Thần Điển

Chương 214: Đạo Sư Cùng Môn Sinh

Chuyện này tới đây vẫn chưa thực sự kết thúc, bởi vì không có ai biết chính xác Phỉ Tể Đại công sẽ cho ra phản ứng như thế nào. Nhưng Ngõa Tây Lý xuất hiện, khiến cho các thế lực ở nơi này có lực ngưng tụ mạnh mẽ chưa từng có.

Tác Phỉ Á vừa băng bó vết thương cho Địch Áo vừa phái ra người mang tin tức đi báo cho Đường Ân Bá tước. Môn La cũng truyền tin tức về Hầu tước lĩnh. Tây Cách Thụy Na là đạo sư Tác Phỉ Á tự nhiên cũng không thờ ơ lạnh nhạt, Thánh Đế Tư thành yên lặng đã quá lâu rồi, hiện tại cũng nên thay đổi một chút.

Mặc dù có một số người đoán được vị đạo sư thần bí của Địch Áo tuyệt đối không yếu, nhưng khi đã chứng kiến Ngõa Tây Lý thật sự là Thánh Vũ Sĩ lại là một khái niệm hoàn toàn khác. May mà vị cường giả này thuộc về trận doanh bên mình, về phần Phỉ Tể Đại công đang bệnh nặng nằm mãi trên giường so sánh với một vị Thánh giả còn sống sờ sờ ra đó thì không còn trọng yếu gì lắm.

Cũng có người âm thầm ghen tỵ với Địch Áo, ở trong mắt bọn hắn, Địch Áo chỉ là chủ nhân của một trang viên nho nhỏ phụ thuộc Đường Ân Nam tước lĩnh, ngay cả trang viên cũng là Tác Phỉ Á bỏ vốn sửa chữa. Thế mà Địch Áo lại có duyên gặp gỡ vị đạo sư như vậy, không biết đến tột cùng Ngõa Tây Lý nhìn trúng Địch Áo ở điểm nào.

Thật ra mọi người suy nghĩ hoàn toàn nhầm lẫn, chắc hẳn là bọn họ cho rằng nhờ có cường giả Thánh cấp như Ngõa Tây Lý chỉ điểm, Địch Áo mới có thể tấn cấp nhanh như vậy. Chỉ trong thời gian nửa năm ngắn ngủi, hắn từ một Giác tỉnh giả nhỏ bé biến thành Quang Mang võ sĩ cấp tám đỉnh phong. Bọn họ có ý nghĩ như vậy là vì bọn họ không có đạt tới tầng thứ kia, trên thực tế cường giả Thánh cấp không phải là vạn năng, Ngõa Tây Lý chỉ hướng dẫn cho Địch Áo đi lên chính xác con đường mà thôi, sự tình không có khoa trương như bọn họ tưởng tượng.

Ban đêm một ngày nọ, Địch Áo nhận được La Y nhắn lại, lúc nửa đêm đi tới trước cửa phòng Ngõa Tây Lý.

Địch Áo mới vừa dừng lại, cửa phòng không gió mà động nhẹ nhàng mở ra, Ngõa Tây Lý ở trong phòng chậm rãi đi ra nói với Địch Áo: "Thương thế tốt lên chưa?"

Địch Áo hồi đáp: "Đã không còn đáng ngại nữa!"

"Đi theo ta." Ngõa Tây Lý vừa dứt dứt lời đã đi thẳng về phía trước, sau đó thân hình hắn chậm rãi bay lên không.

Địch Áo vội vàng buông thả Phong Ưu Nhã chạy theo Ngõa Tây Lý.

Khi hai người tiến vào trong khu hoang dã, Ngõa Tây Lý từ từ hạ xuống cất bước đi tới trước.

Tốc độ Địch Áo cũng chậm lại yên lặng chờ đợi, thật ra ở bất kỳ chỗ nào Ngõa Tây Lý cũng có thể bay được, hắn từ từ bước về phía trước khẳng định là có ý riêng.

