Thần Điển

Chương 203: Không Biết Kết Thúc

Công kích trong tưởng tượng hồi lâu vẫn không có xuất hiện, Địch Áo không khỏi ngừng lại nhìn ra sau, lão nhân khiến cho hắn cực kỳ sợ hãi thế mà lại ngã xuống trong vũng máu.

Làm sao có thể? Địch Áo quả thực không dám tin vào hai mắt của mình, đây chính là Thủ hộ giả kia mà? Thủ hộ giả đại biểu cho lực lượng đỉnh phong của Vĩnh Đống băng xuyên. Làm sao có thể bị hắn đánh chết? Huống chi hắn không phải thả ra Diễn Sinh bí kỹ, mà là Phong Nhận bình thường nhất trong các loại bí kỹ.

"Hoang đường, thật sự quá hoang đường !"

Đám người Tây Cách Thụy Na ở khu vực khai thác mỏ trước đã bắt đầu nhụt chí, chiến lực cao nhất của bọn họ chỉ có bốn Võ Tôn. Từ lúc hai vị tộc trưởng bộ lạc tham chiến đã làm cho cán cân tiểu ly nghiêng hẳn về phía địch nhân, việc nàng có thể làm chính là tận hết chế trụ tất cả địch nhân. Ít nhất phải để cho Tái Nhân Hầu tước không bị ảnh hưởng ngưng tụ Phích Lịch Hỏa, nếu không bọn họ sẽ chết rất thảm.

Khi Tây Cách Thụy Na vận toàn lực thúc dục Băng Chi Khế Ước, Băng Xuyên Hùng Vương đột nhiên đứng thẳng người lên, ngẩng đầu gầm lên bi thống rồi thân thể xoay tròn nửa vòng ngã quỵ xuống đất.

"Ầm…" Nguồn truyện: Trà Truyện

Băng Xuyên Hùng Vương ngã xuống làm cho mặt đất run rẩy kịch liệt, bụi mù bay tán loạn. Đám người Tây Cách Thụy Na còn tưởng rằng Băng Xuyên Hùng Vương định buông thả bí kỹ cao cấp nào đó, vội vàng lui về phía sau chuẩn bị tiến hành phòng thủ.

Thanh âm Băng Xuyên Hùng Vương phát ra càng lúc càng yếu ớt, nó vô lực cử động bốn chân tựa hồ muốn đứng lên nhưng chỉ được một nửa, thân thể nặng nề lại đập xuống mặt đất. Cứ thế đứng lên rồi lại ngã quỵ mấy lần, con ngươi đỏ như máu kia càng lúc càng ảm đạm, một tầng xám tro từ từ thay thế vào trong đó.

Đám người Tây Cách Thụy Na, Tái Nhân Hầu tước đều ngây người kinh ngạc, hai vị tộc trưởng bộ lạc cũng không động, bọn họ không có cách nào tiếp nhận hình ảnh trước mắt.

Thời gian yên lặng không dài, một cỗ khí tức tan thương và bi thống chầm chậm lan truyền khắp trời đất.

Sau một lát, vô số võ sĩ bộ lạc reo hò xông về Địch Áo, ánh mắt bọn hắn ẩn chứa sự điên cuồng không gì có thể lay động được, trong nháy mắt này trong đầu bọn họ chỉ có một việc, đó là phải xé nát người kia ra trả thù cho Thủ hộ giả.

Các võ sĩ áo đen từ bên ngoài doanh trại chạy ngược vào trong, có mấy võ sĩ đang chiến đấu cận thân nhưng lại đã quên mất địch nhân đứng trước mặt, xoay người xung phong vào doanh trại, phần lưng tự nhiên mở rộng chào đón địch nhân.

Đám người Lâm Tái nắm lấy cơ hội không ngừng phóng thích bí kỹ, công kích đám võ sĩ áo đen, trạng thái của những võ sĩ áo đen rõ ràng là không bình thường. Bọn họ liều mạng cắm đầu vào cơn mưa bí kỹ, sau đó giãy dụa đứng lên tiếp tục chạy đi, những người không dậy nổi thì dùng hai tay hai chân bò tới.

Bầy ưng quanh quẩn trên bầu trời khu vực quặng mỏ cũng dời tầm mắt sang hướng khác, chúng vỗ cánh liệng một vòng lấy đà rồi lao xuống doanh trại, vô số ác lang cũng bỏ qua võ sĩ bộ lạc khống chế, chạy ào ào vào doanh trại giống như một cơn thủy triều xanh đen.

Trên trời dưới đất, vô số tính mạng tồn tại đồng thời ngưng tụ thành một loại ý chí thống nhất, xé nát hắn, phải xé nát người kia cho bằng được.

