"Không phải là ta cố ý phỉ báng người đã chết, hai mươi năm trước, Khải Lỵ thật sự là một phụ nhân danh vang khắp chốn." Đường Ân cười cười: "Nói chuẩn xác, nàng lớn hơn ta mười chín tuổi, thời điểm chúng ta kết hôn, ta mới vừa hai mươi mốt. Ngươi có thể tự mình suy nghĩ, một nữ nhân dạng gì mới có dũng khí cầu hôn một nam nhân nhỏ hơn mình mười chín tuổi? Ta không có nói sai, lúc ấy thật sự là nàng cầu hôn ta."
Tác Phỉ Á ngập ngừng, nàng không thể đánh giá Khải Lỵ, chỉ có thể giữ vững trầm mặc không nói.
"Ta thậm chí cho ra phỏng đoán, Ba Lý Khắc và Hoắc Hoa Đức rốt cuộc là con của ai nữa kìa! Của ta hay là một tên quý tộc nào đó phe bọn hắn?" Đường Ân mỉm cười rất bất đắc dĩ.
"Làm sao thế được?" Tác Phỉ Á ngạc nhiên nói.
"Điều này cũng là lỗi của ta, lúc tuổi trẻ không biết cách che dấu bản thân, ha hả, tầm mắt ta đánh giá nữ nhân rất cao, một nữ nhân người đầy sẹo lồi, cần dùng hương phấn thật dày mới có khả năng che kín nếp nhăn. Ta thật sự là không dậy nổi hứng thú." Đường Ân đột nhiên nhìn về phía Địch Áo, nói: "Ngươi có thể không rõ, nhưng chắc chắn là Địch Áo hiểu ý ta."
"Khụ..." Địch Áo không khỏi ho khan một tiếng, cùng nhạc phụ đàm luận nữ nhân sao? Hay là thôi đi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://Trà Truyện
"Vì thế Âu Cách Đăng tước sĩ thông minh tháo vát mới có cơ hội gian lận." Đường Ân cười lạnh nói: "Tên đệ đệ này của ta vẫn cho rằng hắn có năng lực trở thành một vị đại công uy danh hiển hách, già rồi tự nhiên chạy tới tính toán Nam tước lĩnh của ta, đúng là quá ủy khuất hắn mà, ha ha ha!"
"Âu Cách Đăng thúc thúc rốt cuộc đã làm gì?" Tác Phỉ Á hỏi.
"Đầu tiên là trở thành bằng hữu gia tộc Khải Lỵ, thuận tiện bồi dưỡng Ba Lý Khắc và Hoắc Hoa Đức thành hai tên bại gia tử, sau đó lợi dụng lực lượng gia tộc Khải Lỵ phá hủy ngươi." Đường Ân nói: "Chuyện về sau còn đợi ta nói sao?"
"Âu Cách Đăng thúc thúc làm gì?"
"Không được gọi hắn là thúc." Đường Ân thản nhiên nói: "Hoắc Hoa Đức rất sợ ngươi, nếu hắn thật sự có lá gan chiếm đoạt Bách Lệ Nhi, hắn đã sớm được như nguyện rồi, cần gì chờ tới hôm nay."
Tác Phỉ Á đầu tiên là ngạc nhiên, tiếp theo là bừng tỉnh đại ngộ, nàng luôn luôn lưu Bách Lệ Nhi lại xử lý chính vụ. Hoắc Hoa Đức quả thật có vô số cơ hội, không cần thiết đặc biệt chạy đến trang viên. Hoắc Hoa Đức bị đầu độc quá nặng, sự thật là có người cố ý để cho Hoắc Hoa Đức đi tới chịu chết. Nếu như nàng trở về chậm mấy ngày, Bách Lệ Nhi thật sự xảy ra chuyện, nàng nổi cơn thịnh nộ sẽ có khả năng vứt bỏ hết thảy cố kỵ báo thù cho Bách Lệ Nhi. Đến lúc đó những người khác sẽ đạt được nguyện vọng.
"Nếu phụ thân đã biết, tại sao không ngăn trở hắn?" Tác Phỉ Á nghi ngờ hỏi.
"Ngăn trở?" Đường Ân Nam tước lắc đầu: "Tại sao ta phải ngăn trở?
"Ngài biết Hoắc Hoa Đức sẽ gây bất lợi cho Bách Lệ Nhi."
