"Dĩ nhiên !" Người nọ ngạo nghễ nói, trong giọng nói lộ ra tự hào mãnh liệt.
An Kỳ Lạp nhìn chăm chú vào đối phương, mặc dù vẫn không thể tin được, nhưng chuyện tình phát triển cho tới bây giờ nàng đã không có sự lựa chọn nào khác. Sau khi trầm ngâm chốc lát, An Kỳ Lạp chậm rãi nói: "Các ngươi muốn mấy thành?"
"Tám phần." Bạn đang đọc truyện tại Trà Truyện - www.Trà Truyện
Thanh âm người nọ không lớn nhưng rơi vào trong tai An Kỳ Lạp lại y như một tiếng nổ vang trời.
"Cái gì?" An Kỳ Lạp nổi giận trừng mắt, thậm chí mặt mày xuất hiện lệch lạc gớm kinh người. Đây quả thực là hành động bỏ đá xuống giếng mà, một đoạn thời gian trước người này tới tìm An Kỳ Lạp, nhưng khi đó chỉ muốn ba thành mà thôi, bây giờ lại muốn nuốt toàn bộ có khác gì làm nhục nàng?
Nếu như không phải là Phỉ Tể bỏ mình, Hắc Sơn Đại công bại lui, An Kỳ Lạp rất có thể trực tiếp ra tay giết chết người này. Nhìn từ bề ngoài thì An Kỳ Lạp ôn nhu yếu ớt, bộ dạng vô hại cả người lẫn vật, kì thực nàng cũng là cường giả Võ Tôn. Nếu không nàng làm sao phát triển thế lực cho riêng mình, thế giới này chính là như vậy, võ giả cao cấp không nhất định có quyền thế tương xứng thân phận của bọn họ. Nhưng ngồi lên cao nhất định phải có thực lực tương ứng, nếu không sẽ không có ai hiệu lực cho ngươi.
"An Kỳ Lạp phu nhân, cái giá này rất công đạo." Người nọ nhẹ giọng nói, tựa hồ không nhìn thấy An Kỳ Lạp đang cực kỳ tức giận.
An Kỳ Lạp chợt bình tĩnh lại, xem ra đối phương đã biết mọi chuyện phát sinh trên chiến trường rồi, bản thân mình không có chỗ dựa, đối phương không mở mồm sư tử mới là lạ. Thế nhưng An Kỳ Lạp vẫn âm thầm cười lạnh ở trong lòng, hiện tại mình không phải là hoàn toàn vô dụng. Bởi vì những người này là thế lực bên ngoài, có cho bọn hắn hết, bọn họ cũng nuốt không trôi.
Vì thế bọn hắn mới tìm tới mình, lấy thân phận của mình rất thích hợp làm người phát ngôn dùm cho bọn hắn.
An Kỳ Lạp lặng lẽ tính toán thiệt hơn.
"Nếu như phương án phân phối là như vậy, tại sao ngươi nghĩ rằng ta sẽ đồng ý? Chuyện không có lợi, ta sẽ không làm." An Kỳ Lạp thản nhiên nói.
"Chỗ tốt?" Người nọ bỗng nhiên mỉm cười lạnh lẽo: "Ha hả, An Kỳ Lạp phu nhân, tầm mắt của ngài không thể thiển cận như vậy chứ? Ta cho rằng tính mạng của ngài vẫn quý giá hơn."
Tròng mắt An Kỳ Lạp đột nhiên co lại gắt gao ngó chừng đối phương, người nọ giữ vững trầm mặc, dĩ nhiên không phải hắn bại lui, mà là An Kỳ Lạp cần một thời gian giảm xóc để có thể chân chính tiếp nhận sự thật này.
Một lúc lâu sau, không nằm ngoài dự đoán của người nọ, An Kỳ Lạp đã chấp nhận bại trận, đối phương nói không sai, nàng dĩ nhiên có thể lựa chọn không hợp tác. Nhưng điều này có ý nghĩa kết quả của nàng sẽ cực kỳ bi thảm, hành động kế tiếp của những người kia chính là công chiếm Đại công lĩnh. Phỉ Tể đã chết, không còn ai có thể ngăn cản bước chân của một vị cường giả Thánh cấp, vì ổn định dân tâm, có lẽ những người như Tát Mỗ Nhĩ Hầu tước sẽ không có việc gì, nhưng nàng là phu nhân Phỉ Tể, tuyệt đối chạy không thoát.
