Đi tới trước buồng xe, gã kỵ sĩ vươn cánh tay run rẩy bắt lấy rèm cửa buồng xe, sau đó mạnh mẽ dùng sức kéo xoạt một cái. Nhất thời một mùi hôi thối làm cho người ta nôn mửa từ trong buồng xe lan ra tràn ngập không trung, gã kỵ sĩ chấn kinh ngây người ngay tại chỗ.
Đây là việc tránh không khỏi, bởi vì lúc mới bắt đầu còn có mấy gã Thủy hệ võ sĩ thay phiên giảm nhiệt độ bảo tồn thi thể Trân Lâm. Nhưng kể từ khi Mễ Nhĩ xuất hiện, ngay cả tánh mạng mọi người cũng không thể bảo đảm, làm gì còn có tâm tư đi quản một cỗ thi thể, vì thế thi thể Trân Lâm bị khí hậu nóng bức trong sa mạc làm cho thối rữa.
Gã kỵ sĩ bỗng nhiên quay đầu nhìn tới mấy gã võ sĩ, nói như quát: "Các ngươi đối xử với tiểu thư như vậy?"
Thay vì nói gã kỵ sĩ tức giận là vì thi thể Trân Lâm không được giữ gìn cẩn thận, còn không bằng nói hắn đang lo lắng làm sao đối mặt với Lộ Dịch Sĩ Bá tước. Tang nữ nhi đã đủ làm cho toàn bộ bầu trời Bá tước lĩnh trầm xuống, một khi Bá tước đại nhân thấy thi thể Trân Lâm rửa nát không chịu nổi như thế này, đến lúc đó tất cả mọi người đi theo Trân Lâm chỉ có một kết quả, thậm chí người nhà của bọn họ cũng sẽ phải bị liên lụy.
Gã võ sĩ lúc trước cố gắng dùng danh nghĩa Bá tước hù dọa Tác Phỉ Á chậm chạp đi tới, thấp giọng nói: "Lỗ Tư Ân đại nhân, chúng ta cũng không có cách nào khác, đối thủ là một gã Phong hệ Cực Hạn võ sĩ, tên là Mễ Nhĩ, hắn đột nhiên hạ thủ giết tiểu thư."
"Mễ Nhĩ?" Gã kỵ sĩ Lỗ Tư Ân biến sắc, nếu quả thật là Mễ Nhĩ động tay, vậy thì không trách được những võ sĩ này, bằng vào lực lượng của bọn họ căn bản không thể nào ngăn cản được một vị Phong hệ Cực Hạn võ sĩ đánh lén, nhưng Bá tước đại nhân sẽ không thể nào suy nghĩ giống như hắn.
"Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Lỗ Tư Ân trầm giọng hỏi.
Gã võ sĩ kia bắt đầu giảng thuật lại sự tình từ đầu tới cuối, sau cùng mặt mày Lỗ Tư Ân đã bao phủ một tầng sương lạnh, Địch Áo chỉ là Quang Mang võ sĩ lại có thể giết chết Mễ Nhĩ? Nghiêm trọng hơn nữa chính là Phí Đức Sĩ vốn hiệu lực cho Bá tước, bây giờ lại chạy tới Nam tước lĩnh làm thủ hạ dưới trướng Tác Phỉ Á. Chuyện này chẳng khác nào đánh cho Bá tước đại nhân một cái bạt tai vang dội.
Hai mắt Lỗ Tư Ân không ngừng biến ảo lâm vào trầm tư rất lâu, vào lúc này đoàn xe Tác Phỉ Á không có dừng lại chờ bọn hắn, mọi người tiếp tục di chuyển về phía trước.
Nhìn thấy đám người Tác Phỉ Á dần dần đi xa, Lỗ Tư Ân bỗng nhiên quay đầu lại nói với gã võ sĩ kia: "Ngươi dự định trở về nói chuyện này với Bá tước đại nhân thế nào?"
Gã võ sĩ kia ngơ ngác, không biết nên trả lời như thế nào nữa, lẩm bẩm: "Là Mễ Nhĩ giết chết tiểu thư."
"Sau đó thì sao?" Trong mắt Lỗ Tư Ân hiện lên một tia giảo hoạt.
"Sau đó chúng ta trở lại?" Gã võ sĩ hồi đáp, hắn vẫn không rõ vị kỵ sĩ đại nhân này đến tột cùng là có ý gì.
"Nếu như ngươi nói như vậy nói, ta dám cam đoan tất cả mọi người chết chắc." Kỵ sĩ cười lạnh nói.
