Thần Điển

Chương 212: Trừng Phạt

Lời Ngõa Tây Lý nói chứa đầu mùi vị giễu cợt nhưng mấy người Kiều Trì vẫn phải cố gắng kìm nén tâm tình của mình, hai dấu tay đỏ bầm trên mặt gã Phong hệ võ sĩ đã chứng minh thực lực Ngõa Tây Lý quá rõ ràng.

"Các hạ là ai?" Gã võ sĩ đứng bên cạnh Kiều Trì mở miệng hỏi.

Ngõa Tây Lý phảng phất như không nghe thấy gã võ sĩ nói, trực tiếp quay đầu lại cười cười nhìn Địch Áo: "Nhà ngươi càng lúc càng lớn gan, ngay cả Thủ hộ giả Phù Y cũng dám động, thế nào? Cảm giác rất hoành tráng hả?"

Địch Áo cười khổ gãi gãi đầu, cảm giác bị mấy vạn người đuổi ngay sau đít có thể dùng từ hoành tráng để hình dung sao? Phải nói là phô thiên cái như lũ lụt dâng trào mới đúng, chỉ cần ý chí sút kém một chút nhất định sẽ bị dọa cho hồn phi phách tán, có thể còn sống trốn thoát đã là một chuyện vô cùng may mắn rồi. Địch Áo lắc đầu, đột nhiên phát hiện cái cách Ngõa Tây Lý nói tựa hồ rất quen thuộc với Phù Y, không khỏi nghi hoặc hỏi ngược lại: "Ngài quen biết cái lão Thủ hộ giả kia?"

"Ta từng nghe nói về hắn." Ngõa Tây Lý cười cười nói: "Tên kia rất khó dây dưa, ha hả, không nghĩ tới lại chết ở trong tay ngươi."

"Cũng không tính là chết ở trong tay của ta." Địch Áo thẹn thùng cúi đầu, lúc ấy chỉ là vô cùng bất đắc dĩ mới liều mạng mà thôi, hắn làm sao mà nghĩ đến sẽ có kết cục như vậy.

"Ngay cả năng lực tránh né cũng không có, cho dù ta không xuất thủ, ta thấy hắn cũng không sống được bao lâu nữa."

"Hắn có thể né tránh hay không là chuyện của hắn, nhưng ngươi có dám ra tay hay không lại là chuyện của ngươi. Nếu như ngày đó ngươi thật sự không làm gì, vậy thì bây giờ ta cũng không hiện thân." Ngõa Tây Lý mỉm cười hòa nhã, nhẹ giọng nói: "Xem ra ngươi đều ghi tạc lời ta nói ở trong lòng, rất tốt." Bạn đang đọc truyện được copy tại Trà Truyện

Một già một trẻ chậm rãi nói chuyện không hề coi ai ra gì cả, đám người Tây Cách Thụy Na liếc nhìn nhau. Tất cả đều rõ ràng vị lão nhân trước mắt này chính là đạo sư thần bí của Địch Áo. Bọn họ không khỏi âm thầm vui mừng trong lòng, mấy người Kiều Trì bị gạt sang một bên lại cực kỳ buồn bực, bọn hắn ở Đại công lĩnh luôn luôn hô phong hoán vũ quen rồi, đã bao giờ bị người ta đối xử lạnh nhạt như thế này đâu? Thế nhưng bọn hắn chỉ có thể nhịn.

Địch Áo ngạc nhiên, chẳng lẽ Ngõa Tây Lý luôn đi bên cạnh mình sao?

Khi Địch Áo định mở miệng hỏi thăm, dường như Ngõa Tây Lý nhìn thấu tâm tư Địch Áo, chậm rãi quay đầu tới trước nói: "Trước tiên giải quyết chuyện nơi đây cho xong đã, sau này lại nói chuyện tiếp."

Ngõa Tây Lý chắp tay sau lưng nhàn nhã đánh giá căn phòng ăn hỗn độn, hai gã võ sĩ bên cạnh Kiều Trì lại rùng mình một cái, vị lão nhân trước mắt này thực lực cực cao. Cộng thêm Tây Cách Thụy Na và gã Võ Tôn thủ hạ Môn La, tình thế hiện tại đã quá rõ ràng rồi, bên phía bọn hắn có thể nói là không có một chút phần thắng nhỏ nhoi nào.

