"Địch Áo, ngươi tới khuyên nhủ nàng đi." Tác Phỉ Á thấp giọng nói.
"Ta khuyên cũng vô ích." Địch Áo cười khổ nói: "Đợi đến ngày mai xem sao, sinh mệnh lực yêu thú rất ương ngạnh, có lẽ ngày mai tiểu Miêu Tử sẽ tốt lên."
"Nếu quả thật..." Tác Phỉ Á muốn nói lại thôi, sau đó dời sang đề tài khác: "Nhưng tối hôm nay làm sao bây giờ? Ngươi xem vết thương sau lưng nàng kìa, đã nứt ra một lần rồi, nhưng nàng không nghe lời."
Địch Áo nhìn vết máu rỉ ra trên lưng Lao Lạp thì không khỏi đau lòng, nói thật lúc ban đầu là vì những viên cực phẩm mảnh vỡ tinh thần, căn cứ nguyên tắc nhận đồ của người thay người trừ họa mới chứa chấp Lao Lạp. Thế nhưng chung sống thời gian dài như vậy, ngoại trừ bọn họ cung cấp cho Lao Lạp một chỗ ở và vài bộ quần áo ra thì không còn làm gì nữa.
Nếu như thay đổi vị trí song phương, ở vào tình huống nguy cấp như thế, Địch Áo tự hỏi rất khó làm được như Lao Lạp.
Miêu Tử nằm yên một một tiếng động, tất cả mọi người bên trong phòng đều thúc thủ vô sách, tất cả mọi người đều nhìn thấy cảnh Lao Lạp cứu Địch Áo. Bọn họ rất muốn làm gì đó cho Lao Lạp, nhưng lại không biết nên làm thế nào.
Địch Áo trầm ngâm một hồi, nói với Lôi Mông: "Thử lại lần nữa, trên người của ngươi còn có bao nhiêu mảnh vỡ tinh thần?"
Lôi Mông giao túi nước chứa mảnh vỡ tinh thần cho Địch Áo, nói: "Cần gì nữa không?"
Địch Áo nhận lấy túi nước, đổ mảnh vỡ tinh thần đổ ra quan sát thì thấy chỉ có hai mươi mấy viên. Nếu như không phải là ngoài sân còn có đội võ sĩ tuần tra, Địch Áo thậm chí nghĩ đến việc vào trong hầm ngầm lấy ra thêm một số, nhưng tình hình trước mắt hiển nhiên là không thể.
Địch Áo nhẹ nhàng mở miệng Miêu Tử ra, nhét một viên mảnh vỡ tinh thần vào. Sau đó nghe thấy Miêu Tử rên lên một tiếng yếu ớt, Địch Áo lập tức vui mừng, có tác dụng? Nhìn lại trong miệng Miêu Tử đã không còn thấy bóng dáng viên mảnh vỡ tinh thần kia, nhưng hai mắt Miêu Tử vẫn khép lại, thân thể cũng không nhúc nhích, tựa hồ mới vừa rồi chỉ là cảm giác của Địch Áo. Nguồn truyện: Trà Truyện
"Lúc nãy cũng là như vậy, ăn thì ăn rồi, nhưng không có một chút phản ứng." Lôi Mông nói.
Nhìn thấy Thánh Thạch mà Miêu Tử luôn luôn hứng thú lại không có tác dụng, Lao Lạp khóc đến mức ai nấy đều cảm thấy thương tâm.
Địch Áo nhìn mảnh vỡ tinh thần trong tay, lại nhìn Lao Lạp đang khóc bên cạnh, hắn bất chấp tất cả nhét từng khối mảnh vỡ tinh thần vào trong miệng Miêu Tử.
Mấy người Tác Phỉ Á đồng thời mở to hai mắt ra nhìn, phải biết rằng chúng toàn là mảnh vỡ tinh thần cực phẩm. Mặc dù mọi người rất muốn cứu Miêu Tử, nhưng Địch Áo làm như vậy ngoại trừ lãng phí ra sẽ không có ảnh hưởng gì hết. Nếu như mảnh vỡ tinh thần hữu dụng thì Miêu Tử đã sớm có phản ứng.
Lao Lạp cũng bị động tác Địch Áo hù dọa rồi, vội vã lắp bắp nói: "Nó... nhiều lắm."
"Không có chuyện gì." Địch Áo tạm thời dừng lại, cẩn thận quan sát động tĩnh Miêu Tử: "Đã đến lúc nào rồi còn sợ ít hay nhiều, không phải chỉ là mấy khối mảnh vỡ tinh thần thôi sao, chỉ cần nó có thể tỉnh lại là tốt hơn hết thảy."