Quả nhiên, qua chừng nửa phút sau Ngõa Tây Lý mở miệng nói: "Địch Áo, ngươi cho rằng khi một cá nhân tu luyện, cái gì là mấu chốt ?"

"Ngộ tính, khắc khổ, nhẫn nại và tinh thần kiên cường." Địch Áo nói một hơi, tất cả nhân tố trọng yếu đều nằm ở trong đó, tóm lại thế nào cũng có điểm chính xác.

"Ngươi sai lầm rồi." Ngõa Tây Lý lắc đầu nói: "Trọng yếu nhất là tìm được một vị đạo sư hợp cách."

Địch Áo ngẩn ngơ không biết nên nói gì, lấy năng lực Ngõa Tây Lý dĩ nhiên không cần phải nói khoác với hắn làm gì, lời này hẳn là có ý nghĩa rộng hơn tầm nhìn của hắn.

"Trên thế giới có hai loại đạo sư, một loại giống như đạo sư Thánh Đế Tư học viện vậy, bọn họ sẽ dạy học viên bài học vỡ lòng trên con đường tu luyện, còn có bí kỹ."

Ngõa Tây Lý ngừng lại một chút, sau đó chậm rãi nói tiếp: "Còn có một loại đạo sư xem học viên như là con của mình, hắn sẽ truyền thụ hết thảy cho học viên của mình, không chỉ hy vọng học viên có thể thừa kế lực lượng của hắn, hy vọng có thể thừa kế trí tuệ của hắn, kinh nghiệm của hắn, mà còn ôm cả lý tưởng của hắn."

"Người trước giống như Lâm Tái và Tác Phỉ Á vậy, Tác Phỉ Á chính là học viên vỡ lòng của Lâm Tái." Ngõa Tây Lý rồi nói tiếp: "Người sau là đạo sư tinh thần, còn học viên sẽ được gọi là môn đồ hoặc là môn sinh."

"Địch Áo, ta đã dạy ngươi một ít thứ." Ngõa Tây Lý dừng bước, bình thản nói: "Có phải ngươi vẫn cho rằng ta đã dạy ngươi đủ nhiều?"

"Vâng." Địch Áo nhẹ giọng nói. Vấn đề này thoạt nhìn có thể lựa chọn nhưng thật ra câu trả lời chỉ có một, chẳng lẽ nhiêu đó còn chưa đủ hay sao? Nếu vậy da mặt cũng quá dày rồi. Huống chi, Địch Áo cảm kích Ngõa Tây Lý từ tận nội tâm, chuyện lúc trước còn không nói, nếu như lần này Ngõa Tây Lý không xuất hiện thì hậu quả thiết tưởng không chịu nổi.

"Không !" Đối với trách nhiệm của một đạo sư, nhiêu đó vẫn còn không đủ, sau này ta sẽ từ từ vén bức màn bí ẩn trên thế giới này ra trước mặt ngươi, để cho ngươi biết thế nào là cường giả chân chính." Nói tới đây, Ngõa Tây Lý đột nhiên thở dài một hơi, cảm thán: "Nếu như còn đủ thời gian."

Tâm Địch Áo bất chợt nhói lên, hắn nhớ được trước kia Ngõa Tây Lý từng đề cập tới, hình như Ngõa Tây Lý đã đến thời kỳ lực lượng suy thoái, tính mạng và nguyên lực theo đó chậm rãi tiêu tán. Lúc ấy hắn không có suy nghĩ nhiều, nhưng bây giờ lại cảm thấy cực kỳ khó chịu.

"Kỳ quái hả? Tại sao ta biết rõ thời gian có hạn nhưng vẫn phải đợi hơn nửa năm mới xuất hiện lần nữa?" Ngõa Tây Lý mỉm cười nói.

"Ngài đương nhiên là có ý nghĩ của mình." Địch Áo miễn cưỡng cười nói.

