Thần Điển

Chương 160: Bắt đầu lữ trình

"Trang viên cách nơi này xa lắm không?" Tư Phái Khắc đột nhiên hỏi.

"Lộ trình chừng ba ngày, thế nào?" Đường Ân nói.

"Khoảng cách hơi gần." Tư Phái Khắc cau mày nói: "Cho dù hai đứa nó trốn ở đâu cũng có thể bị chiến hỏa liên lụy."

"Không thể, Tái Nhân Hầu tước đã đồng ý kế hoạch của ta." Đường Ân lắc đầu: "Quân đội Hầu tước lĩnh và viện quân của mấy vị Bá tước sẽ bố trí thành một vòng vây nửa vòng tròn ép đám cướp Phật Lang Duy chạy tới phụ cận dãy núi Đế Tư Sơn. Phật Lang Duy không cần thiết phải mạo hiểm chạy sâu vào Khắc Lý Tư bình nguyên, bởi vì càng cách chiến trường hắn sẽ càng được an toàn."

"Nếu như Phật Lang Duy nhất định phải chạy sâu vào trong Khắc Lý Tư bình nguyên?"

"Ở trong Khắc Lý Tư bình nguyên có cái gì đáng giá Phật Lang Duy liều mạng như vậy?" Đường Ân cười nói: "Chuyện tình không có lợi, Phật Lang Duy chắc chắn sẽ không làm."

"Cũng đúng." Tư Phái Khắc từ từ gật đầu.

"Tốt lắm, cứ như vậy đi." Đường Ân đuổi hai người ra ngoài không chút khách khí: "Về phòng thu thập đồ đạc, sợ rằng ngày mai ta không thể đưa tiễn các ngươi."

Rời khỏi gian phòng Đường Ân, Tác Phỉ Á nói tin tức kia cho nhóm Y Toa Bối Nhĩ, nhất thời bị mọi người oán trách dậy trời, trách cứ Tác Phỉ Á xem thường các nàng.

"Rốt cuộc các ngươi tới giúp ta hay là tới gây chuyện đây?" Tác Phỉ Á bất đắc dĩ liếc sang nhóm nữ tử bạo lực, than thở một câu.

"Có xung đột gì sao? Hình như ta không có cảm giác gì cả." Một cô bé tóc đỏ cười hì hì nói, con ngươi chuyển động lòng vòng: "Nếu không, chúng ta len lén đi theo phía sau quân đội phụ thân ngươi, thấy thế nào? Lỡ may chúng ta có thể phát huy tác dụng thì sao?"

"Đừng có mong." Tác Phỉ Á tức giận quả quyết cự tuyệt: "Một khi đánh nhau khẳng định khắp nơi đều có thám tử, trừ phi ngươi đào động mà núp, nếu không tuyệt đối trốn không thoát khỏi tầm mắt bọn hắn."

"À..." Cô bé tóc đỏ lập tức xụ mặt xuống, bộ dạng rõ ràng là không cam lòng.

Tác Phỉ Á nhức đầu nhìn đám nữ tử đồng học, đừng xem các nàng ở trong học viện ai nấy đề ra vẻ thục nữ hiền lành, đó là biểu diễn cho đồng học nhìn vào, một khi không có đạo sư ước thúc, toàn bộ bọn họ sẽ lập tức lộ ra nguyên hình.

Tác Phỉ Á kéo Y Toa Bối Nhĩ sang một bên, bất mãn thấp giọng nói: "Vì sao ngươi không giúp ta khuyên nhủ các nàng, chuyện như vậy không phải là đùa giỡn đâu."

Y Toa Bối Nhĩ cười nói: "Ngươi cho rằng các nàng có thể nghe lời ta sao? Sau khi đi đến trang viên của ngươi, tình thế sẽ tốt hơn nhiều, cho dù các nàng có muốn tham dự cũng không có cơ hội."