Địch Áo vốn định mở ra một con đường máu hội hợp với đám người Lâm Tái, vừa thấy tình huống như vậy bị dọa cho sợ hết hồn, lập tức đổi sang hướng khác phóng chạy như điên.

Trên chiến trường khu vực quặng mỏ, hai vị bộ lạc tộc trưởng cũng cho ra phản ứng, bọn họ xoay người xông lên đỉnh núi, bởi vì bọn họ biết chuyện tình xấu nhất đã xảy ra.

"Viện quân của chúng ta đến." Tây Cách Thụy Na hưng phấn hét lên: "Bọn họ đã giết Thủ hộ giả. Tất cả võ sĩ, đi theo ta !"

"Thủ hộ giả là thứ gì?" Tái Nhân Hầu tước quát ầm lên, trong lòng hắn cực kỳ tức giận, Tây Cách Thụy Na khẳng định che giấu quá nhiều chuyện.

Tây Cách Thụy Na dùng ánh mắt xin lỗi nhìn sang Tái Nhân Hầu tước, sau đó vội vàng lao tới ngọn núi.

Nếu Băng Xuyên Hùng Vương xuất hiện ở nơi này, nhất định là có một Thủ hộ giả vô cùng cường đại đi theo, chuyện này chỉ là thường thức đối với nàng. Nhưng nàng không nói cho Tái Nhân Hầu tước biết, bởi vì tình thế quá nguy cấp, nàng lo lắng Tái Nhân Hầu tước mất đi ý chí chiến đấu, không chiến mà bại.

"Ầm ầm !"

Đống đá vụn che kín cửa động bị người nào đó dùng bí kỹ đánh vỡ nát, những người ở bên trong nghe thấy Tây Cách Thụy Na ra lệnh tiến công lập tức ùa ra. Các võ sĩ Thánh Đế Tư thành và thủ hạ Tái Nhân Hầu tước từ trong sơn động lần lượt vọt ra.

Địch Áo sử dụng tất cả vốn liếng liều mạng chạy trốn giữa vùng đồng cỏ hoang vu bát ngát, cho đến bây giờ hắn vẫn không thể nào tiếp nhận sự thật này, đó là giả dối? Rất có thể là một âm mưu hoặc chiến lược của đối phương, có thể là tên Thủ hộ giả tạo ra một thế thân bị hắn đánh chết dễ dàng. Sau đó để cho các võ sĩ Thánh Đế Tư thành cho rằng thắng lợi đã ở trong tầm mắt, địch nhân bị triệt để thất bại, sau đó âm thầm bố trí một vòng vây cực lớn đánh một trận là xong, giải quyết mọi phiền toái triệt để. Thế nhưng nhìn phản ứng của đám võ sĩ bộ lạc tựa hồ không giống lắm?

Phần lớn bộ lạc võ sĩ chung quanh bình nguyên chỉ là những tộc phụ thuộc, lực chiến đấu cũng có hạn. Nếu như Địch Áo muốn tiêu diệt hết bọn họ thì không thể làm được, dù sao lực sát thương của Quang Mang võ sĩ chỉ có hạn. Nếu như Địch Áo một lòng chạy trốn, những gã võ sĩ kia cũng không thể nào bắt kịp hắn nổi.

Ngay cả những con Chiến lang đang gầm thét giận dữ kia cũng không được. Nếu chỉ tính riêng về tốc độ, Địch Áo không ngừng buông thả Phong Ưu Nhã chạy nhanh hơn Chiến lang không ít, khoảng cách song phương càng lúc càng xa, thân ảnh Địch Áo dần dần mất hút.

Các võ sĩ bộ lạc đuổi theo một hồi đã không chịu nổi nữa, mặc dù trong đám người có không ít Phong hệ võ sĩ vẫn cố gắng bám theo Địch Áo, nhưng bọn hắn phải không ngừng buông thả bí kỹ mới có thể giữ vững khoảng cách với Địch Áo. Vấn đề là bọn hắn có thể kiên trì bao lâu? Một phút hay là mười phút? Nếu như bọn hắn biết được Địch Áo có thể kiên trì mấy ngày mấy đêm, không biết sẽ nản lòng hay là nổi giận đây.

Chỉ có bầy ưng không ngừng lao xuống là đủ sức tạo phiền toái cho Địch Áo. Thế nhưng Địch Áo rất nhạy cảm với tiếng gió nên căn bản không cần quay đầu lại quan sát, chỉ cần bầy ưng tới gần là hắn lập tức nhận ra khí lưu biến hóa để suy đoán góc độ công kích, tùy tiện chuyển hướng là bỏ rơi bầy ưng lại phía sau.

Ở khu vực cạnh Thiên Tinh hồ, Tây Cách Thụy Na, Tái Nhân Hầu tước rốt cuộc hội hợp với đội ngũ Lâm Tái.

