"Rắc rắc ~!"
Thanh âm tầng băng vỡ vụn không ngừng vang lên, các võ sĩ bộ tộc tiếp tục kiên định tiến về phía trước, mỗi khi tiến một bước lại gặp một bức tường băng ngăn cản, rồi lại đánh nát, trận chiến cứ thế tiếp diễn vô cùng gây cấn.
Chiến cuộc thoạt nhìn đang ở giai đoạn giằng co, nhưng các võ sĩ bộ tộc đang rất lỗ lả. Bởi vì bọn họ vừa buông thả Bàn Thạch Thủ Hộ vừa phải chịu đựng công kích từ trận doanh đối phương, vì thế nguyên lực tiêu hao phải nhanh hơn đám người Tuyết Ny.
Thế nhưng tình thế như vậy không thể kéo dài bao lâu, theo một tiếng cười quỷ dị vang lên, các võ sĩ bộ lạc vốn hùng hùng hổ hổ đột nhiên thối lui ra sau, bầy sói cũng lập tức xoay người thối lui theo sát chủ nhân.
Ngay sau đó chợt có mười mấy võ sĩ bộ lạc từ hai bên chạy tới, đi theo bọn họ là một bầy sói khác đầu nhập vào chiến trường.
"Bọn họ muốn chơi trò tiêu hao với chúng ta?" Tái Nhân Hầu tước đã nhận ra vấn đề, mới vừa chiến đấu tựa hồ rất kịch liệt nhưng các bộ lạc võ sĩ tổn thất không lớn. Ban đầu chỉ ngã xuống vài người và gần trăm con sói, so sánh với địch nhân lấp đầy núi đồi kia, điểm số lượng nho nhỏ có thể không cần tính tới. Hắn rốt cuộc hiểu được tại sao Tây Cách Thụy Na không có xuất thủ, cũng không yêu cầu bọn họ xuất thủ. Nếu như cường giả Võ Tôn buông thả bí kỹ sát thương quy mô lớn dĩ nhiên có thể lưu lại tất cả địch nhân, nhưng tiếp theo sẽ thế nào? Bộ lạc võ sĩ có số lượng binh lực quá khổng lồ, nhiêu đó đủ cho bọn họ chia ra làm mấy trăm đội nhỏ luân phiên tiến công. Nguyên lực Võ Tôn đúng là cường đại, nhưng có thể chống cự bao lâu đây?
Địch Áo núp ở trên tán cây cẩn thận quan sát vùng bình nguyên gần Thiên Tinh hồ. Rừng cây dưới chân hắn chính là địa phương lúc trước gặp phải tiểu đội mạo hiểm vô danh, cách khu vực khai thác mỏ hơn mười dặm xa. Nhưng phía trước, phía sau, trái phải, khắp nơi đều là võ sĩ bộ lạc gom thành đội ngũ, nửa bước cũng khó đi. Hắn có thể đi tới đây đã rất khó khăn rồi.
Hắn dõi mắt nhìn về phía doanh trại xa xa, bởi vì khoảng cách không đủ nên hắn không thể nhìn rõ cảnh tượng trong doanh trại, chỉ có thể loáng thoáng trông thấy những hoạt động ở trong đó, có một đám võ sĩ mặc áo đen, khiến cho hắn kinh ngạc là một con Cự Hùng màu vàng kim, thân hình còn khổng lồ hơn cả voi.
Nếu như không có những gã võ sĩ bộ lạc làm vật tham chiếu, hắn thật sự không thể tin được con gấu lại có thể khổng lồ như thế, bản mệnh yêu thú? Ở đó có Thủ hộ giả?
Mặc dù không rõ ràng lắm tuổi thật Lao Lạp, nhưng hẳn là trong khoảng mười sáu, bảy trở lên. Cho dù sinh trưởng hơi chậm một chút, bản mệnh yêu thú vẫn sinh sống mười mấy năm với nàng chỉ to bằng con mèo. Còn con gấu kia sợ rằng không chỉ sinh tồn mấy chục năm, thậm chí có thể trên trăm năm mới đúng. Nói cách khác, nơi đó có một Thủ hộ giả vô cùng cường đại, hắn tuyệt đối trêu chọc không nổi.