"Cũng đành phải như vậy, hi vọng sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn." Tác Phỉ Á thở dài, bắt đầu hiểu ra đám đạo sư học viện trước giờ cực khổ đến mức nào, một phương diện muốn để cho những nữ tử này không ngừng lịch lãm để tăng cường thực lực, một phương diện phải bảo đảm an toàn cho các nàng. Nói thì dễ dàng, thật sự bắt tay vào làm mới biết khó khăn quá lớn.

Các nữ tử này mặc dù không tình nguyện nhưng cuối cùng vẫn không lay chuyển được Tác Phỉ Á, thế là đành phải trở lại phòng bắt đầu sửa sang quần áo, trang bị tùy thân.

Sáng sớm ngày thứ hai, một đoàn xe thật dài nối đuôi nhau chạy ra khỏi Nam tước lĩnh, toàn bộ đội ngũ có thể nói là vô cùng hoành tráng, chủ yếu là do mười mấy cỗ xe ngựa được trang trí đủ loại màu sắc quá chói mắt. Thế nhưng rêu rao cũng có chỗ tốt của nó, bọn cướp bình thường thấy đội hình như vậy căn bản không dám hành động thiếu suy nghĩ, dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ ra những người có tư cách sử dụng loại xe ngựa xa hoa này, khẳng định không phải là nhân vật bọn chúng có thể đắc tội.

Địch Áo ngồi ở trong xe tán gẫu với Tác Phỉ Á, lúc này cửa xe đột nhiên bị kéo ra, Lôi Mông xuất hiện ở trước mặt hai người, thấy Địch Áo và Tác Phỉ Á đều ngồi bình thản đưa mắt nhìn hắn, không có phát hiện tình huống gì mập mờ, trên mặt Lôi Mông lộ ra mấy phần thất vọng.

Tiếp theo đó thân ảnh Ca Đốn xuất hiện ở phía sau Lôi Mông, rồi nhanh chóng chui vào trong buồng xe.

"Hai người các ngươi không ngồi trong xe của mình, chạy tới chỗ ta làm gì?" Địch Áo nói cực kỳ bất đắc dĩ.

"Địch Áo, ta và Lôi Mông tới là muốn hỏi một việc." Ca Đốn chỉnh lại tư thế một chút, chậm rãi nói với Địch Áo.

"Chuyện gì? Nói đi." Địch Áo nhìn sang Lôi Mông ngồi ở đối diện có vẻ rất nghiêm túc, trong lòng bắt đầu kinh ngạc, rất ít khi nhìn thấy hai người này đứng đắn như vậy nha!

"Ngươi làm thế nào lên tới cấp bốn trong thời gian ngắn như vậy?" Ca Đốn hiển nhiên là khẩn cấp muốn biết đáp án, ánh mắt nhìn Địch Áo không hề chớp lấy một cái.

Không chỉ là Lôi Mông, Tác Phỉ Á ở bên cạnh cũng dựng thẳng lỗ tai lên, nàng cũng cực kỳ quan tâm vấn đề này. Bạn đang đọc truyện tại Trà Truyện - www.Trà Truyện

Địch Áo ngẩn ra, ngay sau đó liền bình thường trở lại, sợ rằng số người muốn biết đáp án tuyệt đối không chỉ là hai người bọn họ, chẳng qua là những người khác không có tư cách hỏi thăm Địch Áo mà thôi.

Địch Áo cũng từng suy tư chuyện này, tại sao tốc độ lên cấp của hắn có thể nhanh như vậy nhỉ? Nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có một nguyên nhân chủ yếu, đó là do bản thân hắn hấp thu nguyên lực trong vòng mười mấy năm không bao giờ gián đoạn. Nhưng lý do như vậy Địch Áo không có biện pháp nói ra khỏi miệng, cho dù có nói cho bọn hắn biết, bọn hắn cũng không có cơ hội làm thử, một phương diện khác là Địch Áo lo lắng đến Tác Phỉ Á cảm thụ. Nếu như Tác Phỉ Á biết những năm đó hắn vẫn là một người bình thường, chẳng qua là ẩn dấu quá sâu, sợ rằng nàng nhất định sẽ rất thương tâm.

