"Thật ra chuyện này không liên quan đến ngài." Địch Áo bỗng nhiên mở miệng cắt ngang lời Tát Mỗ Nhĩ: "Ta tin tưởng ngài cũng không muốn phát sinh chuyện như vậy, nhưng lãnh địa của ngài lớn như vậy khó tránh khỏi tốt xấu lẫn lộn. Bởi vì rừng lớn thì loài chim nào cũng có, Lặc Tư Bá tước làm ra chuyện như vậy cũng không có gì kỳ quái, trên đời này có người nào không muốn mảnh vỡ tinh thần cực phẩm chứ?"
Tát Mỗ Nhĩ vốn tìm cách trước tiên ôm hết trách nhiệm vào người mình, như vậy sau này Tái Nhân cũng không có biện pháp truy cứu, về phần xử lý Lặc Tư thế nào. Loại chuyện này có thể lớn có thể nhỏ, chỉ phải dựa vào ý kiến Địch Áo mà thôi. Tát Mỗ Nhĩ nghe Địch Áo nói mấy câu đó đầu tiên là ngẩn ra, sau đó trong lòng thư thái hơn rất nhiều. Nhờ có Địch Áo nói như thế, cho dù chuyện này kết thúc ra sao cũng không có trách nhiệm đè lên vai hắn. Sau đó cẩn thận suy nghĩ lời Địch Áo mới nói, Tát Mỗ Nhĩ lại cảm thấy có điểm không đúng, nói như vậy không phải là cố gắng chụp cái mũ oan ức lên đầu Lặc Tư hay sao?
"Ta không thể nào làm chuyện như vậy?" Lặc Tư giận dữ mặt mày xanh mét, nếu như không có Tát Mỗ Nhĩ ở chỗ này, hắn đã sớm chửi ầm lên rồi.
"Những gã võ sĩ chúng ta giết chết kia, chẳng lẽ chúng không phải là thủ hạ của ngươi?" Địch Áo kinh ngạc hỏi.
"Là thủ hạ của ta, vậy thì thế nào? Ta không biết bọn hắn đi làm chuyện gì." Lặc Tư cố nén giận hồi đáp.
"Ta không hỏi ngươi có biết hay không." Địch Áo cắt ngang lời Lặc Tư không chút khách khí: "Cái tên nằm trên lưng ngựa là con của ngươi đúng không?"
Lặc Tư muốn bộc phát nhưng lại không dám, hắn có thể không đặt đám người Địch Áo vào trong mắt, nhưng Tát Mỗ Nhĩ là nhân vật tuyệt đối không thể trêu chọc. Hắn đành phải hít sâu một hơi rồi gật đầu, đây là chuyện thực hắn không có cách nào phủ nhận.
"Ngươi nhìn đi, sự thật đã quá rõ ràng rồi, con của ngươi mang theo nhóm võ sĩ thủ hạ của ngươi đến tập kích chúng ta, ngươi còn hỏi ta chuyện này không liên quan gì tới ngươi?" Địch Áo mỉm cười nhìn về phía Lặc Tư đang giận đến mức run rẩy toàn thân: "Ngàn vạn lần đừng có nói với ta, dù cho con của ngươi đi đâu cũng mang theo bốn Cực Hạn võ sĩ, Cực Hạn võ sĩ trong nhóm thủ hạ của ngươi có nhiều lắm sao?"
Lặc Tư rất muốn nói ở trong đó có hai tên Cực Hạn võ sĩ là người của Ma Phi, nhưng hiện tại đang đứng trước mặt Tát Mỗ Nhĩ, hắn không dám nói như vậy. Chỉ có điều nếu không giải thích chẳng khác gì đã chứng thực tội danh, trong lúc nhất thời Lặc Tư buồn bực tới cực điểm, chỉ cảm thấy khí huyết trong người đang sôi trào từng đợt.
Tát Mỗ Nhĩ khẽ cau mày nhìn tới Địch Áo, hắn tin tưởng Á Lực Đặc sẽ làm ra chuyện như vậy, nhưng Lặc Tư thì không ngu xuẩn như vậy. Nếu như Lặc Tư thật sự muốn làm, lấy thực lực mấy người Địch Áo làm sao có thể còn đứng êm đẹp ở chỗ này nói chuyện. Tát Mỗ Nhĩ đã sớm nghe thấy chuyện Lặc Tư và Ma Phi kết minh, chỉ là chưa thời gian rảnh tay xử lý mà thôi, nếu hai người này liên thủ còn không bắt được đám người Địch Áo thì đúng là buồn cười.