Đã chết là hết, đạo lý này An Kỳ Lạp bắt buộc phải hiểu, nhưng vẫn không nhịn được đau lòng một trận, tâm huyết bao nhiêu năm chẳng lẽ bị hủy hoại trong chốc lát?
"An Kỳ Lạp phu nhân, ta có thể hiểu được tâm tình của ngài, nhưng ngài có thể trơ mắt nhìn bản thân mình mất đi hết thảy hay không?" Người nọ nói tiếp, nhưng lời vừa nói ra hắn lập tức hối hận. Theo lý thuyết hắn sẽ không thể phạm phải sai lầm cấp thấp như thế này, cho dù hắn không nói gì cũng có hiệu quả hơn. Nhưng nhiệm vụ này quá trọng yếu đối với hắn, bản ý là muốn rèn sắt khi còn nóng, tiến thêm một bước phá hủy phòng tuyến tâm lý của An Kỳ Lạp. Chỉ có điều vào lúc này nói ra câu đó không khỏi khiến cho người ta hồ nghi bất an trong lòng mình.
Hai mắt An Kỳ Lạp sáng ngời, người nọ nói đã nhắc nhở nàng, nàng dĩ nhiên không muốn mất đi hết thảy, nàng cũng không muốn chết, nhưng khát vọng của đối phương cũng mạnh mẽ không kém. Mạng của nàng ở trong mắt đối phương hẳn là nhỏ bé không đáng kể, nhưng không có nàng thì bọn họ sẽ mất đi người đại diện hợp pháp. Vì thế đối phương không thể nào muốn nàng chết, dĩ nhiên điều kiện tiên quyết là yêu cầu của nàng không thể quá phận.
Nghĩ thông suốt điểm này, An Kỳ Lạp nhất thời giảm bớt lo lắng, thần sắc trở nên thong dong, cười nói: "Ta không phải là người tham lam, nhưng các ngươi chung quy phải ném ra cho ta chút ít, để ta lung lạc đám quý tộc dưới tay chứ? Nếu không, tình cảnh của ta sẽ rất nguy hiểm."
"Ngài nói những thứ này, chúng ta có thể giải quyết dùm cho ngài."
"Sau đó thì sao? Sau đó ta sẽ biến thành con rối của các ngươi, đúng không?" An Kỳ Lạp nói với giọng mỉa mai.
Người nọ trầm mặc một lát, chậm rãi nói: "An Kỳ Lạp phu nhân, ngài phải rõ ràng thế cục hiện tại, một vị Thánh giả có thể đánh chết Phỉ Tể Đại công không phải là hạng dễ đối phó, chiến đấu cấp bậc quá cao không phải là tiểu nhân vật như ta có thể đoán được, ngài hiểu ý ta không? Nói cách khác, nếu như ngài không chịu giao ra, vậy thì cuộc trao đổi này không thành rồi."
Trực giác An Kỳ Lạp nói cho nàng biết đối phương không có nói láo, không khỏi âm thầm suy tính thiệt hơn. Suy nghĩ thời gian rất lâu, khuôn mặt An Kỳ Lạp xám xịt như đưa đám, quyền chủ động vẫn nằm trên tay đối phương, mạng của mình chỉ có một, cho dù thế nào đi nữa nàng cũng đánh cuộc không nổi.
Thế nhưng dễ dàng cúi đầu như vậy làm cho An Kỳ Lạp không cam lòng, bất đắc dĩ chính là thực lực An Kỳ Lạp quả thật không bằng đối phương, ít nhất An Kỳ Lạp tuyệt đối không dám đánh chủ ý lên đầu vị Thánh giả kia. Về phần Hắc Sơn Đại công lại không hề đáng tin, trên căn bản là không thể, cho nên giờ phút này An Kỳ Lạp chỉ có thể dựa vào chính mình.
"Ba thành." An Kỳ Lạp kiên định nói, nàng không thể tiếp tục nhượng bộ, nhận được ba thành tài sản, nàng sẽ có lựa chọn quyền lực, kiên trì ở lại, hoặc là cao chạy xa bay, nàng hoàn toàn có thể tự làm chủ.
An Kỳ Lạp không nhìn thấy khóe miệng người nọ nhếch lên nụ cười đắc ý, trên thực tế điểm mấu chốt của hắn là bốn thành, lấy địa vị của hắn không thể nào quyết định nếu vượt qua phạm vi này, cũng may An Kỳ Lạp không quá ngu ngốc, nàng thật sự không tham.