Trầm ngâm một hồi, Địch Áo mới chậm rãi nói: "Thật ra ta cũng không rõ ràng lắm, đây chính là một quá trình diễn ra rất tự nhiên, mỗi lần ta lên cấp đều vô cùng thuận lợi như nước chảy thành sông, không có cảm giác khó khăn gì hết. Thế nhưng ta nghĩ rằng có thể liên hệ rất lớn đến phương thức tu luyện của ta."

Đám người Ca Đốn nhất thời lộ ra thần sắc thất vọng, nếu đã liên quan đến phương thức Địch Áo tu luyện, khẳng định là không thích hợp nói cho bọn hắn biết. Chuyện này không có quan hệ tới trình độ thân mật giữa bọn họ và Địch Áo, bọn hắn nghĩ rằng phương thức Địch Áo tu luyện nhất định là được vị đạo sư thần bí kia truyền thụ, nếu không được đạo sư cho phép, Địch Áo tuyệt đối không dám nói cho người khác biết bí mật riêng tư như thế.

"Vận khí của ngươi thật tốt." Ca Đốn lẩm bẩm.

"Đây không chỉ là vận khí." Lôi Mông nói: " Ca Đốn thiếu gia đến từ Thiên Không Thành, ở chỗ các ngươi có từng nghe đến phương thức tu luyện nhanh chóng và hữu hiệu như vậy không?"

"Không có." Ca Đốn tựa hồ không nghe thấy Lôi Mông chế nhạo, đàng hoàng nói: "Ở trong gia tộc của ngươi thì sao?"

"Trong nhà ta?" Lôi Mông đột nhiên ngừng lại trầm tư chốc lát, sau đó hắn kịp thời phản ứng, cười hì hì nói: "Thiếu chút nữa bị ngươi gạt, hắc hắc hắc, ta không bao giờ nói cho ngươi biết !"

"Ta không vội, dù sao sẽ có một ngày ta tự nhiên biết được." Ca Đốn thản nhiên nói: "Tổng cộng có hơn ba mươi tỷ muội, gia tộc như vậy cũng không có nhiều, cho dù là một ổ..."

"Mụ nội ngươi, có gan lặp lại lần nữa?" Lôi Mông lập tức nổi giận.

Địch Áo và Tác Phỉ Á liếc mắt nhìn nhau, không biết nên cười hay khóc nữa, đối với hai người bọn họ, cuộc sống an tĩnh đúng là một chuyện quá xa xỉ.

Trở lại trang viên lại bận rộn một phen, may là trước đây Tác Phỉ Á đã nhiều lần mở rộng trang viên, nhờ thế mới có thể dung nạp hơn hai trăm võ sĩ gia tộc của Y Toa Bối Nhĩ và Tuyết Ny, còn mười mấy nữ tử thì Tác Phỉ Á đưa vào ở chung tiểu lâu với mình. Trong ngày thường, trang viên là địa phương an tĩnh nhất, đảo mắt cái đã biến thành một nơi cực kỳ náo nhiệt, tiếng nói ríu ra ríu rít từ trong đó phát ra không ngừng.

Viện nhỏ của Địch Áo vẫn rất tốt, chỉ có điều hắn không có thời gian nghỉ ngơi, màn đêm vừa buông xuống liền đi tìm Ca Đốn và Lôi Mông. Thật ra trên đường trở về Khắc Lý Tư bình nguyên, bọn họ đã thương lượng kỹ lưỡng chuẩn bị đi tìm khu vực khai thác mảnh vỡ tinh thần, nhưng bởi vì sự kiện Trân Lâm mới đành phải tạm thời bỏ qua kế hoạch đó, bây giờ đã đến thời điểm hành động rồi.

