Thần Điển

Chương 198: Trung Thành

Trên đỉnh núi, hai người trung niên được một đoàn võ sĩ vây quanh đang cẩn thận quan sát địch nhân ở phía dưới, các võ sĩ bộ lạc và bầy sói trải khắp núi đồi cũng từ từ thả chậm tốc độ đợi mệnh lệnh.

"Tổng cộng có bốn Võ Tôn, hơn ba mươi Cực Hạn võ sĩ, trận này không dễ đánh rồi." Người trung niên bên trái có dáng vóc hơi thấp nói.

"Là năm !" Người trung niên bên phải trả lời: "Ta thấy được Mai Đề Na nhưng nàng không có xuất thủ."

"Thật sao?" Người trung niên vóc người hơi thấp mở to hai mắt cẩn thận tìm kiếm trong chiến trận địch nhân, hồi lâu sau mới nói: "Không sai, ta thấy nàng rồi !"

"Vài chục năm trước, năm đóa Tiên Hoa kiều diễm của Thánh Đế Tư học viện đã chết mất hai, còn dư lại ba cũng già rồi." Người trung niên bên phải thở dài nói: "Thời gian không chờ người mà."

"Chúng ta cũng vậy thôi." Người kia thổn thức: "Không biết Lâm Tái có tới không?"

"Không biết, ngươi từng thấy nàng và Mai Đề Na hợp tác lần nào chưa?" Người trung niên bên phải cười cười thành cười, nhàn nhạt nói: "Có đôi khi ta rất đồng tình với Tây Cách Thụy Na, lúc còn trẻ nàng đã không ngừng hòa giải tranh chấp giữa hai người Lâm Tái và Mai Đề Na, đoán chừng bây giờ cũng vậy."

"Khi đó các nàng chỉ là trẻ tuổi khí thịnh, bây giờ con cái một đám rồi, tính tình còn tiếp tục như vậy?" Người trung niên kia mỉm cười lắc đầu.

"Mai Đề Na vẫn chưa có kết hôn." Người bên phải nói.

"Làm sao ngươi biết?" Người trung niên bên trái ngạc nhiên hỏi lại.

"Ta..." Người kia phát hiện mình lỡ miệng, ấp úng không biết không biết nên giải thích thế nào.

"Ngươi đó, cái tên này hoàn toàn từ đầu đến cuối không có tuân thủ ước định, từ trước đến nay vẫn liên lạc với bên ngoài hả?"

"Cái ước định chó má đó đáng giá tuân thủ không?" Người trung niên bên phải lạnh lùng nói: "Nếu như tất cả mọi người đều nguyện ý tuân thủ ước định, chúng ta bây giờ đang làm cái gì vậy?"

"Hừ, nhỏ giọng chút !" Người kia nghe thế liền trở nên khẩn trương, quét mắt nhìn bốn phía.

Không khí chung quanh đột nhiên yên lặng, các võ sĩ bộ lạc thấy đầu lĩnh chậm chạp không ra mệnh lệnh đã sắp sửa nhịn không được, vội vàng quay đầu lại dùng ánh mắt mong chờ nhìn tới.

"Ta chán ghét Tây Cách Thụy Na, chán ghét Băng Chi Khế Ước." Người trung niên vóc người hơi thấp chậm rãi nói: "Thế nhưng nếu muốn đột phá hàng phòng tuyến của bọn họ, chúng ta phải trả giá rất lớn. Vì giảm bớt thương vong, ta cho rằng nên đợi thêm mấy ngày nữa, dù sao khu vực quặng mỏ cũng ở chỗ này, bọn họ chạy không thoát."

"Chúng ta có thể đợi, Thủ hộ giả đại nhân có thể đợi không?" Người trung niên bên phải hỏi ngược lại.

"Không có biện pháp, trở về hỏi một câu vậy, nếu như đại nhân kiên trì tấn công thì chúng ta đành phải đánh bất cứ giá nào rồi." Người kia thở dài nói.