"Chuyện này..." Người nọ ra vẻ do dự, hồi lâu sau mới mở miệng nói: "Ta mới vừa nói ta chỉ là tiểu nhân vật, ta không có biện pháp lập tức trả lời chắc chắn vấn đề này, đợi giữa khuya nhất định sẽ báo tin tức cho ngài."
An Kỳ Lạp gật đầu, nếu thái độ đối phương xuất hiện buông lỏng đã chứng minh rằng yêu cầu của mình không tính là quá đáng. Kết quả như thế còn ở trong phạm vi nàng có thể tiếp nhận, xem ra đối phương cũng không có ý định đuổi tận giết tuyệt. Nàng chỉ còn một điều nghi ngờ duy nhất, chính là đối phương sẽ dùng thủ đoạn gì để giết chết một vị cường giả Thánh cấp? Nếu như bọn họ thật sự làm được, vậy thì tổ chức này quá kinh khủng rồi.
Thân ảnh người nọ chợt mờ dần đi, toàn thân phảng phất như không có xương, men theo cánh cửa sổ trợt ra ngoài, phương thức hành động này lọt vào mắt An Kỳ Lạp làm nàng không nhịn được nổi lên một tầng da gà, tên này có phải là con người hay không? Người bình thường không thể nào mềm mại đến trình độ này được.
Người nọ vừa ra cửa lập tức chui vào trong một chiếc xe ngựa, mặc dù lúc này trời đã tối, trên đường có rất ít người. Nhưng người này vẫn thay đổi ba chiếc xe ngựa, sau đó cẩn thận đi tới một gian nhà hoang lộ vẻ tiêu điều xơ xác.
Sau khi xác định không có ai bám theo, người nọ đẩy cửa đi vào trong, không gian bên trong im lặng đến đáng sợ, chỉ có một gian phòng nhỏ còn ánh đèn leo lét. Người nọ đi tới bên cửa sổ, không đợi hắn giơ tay lên đã nghe thấy một thanh âm hùng hậu truyền đến: "Vào đi !"
Khuôn mặt người nọ ẩn dưới lớp áo choàng lộ ra thần sắc sợ hãi, hắn cố gắng điều chỉnh vẻ mặt mới nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào.
"Chuyện kia thế nào rồi?" Bên trong phòng là một người trung niên, ngoại trừ đôi mắt có thần ra, cả người hắn bao gồm cả y phục trên người thoạt nhìn rất giống một gã nông phu bình thường, người trung niên không ngẩng đầu lên, vừa hỏi vừa viết cái gì đó ở trên bàn.
"Nàng đáp ứng, ba thành." Người nọ không còn làm ra vẻ khoa trương như lúc đối mặt An Kỳ Lạp, hai tay đặt thẳng bên người, đàng hoàng đứng ở một chỗ giống là một học viên rất nghe lời vậy.
"Ừ? Thoạt nhìn nàng là người biết thức thời nhỉ?" Người trung niên hơi kinh ngạc, mỉm cười ôn hòa nói: "Ngươi cái tên này, hù dọa nàng không ít hả?"
"Đại nhân, ta không có làm gì nhiều, An Kỳ Lạp không ngốc, nếu như chúng ta không ra tay giúp, nàng tự biết kết quả của mình là gì." Người nọ mỉm cười phụ họa.
"Giúp nàng? Ta không có hứng thú giúp nàng." Người trung niên thở dài: "Tại sao? Chỉ vì nơi này xuất hiện khu vực quặng mỏ mảnh vỡ tinh thần cực phẩm là ra tay đối phó một vị cường giả Thánh cấp thần bí, có phải ngươi cho rằng não ta hỏng mất rồi hay không? Còn nữa, tình thế hiện tại đã không thể ngăn cản Tái Nhân Hầu tước quật khởi, Thần Phạt sẽ lập tức tập trung lực chú ý tới đây, ngươi hi vọng Thần Phạt phát hiện sự hiện hữu của chúng ta không?"
Người nọ ngập ngừng không dám trả lời, điều này có cho tiền hắn cũng không dám nghĩ. Chỉ có điều trong lòng hắn từ từ lạnh lẽo, trước đó từng nói có thể dốc toàn lực trợ giúp An Kỳ Lạp, thậm chí có thể giải quyết vị Thánh giả thần bí kia dùm cho An Kỳ Lạp. Bây giờ lời nói xoay chuyển không quản An Kỳ Lạp chết sống nữa, tất cả hành động từ trước đến giờ chỉ là vì một thân phận hợp pháp.