Về phần tin tình báo bộ lạc võ sĩ đột kích bây giờ đã không còn bất cứ ý nghĩa gì nữa. Hắn có thể nghe thấy từ phương xa truyền đến tiếng bầy thú gầm gừ, chắc chắn là bộ lạc võ sĩ đã chiến đấu với các cường giả Thánh Đế Tư học viện rồi. Bạn đang đọc truyện được copy tại Trà Truyện
Thời gian chầm chậm trôi qua, sắc trời từ từ ảm đạm xuống, nhờ có mười mấy năm yên tĩnh tu luyện, Địch Áo đã dưỡng thành tính nhẫn nại mà thường nhân khó thể tưởng tượng nổi. Mặc dù núp ở trên tán cây không hề nhúc nhích, nhưng hắn vẫn có thể chịu đựng được, cũng không có một chút cảm giác khẩn trương hay sợ hãi gì cả, chỉ lẳng lặng nằm yên quan sát tình thế.
Chiến cuộc bên phía khu vực khai thác mỏ vẫn còn đang giằng co, các võ sĩ bộ lạc công kích một lớp tiếp theo một lớp vọt vào trong, còn người ở bên trong thì liều mạng phóng thích bí kỹ ra ngoài. Chỉ trong khoảng thời gian ngắn này, mọi người liên tục công kích không thèm để ý tới vấn đề nguyên lực, bọn họ công kích một lượt xong lại lùi ra sau, những người ở hàng sau sẽ tự giác bước lên thay thế.
Đầu tóc Tây Cách Thụy Na đã bắt đầu tán loạn rồi, Tái Nhân Hầu tước cũng không có cách nào giữ vững phong độ quý tộc của mình, trận chiến này đánh nhau cho đến bây giờ đã mấy lần phát sinh nguy cơ, toàn là dựa vào bọn họ kịp thời xuất thủ mới vãn hồi cục diện.
Hai mắt Tái Nhân Hầu tước nhìn chằm chằm về nơi xa, ở đó có một bầy sói tương đối kỳ lạ, bọn chúng không dựa theo mệnh lệnh rút lui, cũng không mạo muội gia nhập công kích, chỉ không ngừng lui tới bồi hồi bên ngoài chiến trường.
Lực chiến đấu của bầy sói này vượt xa yêu thú bình thường, lần đầu tiên tiếp xúc, bọn họ lầm tưởng những con sói kia cũng là yêu thú bình thường, không có đặt vào trong mắt. Kết quả bầy sói đó đột nhiên bạo phát, đột nhập ngay trung ương xuyên thẳng vào chiến trận. Mười mấy kỵ sĩ thủ hạ Tái Nhân Hầu tước đã bị chúng nó cắn xé thành từng mảnh nhỏ, hai gã Cực Hạn võ sĩ bị bầy sói vây giết, ngay cả Tuyết Ny cũng bị thương. May là Mai Đề Na đứng cách Tuyết Ny không xa lập tức xuất thủ mới kịp thời ngăn cản bầy sói.
Làm cho người ta kinh hãi không chỉ là trí tuệ của những con sói kia, mà còn có lực chiến đấu cường đại. Chúng nó một đường xuyên phá mấy dãy phòng ngự bằng cây cối và đá tảng, lúc đó bốn người Tây Cách Thụy Na chia làm hai đường phản công cánh hông, có lẽ là bầy sói nhìn đúng cơ hội đột nhập vào trung tâm, từ đó có thể nhận ra trí lực chúng nó khẳng định không thấp. Sau đó bốn người bọn họ thấy được nguy cơ lập tức trở về viện binh, cộng thêm Mai Đề Na bắt đầu lộ ra thực lực của mình. Năm vị Võ Tôn hợp lực cũng không thể lưu bầy sói đó lại, chỉ đánh chết có hai con sói trong đó, kết quả này khiến cho người ta phải trợn mắt kinh ngạc không thôi.
Nhất là một gã Võ Tôn của Tái Nhân Hầu tước, cho đến bây giờ vẫn còn thắc mắc mãi không giải được. Hắn thi triển Liệt Sơn Băng vô cùng chính xác, bao trùm tất cả bầy sói vào trong, nhưng những con sói kia chỉ bị đánh bay ra ngoài rồi lập tức bò dậy ngay tại chỗ, tiếp tục chạy như bay ra xa, tựa hồ không có bị thương tổn gì hết.