"Ngươi không lo lắng Tây Cách Thụy Na bất ngờ tấn công quân đội của chúng ta?" Người bên phải lại hỏi.

"Lấy tính cách cẩn thận của Tây Cách Thụy Na, đó là chuyện không thể, còn không nhìn ra hay sao? Nàng bây giờ chỉ muốn bảo vệ khu vực khai thác mỏ, tận lực trì hoãn thời gian." Người kia nói: "Trừ phi tính cách Tây Cách Thụy Na hoàn toàn khác hẳn trước kia, không còn tiếc rẻ tính mạng người khác nữa mới sinh ra ý niệm bất ngờ tấn công chúng ta. Ha hả, làm như vậy bọn họ cũng phải giao ra cái giá tương ứng."

Hai người xoay người đi xuống sườn núi, khi đến chân núi đột nhiên thấy các võ sĩ bộ lạc lộ vẻ xao động bất an, tâm tình của bọn hắn cũng làm ảnh hưởng đến bầy sói, trong lúc nhất thời tiếng sói gào thê lương quanh quẩn khắp núi đồi.

"Vì sao những bộ lạc võ sĩ kia còn chưa tiến công?" Tái Nhân Hầu tước một mực chuẩn bị nghênh đón chiến đấu bắt đầu không nhịn được nữa.

"Bọn họ vẫn không tiến công có thể là đang chuẩn bị gì đó." Tây Cách Thụy Na thấp giọng nói.

"Chúng ta không làm gì hết? Cứ để cho bọn họ chuẩn bị như vậy?" Tái Nhân Hầu tước nói: "Có cần ta cho người xông qua thử dò xét không?"

"Một khi đối mặt với tên kia, bất kỳ manh động nào cũng là tìm đường chết." Tây Cách Thụy Na lắc đầu nói: "Chờ tự bọn hắn đi tới đây, chỉ cần chúng ta có thể kiên trì thêm vài ngày, người thắng sau cùng nhất định là chúng ta."

"Được rồi, ngươi bây giờ là thống soái, ta nghe lời ngươi." Tái Nhân Hầu tước nhún vai nói: "Tên kia? Hình như ngươi rất quen thuộc thủ lĩnh của bộ lạc võ sĩ ?"

"Hắn là tộc trưởng Ưng tộc." Tây Cách Thụy Na nói, nhưng câu trả lời của nàng chỉ tới đó mà thôi, nàng cự tuyệt tiết lộ chuyện khác.

Hai gã thủ lĩnh bộ lạc võ sĩ đi xuống chân núi vài dặm, phía trước là một dãy doanh trại đang được xây dựng, chung quanh doanh trại có hàng trăm võ sĩ bộ lạc đang bận rộn làm việc.

Hai gã thủ lĩnh sóng vai tiến vào doanh trại, ở chính giữa là một trăm võ sĩ mặc áo đen, bộ dạng cực kỳ nghiêm trang đứng im tại chỗ. Vừa thấy hai gã thủ lĩnh đi tới, bọn họ vội vàng tránh sang hai bên mở ra một con đường.

Ở giữa đám người là một lão nhân mặt mày tiều tụy ngồi bên cạnh một tảng đá lớn hình thù kỳ quái, tư thế ngồi của hắn rất có ý tứ, co chân, cúi thấp đầu, y phục trên người dơ dáy bẩn thỉu. Nếu như đặt trước mặt hắn một cái chén bể chắc chắn là ai nấy đều lầm tưởng là một tên ăn mày xin cơm chính hiệu.

Đầu của hắn không ngừng lắc lư tựa hồ đang ngủ gật thì phải, trận chiến này bộc phát hoàn toàn là vì hắn, thế mà hắn có thể ngủ được trong đoạn thời gian này, địa điểm này, ít nhất về khoảng bình tĩnh thì không người nào có thể kịp rồi.