"Nó. Không thể." Lao Lạp gấp đến đỏ bừng cả mặt, có lẽ là trong lòng quá vội vã nên nàng nói năng đột nhiên lưu loát hơn nhiều: "Nó không tiêu nổi !"
Địch Áo không khỏi giật mình ngây người tại chỗ, bởi vì quan có tư tưởng chủ quan mà bỏ qua một sự thật. Mặc dù Miêu Tử là yêu thú biến dị nhưng hình thể của nó còn tại đó (ý là quá nhỏ). Cho dù Miêu Tử không có thương tổn trong người, chỉ sợ cũng không thể tiêu hóa hết nhiều mảnh vỡ tinh thần như vậy.
Thế nhưng bây giờ hối hận đã chậm, không thể móc mảnh vỡ tinh thần từ trong miệng Miêu Tử ra ngoài, nếu làm như vậy đoán chừng Lao Lạp nhất định sẽ liều mạng.
Mấy người ngó chừng Miêu Tử Trong ngực Lao Lạp không chớp mắt, một lúc lâu sau, Miêu Tử vẫn không có bất kỳ phản ứng nào, tất cả mọi người không khỏi thở dài một hơi, xem ra vẫn không có hy vọng rồi.
"Bằng không..." Tác Phỉ Á liếc sang Địch Áo: "Ta mời đạo sư đến đây?"
Tác Phỉ Á nói ra lời này xem như đã tuyệt vọng rồi. Mặc dù Lâm Tái là Võ Tôn, nhưng việc cứu sống Miêu Tử và thực lực cường đại căn bản không hề liên quan gì tới nhau.
"Chỉ có thể như vậy." Địch Áo mới vừa nói tới đây, ánh mắt bỗng nhiên đọng lại: "Đợi một chút, nó động…"
Mấy người vội vàng vây lại, Địch Áo nói không sai, Miêu Tử đúng là động, nhưng lại động vô cùng quái dị. Hoặc có thể nói là co quắp thì chuẩn xác hơn một chút, tựa hồ nó đang thừa nhận đau đớn quá lớn, cái mặt nhỏ nhắn khả ái nhíu lại, có một thứ gì đó từ từ lan tràn ra toàn thân Miêu Tử.
Đồng thời một trận nguyên lực ba động tràn ngập khắp căn phòng, mấy người Địch Áo không khỏi hoảng sợ, nguyên lực ba động khổng lồ như thế cơ hồ có thể so sánh với Cực Hạn võ sĩ dùng toàn lực buông thả đấu kỹ rồi.
Nhìn thấy bộ dạng Miêu Tử, Lao Lạp lập tức ngừng khóc, chân tay luống cuống nhìn Miêu Tử trong ngực. Nàng không biết hiện tại nên làm gì nữa, phải làm thế nào mới có khả năng giảm bớt thống khổ cho Miêu Tử. Những người khác không thể lý giải tình cảm giữa Miêu Tử và nàng, nhưng nàng lại rõ hơn ai hết, giờ phút này nàng thậm chí hi vọng mình có thể thừa nhận thống khổ thay cho Miêu Tử.
Mấy người Địch Áo bốn mắt nhìn nhau, đây không phải là dấu hiệu tốt, bất kể là người hay là thú, một khi xuất hiện loại trạng thái co giật không bình thường này thường thường có ý nghĩa tử vong đã tới gần.
Theo mức độ run rẩy tăng lên, vẻ mặt Miêu Tử càng thêm thống khổ, bỗng nhiên liều mạng há to miệng, cổ họng phát ra thanh âm cổ quái, thoạt nhìn giống như là muốn nôn mửa.
Lần này ngay cả Tác Phỉ Á cũng trợn mắt nhìn Địch Áo, ánh mắt trách cứ rất rõ ràng, ngươi cho nó ăn nhiều như vậy làm gì?
Không đợi Địch Áo giải thích, sau một lát một chuyện khiến cho mọi người không ngờ được xảy ra. Tứ chi Miêu Tử đột nhiên mạnh mẽ kéo dài ra, kèm theo một tràng thanh âm giòn vang, bốn chân nó lại nở to ra một đoạn, tráng kiện hơn trước rất nhiều, ánh mắt mọi người đồng thời trợn tròn lên, đây là tình trạng gì chứ?
Nhưng mà loại tình cảnh quỷ dị này còn chưa có kết thúc, cái đầu Miêu Tử vung vẩy qua lại không ngừng quay cuồng trong ngực Lao Lạp. Còn Lao Lạp đau lòng ôm chặc lấy nó, nhưng nàng kinh ngạc phát hiện khí lực Miêu Tử đột nhiên lớn hơn rất nhiều, bản thân nàng lại ôm không nổi.