Sau đó Tây Cách Thụy Na không còn cách nào khác, hạ mệnh lệnh cho tất cả Quang Mang võ sĩ rút lui vào trong sơn động, chiến mã thì bị bọn họ đuổi đi. Dĩ nhiên, đám ngựa mất đi chủ nhân sẽ trốn không thoát nổi, cơ hồ đều bị bầy sói ở bên ngoài cắn ngã, Tái Nhân Hầu tước thấy vậy cũng phải rỉ máu một trận. Tìm được một con ngựa tốt đã khó, rồi huấn luyện nó thành chiến mã thích hợp cho việc xung phong liều chết trên chiến trường lại càng khó khăn hơn nữa. Chỉ riêng việc giúp cho ngựa thích ứng với thanh âm bí kỹ nổ vang, bảo đảm không chạy tán loạn trên chiến trường đã phải hao tốn thời gian mấy năm rồi.
Bây giờ toàn bộ kỵ binh của hắn biến thành bộ binh, nhưng hắn không có biện pháp nào khác, mạng người còn giữ không được thì làm gì có tinh lực bảo vệ chiến mã?
"Đại nhân, chúng ta phải kiên trì cho tới khi nào?" Một gã Võ Tôn thuộc hạ Tái Nhân Hầu tước thấp giọng hỏi.
"Yên tâm, áp lực của địch nhân còn lớn hơn chúng ta, đánh đến bây giờ chúng ta hy sinh bao nhiêu người rồi? Bọn họ thì sao?" Tái Nhân Hầu tước mỉm cười nói, tầm mắt của hắn quét nhìn bốn phía, vùng núi bên ngoài khu vực khai thác mỏ có hàng đống thi thể chất chồng tầng tầng lớp lớp lên nhau, có người, có sói, còn có chim ưng, máu tươi sềnh sệch tụ lại chậm rãi chảy xuôi theo những khe nứt trên mặt đất, còn có mùi vị tanh nồng khiến người người lợm giọng cứ quanh quẩn giữa không trung.
Nếu như đổi thành lúc bình thường, các võ sĩ đã sớm tránh sang nơi khác, nhưng hiện tại đang đối mặt với áp lực sinh tồn trầm trọng, bọn họ bắt buộc phải kích thích tiềm năng của mình lên đến trình độ lớn nhất, năng lực thích ứng cũng phải tăng theo. Hoặc có thể nói ngoại trừ chiến đấu ra, bọn họ làm cho thần kinh và giác quan của mình lâm vào trạng thái chết lặng.
Thật ra Tái Nhân Hầu tước cũng muốn hỏi vấn đề này, nhưng hắn không thể mở miệng hỏi được. Nếu như cả hắn cũng biểu lộ tâm tình nôn nóng bất an sẽ tạo thành ảnh hưởng không tốt đối với những võ sĩ khác, một khi tinh thần bắt đầu rơi xuống sẽ rất khó lòng nghịch chuyển.
"Hơn nữa liên quân Bá tước lĩnh, Nam tước lĩnh đang đuổi theo phía sau Phật Lang Duy, sau đó sẽ dựa theo mệnh lệnh của ta tiến tới nơi này." Tái Nhân Hầu tước chậm rãi nói: "Nếu như không có gì trở ngại bọn họ hành quân, sáng sớm ngày mai có thể chạy tới rồi!"
Gã Võ Tôn kia ngẩn người ra, liên quân Bá tước lĩnh và Nam tước lĩnh không tính cường đại gì lắm, nhiều nhất chỉ có thêm vài gã Cực Hạn võ sĩ. Cho dù bọn họ có thể chạy tới nơi này cũng không có cách nào thay đổi chiến cuộc.
GÃ Võ Tôn còn định hỏi gì đó thì Tái Nhân Hầu tước làm như vô tình liếc hắn một cái, trong mắt bắn ra thần quang lạnh thấu xương, gã Võ Tôn lập tức cả kinh vội vã nuốt ngược cái lưỡi trở vào trong.
"Lâm Tái cũng sắp tới rồi." Tây Cách Thụy Na nói, thanh âm của nàng hình như cao bình thường một ít.
"Lâm Tái?" Tái Nhân Hầu tước cũng lên giọng, hắn hiểu rõ ý tứ Tây Cách Thụy Na, chỉ là để cho tất cả võ sĩ đều nghe được sinh ra hy vọng sống sót ở trong lòng.
"Ừ." Tây Cách Thụy Na gật đầu nói: "Chúng ta đồng thời rời khỏi Thánh Đế Tư thành, nhưng nàng không đi theo chúng ta tới đây, mà lưu lại Nam tước lĩnh của Đường Ân."
"Lưu ở đó làm gì?" Tái Nhân Hầu tước hỏi.