Nhưng Địch Áo cương quyết nói như vậy thì không có ai đủ khả năng phản bác, huống chi Tát Mỗ Nhĩ cũng không muốn phản bác. Nhìn bộ dạng Địch Áo có vẻ không chán ghét hắn lắm, đây là một cơ hội tốt để gia tăng quan hệ song phương, sau khi gia nhập vào phe Địch Áo, địa vị của hắn sẽ vững vàng như núi Thái Sơn, không ai có thể dao động được. Ít nhất sẽ không thua kém hiện tại, so sánh hai chuyện với nhau thù Lặc Tư đã không còn trọng yếu.
Bây giờ Tát Mỗ Nhĩ đang suy nghĩ chính là vì sao Địch Áo một lòng muốn dồn Lặc Tư vào chỗ chết, bản thân hắn có nên hỗ trợ một tay hay không?
Mấy người Tác Phỉ Á bốn mắt nhìn nhau, tại sao trước kia bọn họ không biết Địch Áo còn có bản lãnh này nhỉ, chỉ nói vài ba câu đã chụp được cái mũ oan ức thật to lên trên đầu Lặc Tư. Mạc Lâm lại đứng ở một bên vuốt râu mỉm cười, hắn bây giờ càng ngày càng thưởng thức Địch Áo rồi. Nếu chỉ có thực lực cường đại, đầu óc không nhanh nhạy cũng rất khó mài giũa thành châu báu, Địch Áo biểu hiện rất phù hợp tâm ý của hắn.
"Đại nhân, ngài… ngài quen biết bọn họ?" Lặc Tư lắp bắp hỏi Tát Mỗ Nhĩ, vừa nói vừa lui về sau mấy bước, mặc dù trong lòng đã có suy đoán mơ hồ nhưng hắn vẫn muốn nghe rõ ràng chứng thực từ miệng Tát Mỗ Nhĩ, nếu không hắn không cam lòng bại trận.
"Chuyện này không có quan hệ gì tới quen biết hay không. Thân là công quốc Hầu tước, ta phải muốn duy trì công lý căn bản." Tát Mỗ Nhĩ nghiêm mặt, nói dõng dạc một thân chính khí.
Lặc Tư nhất thời mặt xám như tro tàn, Tát Mỗ Nhĩ nói như vậy chẳng khác gì thừa nhận hắn đứng bên phía Địch Áo. Chỉ có điều Lặc Tư không thể nào nghĩ thông chính là một Bá tước như hắn, chẳng lẽ ở trong mắt Tát Mỗ Nhĩ còn không trọng yếu bằng những người tuổi trẻ này?
"Lặc Tư Bá tước, ta hoài nghi ngươi không có năng lực quản lý lãnh địa, sắp tới ta sẽ triển khai hội nghị liên tịch khẩn cấp thảo luận vấn đề của ngươi." Tát Mỗ Nhĩ Hầu tước lạnh lùng nói: "Người đâu, dẫn Lặc Tư Bá tước đi." Nguồn: http://Trà Truyện
Sắc mặt Lặc Tư Bá tước đã trở nên xanh mét, ngơ ngác nhìn sang Tát Mỗ Nhĩ Hầu tước. Trên thực tế hắn cam nguyện bất chấp nguy hiểm liên kết với Võ Tôn Ma Phi vốn là mơ ước vị trí của Tát Mỗ Nhĩ Hầu tước. Lúc ấy Tát Mỗ Nhĩ Hầu tước và Sơn Đế Hầu tước đánh nhau vô cùng kịch liệt, nhưng Tát Mỗ Nhĩ Hầu tước vẫn luôn bị vây ở trong hoàn cảnh xấu, nếu có thêm lực lượng Võ Tôn Ma Phi trợ giúp, hắn sẽ có cơ hội thay đổi cuộc đời.
Mặc dù đã sớm vạch ra kế hoạch tốt và chuẩn bị sẵn sàng trở mặt với Tát Mỗ Nhĩ Hầu tước, nhưng tuyệt đối không phải là bây giờ, thế lực hắn bây giờ vẫn còn chưa đủ để đối kháng chính diện Tát Mỗ Nhĩ.
Hai tên võ sĩ từ phía sau Tát Mỗ Nhĩ Hầu tước bước ra, nói với Lặc Tư Bá tước không hề cố kỵ: "Lặc Tư Bá tước, mời đi theo chúng ta."