"Ban đầu kiến tạo căn phòng ăn này mất bao nhiêu?" Ngõa Tây Lý đột nhiên hỏi.

"Thời gian kiến tạo phòng ăn mất khoảng một năm." Tác Phỉ Á nhẹ giọng hồi đáp: "Gạch lát nền đều là dùng đá xanh cực phẩm do Vĩnh Đống băng xuyên sản xuất, phía dưới sàn nhà là Ma thạch nguyên khối khai thác dưới đáy Phong Bạo Hải, vì muốn luôn luôn sạch sẽ và tỏa sáng, ta đặc biệt phái người đi đến Thánh Đế Tư thành và Thủy Tinh thành thu mua số lượng lớn trân châu mã não giã nát thành bột. Sau đó dùng bột trân châu phết lên bức tường, tất cả bộ đồ ăn đều là tuyệt phẩm mấy trăm năm vô cùng trân quý của gia tộc. Hơn nữa, cái bàn ăn này dùng gỗ trầm hương thượng cổ chế tạo, ban đầu khi phụ thân ta lập gia đình, gia tộc Sắc Vi Hoa đã tặng bàn ăn và bộ đồ ăn cho phụ thân làm sính lễ. Ta nghĩ không cần phải nói rõ ràng, giá trị thực tế của chúng nó hoàn toàn vượt xa giá trị vốn có.

Tác Phỉ Á nói năng như thường, mở miệng không nhanh không chậm, sắc mặt bình thản thoạt nhìn giống như đang trình bày một chuyện thực cực kỳ bình thường. Y Toa Bối Nhĩ đứng ở bên cạnh lặng lẽ lấy tay che miệng, không nghĩ tới Tác Phỉ Á lại độc ác như vậy.

"Xem ra chúng ta tổn thất rất lớn nhỉ?" Ngõa Tây Lý lẩm bẩm.

"Nhưng mà tất cả những thứ này cộng lại cũng không thể sánh bằng một tính mạng vừa biến mất." Tác Phỉ Á đột nhiên tăng cao giọng nói, tầm mắt rơi vào thi thể thị nữ nằm dưới góc tường: "Nếu như có thể, ta hi vọng hung thủ phải nhận sự trừng phạt."

"Trừng phạt là nhất định." Ngõa Tây Lý cười cười nói: "Bây giờ ta muốn biết, chúng ta tổn thất tổng cộng là bao nhiêu? Bọn họ phải bồi thường bao nhiêu mới tính là hợp lý?"

"Mười vạn kim tệ." Tác Phỉ Á nói rất dứt khoát, nàng vốn muốn nói một vạn kim tệ, con số đó đã đủ khiến cho người ta kinh hãi rồi. Nhưng vừa ra khỏi miệng, nàng lại thay đổi chú ý, bởi vì nàng không cần bồi thường, chỉ muốn mấy tên địch nhân trước mắt chết hết mới tốt.

"Cái gì?" Kiều Trì vội vã kêu lên.

"Không nghe thấy sao? Mười vạn kim tệ, ừ, coi như là hợp lý, thế nhưng chuyện này chờ một lát rồi lại nói." Ngõa Tây Lý thản nhiên nói: "Bây giờ cho chúng ta nói chuyện nên trừng phạt các ngươi như thế nào !"

Các võ sĩ đến từ Đại công lĩnh, bao gồm cả Kiều Trì ở bên trong đồng thời ngoan ngoãn ngậm miệng lại, người ta là dao thớt, bản thân mình là thịt cá, dưới tình huống này bọn hắn nói gì cũng không có ý nghĩa.

"Địch Áo, thấy bọn hắn ngoan ngoãn cỡ nào chưa?" Ngõa Tây Lý lại đột nhiên mỉm cười nói với Địch Áo: "Tại sao?"

"Bởi vì lực lượng của ngài cường đại hơn bọn hắn." Địch Áo nhẹ giọng nói.

