Thần Điển

Chương 293: Tứ đại thánh khí

Á Nhĩ Duy Tư đưa tay rút trường thương trên lưng Tích Dịch ra, nghe thấy Dĩ Đạt nói liền ngừng lại: "Vậy thì ngươi ra đi, đúng lúc cho ta xem uy lực Sát Lục quyền sáo."

Á Nhĩ Duy Tư vừa dứt lời, thân ảnh Dĩ Đạt đã biến mất khỏi lưng Tích Dịch, lúc xuất hiện lần nữa là ở trên đầu một con Mã Nghĩ, hữu quyền đánh xuống nhanh như chớp, "phịch" một tiếng, cái đầu to lớn của con Mã Nghĩ biến mất, từ lổ thủng tuôn ra một chùm máu tanh hổi. Sau đó thân ảnh Dĩ Đạt lại biến mất, xuất hiện trên đỉnh đầu một con Mã Nghĩ khác, cứ như thế chỉ qua mấy phút, đến khi Dĩ Đạt trở lại trên lưng Tích Dịch, gần trăm con Mã Nghĩ to lớn đã không còn đầu ngã xuống mặt đất nằm im bất động.

Thế mà trên người Dĩ Đạt vẫn không nhiễm một hạt bụi, không dính nửa giọt máu tươi. Á Nhĩ Duy Tư kinh ngạc nhìn sang Dĩ Đạt, trong thời gian ngắn hắn cũng có thể làm được chuyện đồng dạng, nhưng không thể thong dong như Dĩ Đạt. Quan trọng là Dĩ Đạt không có sử dụng bí kỹ, hoàn toàn sử dụng lực lượng tự thân, hoặc có thể nói đó là lực lượng lấy từ Sát Lục quyền sáo.

Người khác có lẽ không biết Sát Lục quyền sáo là vật gì, Á Nhĩ Duy Tư lại biết rất rõ, nó giống như Xà Thương của hắn. Tất cả đều là thánh khí Thần Vực lưu lại, trước khi Thần Vực bị phá hủy, nhờ có quyền lực cao nhất trên đại lục nên bọn họ có khả năng khống chế đại đa số võ giả trên khắp đại lục. Ngoài ra còn có một loại lực lượng mà ít người biết đến, đó là lực lượng trang bị.

Tựa như Phi Viêm chiến thương trong tay Áo Nhĩ Sắt Nhã cũng xuất xứ từ Thần Vực, nó là trong một tứ đại thần khí, Sư Tâm Vương Hoắc Phu Mạn có Bào Hao Chi Thuẫn cũng xuất xứ từ Thần Vực. Sau khi Thần Vực bị phá hủy, có lẽ là vì mượn hơi, có lẽ là vì tìm kiếm che chở, Lan Bác Tư Bản đã đưa thần khí này cho Sư Tâm Vương Hoắc Phu Mạn.

Các võ giả trên đại lục đều biết hai kiện thần khí khác nằm trong tay Nguyên lão hội của Thần Vực, có một vài võ giả tự nghĩ lực lượng mạnh mẽ tìm cách bỏ đá xuống giếng, mưu đồ đoạt lấy bảo tàng. Thế nhưng vài chục năm nay Nguyên lão hội của Thần Vực vẫn như Thần Long thấy đầu không thấy đuôi, đừng bảo là bọn họ, ngay cả Quân Đồ Minh, Thiên Không Thành và Sư Tâm đế quốc cũng không biết bọn họ trốn ở nơi nào.

Thần Vực có khả năng khiến cho tất cả võ giả trên đại lục cúi đầu xưng thần, ngoại từ ẩn chứa lực lượng cường đại, tích lũy vô số của cải, từ mức độ nào đó thì Thần Điển cũng là một loại tài nguyên.

Địa phương bọn họ làm tổng bộ được gọi là Thần Vực, cũng có nguyên nhân của nó. Các cường giả Thần Vực dùng vô số mảnh vỡ tinh thần, tinh thần kết tinh, thậm chí có cả tinh thần hạch xây dựng một cái đài cao, chung quanh có bốn bức tường thật dài, bên trong tường chính là Thần Vực. Không gian phạm vi Thần Vực bao phủ có lượng nguyên lực dày đặc đến trình độ không có cách nào tưởng tượng nổi, nghe nói nếu tu luyện trong Thần Vực, Cực Hạn võ sĩ lên cấp Võ Tôn cơ hồ không quá ba năm. Nếu như thiên phú không tốt cũng có thể trở thành Cực Hạn võ sĩ đỉnh phong, tài nguyên vô cùng thâm hậu là nguyên nhân chính giúp cho cường giả Thần Vực xuất hiện liên tục hết nhóm này đến nhóm khác.