Tâm tình Tác Phỉ Á đang rất mâu thuẫn, đáng lẽ nàng nên đi chung với đám người Địch Áo, nhưng nàng không thể thoát thân rời khỏi nơi này được, cũng không thể mang theo đám nữ tử đồng học cùng đi.

Hiện tại bọn họ còn không biết khu vực mảnh vỡ tinh thần có số lượng dự trữ bao nhiêu và phẩm chất ra sao, nếu như phẩm chất quá tốt, trữ lượng cũng lớn thì đừng nói là bọn họ, cho dù là Tái Nhân Hầu tước trở thành chủ nhân của khu vực mỏ này cũng chỉ rước lấy họa sát thân.

Cho nên bọn họ phải giữ vững mức độ bí ẩn cao nhất, Tác Phỉ Á còn không cho Đường Ân biết. Dĩ nhiên nàng có thể tín nhiệm Đường Ân vô điều kiện, nhưng Đường Ân cũng có nhóm bằng hữu mà hắn có thể hoàn toàn tín nhiệm. Ví dụ như hắn nói cho Tư Phái Khắc và Sử Đế Văn biết, sau đó Tư Phái Khắc và Sử Đế Văn lại nói cho những người được bọn họ tín nhiệm khác. Trên đời này không có tường nào gió thổi không lọt, bí mật vốn cứ như vậy mà dễ dàng lan truyền ra ngoài.

Nếu muốn giữ bí mật, đầu tiên phải quản lý tốt cái miệng của mình, dùng lời của Lôi Mông đây chính là bí mật trọng yếu của tiểu đội mạo hiểm Ác Ôn. Chỉ có bốn người bọn họ mới được quyền biết, còn những người khác, bất kể là ai, cho dù là cha mẹ hay anh chị em gì cũng phải giấu kín.

Chuyện này và Diễn Sinh bí kỹ của Địch Áo là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, Diễn Sinh bí kỹ chỉ là kỹ xảo gia tăng lực chiến đấu của Quang Mang võ sĩ trong trận chiến. Còn một khu mỏ phẩm chất cực cao, trữ lượng cực lớn có thể tạo ra mấy Võ Tôn trong vòng vài năm.

"Nếu như chúng ta rời đi như vậy, con quỷ tinh linh Y Toa Bối Nhĩ kia sẽ không hoài nghi chứ?" Địch Áo hỏi Tác Phỉ Á.

"Hoài nghi thì cứ hoài nghi." Tác Phỉ Á nhún vai nói.

"Thiếu gia, đã chuẩn bị xong." La Y đứng ở trước cửa kêu lên. Bây giờ La Y đã thành phó quản gia của trang viên có được quyền lực không nhỏ, địa vị hắn càng ngày càng cao. Lúc nãy hắn và Bích Cơ cùng nhau chọn lựa hai con chiến mã tốt nhất từ trong chuồng ngựa cho Địch Áo và Lôi Mông. Về phần Ca Đốn đã có Hỏa Hống Thú, căn bản không cần thú cưỡi, hai người còn chuẩn bị đầy đủ lương khô, thịt khô, nước trong...vân...vân, cho đám người Địch Áo tiêu hao trong mười mấy ngày

"Ta đi ra xem." Lôi Mông rời khỏi phòng, khi tầm mắt của hắn quét qua ngoài sân, sắc mặt liền suy sụp, quay đầu lại hỏi: "Các ngươi cho ta và Địch Áo cưỡi con gì đó?"

"Lôi Mông thiếu gia." Bích Cơ cố nhịn cười trả lời: "Chúng ta không dám đụng con Hỏa Hống Thú."

Trong viện đang có hai con chiến mã đeo hai bao bố thật lớn bên sườn, còn đầu Hỏa Hống Thú trơn bóng linh lợi, ngay cả dây cương cũng không có, trong sa mạc nó có dạng gì, ở chỗ này nó vẫn y như thế.