"Là các ngươi giết Thủ hộ giả?" Thấy một vài võ sĩ đứng bên cạnh Lâm Tái, trong mắt Tây Cách Thụy Na lộ vẻ không dám tin tưởng, nhẹ giọng hỏi: "Các ngươi chỉ có nhiêu đây người?"

"Không phải chúng ta, là Địch Áo." Lâm Tái thở dài buồn bã.

"Địch Áo? Là vị hôn phu của Tác Phỉ Á?" Tầm mắt Tây Cách Thụy Na đặt lên trên người Tác Phỉ Á, nàng không nhịn được nói: "Lâm Tái, không nghĩ tới ngươi lại điên cuồng như vậy. Chỉ có mấy người lại dám đến đánh lén Thủ hộ giả?" Ở trong cái tiểu đội này có quá ít chiến lực có thể làm cho nàng coi trọng.

"Chúng ta bắt được một tộc trưởng bộ lạc nhỏ, hắn thú nhận tính mạng Thủ hộ giả Phù Y đã đi tới điểm cuối, cho nên hắn mang theo mấy bộ lạc phụ thuộc chạy tới hỗ trợ công chiếm khu vực quặng mỏ. Nếu như Băng Xuyên Hùng Vương có thể thuận lợi lên cấp, hắn có thể được chia sẻ một phần sinh mệnh lực." Lâm Tái nhẹ giọng giải thích.

"Thì ra là như vậy." Tây Cách Thụy Na thở ra một hơi, nói: "Các ngươi quá may mắn, ha hả, điều này cũng là vận may của chúng ta. Đúng rồi, người đánh chết Thủ hộ giả gọi là Địch Áo hả? Mặc dù biết tính mạng Phù Y đã tới điểm cuối, nhưng có can đảm chiến đấu với một Thủ hộ giả, hắn rất tốt, thật sự không tệ."

"Chỉ là không tệ thôi sao?" Y Toa Bối Nhĩ đột nhiên nói.

Tây Cách Thụy Na sửng sốt chuyển tầm mắt sang Y Toa Bối Nhĩ: "Y Toa Bối Nhĩ, ngươi muốn nói gì?"

"Địch Áo không hề biết lực lượng Phù Y đã rất hư nhược." Y Toa Bối Nhĩ nhẹ giọng nói: "Lâm Tái đạo sư, còn nhớ rõ thời điểm Địch Áo xuất hiện, hắn hô lớn với chúng ta câu gì không? Hắn bảo chúng ta rời đi, chuyện này chứng minh hắn cho rằng ngay cả Lâm Tái đạo sư cũng không phải là đối thủ của Thủ hộ giả."

Đám người Tác Phỉ Á, Ca Đốn trở nên trầm mặc, bọn họ biết lực lượng Phù Y đã rất suy yếu mới nghĩ ra chủ ý đánh lén doanh trại. So sánh dũng khí với Địch Áo thật sự không đáng để nhắc tới.

Nhất là Tác Phỉ Á, hai mắt nàng dần dần ướt át, nếu như không phải cố gắng khống chế tâm tình, ngay lúc này nàng đã sớm khóc ngất đi rồi.

Tác Phỉ Á hiểu, Ca Đốn, Lôi Mông và Y Toa Bối Nhĩ cũng hiểu tại sao Địch Áo lại giành công kích Thủ hộ giả Phù Y đầu tiên.

"Ta bây giờ đã biết chúng ta ngu xuẩn đến cỡ nào." Y Toa Bối Nhĩ chậm rãi nói, tầm mắt của nàng chuyển ra phương xa, lẩm bẩm: "Nếu như chúng ta giết chết Thủ hộ giả, bây giờ chúng ta đang lâm vào hoàn cảnh thế nào đây?"

Tầm mắt của mọi người nhìn theo phương hướng Y Toa Bối Nhĩ, lúc này các võ sĩ bộ lạc, đàn sói và bầy ưng đã biến thành từng vô số điểm đen nhỏ xa xôi. Nói thật ra về tình về lý, đám người Lâm Tái nên truy kích hậu phương các bộ lạc võ sĩ để trợ giúp Địch Áo. Nhưng Y Toa Bối Nhĩ vẫn còn có thể giữ vững lý trí ngăn cản mọi người vọng động, cho dù làm như thế cũng không có tác dụng. Đừng nói là bọn họ, cộng thêm đám người Tây Cách Thụy Na cũng chưa chắc đủ sức đối kháng với những bộ lạc võ sĩ đã hoàn toàn điên cuồng.

Mặc dù Võ Tôn có lực chiến đấu cường đại nhưng không phải là vô hạn, lúc trước có thể kiên trì thời gian dài như vậy là vì hai gã tộc trưởng muốn đạt được thắng lợi với cái giá nhỏ nhất. Nếu như bọn họ liều lĩnh sử dùng chiến thuật biển người và biển thú ập vào, cho dù là Võ Tôn cũng không thể chống đỡ được bao lâu. Huống chi địch nhân cũng có cường giả cấp bậc Võ Tôn, cũng có một đám Cực Hạn võ sĩ không hề thua kém.