"Đúng vậy !" Ngõa Tây Lý gật đầu: "Bây giờ ngươi có thể nhổ nước miếng vào mặt bọn hắn, có thể thoải mái hành hạ bọn hắn, muốn mắng thì mắng, muốn chửi thì chửi. Ngươi có thể tận tình trả thù, ta bảo đảm bọn hắn không dám phản kháng. Lúc này ngươi đã hiểu được gì chưa? Giống như trước kia ta từng nói với ngươi, ngay từ ban đầu phải xác định một mục tiêu thật xa, rồi tiến từng bước từng bước về phía trước, tuyệt đối không để cho vài chuyện nhỏ hoặc hạn chế nào đó làm phân tán tinh lực của ngươi. Lực lượng cường đại là căn bản, suy nghĩ thật kỹ đi, nếu như ngày hôm nay ta không ở chỗ này ngươi sẽ có kết cục như thế nào ?"

"Ta hiểu rồi." Địch Áo chậm rãi nói.

"Nhưng ngươi là đệ tử của ta, vì thế ta không hi vọng ngươi giống như bọn hắn." Ngõa Tây Lý nói: "Một võ sĩ chân chính sẽ phải biết thương hại người yếu, còn có dũng khí không sợ hãi cường quyền. Nếu không, ngươi sẽ biến thành tay sai của cường quyền." Sau khi nói xong câu này, không biết Ngõa Tây Lý nghĩ tới điều gì mà ánh mắt dần dần ảm đạm.

Trong lòng Địch Áo dâng lên một trận nhiệt huyết sôi trào, mặc dù trước kia Ngõa Tây Lý từng dạy bảo hắn vài thứ, nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa nói xem hắn như một đệ tử chính thức. Hiện tại đứng trước mặt mọi người thừa nhận thân phận của hắn khiến cho hắn cảm động nói không ra lời.

Tầm mắt Ngõa Tây Lý rơi vào đám người Kiều Trì, đạm mạc nói: "Các ngươi tự mình động thủ, mỗi người lưu lại một ngón tay."

"Không thể." Kiều Trì phản ứng y như con mèo bị dẫm phải đuôi, nhảy lên cao cao la hét ầm ĩ: "Ngươi dám đối xử với ta như vậy? Phụ thân ta là Phỉ Tể Đại công."

"Lời ta nói còn chưa hết mà."

"Ngõa Tây Lý cười cười: "Nếu để cho ta động thủ, chỉ sợ sẽ không đơn giản như vậy. Ha hả, Phỉ Tể Đại công? Coi như là Phỉ Tể Đại công đứng ở chỗ này, ta cũng lưu lại một ngón tay của hắn."

"Từ từ !" Gã Phong hệ võ sĩ vội vàng chen vào, trong nhóm chỉ có bản thân hắn hiểu được Ngõa Tây Lý đáng sợ đến cỡ nào. Đến tận bây giờ hắn vẫn không rõ ràng tại sao mình lại bị Ngõa Tây Lý đánh hai cái bạt tai mà không có một chút năng lực phản kháng. Phong hệ Võ Tôn di động tốc độ cao còn nhanh hơn cả một cái chớp mắt, đối phương vẫn có thể dễ dàng đánh trúng hắn y như đập ruồi, thực lực như vậy không phải bản thân hắn có khả năng đánh giá.

Những người có thể đạt tới Võ Tôn hiển nhiên tâm chí vô cùng bền bỉ, tự ái của bản thân làm cho hắn không thể cầu xin tha thứ, chỉ có thể cẩn thận nói: "Chuyện này thật ra chỉ là hiểu lầm, chúng ta có thể xin lỗi Địch Áo tiên sinh, cũng có thể nghĩ biện pháp đền bù mọi tổn thất, tin tưởng rằng Phỉ Tể Đại công nhất định sẽ rất cảm kích ngài."

"Hiểu lầm?" Lôi Mông đứng ở một bên cười lạnh nói: "Nếu như Ngõa Tây Lý tiên sinh không xuất hiện, chỉ sợ các ngươi vẫn tiếp tục hiểu lầm như vậy?"

Ca Đốn vội vàng kéo ống tay áo Lôi Mông, có đạo sư Địch Áo ở chỗ này, mấy nhân vật nhỏ bé như bọn họ không có tư cách nói chuyện.