"Mụ nội !" Thấy Ca Đốn nở nụ cười đắc ý, Lôi Mông cảm thấy cực kỳ không thoải mái: "Cười cái gì mà cười, nếu không phải Địch Áo giúp ngươi thì làm sao ngươi có thể bắt được Hỏa Hống Thú?"

"Đúng nha, là Địch Áo giúp ta." Ca Đốn nói: "Nó có quan hệ gì với ngươi?"

"Chuẩn bị xong hết chưa?" Tác Phỉ Á đi ra hỏi.

"Tiểu thư, đã chuẩn bị xong." Bích Cơ vội vàng đáp.

"Ta xem cái nào!" Tác Phỉ Á cất bước đi tới, không biết nàng là vì Địch Áo hay là thật sự muốn kiểm tra, thế mà lại đi tới chỗ chiến mã ra lệnh cho võ sĩ lấy cái bao xuống, sau đó nàng cúi người quan sát cẩn thận.

La Y và Bích Cơ âm thầm chắc lưỡi, hành động này hình như hơi dư thừa thì phải?

Qua chừng mười mấy phút, Tác Phỉ Á mới hài lòng gật đầu, bảo gã võ sĩ bỏ cái bao lên thân ngựa, sau đó xoay người đi về phía Địch Áo.

"Địch Áo, khẩu phần nước trong và thức ăn đủ cho các ngươi dùng hai tuần lễ." Tác Phỉ Á nói: "Các ngươi phải nhớ kỹ, lần này không phải là bắt buộc mang theo thứ gì trở lại, mà là tìm được phương vị chính xác. Cho nên các ngươi tính toán thời gian chừng một tuần lễ, bất kể có kết quả hay không cũng phải quay trở về."

"Biết rồi." Địch Áo gật đầu.

"Sâu trong Khắc Lý Tư bình nguyên thường xuyên có đoàn đội mạo hiểm lui tới, các ngươi phải làm việc thật cẩn thận, tận lực không phát sinh xung đột với người khác." Tác Phỉ Á lại nói: "Đáp ứng ta đi, không nên để cho ta lo lắng "

Địch Áo cười vỗ vỗ bả vai Tác Phỉ Á, nói: "Yên tâm, ta biết phải làm thế nào mà."

"Ta sợ nhất chính là những lời này." Tác Phỉ Á trách cứ: "Cái gì là phải làm? Cái gì là không nên làm? Ngươi nói cho ta biết đi."

"Này này… Tác Phỉ Á, đã muộn rồi, chúng ta còn phải tìm địa phương nghỉ ngơi ở bên ngoài đó." Lôi Mông ấp a ấp úng nói.

Ánh mắt Tác Phỉ Á sắc như đao hung hăng khoét sâu vào Lôi Mông, lúc này Lôi Mông câm như hến, không dám chen vào lung tung nữa.

"Quên đi, ta biết mình không quản nổi các ngươi." Tác Phỉ Á buồn bã đứng sang một bên

"Không cần tiễn chúng ta." Địch Áo thấp giọng nói: "Thế nhưng đến khi chúng ta trở lại, nàng ra ngoài cửa đón ta, có được không?"

"Ừ." Tác Phỉ Á gật đầu, miễn cưỡng nở nụ cười.

"Chúng ta đi." Địch Áo nói.

Ba người sải bước đi tới chỗ chiến mã và Hỏa Hống Thú, cùng nhau đi ra khỏi trang viên, sau đó phóng ngựa chạy thẳng vào trong Khắc Lý Tư bình nguyên.

