giả nên mới âm thầm tiềm phục chờ đợi thời cơ. Khi thấy Băng Sơn Hùng vương rời khỏi Thủ hộ giả gia nhập chiến đấu, hắn vẫn duy trì kiên nhẫn, mãi cho đến lúc thiếu gia vọt vào doanh trại hấp dẫn lực chú ý của các võ sĩ bộ lạc, hắn mới quả quyết phát động dùng tốc độ nhanh nhất giết chết Thủ hộ giả kết thúc chiến đấu. Ngẫm lại đi, đó là một kích hoàn mỹ cỡ nào chứ? Đổi thành ta và ngươi lúc tuổi còn trẻ có thể làm tốt hơn hắn không?"

Người trung niên này nói rất có tình cảm, nhưng phân tích của hắn rõ ràng là tồn tại ý nghĩa khác biệt. Nếu như không nhìn thấy đám người Tác Phỉ Á lâm vào tình thế nguy hiểm, Địch Áo không thể nào liều tính phát động công kích.

"Ngươi rất thưởng thức hắn?" Người trung niên mặc trường bào nói.

"Ngươi đã suy nghĩ lầm lạc." Người trung niên kia chậm rãi nói: "Ngươi bây giờ thất vọng đối với hắn, nhưng đó là vì hắn chưa hành động đúng với nguyện vọng của ngươi mà thôi."

"Hừ "Người trung niên mặc trường bào hừ lạnh một tiếng: "Những người thích làm việc mưu lợi làm sao phát triển cao xa được?"

"Đừng có mạnh miệng." Người trung niên dáng vẻ bệnh hoạn mỉm cười sáng lạn: "Hắn có thể làm gì đây? Nếu để ngươi đối phó Quân Đồ Minh đại đế, ngươi có dám đi thẳng tới trước mặt hắn, chỉ vào mũi hắn nói "lăn ra đây cho ta, lão tử tới quyết đấu với ngươi không?" ."

"Nhìn ta có giống thằng điên không?" Người trung niên mặc trường bào ngạc nhiên nói: "Quân Đồ Minh đại đế tùy tiện vươn một đầu ngón tay ra là đè chết ta rồi."

"Hắn cũng không điên." Người trung niên kia nói: "Cho nên hắn không chủ động khiêu khích những con Hỏa Long Tích Dịch kia, mà phải tìm biện pháp khác."

Người trung niên mặc trường bào trầm mặc chốc lát, rồi lại nói: "Cho dù nói thế nào, chuyện quan trọng trước mắt là phải báo cho Tử Thản Sâm viện trưởng, bố trí cho bọn hắn một nhiệm vụ không có biện pháp mưu lợi. Ha hả, ta nhất định phải biết cực hạn của những tiểu tử kia rốt cuộc tới mức nào."

"Tùy ngươi vậy." Người trung niên kia cười cười nói.

"Đúng rồi, ngươi thường đi theo bên cạnh bệ hạ, hẳn là biết ý nghĩ của bệ hạ." Người trung niên mặc trường bào nói: "Tại sao lại đưa thiếu gia đến nơi đây?"

"Chuyện này… nói ra thì rất dài." Người trung niên dáng vẻ bệnh hoạn trầm ngâm một lúc lâu, chậm rãi nói: "Ngươi biết Tử Vong Chi Ca học viện đã đã thành lập bao nhiêu năm không?"

"Tử Vong Chi Ca học viện đời trước, cái học viện nhỏ trước đó có tính không?" "Không tính, từ khi bệ hạ tự mình đặt tên đó."

"Hẳn là bốn mươi bảy năm."

"Trí nhớ của ngươi cũng không kém." Người trung niên kia cười nói: "Ngươi biết trong khoảng thời gian bốn mươi bảy năm này, tổng cộng có bao nhiêu học viên tốt nghiệp viên mãn không?"

"Ta chưa tính đến chuyện này." Người trung niên mặc trường bào nghĩ một lát rồi nói: "Khoảng tám trăm?"

Hàng năm Tử Vong Chi Ca học viện cho học viên tốt nghiệp vẫn không tới hai mươi người, thực tế là rất ít, nhưng hắn cố ý nói cao lên một chút.

Đế quốc luôn cố ý che giấu tỉ lệ Tử Vong Chi Ca học viện đào thải học viên là vì sợ dẫn đến hậu quả khó đoán trước. Bởi vì đó là mấy con số rất kinh người.

Chỉ cần là học viên của Tử Vong Chi Ca học viện sẽ phải không ngừng đón nhận nhiệm vụ đến gần năng lực cực hạn. Mỗi một lần đều tiến vào thời khắc sinh tử, chỉ có một con đường duy nhất để đề cao khả năng sinh tồn, đó là đột phá bình cảnh Cực Hạn võ sĩ trở thành Võ Tôn.