"Trước đây thật lâu ta từng nghĩ rằng lực lượng chính là thứ duy nhất trên thế giới, khi đó ta cho rằng nếu như tìm được một môn đồ có tư chất vô cùng tốt, ta sẽ có cơ hội tạo ra một võ sĩ có tư cách ngạo thị thiên hạ." Nói tới đây, thanh âm Ngõa Tây Lý chợt chìm xuống: "Ta đã làm được, nhưng mà hết thảy mọi thứ của ta cũng bị hắn phá hủy."

"Ăn xong một lần đau khổ, ta hiểu ra được phẩm tính còn trọng yếu hơn cả thiên phú." Ngõa Tây Lý từ từ lắc đầu: "Có người trời sinh chính là một con rắn, ta dạy hắn càng nhiều chỉ làm cho nanh độc của hắn càng thêm sắc bén."

Địch Áo bừng tỉnh đại ngộ, thì ra Ngõa Tây Lý vẫn ở bên cạnh mình yên lặng quan sát tính cách của mình, chỉ cần mình biểu hiện hơi kém, vậy thì Ngõa Tây Lý vốn đã chịu thiệt thòi chắc chắn sẽ một đi không trở lại. Chẳng qua là môn đồ Ngõa Tây Lý rốt cuộc đã làm những gì khiến cho Ngõa Tây Lý đau vào tận xương tủy như thế? Địch Áo có thể nhìn ra được mỗi khi nhắc tới tên môn đồ này, trong mắt Ngõa Tây Lý tràn đầy thống khổ.

"Hôm nay chuyện thứ nhất chúng ta cần phải làm là ta sẽ giải thích cho ngươi một vài kỹ xảo cực hạn." Ngõa Tây Lý ổn định thân hình, quét mắt một vòng qua bốn phía: "Địch Áo, chuẩn bị tâm lý đi, những ngày vui chơi nhàn nhã đã qua rồi."

Địch Áo hơi khó hiểu, những gặp gỡ trong khoảng thời gian này của hắn có thể sử dụng từ nhàn nhã vui chơi để hình dung sao? Bị vô số người đuổi giết cũng gọi là đi chơi nhàn nhã?

Ngõa Tây Lý không để ý đến Địch Áo nghi ngờ, duỗi ngón vẽ một vòng, kình khí vô hình xuyên thẳng xuống đất hiện ra một vòng tròn đường kính chừng năm sáu thước, sau đó ra hiệu cho Địch Áo đứng vào trong đó.

Địch Áo bị Ngõa Tây Lý làm cho hồ đồ, đây là muốn làm gì? Thế nhưng hắn rõ ràng Ngõa Tây Lý tuyệt đối không làm chuyện vô dụng, đành phải kiềm chế mê hoặc trong nội tâm tiến vào giữa vòng tròn. Bạn đang đọc truyện tại Trà Truyện - www.Trà Truyện

"Ngươi thử buông thả Phong Ưu Nhã ở bên trong đó xem !" Ngõa Tây Lý đi tới vị trí cách Địch Áo chừng mười thước thì ngừng lại.

Địch Áo phản ứng rất nhanh, lập tức hiểu ra ý tứ của Ngõa Tây Lý: "Ngài bảo ta buông thả Phong Ưu Nhã không được rời khỏi vòng tròn này?"

"Không sai !" Ngõa Tây Lý gật đầu.

Chuyện này hình như không có gì khó khăn mà? Địch Áo âm thầm suy nghĩ trong lòng. Thế nhưng hắn biết Ngõa Tây Lý sẽ không rảnh rỗi làm chuyện nhàm chán, trong đó hẳn là có thâm ý. Địch Áo suy nghĩ một lát, trong lòng quyết định xong liền thả ra Phong Ưu Nhã, trong chớp mắt bay dọc theo vòng tròn một vòng, bàn về trình độ sử dụng Phong Ưu Nhã sợ rằng có rất ít người có thể mạnh hơn Địch Áo. Dĩ nhiên, những người đạt tới cấp độ như Ngõa Tây Lý lại là một khái niệm khác, hoàn toàn không thể so sánh với nhau.