Tầm mắt Lôi Mông một mực cắm lên trên người Ca Đốn, Hỏa Hống Thú là biến chủng của loài ngựa sa mạc, nhìn từ bề ngoài quả thật có rất nhiều điểm giống nhau. Ví như bốn chân, đầu ngựa …vân …vân, nhưng thân hình Hỏa Hống Thú cường tráng hơn chiến mã nhiều lắm, cao lớn hơn mấy tấc. Nhất là bây giờ Ca Đốn đi ở giữa, Lôi Mông và Địch Áo ở hai bên, đầu của bọn hắn chỉ ngang với hông Ca Đốn, nhìn từ xa tới giống như người lớn đang dẫn hai đứa con nít vậy, hoặc có thể nói Ca Đốn ở giữa mới thật sự là tâm điểm thu hút sự chú ý, còn hai người bọn họ lại giống như hai gã tùy tùng.

Cảm giác như vậy không hề thoải mái.

Ca Đốn nhận thấy tầm mắt Lôi Mông liền cười đắc ý cười, sau đó đạp nhẹ vào thân Hỏa Hống Thú chạy nhanh như bay, lưu lại phía sau một luồng bụi đất mù mịt đảo mắt cái đã biến mất ở xa xa.

"Chờ đó, một ngày nào đó lão tử cũng nhất định bắt một con yêu thú." Lôi Mông cực kỳ buồn bực, nhìn về phía Địch Áo nói: "Địch Áo, ngươi biết phương vị cụ thể không?"

"Không chênh lệch bao nhiêu đâu." Địch Áo nói: "Ở gần vùng Thiên Tinh Hồ, phạm vi Thiên Tinh Hồ rất lớn nên cũng dễ tìm."

"Phải đi mấy ngày?" Lôi Mông hỏi.

"Ta cũng không biết." Địch Áo cười cười: "Tác Phỉ Á không nói gì với ngươi sao? Trước kia ta rất ít khi rời khỏi nhà."

"Đúng rồi, kể chuyện trước kia của ngươi và Tác Phỉ Á đi." Lôi Mông mở miệng cười gian.

"Trước kia?"

"Ừ, tại sao ngươi và Tác Phỉ Á quen biết nhau?"

Khi hai người Địch Áo tán gẫu với nhau, thời gian trong không ngừng trôi qua, đảo mắt cái đã qua ba ngày, bọn họ đã tiếp cận giải đất trung tâm Khắc Lý Tư bình nguyên. Một vài chuyện tình khác thường làm cho Địch Áo cảnh giác, mặc dù Tác Phỉ Á đã nói nơi này thường xuyên có đoàn đội mạo hiểm lui tới, nhưng hắn nhận ra hình như còn đông hơn hai chữ "thường xuyên" rất nhiều. Có đôi khi trong một buổi sáng, bọn họ có thể nhìn thấy mười mấy tiểu đội mạo hiểm giả, nhân số trong mỗi tiểu đội cũng không nhiều, trên căn bản chỉ khoảng ba, năm người mà thôi.

Không chỉ là Địch Áo đề cao cảnh giác, những tiểu đội mạo hiểm giả kia cũng duy trì khoảng cách và phòng bị đối với đám người Địch Áo.

Có một ngày, đám người Địch Áo lựa chọn một rừng cây dựng trại, ở phía khác rừng cây cũng có một tiểu đội mạo hiểm giả.

"Tình huống hình như không ổn." Lôi Mông vừa phiền lòng lấy tay đập đập mấy con muỗi, vừa lẩm bẩm.

Ca Đốn lắng nghe động tĩnh phía bên kia rừng cây, không có trả lời Lôi Mông.

"Quả thật là không ổn." Địch Áo gật đầu tán thành. Mặc dù rất ít rời khỏi nhà nhưng hắn cũng là lớn lên ở trong Khắc Lý Tư bình nguyên, những gã võ sĩ trong trang viên đôi khi nhàn rỗi thường tụ tập lại đàm luận mọi chuyện lớn nhỏ từng phát sinh ở trong Khắc Lý Tư bình nguyên. Vì thế hắn dĩ nhiên phải hiểu rõ hơn Lôi Mông và Ca Đốn.

"Thế nhưng, thực lực của bọn hắn không đáng nhắc tới." Lôi Mông nói.