Phong hệ võ sĩ trầm mặc không nói, những lời cần nói cũng đã nói, nếu tiến hành giải thích thêm nữa cũng không có tác dụng. Mấy câu lúc nãy chỉ là cấp cho đối phương một cái cớ thích hợp để lui binh, như nếu như đối phương cố kỵ Phỉ Tể Đại công, vậy thì tự nhiên sẽ mượn lý do này để hạ đài, về phần kết quả ra sao thì quyền chủ động vốn không nằm trong tay bọn hắn.

Nhìn thấy hai gã Võ Tôn ở bên cạnh đều câm như hến, tâm Kiều Trì không khỏi rơi xuống đáy cốc, đối phương rốt cuộc là ai lại có thể khiến cho ai vị Võ Tôn cao cấp của Phỉ Tể Đại công e ngại đến trình độ như vậy?

"Ta đã cho các ngươi một cơ hội nhưng các ngươi bỏ qua, ngay từ đầu để cho các ngươi rời đi nhưng các ngươi không đi, vậy thì bây giờ các ngươi phải chuẩn bị thừa nhận hậu quả." Ngõa Tây Lý ung dung nói: "Lựa chọn xong chưa? Thời giờ của ta rất quý quá."

Gã võ sĩ đứng sát Kiều Trì mạnh mẽ ngẩng đầu lên, gằn giọng: "Ta nghĩ rằng nên lưu lại một đường sống cho nhau mới tốt, cho dù ngươi giết chết chúng ta ở chỗ này, chỉ sợ kết quả của các ngươi cũng không tốt gì lắm? Phỉ Tể Đại công không thể nào ngồi yên không lý đến."

"Thân là Đại công lại làm ra chuyện tình bỉ ổi như vậy. Nếu như hết thảy là hắn đứng ở sau lưng điều khiển, ta nghĩ rằng vị trí Đại công của hắn cũng nên chấm dứt rồi." Ngõa Tây Lý khinh thường nói: "Không nên tiếp tục khiêu chiến sự kiên nhẫn của ta, dĩ nhiên là các ngươi có quyền lợi phản kháng."

Thân hình hai gã võ sĩ run lên, Ngõa Tây Lý ý đã nói quá rõ ràng rồi, bọn họ có quyền lợi phản kháng, Ngõa Tây Lý hiển nhiên cũng có quyền lợi giết chết bọn hắn. So sánh với nhau, thân phận Kiều Trì vào thời điểm này trọng yếu hơn hai người bọn hắn nhiều lắm, đối phương có thể ra thủ đoạn độc ác đối với bọn hắn, nhưng không nhất định sẽ mạnh tay Kiều Trì. Dù sao Kiều Trì cũng là nhi tử Phỉ Tể Đại công, không có ai có nguyện ý vô duyên vô cớ trở thành kẻ địch với đối thủ cường hãn như Phỉ Tể Đại công.

Chuyện tự sát thì hai người tuyệt đối không làm, làm vậy còn không bằng liều chết một phen, hai người liếc mắt nhìn nhau đều hiểu đối phương đã cho ra lựa chọn đồng dạng. Sau đó không hẹn mà cùng lao tới, bọn hắn đã quan sát rất cẩn thận, ở nơi này chỉ có Địch Áo là thân cận với Ngõa Tây Lý, vậy thì chỉ cần nắm Địch Áo ở trong tay là có đủ tiền vốn đàm phán rồi.

Hai người phối hợp cực kỳ ăn ý, gã Phong hệ võ sĩ lao thẳng tới trước, lựa chọn lộ tuyến ngắn nhất cố gắng bắt giữ Địch Áo trong thời gian nhanh nhất. Còn gã võ sĩ còn lại nhanh chóng thả ra Chân Hồng Chi Vũ, hàng nghìn hàng vạn hỏa diễm cấp tốc tràn ra, hắn không có hy vọng xa vời Chân Hồng Chi Vũ có thể gây tổn thương Ngõa Tây Lý, chỉ cần có thể ngăn cản chốc lát là tốt lắm rồi, hai tay gã võ sĩ hợp lại, theo đó là một đoàn hỏa trụ xuất hiện bao phủ Ngõa Tây Lý vào bên trong.