Qua một lúc sau, động tác Miêu Tử mới từ từ hòa hoãn lại, mọi người vừa định thở phào nhẹ nhỏm liền thấy cái đầu Miêu Tử bỗng nhiên kéo căng ra trước, phảng phất như có thứ gì đó đang động đậy. Sau đó cái đầu giãn dài thẳng tắp tới trước, mấy người có thể nhìn thấy rõ ràng cái cổ Miêu Tử đã dài ra thêm một khúc, da thịt ẩn dưới bộ lông dài màu trắng chuyển thành trạng thái trong suốt.
Nhìn Miêu Tử nằm trong ngực, Lao Lạp không dám động đậy gì hết, nàng sợ không cẩn thận sẽ làm gãy cổ Miêu Tử.
"Rắc rắc…" mấy tiếng, đỉnh đầu Miêu Tử đột nhiên nứt ra, Lao Lạp nhất thời bị dọa cho sợ đến hồn phi phách tán, vừa định kinh hô lại phát hiện không có máu me xuất hiện như dự đoán, theo khe nứt mở rộng, một cái đầu trắng như tuyết chui ra từ trong miệng.
Miêu Tử đang lột da tựa hồ không có thống khổ như lúc trước, tứ chi không ngừng cử động. Qua chừng nửa ngày trời, hao phí rất nhiều sức lực mới đưa được thân thể thoát ra khỏi xác cũ, giờ phút này Miêu Tử trong ngực Lao Lạp lại có thêm một bộ da thú đầy đủ.
Hơn nữa, sau khi Miêu Tử thành công lột da đã biến thành bộ dạng hoàn toàn khác hẳn, chẳng những hình thể tráng kiện hơn, hai hàm trên dưới trong miệng tổng cộng có tám cái răng nanh sắc bén lóe ra hàn quang. Thí dụ các loại mãnh thú như cọp, sư tử cũng chỉ có bốn cái nanh mà thôi, nó lại có số lượng gấp đôi. Cái đuôi phía sau Miêu Tử không còn lông xù như trước, cuối phần đuôi lại mọc ra một cái móc câu sáng bóng màu trắng đục.
Như vậy cũng được? Mấy người Địch Áo trợn mắt há mồm chẳng biết nói gì cho phải, không quản tên tiểu tử này là mèo hay là hổ, nhưng cái chuyện lột da không thể nào xuất hiện trên người nó mới đúng, cũng chưa từng nghe nói qua loại yêu thú biến dị nào lại có phương thức tiến hóa như thế này.
Mấy người Địch Áo không rõ ràng là bởi vì bọn họ không biết được lai lịch của Miêu Tử. Đầu Miêu Tử này vốn cũng không phải là yêu thú biến dị bình thường, nếu như lấy mô hình Kim Tự Tháp để hình dung, tổ tiên hoặc phụ mẫu Miêu Tử tuyệt đối có tư cách đứng ở trên vị trí đỉnh tháp. Chủng loài yêu thú cao cấp này có phương thức truyền thừa rất kỳ lạ, chỉ khi nào tuổi thọ sắp hết mới có thể đản sinh ra đời sau, đến lúc đó bọn họ sẽ dồn tất cả tinh hoa trong cơ thể lưu lại cho đời sau của mình. Dĩ nhiên là yêu thú sơ sinh không thể nào tiêu hóa được hết số tinh hoa này, cho nên bọn họ sẽ phải phong ấn nguồn lực lượng này trong cơ thể đời sau, cho đến khi yêu thú đời sau trưởng thành tới trình độ nhất định, nguồn lực lượng này mới có thể đột phá phong ấn, dung nhập vào trong cơ thể nó.
Trên người Miêu Tử phát ra bạch quang chính là sử dụng nguồn lực lượng bổn nguyên của nó, đó là khả năng bẩm sinh. Thế nhưng mỗi một lần sử dụng đều phải trải qua một thời gian ngắn mới khôi phục, trong lúc đó còn phải hấp thu mảnh vỡ tinh thần để đền bù nguyên lực tiêu hao.
Sử dụng lực lượng bổn nguyên hai lần liên tục đã đối với tạo thành thương tổn rất sâu cho Miêu Tử. Hơn nữa, nó còn trúng đòn nghiêm trọng, nếu như không phát sinh vấn đề đặc biệt, Miêu Tử nhiều nhất chỉ có thể kiên trì thêm mấy canh giờ sẽ hoàn toàn tử vong.