"Đối với ta, trên thế giới này chỉ có ngươi và mẫu thân của ngươi mới đáng cho ta trân trọng. Những thứ khác ta căn bản không cần." Đường Ân Nam tước tinh thần dào dạt nói: "Ngươi còn không hiểu tại sao cho đến bây giờ ta mới nói cho ngươi biết những chuyện này, đúng không? Ta một mực nhẫn nhịn là vì chờ đợi ngươi trưởng thành đôi cánh cứng rắn, chờ ngươi mài hàm răng của mình cho nhọn. Nếu như ngươi suy nghĩ thật kỹ thì nguyên nhân chỉ có một, đó là nếu Hoắc Hoa Đức có thể nghênh ngang quay trở về, ngày hôm nay ngươi sẽ không nghe được gì hết." Tác Phỉ Á dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn tới Đường Ân Nam tước, nàng không thích cảm giác lạnh lùng này.
"Đi thôi, đến giờ ăn cơm trưa rồi." Đường Ân Nam tước đứng lên: "Chúng ta cũng có thể vừa ăn vừa hàn huyên để nới lỏng chủ đề."
Bữa trưa được an bài trong nhà ăn phía sau thư phòng, phòng ăn đã rất cũ kỹ nhưng không hề nhiễm chút bụi trần. Mỗi một đồ vật được bài biện nơi này đều rất tinh sảo, có thể nhìn ra được toàn bộ mọi thứ được người ta bố trí cẩn thận tỉ mỉ. Ngay cả đồ ăn trên bàn cũng cực kỳ đẹp mắt, lại còn có mấy bình hoa thanh nhã xuất hiện làm cho cả gian phòng có một loại khí tức mộc mạc và ấm áp như đầu mùa xuân.
Tác Phỉ Á vừa vào phòng ăn đã giật mình ngẩn người, ánh mắt nàng dừng lại ở một bức tranh treo trên vách tường. Địch Áo nhìn theo ánh mắt Tác Phỉ Á, trong tấm hình là một nữ tử mặt mũi dịu dàng, bức tranh hẳn là xuất sứ từ một vị danh họa, chỉ vài nét bút đơn giản đã truyền dẫn được thần vận của người trong bức tranh. Vẻ mặt nữ tử ửng hồng có lẽ là ngại ngùng vì phải làm mẫu cho người ta vẽ.
Đường Ân chú ý tới ánh mắt Tác Phỉ Á, mắt hắn cũng dần ảm đạm xuống, ngay sau đó lại cười cười nói với hai người: "Ngồi đi, ngoại trừ ta ra, nơi này đã rất lâu không có người đến."
"Nơi này là..." Tác Phỉ Á nhìn về phía Đường Ân.
"Trước kia khi mẫu thân của ngươi còn sống, chúng ta thường xuyên trốn tới đây ăn điểm tâm. Ha hả, mẫu thân ngươi không quen ăn những thứ do đầu bếp làm, tính nàng xưa nay luôn luôn như vậy, chuyện gì cũng thích tự mình động thủ. Mà tài nấu nướng của nàng đúng là quá tuyệt vời. Chỉ cần mọi người nếm thử một lần là khen không dứt miệng, những năm đó khẩu vị của ta cũng bị nuôi thành khó tính." Đường Ân nhìn lên bức tranh trên tường nói, thần sắc có vẻ như đang nhớ lại ký ức xa xăm, có lẽ đã dung nhập vào tình cảnh năm đó.
Lúc này người hầu đã mang thức ăn lên, có vẻ không nhiều món lắm, chỉ là một ít thức ăn thường gặp. Thế nhưng mùi thơm tản mát ra lại làm cho tinh thần đám người Địch Áo vô cùng phấn chấn.
"Tới nếm thử đi, món này là đầu bếp được mẫu thân của ngươi chỉ cho nấu, mặc dù không bằng nhưng cũng rất ngon." Đường Ân chào mời niềm nở.
Tác Phỉ Á lưu luyến không rời thu ánh mắt trở lại, đi tới bên cạnh Địch Áo ngồi xuống. Đến thời khắc này nàng đã thật sự tha thứ cho Đường Ân rồi, nếu ở vào vị trí của Đường Ân năm đó có rất nhiều chuyện hắn không thể khống chế. Hắn có thể đưa Tác Phỉ Á ra khỏi Nam tước lĩnh đã là cố gắng rất lớn rồi.
"Sau này có tính toán gì không?" Trong bữa tiệc, Đường Ân bất chợt hỏi Tác Phỉ Á. Địch Áo chú ý thấy Đường Ân ăn rất ít, phần lớn thời gian là chú ý tới nhất cử nhất động của Tác Phỉ Á.