Chỉ tiếc là Thần Vực từ từ trở nên bảo thủ, cự tuyệt tiếp nhận thay đổi, đợi đến khi bọn họ phát hiện Quân Đồ Minh tìm được lực lượng cường đại từ việc lĩnh ngộ con đường mới thì đã quá muộn. Bây giờ đài cao của Thần Vực đã bị Quân Đồ Minh gỡ ra chở về đế đô Nguyệt Ảnh đế quốc, xây một tòa cung điện trên đỉnh núi, nơi đó chính là Vương Đình của Quân Đồ Minh.

Quân Đồ Minh rất ít rời khỏi Vương Đình, bởi vì hắn không thể rời đi, hơn nữa điều kiện hắn phong thưởng thuộc hạ chính là cho phép người lập công tiến vào Vương Đình tu luyện một thời gian ngắn. Nếu như nhiệm vụ này không phải là đối phó Phong Ngân, bọn họ sẽ không vận dụng đến Thánh khí, không bị người nào phát hiện còn đỡ, một khi tin tức tiết lộ ra ngoài, tình cảnh của bọn họ càng thêm khó khăn.

"So với Xà Thương của ngươi thế nào?" Dĩ Đạt mỉm cười nhìn về phía Á Nhĩ Duy Tư, nhưng hắn còn chưa dứt lời trên tay đã truyền đến một trận thanh âm nho nhỏ, mảnh băng vải vỡ vụn thành từng khúc lộ ra bộ quyền sáo màu vàng kim ánh sáng lưu chuyển rực rỡ. Khuôn mặt Dĩ Đạt nhất thời lúng túng, điều này nói rõ hắn vẫn không thể hoàn toàn khống chế lực lượng Sát Lục quyền sáo. Mặc dù chưa có tạo thành thương tổn với thân thể hắn, nhưng băng vải che đậy quyền sáo cũng bị vỡ nát.

Dĩ Đạt móc ra một bó băng vải từ trong lồng ngực, mặt mày đau lòng quấn nó lại, loại băng vải này là các nguyên lão giao cho hắn, vô cùng dẻo dai. Cho dù lấy đao chém lên cũng chỉ lưu lại một vết mờ nhạt mà thôi, nó có thể che đậy nguyên lực dao động trên bộ quyền sáo.

Á Nhĩ Duy Tư lắc đầu không có nhân cơ hội châm chọc Dĩ Đạt, mà thành khẩn nói: "Xem ra ngươi nhận được Sát Lục quyền sáo chưa lâu, có lẽ ngươi cần phải có thêm một đoạn thời gian nữa để thích ứng."

Dĩ Đạt cười cười: "Cơ hội chỉ có một lần, thật vất vả mới đợi được Phong Ngân rời khỏi Nguyệt Ảnh đế quốc, bên cạnh còn không có cái tên biến thái kia đi theo, nếu như bây giờ không động thủ, sau này không biết sẽ phải đợi tới khi nào nữa."

Á Nhĩ Duy Tư ngậm miệng lại, hắn chỉ nói ra vài câu cho có chuyện mà thôi. Nguyên lão hội quyết định không thể nào thay đổi, mặc dù hắn không coi trọng hành động lần này, nhưng thanh âm một mình hắn quá đơn bạc.

………

Địch Áo tập trung tinh thần quan sát cửa động, sau đó từ từ cúi người dùng đầu ngón tay chà xát vách động lấy ra một ít cỏ rêu đặt vào trong lòng bàn tay. Sau đó hắn nhẹ nhàng bóp nát chúng vắt ra mấy giọt nước xanh lè.

"Cái động này được tạo ra ít nhất cũng hai mươi năm." Địch Áo chậm rãi nói: "Khi đó Tái Nhân Hầu tước mới vừa nhận được Hầu tước lĩnh đúng không?"

"Làm sao ngươi biết hai mươi năm?" An Đông Ny tò mò hỏi, khẩu khí Địch Áo phi thường chắc chắc, một lời chắc chắn giống như là chuyên gia trong nghề kiểm định vậy.

