Thần Đế Trọng Sinh

Chương 3: Giáo huấn

Người này tự nhiên là Diệp Trần!

"Tiểu Trần, thế nào mà cháu đã ra khỏi bệnh viện rồi? Không phải dì bảo cháu ở lại trong bệnh viện nghỉ ngơi dưỡng thương thật tốt sao?"

Tô Lam thấy Diệp Trần, đầu tiên là vui mừng, sau đó vẻ mặt tràn đầy lo lắng. Diệp Trần mỉm cười với Tô Lam: "Dì Lam, dì yên tâm, tổn thương trên người của cháu đã khỏi hoàn toàn, trước tiên dì hãy nghỉ ngơi ở một bên, chuyện còn lại để cho cháu giải quyết nốt đi!"

Phía bên kia, người đàn ông mạnh mẽ giật mình bởi sự xuất hiện đột ngột của Diệp Trần, khi hắn định thần lại, mới phát hiện chẳng qua chỉ là một thằng nhóc gầy gò ốm yếu, ngay lập tức trong lòng xác định, giọng nói lạnh lùng vang lên lần nữa:

"Nếu như không đem tiền giao ra đây, ta thực sự phải động thủ!"

Tên tiểu đệ kia đang cầm con dao rựa trong tay, giơ con dao rựa trong tay lên một lần nữa, ra vẻ muốn chém.

Diệp Trần không thể không nhẹ nhàng bật cười khúc khích, trên mặt hiện ra vẻ đùa cợt "Được! Ngươi động thủ đi! Hôm nay, nếu ngươi không cắt tay của tên khốn này, ta thực sự coi thường ngươi!"

Tô Lam đột nhiên lo lắng, vội vàng nói: "Tiểu Trần, hắn dù sao cũng là..."

Diệp Trần vỗ vai Tô Lam, ghé vào bên tai cô ta nói khẽ: "Dì Lam, dì còn chưa nhận ra được sao? Bọn họ là đồng bọn của nhau!"

"Cái gì?"

Đôi mắt đẹp của Tô Lam trừng một cái, rất nhanh đã hiểu ra vấn đề, trên khuôn mặt xinh đẹp hiện ra vẻ mặt giận dữ, sau đó, không còn nói thêm bất cứ điều gì nữa. Mà nhóm người của Chu Thành Công nhất thời trở nên lúng túng, bọn họ nghĩ màn trình diễn của bọn họ xuất sắc đến mức như thế này, khẳng định Tô Lam sẽ ngoan ngoãn giao tiền ra, nhưng không nghĩ đến lại có một thằng nhóc xuất hiện, hơn nữa còn biết rõ ý đồ của bọn hắn, nhất thời có chút không biết phải làm sao.

"Thằng nhóc này cũng quá tàn nhẫn a!"

Chu Thành Công ôm trong lòng một bụng oán hận với Diệp Trần, tuy nhiên hắn ta lại tiếp tục hướng Tô Lam cầu xin nói:

"A Lam, chẳng lẽ em thật sự nhẫn tâm nhìn bọn họ cắt tay của anh sao? Anh hứa, chỉ cần em giúp anh lần này, anh chắc chắn sẽ thay đổi có được hay không?"

Tô Lam nghe được lời cầu xin của Chu Thành Công, đột nhiên lại có chút mềm lòng, nhưng khi cô ta nhìn thấy ánh mắt kiên định của Diệp Trần, cuối cùng lựa chọn tin tưởng Diệp Trần, dứt khoát quay đầu sang một bên, không tiếp tục để ý.

Tên tiểu đệ cầm con dao rựa trong tay kia, vẻ mặt trở nên buồn bực, nhịn không được đi tới bên cạnh người đàn ông mạnh mẽ kia nhỏ giọng hỏi: "Anh Bưu, làm sao bây giờ?"