Tác Phỉ Á suy nghĩ một lát, nói: "Ta muốn làm cho xong vấn đề thương đội võ trang." Sau này muốn phát triển nhất định phải hao phí rất nhiều tiền.
Đường Ân gật đầu trầm ngâm, hồi lâu sau mới chậm rãi nói: "Như vậy cũng tốt, mấy ngày nữa ta sẽ đi Bá tước lĩnh. Cứ giao cho ta chuyện này, hẳn là không có vấn đề." Tác Phỉ Á mới vừa định đáp ứng chợt nhớ tới một chuyện, vội vàng nói: "Mấy ngày này phụ thân đừng đi tới Bá tước lĩnh."
"Tại sao?" Đường Ân ngạc nhiên hỏi ngược lại.
"Nữ nhi Bá tước đã chết, sợ rằng tâm tình không tốt lắm, ngài đi tới đó sẽ không có tác dụng gì đâu." Tác Phỉ Á giải thích.
"Nữ nhi hắn? Trân Lâm?" Sau khi được Tác Phỉ Á tha thứ, Đường Ân đã nhẹ nhõm hơn rất nhiều: "Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Ngay cả chỗ của ta cũng không có tin tức, ngươi làm sao biết được?"
Tác Phỉ Á liền kể lại sơ lược chuyện tình xảy ra ở trong sa mạc. Đường Ân thủy chung yên lặng lắng nghe, khi nghe tới đoạn Mễ Nhĩ chết ở trong tay Địch Áo, Đường Ân không nhịn được nữa, kinh hãi nhìn sang Địch Áo: "Ngươi giết chết một gã Cực Hạn võ sĩ?" Địch Áo cười cười nói: "Hắn quá tin tưởng lực lượng của mình, nếu như hắn cẩn thận hơn một chút, đoán chừng ta sẽ không có cơ hội gì!"
Đường Ân ngồi ở chỗ một chỗ thật lâu nói không ra lời, thân là Cực Hạn võ sĩ, hắn tự nhiên rõ ràng một gã Cực Hạn võ sĩ có ý nghĩa thế nào. Chuyện này tuyệt đối không đơn giản như Địch Áo nói, thế nhưng Đường Ân không định tiếp tục truy vấn, thực lực Địch Áo càng cường đại càng tốt, như vậy mới có thể bảo vệ Tác Phỉ Á tốt hơn.
Trước kia Đường Ân muốn gả Tác Phỉ Á cho Địch Áo, thật ra trong lòng cũng không đồng ý, hắn không quản không hỏi đơn giản là vì hắn tin tưởng Tác Phỉ Á không thể nào gửi gắm trọn đời cho một tên ngốc mà không có lý do. Hơn nữa chỉ là đồng ý trên đầu lưỡi khóe miệng, ngay cả nghi thức đính hôn cũng không có, hắn muốn chờ thêm ít lâu. Nếu như Tác Phỉ Á muốn lập tức cử hành hôn lễ, hắn sẽ không bao giờ đáp ứng.
Một lúc lâu sau, Đường Ân mới phục hồi tinh thần lại, nhìn về phía Tác Phỉ Á, nói: "Vậy thì đầu Hỏa Hống Thú kia bây giờ đang ở nơi nào?
"Còn đang ở trong trang viên của ta, ta bố trí rất nhiều võ sĩ ở lại canh gác chỗ đó." Tác Phỉ Á hồi đáp.
Đường Ân trầm mặc suy nghĩ, qua thời gian thật lâu mới thở dài nói: "Các ngươi nên giết chết tất cả võ sĩ Bá tước lĩnh kia đi."
"Cái gì?" Tác Phỉ Á không dám tin lỗ tai của mình, phụ thân nàng lại có thể nói ra những lời tàn nhẫn như vậy? Mặc dù nàng từng giết người, nhưng đều là những địch nhân gây uy hiếp thực chất đến nàng. Đó là thuộc về chiến đấu, còn lời lẽ của Đường Ân Nam tước lại thuộc về hạ độc thủ, đây là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Địch Áo bắt đầu nghiêm túc, hắn mơ hồ đoán được tại sao Đường Ân lại nói như vậy. Nếu như khi đó Địch Áo rõ ràng giá trị của Hỏa Hống Thú nhất định sẽ lựa chọn xuất thủ, nhưng hắn cho rằng Hỏa Hống Thú chỉ là một thú cưỡi hữu dụng đối với Ca Đốn mà thôi, vì thế không nghĩ quá nhiều, sau này hiểu ra thì đã chậm.