"Tại sao lại nói như vậy?" Địch Áo hỏi

"Ca Đốn cưỡi Hỏa Hống Thú quá phong cách rồi." Lôi Mông nói: "Những gã mạo hiểm giả kia nhìn thấy Hỏa Hống Thú thì lộ vẻ cực kỳ sợ hãi và bối rối. Nếu như trong những người này có Cực Hạn võ sĩ, hắc hắc, bọn hắn sẽ không sợ, mà là biểu lộ ánh mắt tham lam."

"Bọn hắn hình như khá quen mắt." Ca Đốn đột nhiên nói.

"Ai?" Lôi Mông vội vàng hỏi.

"Còn có thể là ai?" Ca Đốn cười lạnh một tiếng: "Đương nhiên là hàng xóm tối nay của chúng ta rồi."

"Ngươi đã gặp bọn họ ở nơi nào?" Lôi Mông nói.

"Không có."

"Vậy tại sao ngươi nói nhìn quen mắt?" Lôi Mông kêu lên.

"Không phải thế." Ca Đốn lắc đầu: "Tác phong của bọn hắn làm cho ta nhớ lại một số người."

"Nói chuyện với ngươi cứ hay quanh co lòng vòng, nói thẳng ra luôn có được không?" Lôi Mông bĩu môi trách móc, nhưng vẫn tò mò hỏi: "Ngươi nhớ tới ai?"

"Đám cướp Phật Lang Duy." Ca Đốn nói: "Các ngươi biết đó, ta từng trà trộn vào trong đám cướp Phật Lang Duy một đoạn thời gian ngắn, vì thế tương đối quen thuộc những phong cách những tên đạo tặc kia."

"Bọn chúng?" Lôi Mông cả kinh: "Bọn chúng tới tìm chúng ta?"

"Không phải." Ca Đốn lắc đầu nói: "Ngươi đánh giá bọn hắn quá cao rồi, chúng ta mới vừa rời khỏi trang viên, nhưng chúng có biết chúng ta đi làm gì không? Nếu bọn hắn có thể biết, vậy thì chúng ta đã bị giết chết lúc ở Thánh Đế Tư thành rồi."

"Ca Đốn, ngươi thật sự khẳng định?" Địch Áo hỏi.

"Không sai đâu." Ca Đốn nhẹ giọng nói: "Ta có thể khẳng định, bọn hắn đều là thành viên của đám cướp Phật Lang Duy."

"Bọn hắn tới nơi này làm gì?" Lôi Mông nói.

"Chẳng lẽ bọn hắn muốn dùng phương pháp ngu nhất tìm kiếm khu vực khai thác mảnh vỡ tinh thần?" Địch Áo nói.

"Thoạt nhìn hẳn là thế." Ca Đốn cũng cảm thấy rất có khả năng này, không khỏi cười nói: "Thật là đủ kiên nhẫn mà, Khắc Lý Tư bình nguyên lớn như vậy, thành viên đám cướp Phật Lang Duy có nhiều gấp mấy lần, nếu không có vài ba năm cũng không thể tìm thấy khu vực khai thác."

"Rất khó đoán trước chuyện này." Lôi Mông bĩu môi nói: "Không có thấy phương hướng của bọn hắn gần giống chúng ta hay sao, lỡ may bị bọn hắn tìm thấy trước thì sao?"

Khi Lôi Mông nói những lời này vốn là theo thói quen nói ngược với Ca Đốn, nhưng lời vừa ra khỏi miệng cả đám nhất thời cảm thấy có chút đạo lý. Bởi vì bọn họ cũng không rõ ràng đến tột cùng Phật Lang Duy phái ra bao nhiêu nhân thủ tìm kiếm khu vực mảnh vỡ tinh thần. Một khi thật sự bị người của Phật Lang Duy phát hiện trước, đến lúc đó thế cục thay đổi, lấy thực lực mấy người Địch Áo căn bản không có cách nào khống chế nổi.