"Chuyện này nói ra thì khá phức tạp." Địch Áo cười cười móc ra một cái khăn tay lau sạch chất lỏng màu xanh biếc trên đầu ngón tay: "Người của Phỉ Tể Đại công tước? Không giống. Ngay lúc đó Phỉ Tể Đại công đang lên như mặt trời ban trưa, nếu như hắn không tin tưởng Tái Nhân Hầu tước tùy tiện đá một cước là có thể hất Tái Nhân văng ra khỏi Hầu tước lĩnh, không cần thiết phái người giám thị hắn." Bạn đang đọc truyện được copy tại Trà Truyện

"Có cần nói với Phong Ngân đại nhân hay không?" An Đông Ny nhẹ giọng nói.

"An Đông Ny, ngươi xem ta như con nít sao?" Địch Áo cười lên ha hả. Mấy ngày nay sự tình thay đổi bất ngờ, phần lớn là do đám người Ngõa Tây Lý, Tái Nhân Hầu tước, Nhã Duy Đạt chủ trì đại cục. Địch Áo cũng muốn xuất lực nhưng hoàn toàn không chỗ chen tay vào. Đó là Võ Tôn tranh đấu, thậm chí là Thánh giả tỷ thí, hắn xông ra có thể làm được gì? Nói đi nói lại thì trong lòng Địch Áo khá là buồn bực nhưng không thể làm náo động. Địch Áo đã sớm vượt qua cái tuổi khát vọng nhiệt huyết dâng trào, cái hắn muốn làm là chứng minh bản thân.

"Phong Ngân đại nhân lịch duyệt phong phú hơn chúng ta nhiều lắm, nếu như hắn..." An Đông Ny khẽ nhíu mày, có lẽ là thường xuyên gặp phải áp lực, hễ gặp phải phiền toái nàng sẽ cau mày lâm vào trầm tư, bộ dạng làm cho người ta vừa yêu vừa thương cảm. Nếu như Đường Ân trùng hợp đứng ở chỗ này, đoán chừng hai mắt hắn sẽ tỏa sáng rực rỡ.

"Năng lực lão sư dĩ nhiên tốt hơn chúng ta." Địch Áo nhẹ giọng nói: "Thế nhưng, những thứ có thể nhìn ra ở chỗ này, lão sư chưa chắc thấy nhiều hơn ta."

"À?" An Đông Ny lấy làm kinh hãi lần nữa, lộ ra thần sắc bán tín bán nghi nhìn về phía Địch Áo.

Địch Áo không nói gì thêm, bắt đầu cẩn thận tìm kiếm quanh căn nhà gỗ, thời gian qua hơn nửa canh giờ, một đống đồ vật thoạt nhìn không có chút ý nghĩa nào bị Địch Áo ném lên trên bàn. Hơn nữa, Địch Áo lại tìm ra một cái mật động, thế nhưng cái động này bị cụt, không có đường ra khác, ở trong cửa động chỉ có một cái lồng trống trơn.

Địch Áo ngồi ở bên cạnh bàn, xách cái lồng ở trong tay lẳng lặng quan sát.

Đúng lúc này, Y Toa Bối Nhĩ và Tác Phỉ Á sóng vai từ bên ngoài đi vào, Tác Phỉ Á hồ nghi nhìn chung quanh: "Các ngươi ở chỗ này làm gì? An Đông Ny, ta tìm ngươi đã lâu rồi, ngươi chạy đi đâu vậy?"

"Suỵt !" An Đông Ny làm ra động tác chớ có lên tiếng, sau đó nhìn về phía Địch Áo.

Địch Áo gật đầu chào Tác Phỉ Á và Y Toa Bối Nhĩ, sau đó dời tầm mắt lên trên cái lồng, chốc lát sau hắn dùng đầu ngón tay nhặt lấy một cọng lông thật nhỏ dính trên cái lồng, suy nghĩ một hồi hắn bước tới chỗ mật động nhìn vào bên trong một chút, chậm rãi nói: "Trong lồng là một con Trĩ Ưng, hoặc là một con chim biến dị nào đó, từ thân phận mờ ám của lão bộc kia, ta phán đoán nghiêng về cái sau hơn."

"Chuyện gì xảy ra?" Y Toa Bối Nhĩ ngạc nhiên nói.

An Đông Ny kể lại một lần mọi chuyện đầu đuôi gốc ngọn, rồi chỉ về phía cửa động cho Tác Phỉ Á và Y Toa Bối Nhĩ thấy.

Đến lúc Tác Phỉ Á và Y Toa Bối Nhĩ hiểu ra vấn đề, Y Toa Bối Nhĩ là quỷ linh tinh lập tức phát tác, nàng cười hỏi: "Tại sao là Trĩ Ưng mà không phải là Thục Ưng?