"Anh Bưu" rõ ràng đã mất kiên nhẫn để tiếp tục diễn kịch, đem điếu xì gà mạnh mẽ ném xuống đất, tức đến nổ phổi nói: "Trực tiếp đoạt tiền từ trong nay người phụ nữ này cho ta!"

"Rõ!"

Dưới sự ra lệnh của "Anh Bưu", bốn tên tiểu đệ kia, ngay lập tức bao vây xung quanh Diệp Trần và Tô Lam. Khóe miệng của Diệp Trần không thể không giương lên "Không giữ được bình tĩnh nhanh đến vậy sao?"

Nói thì chậm, khi đó thì nhanh, tên đầu tiên đã xông tới trước mặt hai người, lấy tay chụp thẳng vào hai vạn đồng tiền trong tay Tô Lam, còn về Diệp Thần đang ở một bên, từ lâu đã bị hắn xem nhẹ bỏ qua. Một thằng nhóc yếu đuổi có tính tình bồng bột, hắn làm sao sẽ để vào mắt?

"Lấy ra cho ta...A!"

Mắt thấy tên kia sắp chụp được, đột nhiên lại hét thảm một tiếng, mà không biết vì sao cả người vậy mà bay ngược ra đằng sau, sau đó trực tiếp lăn xuống đường bên ngoài quán mì, kêu rên một trận. Không hiểu chuyện gì vừa diễn ra, tất cả mọi người đều trợn tròn đôi mắt, như những em bé ngây thơ ngơ ngác, ở đây không ai kịp phản ứng, không biết là chuyện gì xảy ra, quả thức giống như gặp quỷ.

"Hừ!"

Diệp Trần khẽ hừ một tiếng, rồi cơ thể hơi lắc lư, lưu lại từng dấu vết hình ảnh ở trong quán mì nhỏ.

Ầm!Bịch!Phanh!Ầm!Ầm!.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========

1. Trường Phong Độ

2. Chú! Xin Ký Đơn!

3. Sau Khi Bị Vai Ác Nghe Được Tiếng Lòng

4. Trời Sinh Một Cặp

=====================================

Mấy người còn lại không kịp phản ứng gì cả, đã theo gót chân giống như tên trước đó, toàn bộ bị Diệp Trần đánh bay ra ngoài. Tô Lam đứng ở một bên đã nhìn thấy tất cả, đứng sững sờ, lấy tay che miệng, quả thực là không thể tin được những gì đang diễn ra trước mắt.

"Tiểu Trần...khi nào trở nên mạnh mẽ như vậy?"

Diệp Trần quay đầu lại và mỉm cười với Tô Lam, dưới chân hơi động một chút, người đã đi ra khỏi ngoài quán cơm, sau đó, một chân đạp trên ngực của Chu Thành Công, cúi đầu xuống, lạnh lùng nói: "Chu Thành Công, ta nể tình ngươi là cha của chị Mạn, hôm nay tạm thời ta sẽ tha cho ngươi một lần, nếu như ngươi còn dám đến quấy rối dì Lam, ta sẽ để cho ngươi phải hối hận khi sinh ra ở trên thế giới này!"

Nếu như là tính khí của Cuồng Đế, một đám con kiến hôi như vậy, dám xúc phạm uy nghiêm của Cuồng Đế, bọn hắn đã sớm bị một bàn tay đập chết ngay cả cặn bã cũng không còn, nhưng bây giờ dù sao cũng ở trên trái đất, nếu giết người, hắn cũng chẳng làm sao, nhưng sợ sẽ liên lụy tới Tô Lam. Mà xét cho cùng thì, Chu Thành Công này dù sao cũng là chồng cũ của Tô Lam, là cha của Tô Mạn.

"Tiểu súc sinh! Ngươi..."

Chu Thành Công vẫn đang trong trạng thái mơ hồ, trong ấn tượng của hắn, Diệp Trần chỉ là một đứa bé có tính tình bồng bột mặc cho hắn chà đạp, cho nên khi nghe điều này, theo bản năng hắn muốn mắng chửi.