Đến lúc này, gã võ sĩ kia có ngốc cỡ nào cũng nghe hiểu ý tứ Lỗ Tư Ân, lộ vẻ vui mừng hỏi: "Lỗ Tư Ân đại nhân, ý của ngài là..."
"Tất cả mọi người nghe kỹ đây." Lỗ Tư Ân trầm giọng nói: "Nếu như không muốn chết thì phải xử lý như ta nói."
Các võ sĩ nhất thời vội vàng tụ tập lại bên cạnh Lỗ Tư Ân, ai cũng hi vọng sống sót qua đợt tai nạn này, chỉ sợ lúc này Lỗ Tư Ân có bảo toàn bộ bọn họ quỳ xuống đất hôn lên gót chân, bọn họ cũng cam tâm tình nguyện.
"Tiểu thư đã chết, sự thật này không thể cải biến được." Lỗ Tư Ân chậm rãi nói.
Cảm xúc của nhóm võ sĩ liền hạ xuống rất thấp, đúng vậy, cho dù bọn họ nói thế nào đi nữa cũng không thể bù đắp nổi chuyện Trân Lâm tử vong. Lộ Dịch Sĩ Bá tước chỉ có một hòn ngọc quý này, xưa nay luôn luôn nâng niu trên tay, toàn bộ bọn họ đều có thể đoán ra được khi Bá tước đại nhân nghe được tin tức kia sẽ có phản ứng như thế nào.
"Nghiêm trọng nhất chính là người giết chết tiểu thư cũng đã chết, các ngươi rõ ràng chuyện này có ý nghĩa gì không?" Lỗ Tư Ân dừng lại một chút, lát sau mới tiếp tục nói: "Ý nghĩa Bá tước đại nhân chỉ có một con đường phát tiết lửa giận lên trên đầu chúng ta "
"Cho nên..." Lỗ Tư Ân nhìn theo hướng đoàn xe đi xa xa kia, âm trầm nở nụ cười: "Chúng ta nên tìm một kẻ thù khác cho Bá tước đại nhân."
Đám người Địch Áo tự nhiên không rõ ràng các võ sĩ nói với nhau chuyện gì, thế nhưng chẳng biết tại sao Tác Phỉ Á khẽ nhíu mày, Địch Áo tò mò hỏi: "Tại sao?"
Tác Phỉ Á thở dài nhìn tới chỗ Ca Đốn và Hỏa Hống Thú, nhẹ giọng nói: "Ta bận tâm một vài chuyện, hi vọng lo lắng của ta là dư thừa."
"Lo lắng chuyện gì?" Địch Áo lại càng hiếu kỳ, ở trên sa mạc Tác Phỉ Á cũng không bao giờ lo lắng thế này, vì sao khi còn cách trang viên lộ trình mấy ngày, ngược lại lo lắng quá như thế?
"Dù sao Trân Lâm cũng chết vì đầu Hỏa Hống Thú này, ta lo lắng Lộ Dịch Sĩ Bá tước sẽ cực kỳ vọng động." Tác Phỉ Á lo lắng nói.
"Đây..." Địch Áo có cảm giác rất khó tin tưởng, nếu như không có bọn họ xuất hiện sợ rằng các võ sĩ của Bá tước lĩnh không có một người nào thoát khỏi sa mạc, Hỏa Hống Thú là bọn họ tranh đoạt từ trong tay Mễ Nhĩ, có quan hệ gì tới Bá tước?
"Bá tước chỉ có một nữ nhi, bây giờ ngươi hiểu ý tứ của ta chưa?" Tác Phỉ Á cười khổ nói.
"Đừng suy nghĩ nhiều như vậy." Địch Áo nói: "Cho dù không có vấn đề Trân Lâm, sớm muộn gì Lộ Dịch Sĩ cũng sẽ biết Phí Đức Sĩ hiệu lực cho nàng, đúng không? Có một số việc muốn tránh cũng không được."
Đi ra khỏi sa mạc, vòng sang hướng đông, tiếp tục lữ hành chừng mười hai, mười ba ngày, bọn họ đã đi sâu vào trong phạm vi Khắc Lý Tư bình nguyên. Tác Phỉ Á vẫn không nói lo lắng cho người khác biết, có đôi lúc biết được càng nhiều lại càng không tốt, không khí đoàn xe càng ngày càng náo nhiệt. Các võ sĩ Nam tước lĩnh nghĩ tới sắp được về nhà đều cực kỳ hân hoan, còn Tác Luân, Ngải Phất Lí bắt đầu suy nghĩ làm sao để sinh sống ở vùng đất mới, không một ai muốn có cuộc sống lang bạc kỳ hồ cả.