Hai gã thủ lĩnh liếc nhìn nhau, chậm rãi bước tới trước người lão nhân kia, quỳ một gối xuống đất, người trung niên dáng thấp bé nhẹ giọng nói: "Đại nhân."

Thân thể lão nhân khẽ run lên chậm rãi ngẩng đầu, mở mắt, ánh mắt của hắn cực kỳ ảm đạm, không có một chút tia sáng nào, tròng mắt chuyển động cứng ngắc vô lực ẩn chứa khí tức suy bại.

Thấy hai gã thủ lĩnh, lão nhân kia nở nụ cười rất miễn cưỡng, sau đó vươn vai ngáp một cái, miệng phát ra thanh âm khàn khàn: "A..."

"Đại nhân, tình huống có điểm khó giải quyết." Người trung niên dáng thấp bé nhẹ giọng nói: "Thực lực địch nhân vô cùng cường đại, ta đề nghị chờ thêm mấy ngày nữa, đợi viện quân của chúng ta chạy tới mới bắt đầu tiến công."

"A…a..." Lão nhân kia thấy hai gã thủ lĩnh không có dâng lên thứ hắn muốn, thần sắc dần dần giận dữ, giơ tay ra chỉ thẳng vào trán hai gã thủ lĩnh.

"Đại nhân, bây giờ không phải là tiến công thời cơ !" Gã thủ lĩnh kia vẫn phải đau khổ giải thích.

Lão nhân kia rốt cuộc nổi giận, cúi đầu tìm kiếm cái gì đó, sau đó hai tay run rẩy nắm một cây quải trượng ném tới hai gã thủ lĩnh ở đối diện. Hai gã thủ lĩnh căn bản không dám tránh né, cứ trơ mắt nhìn quải trượng nện vào đầu bọn họ.

Thể chất lão nhân kia đã suy yếu tới cực điểm, một động tác đơn giản như thế lại khiến cho hắn thở không ra hơi. Rồi hắn chống tay xuống đất tựa hồ muốn đứng lên, nhưng nỗ lực mấy lần cũng không có hiệu quả, hai tên võ sĩ áo đen vội vàng chạy tới phân ra hai bên nâng đỡ lão nhân kia.

Đúng lúc này, tảng đá hình thù kỳ quái phía sau lão nhân đột nhiên di động, vô số đá vụn đổ rào rào xuống lộ ra bộ lông màu vàng nhạt. Sau một lát, một con Cự Hùng (gấu lớn) thân cao chừng năm thước, hình thể hùng vĩ như một ngọn núi nhỏ xuất hiện ở trước mặt tất cả võ sĩ.

Bốn chân Cự Hùng vô cùng tráng kiện, thân thể các võ sĩ trong doanh trại đều rất cao nhưng chỉ đứng tới dưới bụng con gấu này. Cự Hùng chậm rãi lắc đầu, cổ, thân thể, theo từng động tác của nó là một trận khí lưu mạnh mẽ lan ra ngoài, thân thể nó to tròn, mạnh mẽ, những bộ phận càng về phía sau càng tráng kiện, ngưng tụ thành một hình thể ẩn chứa lực lượng kinh khủng.

Tựa hồ cảm nhận được lão nhân kia tức giận vì thứ gì, đầu Cự Hùng từ từ quay đầu lại dí sát vào mặt hai gã thủ lĩnh, thân hình của nó quá cao lớn căn bản không cần cất bước, cái đầu gấu di chuyển lên trên đầu hai gã thủ lĩnh, sau đó chậm rãi há miệng.

Một cái động đỏ như máu xuất hiện ở trên đầu hai gã thủ lĩnh, hai cái răng nanh bén nhọn dài hơn một thước phát hàn quang lạnh lẽo rợn người.