Đám người Tây Cách Thụy Na im lặng tự vấn lương tâm, nếu như đổi thành bọn họ ở trong tình huống không biết tính mạng Phù Y đã trở nên vô cùng suy yếu có dám tấn công một Thủ hộ giả hay không? Việc đó không khác gì tự sát, chết đi không có một chút ý nghĩa, cũng là một hành động ngu ngốc nhất trên đời này rồi.

Mai Đề Na chuyển tầm mắt vào Tác Phỉ Á, sau lại nhìn về phía Tuyết Ny, chỉ biết âm thầm thở dài. Vốn tưởng rằng chiến tranh lạnh giữa nàng và Lâm Tái, sau khi Tuyết Ny trở thành Cực Hạn võ sĩ đã kết thúc. Học viên của nàng vượt qua học viên Lâm Tái, cho nên nàng thắng, bây giờ nhìn lại tựa hồ còn phải tiếp tục một đoạn thời gian dài nữa rồi.

Giờ phút này, Địch Áo đã chạy lên một ngọn núi, quay đầu nhìn lướt qua phía sau lưng, bầy ưng vẫn quanh quẩn trên đầu, đám võ sĩ bộ lạc và Chiến lang đuổi gấp trên mặt đất đông đen như một cơn thủy triều vô biên vô hạn ập tới chỗ hắn.

Địch Áo cảm thấy toàn bộ tóc gáy dựng đứng lên, gai lạnh sau lưng nổi lên từng mảng, tâm hắn cũng muốn chết lặng, bây giờ chạy trốn còn có ý nghĩa gì không?

Thế nhưng hắn vẫn kiên trì, hắn chưa bao giờ là loại người dễ dàng bỏ cuộc. Một nắng hai sương, ngày qua đêm lại, trong mấy ngày kế tiếp Địch Áo luôn ở trong tình trạng chạy vội. Hơn nữa đuổi theo và trốn hoàn toàn là hai khái niệm khác nhau, khi đuổi giết địch nhân, đối thủ càng lúc càng mỏi mệt sẽ cho hắn dũng khí tiếp tục bám đuổi. Còn lúc chạy trốn, hễ bước chậm một chút lập tức lâm vào nguy hiểm tính mạng, hắn cũng không biết lúc nào địch nhân sẽ từ bỏ ý định, chuyến hành trình gian khổ này thật sự là một khảo nghiệm về tính nhẫn nại và bền bỉ của hắn.

Trong đoạn thời gian này, Địch Áo nghĩ ra vô số hư chiêu, ví như vào ban đêm sẽ tiến vào rừng cây ẩn núp hồi lâu rồi chạy ra khỏi rừng ở một hướng khác, hoặc là ngậm cỏ lau trầm mình trong dòng sông. Nhưng làm thế nào không lừa được ánh mắt chim ưng, đặc biệt là trong bầy ưng còn có không ít yêu thú biến dị có trí tuệ nhất định, bọn chúng không ngừng truy kích và lựa chọn thời cơ tấn công Địch Áo, có khi bay tới trước ngăn chặn đường đi làm cho Địch Áo phải giảm bớt tốc độ. Nếu không, hắn đã sớm bỏ rơi bầy sói từ lâu rồi.

Sau đó Địch Áo dứt khoát hạ quyết tâm cứ một mực cắm đầu chạy về phía trước, nhìn xem lão tử chơi đùa với các ngươi, để coi ai thắng trong cuộc chiến hao tổn này.

Mãi cho đến ngày thứ năm, bầy ưng bắt đầu xuất hiện tình huống không ổn, từng đợt từng đợt từ trên không trung rơi xuống như mưa, đó là tình trạng kiệt lực bay không nổi nữa. Sau đó bầy ưng rốt cuộc bỏ qua, chậm chạp bay ngược lại phía sau.

Địch Áo mệt mỏi đặt cái mông xuống đất, mặt hắn đã xám như tro tàn rồi, quần áo lam lũ, dơ dáy không thua kém "vị thế ngoại cao nhân" kia bao nhiêu, kết thúc rồi sao? Địch Áo lẩm bẩm, nếu như lại chạy thêm một hồi, hắn thật sự không biết mình sẽ hỏng mất vào lúc nào. Coi như là báo ứng vậy, hắn rốt cuộc cảm nhận được nỗi bi ai của tên Cực Hạn võ sĩ Mễ Nhĩ.

Dĩ nhiên vẫn không thể kết thúc như vậy được, bởi vì Địch Áo đã thành tử địch của tất cả bộ lạc võ sĩ.