Địch Áo đã quen thuộc cách thức giữ thăng bằng khi di chuyển tốc độ cao, lúc trước còn bị bầy ưng truy kích mấy ngày liền, nói về khả năng gia tăng tốc độ chạy thẳng tới trước, Địch Áo bảo đảm có thể nhanh chóng kéo giãn khoảng cách với đám truy binh, vừa chạy vừa không ngừng tránh né bầy ưng tấn công. Một khi bị bầy ưng làm cho lệch mất phương hướng, vậy thì hắn không thể nào bỏ rơi được đàn Chiến lang bám sát sau lưng, ngoài ra nhóm võ sĩ bộ tộc đông đảo.

"Kế tiếp không phải là đơn giản như vậy nữa, quy tắc không thay đổi, ngươi vẫn không thể thoát ra khỏi vòng tròn này, hơn nữa ngươi chỉ có thể né chứ không được phản kích." Vừa nói xong Ngõa Tây Lý đã vung tay lên, ba đạo Phong Nhận xếp hình tam giác bắn tới Địch Áo.

Địch Áo trợn tròn mắt, nói đùa gì vậy? Ở trong cái vòng tròn bé tý teo này mình muốn né thì né sang chỗ nào? Nếu như có thể phản kích thì Địch Áo không sợ, Diễn Sinh bí kỹ đúng lúc phát huy công dụng rất tốt trong trường hợp này. Mắt thấy Phong Nhận sắp đánh trúng người, Địch Áo không còn kịp suy nghĩ nhiều, né thì né, dù sao cũng biết chắc Ngõa Tây Lý sẽ không hại mình, có thể né được bao nhiêu hay bấy nhiêu.

Đoán chừng Ngõa Tây Lý đã suy nghĩ đến Địch Áo lần đầu tiên đối mặt tình huống như thế nên tốc độ ba đạo Phong Nhận cũng không nhanh. Địch Áo không cần buông thả Phong Ưu Nhã, chỉ bước sang một bên là có thể tránh khỏi.

Nhưng đợt công kích kế tiếp không phải dễ né như vậy nữa, Ngõa Tây Lý khoát tay trước sau thả ra bảy đạo Phong Nhận. Dĩ nhiên vẫn lưu lại cho Địch Áo một ít đường sống, mỗi đạo Phong Nhận luôn có khoảng cách nhất định với nhau. Vì thế chỉ cần Địch Áo có đủ nhãn lực và tốc độ hoàn toàn có thể lần lượt tránh thoát từng cái một.

Phạm vi bảy đạo Phong Nhận công kích bao trùm khá lớn, tốc độ cũng nhanh hơn lần công kích đầu tiên. Địch Áo có vọng động muốn nhảy lên không trung, làm thế sẽ vô cùng an toàn. Nhưng trong lòng hắn rõ ràng nếu làm như vậy sẽ khiến cho Ngõa Tây Lý xem thường.

Địch Áo ngó chừng mấy đạo Phong Nhận đang tới gần, ngay khi đạo Phong Nhận thứ nhất sắp chạm vào người, hắn nhanh chóng lách sang bên trái tránh thoát đạo Phong Nhận thứ nhất, rồi lập tức thả ra Phong Ưu Nhã lao theo hướng ngược lại né tránh đạo Phong Nhận thứ hai. Sau đó lại buông thả Phong Ưu Nhã thay đổi phương hướng lần nữa. Lặp lại như thế mấy lần rốt cuộc Địch Áo thành công tránh thoát bảy đạo Phong Nhận, trong toàn bộ quá trình Địch Áo thủy chung chưa từng rời khỏi phạm vi vòng tròn.

Địch Áo chỉ thi triển mấy lần Phong Ưu Nhã mà thôi, nếu như là lúc bình thường tiêu hao nhiêu đó căn bản không đáng kể, nhưng lần này tất cả động tác phải hoàn thành trong thời gian ngắn và không gian nhỏ hẹp. Cường độ động tác mạnh mẽ và áp lực lên cơ thể hoàn toàn nằm ngoài tưởng tượng của Địch Áo. Chỉ qua chốc lát thế mà Địch Áo lại có cảm giác mệt mỏi.