"Ừm?"

Sắc mặt của Diệp Trần đột nhiên phát lạnh, một luồng sát ý vô ý thức từ trong cơ thể phát ra. Chu Thành Công đột nhiên toàn thân run lẩy bẩy, như con mồi nhỏ đứng trước mắt mãnh thú, các từ đằng sau bất luận như thế nào cũng không thể nói ra ngoài được, liên tục gật đầu không ngừng nói: "Vâng vâng vâng! Ta cũng không dám nữa!"

Diệp Trần lúc này mới từ từ giơ chân lên, quát một tiếng "Cút!"

Mấy tên lưu manh này như được đại xá, nào dám chần chừ lưỡng lự, từng tên chạy như sắp té đái ra quần. Một mực chạy ra thật xa, mắt thấy đã cách xa quán mỳ mới dám dừng lại thở hồng hộc. Chu Thành Công nhớ lại tình cảnh lúc đó, càng nghĩ càng không hiểu, nhịn không được thì thầm nói: "Tình huống này là như thế nào? Ngày bình thường thằng nhóc kia, một bàn tay ta có thể đánh ngã nó, làm sao hôm nay lại trở nên mạnh mẽ như vậy, chẳng lẽ uống thuốc hay sao?"

Ba!

Chu Thành Công đang âm thầm buồn bực, đột nhiên trên mặt truyền đến một cơn đau, ngẩng đầu mới biết đã bị người đàn ông mạnh mẽ gọi là "Anh Bưu" tát cho một cái!

"Chu Thành Công! DKM nhà nó! Mày...mẹ nó...không phải mày nói rất chắc chắn sao? Mày không phải đã nói con quỷ nhỏ kia không có người cho nó chỗ dựa sao? Thế nào mà đột nhiên lại lòi ra một tên cao thủ như vậy?"

Chu Thành Công nay lập tức tỏ ra oan ức, che mặt nói: "Anh Bưu, em cũng không biết thằng nhóc con kia làm sao đột nhiên trở nên lợi hại như vậy a, ngày bình thường ta đánh nó dễ như..."

Không đợi Chu Thành Công nói xong, Anh Bưu giơ chân lên đá một cước vào bụng Chu Thành Công, đem hắn đạp bay thật xa.

"Cái loại như mày, mà cũng đòi đánh hắn? Cút! Cút ngay cho tao nhanh lên! Sau này đừng để cho tao gặp được mày!"

Sau khi đuổi Chu Thành Công đi, một tên tiểu đệ đứng ra mở miệng nói: "Anh Bưu, mối nhục ngày hôm nay của chúng có muốn đòi lại hay không?"

Anh Bưu nghe được điều này, thuận tay tát lên đầu tên kia một cái tát "Mày...mẹ nó chứ...mày bị ngu sao? Tao luyện đánh đấm đã năm năm, ngay cả thằng nhóc kia ra tay như thế nào đều không thấy rõ, chỉ bằng mấy người chúng ta, còn muốn đi tìm thằng nhóc đó báo thù sao?"

Mấy tên tiểu đệ lập tức cúi đầu xuống, không còn ai dám lên tiếng nữa. "Anh Bưu" nói xong lời này, dừng lại một chút, trong đôi mắt đột nhiên lại hiện ra một tia hào hứng.

"Nếu như ta không có nhìn nhầm, thằng nhóc kia chắc là một cao thủ Nội Kình, bây giờ ở phía nam thành phố Vân Châu, Tào Tứ Gia có một sàn đấm bốc dưới lòng đất, nghe đâu gần đây đang thiếu võ sĩ quyền anh, nếu như chúng ta có thể dụ thằng nhóc này đi qua đó đánh đấm, chúng ta có thể nhận được lợi ích, nói không chừng chúng ta có thể mượn dao giết người.."