Lúc này sắc mặt hai gã thủ lĩnh cũng rất là "hấp dẫn", chuyện của mình thì tự mình tự biết, bọn họ đối mặt là một Thủ hộ giả hỉ nộ vô thường không thể suy luận bằng lẽ thường. Ở trong bộ lạc võ sĩ, quyền lực Thủ hộ giả không có bất kỳ hạn chế, chỉ cần bọn họ muốn là có thể dễ dàng cướp đi hoặc vài tính mạng, ngay cả tính mạng tộc trưởng cũng như thế.

Hơn nữa, bọn họ cũng biết uy lực Băng Xuyên Hùng Vương nên không dám vọng động. Cho dù thật sự đánh bạc hết thảy chiến đấu với Băng Xuyên Hùng Vương cũng không thể kéo dài tính mạng được mấy phút.

Cự Hùng khinh thường xử lý bọn họ, há miệng gầm gừ vang như sấm rền, trên thực tế bởi vì tình huống thân thể chủ nhân không tốt, nó cũng không dám dùng quá nhiều lực khí. Đọc Truyện Online Tại Trà Truyện

Hai gã thủ lĩnh không dám phản kháng chút nào, theo luồng kình khí của Hùng Vương ngã lăn ra ngoài, trong doanh trại đột nhiên xuất hiện một cổ cuồng phong hung mãnh thổi tung cuốn theo vô số đất đá bay thẳng lên trời.

"Đại nhân, chúng ta lập tức bắt đầu tiến công… lập tức bắt đầu tiến công" Gã thủ lĩnh dáng thấp bé chật vật bò dậy, hắn không dám dựng thẳng cái lưng lên, cứ quỳ ở nơi đó, mặt mày kinh hoảng kêu lên.

Cự Hùng gầm gừ cũng ảnh hưởng đến lão nhân kia, hắn giơ tay lên che mặt của mình, thân thể gầy yếu không ngừng run rẩy y như lá rụng mùa thu vậy.

Cự Hùng tựa như biết mình đã làm sai, quay đầu nhìn về phía lão nhân kia, sau đó ngoan ngoãn im lặng nằm xuống đất.

Lão nhân kia hô hấp rốt cuộc chậm lại, từ từ vươn đầu ngón tay khô cứng ra chỉ hướng dãy núi cách đó không xa, ý tứ của hắn rất rõ ràng, đó là: "Mau chóng lăn ra ngoài tìm đồ ta muốn !"

Hai gã thủ lĩnh vội vàng đứng lên chạy ra ngoài doanh trại, bọn họ không dám trì hoãn một phút nào nữa.

Đợi đến khi rời xa doanh trại, bọn họ cuối cùng yên tâm thả chậm cước bộ, mới vừa trao đổi không thành công, bọn họ đã bị bắt buộc đánh một trận rồi. Bây giờ phải cẩn thận suy nghĩ phương pháp tấn công như thế nào.

"Chúng ta thật sự bắt đầu tiến công?"

"Không tấn công thì làm gì bây giờ?" Gã thủ lĩnh thấp bé miễn cưỡng áp chế nội tâm của mình, nhàn nhạt hỏi ngược lại.

"Chính là năm tên Võ Tôn đó." Người kia cười khổ nói: "Cho dù chúng ta có thể đánh thắng, tộc nhân của chúng ta cũng không còn thừa nổi bao nhiêu người."

"Ngươi lại phạm huý." Gã thủ lĩnh thấp nhẹ giọng nói.

"Phạm huý?" Sắc mặt người kia chuyển sang lạnh lẽo nói: "Ý của ngươi là ta không đủ trung thành? Đừng nói với ta là ngươi đã chuẩn bị giao ra hết thảy?"

"Đánh là phải đánh, thế nhưng phải đánh theo phương thức của ta." Gã thủ lĩnh thấp bé cười cười nói: "Đừng suy nghĩ nhiều, chúng ta có giao tình bao nhiêu năm chứ?"