Nói cách khác, từng học viên tốt nghiệp đều là cường giả Võ Tôn.

Nơi đám người Địch Áo sinh hoạt chỉ là khu vực cấp thấp, cho nên nhìn qua đều là người trẻ tuổi, ở khu vực cao cấp thậm chí có thể nhìn thấy học viên từ ba mươi tuổi trở lên. Không thể khinh thị bọn họ bởi vì không được tốt nghiệp, những người có thể sống ở trong Tử Vong Chi Ca học viện gần mười năm, thậm chí lâu hơn nữa đều là quái vật chân chính, chỉ kém một đường mỏng manh là đột phá thôi.

"Ngươi nói nhiều quá." Người trung niên chậm rãi nói: "Thế nhưng, bọn họ lại phân ra trải khắp đế quốc. Mặc dù nội bộ tồn tại đủ loại mâu thuẫn nhưng nếu gặp phải chuyện trọng yếu vẫn có thể hợp tác với nhau tự hình thành một thể hệ. Bốn mươi bảy năm, thế lực bọn họ có được hiện tại ngay cả bệ hạ cũng không dám khinh thị."

"Ta biết." Người trung niên mặc trường bào gật đầu: "Những tên kia đều rất kiêu ngạo, nhất là cái tên Tạ Nhĩ Cái, ha ha, ngươi còn nhớ rõ cái tên chết sớm đó không?"

"Dĩ nhiên là nhớ." Người trung niên dáng vẻ bệnh hoạn lộ ra vẻ mặt cổ quái: "Hắn thiếu chút nữa trở thành Phó nguyên soái, lúc ấy ta gặp hắn cũng phải cung kính thi lễ mà."

"Nói đến chuyện đó đúng là làm cho người ta tiếc hận." Người trung niên mặc trường bào không có chú ý tới sắc mặt đồng bạn, phối hợp nói tiếp: "Đường đường là cường giả Thánh cấp không chết ở trên chiến trường, nhưng lại mơ mơ hồ hồ chết ở trong một trận quyết đấu, quá đáng buồn. Nếu như hắn giảm bớt cái tính kiêu ngạo sẽ không chọc giận Thần Vực, tự nhiên không bị chết sớm như vậy."

"Ngươi biết nhược điểm lớn nhất của ngươi là gì không?" Người trung niên bề ngoài bệnh hoạn mỉm cười nói.

"Là gì?"

"Ngu."

"Ngươi … cái tên này?" Người trung niên mặc trường bào lộ vẻ vừa tức vừa buồn cười.

"Ngươi thật sự cho rằng lấy năng lực của bệ hạ không có biện pháp ngăn cản trận quyết đấu đó sao?"

"Cái gì?" Người kia ngẩn người, giật mình hỏi: "Ngươi nói là..."

"Chúng ta không thể không thừa nhận, phe phái do học viên Tử Vong Chi Ca hợp lại tạo thành hình thức ban đầu rồi. Trong tương lai cỗ thế lực này sẽ càng ngày càng khổng lồ." Người trung niên dáng vẻ bệnh hoạn nhẹ giọng nói: "Tạ Nhĩ Cái dùng thời gian bốn năm để tốt nghiệp Tử Vong Chi Ca học viện, lại dùng mười bốn năm trở thành cường giả Thánh cấp. Hắn sáng lập ra thành tích huy hoàng mà Tử Vong Chi Ca học viện trước nay chưa từng có."

"Ngươi nói tiếp đi..."

"Phe phái do học viên của Tử Vong Chi Ca học viện tạo thành sớm muộn gì cũng ra đời một vị lãnh tụ tinh thần, đây là chuyện không thể tránh khỏi."

Người trung niên bề ngoài bệnh hoạn mỉm cười nói: "Nhưng vị lãnh tụ tinh thần này tuyệt đối không phải là Tạ Nhĩ Cái, mặc kệ hắn có thiên phú tốt đến mức nào cũng không thể là hắn. Đáng tiếc hắn cứ cố gắng theo phương hướng này, cũng muốn hoàn thành mục tiêu, ha hả, bởi vì như thế cái chết của hắn là chuyện tất nhiên." Người trung niên mặc trường bào ngồi im hồi lâu không nói, sau đó sắc mặt từ từ khôi phục bình thường, hỏi dò xét: "Thiếu gia?" Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

Người trung niên kia nhẹ nhàng gật đầu.

Hai người không nói thêm lời nào nữa, tự mình đều chìm vào trong tâm sự riêng. Thế nhưng mấy giờ sau vẫn thấy Địch Áo không có động tác, người trung niên mặc trường bào không nhịn được nữa: "Nhiệm vụ này đã không có biện pháp thử dò xét cực hạn của bọn hắn, kết thúc luôn cho rồi. Chúng ta giúp hắn một tay nhé?"