Rồi có một ngày đoàn xe băng qua dãy đồi thật cao, tầm mắt Tác Phỉ Á và Địch Áo không tự chủ được nhìn về phía nhau, Tác Phỉ Á bị tập kích ở chỗ này, cũng chính là ở nơi này, bọn họ lần đầu tiên quen biết.
"Về nhà." Tác Phỉ Á nhẹ giọng nói, mặc dù phần lớn thời gian nàng lưu lại Nam tước lĩnh, nhưng nàng chưa bao giờ xem Nam tước lĩnh như nhà của mình.
Địch Áo không nói gì, chỉ nhẹ nhàng vỗ vỗ vai Tác Phỉ Á. Nguồn truyện: Trà Truyện
Hai canh giờ sau, đoàn xe chậm rãi tiếp cận trang viên, nhờ có Tác Phỉ Á khổ tâm kinh doanh, quy mô trang viên một mực phát triển mở rộng không bao giờ ngưng nghỉ. Cũng bởi vì thế mà Tác Phỉ Á thường xuyên bị những người trong Nam tước lĩnh phản đối và lên án, nói nàng tham ô tiền của Nam tước lĩnh để mở rộng trang viên. Nhưng Tác Phỉ Á chỉ cười nhạt bỏ qua những tên đó, cũng lười chính diện đối đáp. Sau lại có người ủng hộ đến chỗ Tác Phỉ Á tố khổ, chỉ trích những người kia cố ý phát ra lời đồn nhảm nhí, cách nói khó nghe này nọ…, hi vọng Tác Phỉ Á ra mặt ngăn lại. Kết quả Tác Phỉ Á nói với những người ủng hộ một câu rất kinh điển: "Các ngươi đã tàn nhẫn đoạt đi khúc xương trong mồm con chó, chẳng lẽ còn không cho phép chúng nó sủa mấy tiếng sao? Cứ để tùy ý đi."
Những người ủng hộ Tác Phỉ Á lập tức giác ngộ, từ đó về sau, phong cách làm việc của bọn họ càng ngày càng dứt khoát, dốc tận sức lực đả kích đối thủ, đợi đến khi những người bị chèn ép nhảy ra cãi lộn, bọn họ cũng không thèm tiến hành phản kích, không hơn không giận, chỉ cười hì hì xem náo nhiệt.
"Xem đi, mấy con chó đáng thương lại bắt đầu sủa bậy rồi."
"Địch Áo, nhà của ngươi không nhỏ nha!" Lôi Mông ở bên cạnh kêu lên.
"Hoan nghênh đến nhà ta làm khách." Địch Áo cười nhảy ra khỏi buồng xe: "Lôi Mông, chừng nào dẫn chúng ta đến xem nhà ngươi đây?"
"Đúng vậy, đúng vậy, nếu không, tháng sau đi luôn." Ca Đốn lập tức nói tiếp.
"Ngươi đừng có mong!" Lôi Mông cả giận nói: "Địch Áo đi thì được, nhưng ngươi thì không."
"Tại sao?" Ca Đốn không hiểu, hỏi lại: "Lôi Mông, chúng ta chính là huynh đệ…"
"Hắn sợ ngươi nhớ thương tỷ muội trong nhà hắn." Địch Áo cười to nói.
"A? Ta sớm muộn gì cũng sẽ đi." Ca Đốn cười lạnh nói.
"Ta nhổ vào, tuyệt đối không được !" Lôi Mông quát ầm lên.
"Tốt lắm, tốt lắm, các ngươi bớt ầm ĩ vài câu dùm đi." Tác Phỉ Á từ trong xe chui ra, nói: "Những người chưa quen thuộc phong cách của các ngươi chắc chắn sẽ không thích ứng nổi, các ngươi đừng hù dọa người khác."
"Đúng vậy." Địch Áo gật đầu, hắn cực kỳ chấp nhận câu này, nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy Lôi Mông và Ca Đốn. Hai người cãi vã quá mức hung dữ, thậm chí khiến cho Địch Áo nghĩ rằng chỉ trong chốc lát sẽ lập tức bộc phát quyết đấu kịch liệt.
Bởi vì nhóm người Tác Luân và Ngải Phất Lí đi ở phía trước, các võ sĩ trong trang viên không nhận ra người nào trong đó. Vừa thấy một đoàn xe xa lạ nghênh ngang tiếp cận, bọn họ lập tức đề cao cảnh giác, hồi lâu sau mới thấy được Phí Đức Sĩ đi ở phía sau, còn có Tác Phỉ Á, trong trang viên lập tức phát ra một tràng oanh động.