Các võ sĩ thuộc hạ Lặc Tư Bá tước lĩnh đều yên lặng như tờ, nếu như là đám người Địch Áo muốn làm gì, bọn họ nhất định sẽ phấn khởi phản kháng. Nhưng đây là mệnh lệnh của Tát Mỗ Nhĩ Hầu tước, đời có câu nói quan lớn một cấp đè chết người. Hầu tước lĩnh chính là cấp trên trực tiếp quản lý Bá tước lĩnh, trừ phi bọn họ dám tạo phản, bằng không chỉ có thể đứng im trơ mắt nhìn mà thôi.
Lặc Tư Bá tước đã buông tha cho biện giải cho mình, cam chịu cúi thấp đầu, xám xịt đi theo hai tên võ sĩ ra sau đội hình.
Khi tầm mắt Tát Mỗ Nhĩ Hầu tước chuyển sang đám người Địch Áo, cái vẻ lạnh như băng kia lập tức biến mất, đổi lại thành nụ cười cực kỳ hòa ái: "Địch Áo, Tác Phỉ Á tiểu thư, nếu đã đến nơi này thì đi Hầu tước lĩnh của ta chơi mấy ngày nhé, ha hả, chuyện của Lặc Tư Bá tước không thể xử lý xong trong thời gian ngắn. Ta nhìn ra được các ngươi cần một kết quả rõ ràng, đúng không?"
Đám người Địch Áo liếc nhìn nhau hội ý, thông qua quan sát thủ đoạn xử lý sẽ có thể nhìn ra năng lực của người đó. So sánh với Tái Nhân Hầu tước, Tát Mỗ Nhĩ Hầu tước rõ ràng thua kém một mảng lớn, ban đầu Tái Nhân Hầu tước thu thập Lộ Dịch Sĩ Bá tước đã bất chấp tất cả, trực tiếp dùng lực đè chết Lộ Dịch Sĩ Bá tước, Tát Mỗ Nhĩ Hầu tước lại cố kỵ quá nhiều thứ.
Lại trắng ra thì Tái Nhân Hầu tước là cái loại làm trước tính sau, hắn có khả năng hoàn toàn khống chế hội nghị liên tịch. Còn Tát Mỗ Nhĩ Hầu tước không dám buông tay xử lý, bởi vì hắn lo lắng khiến cho những Bá tước khác hiểu sai ý mình.
"Có thể được ngài mời chính là vinh hạnh của chúng ta." Địch Áo cười cười nói.
Tinh thần Tát Mỗ Nhĩ có vẻ rất tốt, hắn mở miệng cười lên sang sảng, có thể tiếp cận Địch Áo không thể nghi ngờ chính là một lá phiếu bảo đảm cho tương lai của hắn. Tại sao Tái Nhân Hầu tước có thể phát triển nhanh như vậy? Còn không phải bởi vì vận khí tốt, con của hắn trở thành bằng hữu của Địch Áo từ sớm hay sao? Bây giờ hắn cũng có cơ hội giống như thế.
Nếu muốn gia tăng tình hữu nghị sâu sắc thì có hai loại lợi khí thường dùng, đó là kim tiền và mỹ nữ. Thế nhưng, khi tầm mắt Tát Mỗ Nhĩ quét một vòng qua đám người Địch Áo lại bắt đầu nổi giận rồi. Đám người Địch Áo lại dám mang theo mảnh vỡ tinh thần cực phẩm tùy thân nhất định là không thiếu tiền, vậy còn mỹ nữ? Càng thêm vô nghĩa rồi, Tác Phỉ Á, Y Toa Bối Nhĩ, Tuyết Ny và cả dã nha đầu Lao Lạp, mỗi một người đều có dung nhan nghiêng nước nghiêng thành, cái dạng mỹ nữ gì có thể so sánh với các nàng đây? Hơn nữa tổ hợp ba nam bốn nữ này tương đối quái dị, ngoại trừ Địch Áo và Tác Phỉ Á ra, nói không chừng bên trong còn có hai người trẻ tuổi nhìn trúng đối phương, lỡ may đưa lên mỹ nữ sai lầm sẽ dẫn đến phiền toái không cần thiết.
Quên đi, đi một bước nhìn một bước vậy, chỉ cần hắn thành tâm thành ý khoản đãi đám người Địch Áo, ít nhất cũng không tạo ra ác cảm.
Đại đội bắt đầu tiến bước, các võ sĩ dưới trướng Tát Mỗ Nhĩ đi ở chính giữa, trong nháy mắt khi Ca Đốn leo lên xe, Tát Mỗ Nhĩ Hầu tước đột nhiên phát hiện trong xe có một thứ rất quen thuộc. Sau khi nhìn chăm chú một hồi, hắn lộ ra thần sắc kinh ngạc, dĩ nhiên lại là chiến kỳ của Tái Nhân Hầu tước.
Chuyện gì xảy ra? Đây là chuyện gì?