Lúc này đắc chí nhất là Khúc Nam Hòa, đáng lẽ thì y phải đấu với vị khắc tinh này, ngờ đâu chỉ trong nháy mắt Xà Khiết Mỹ Nhân ở đâu tới thay thế và chống đỡ hộ y một trận, như vậy chả là hên cho y là gì?
Nghĩ đến chỗ khoái chí, y không sao cầm lòng được khẽ cười nhạt mấy tiếng và còn tiến lên nói với Lệ Vân rằng :
- Lá cờ ở trong tay của tiểu tử kia chính là của Kỳ Tuyệt Cầu Thiên Khánh năm xưa đấy!
Ngươi nên đề phòng thì hơn!
Lời nói này của y có hai nghĩa, một là muốn lấy lòng Lệ Vân và tỏ rõ mình lúc nào cũng nghĩ đến nàng, hai là bảo y thị đừng có khinh địch, phải giở hết tài ba bản lãnh ra, như vậy sẽ được nổi danh và cũng cướp được cờ báu.
Tất nhiên Âu Dương Siêu cũng biết tên sinh tinh này đang thọc gậy bánh xe, nên chàng càng ghét thêm. Vì thế mà chàng phất lá cờ một cái, liền có ánh sáng vàng lấp lánh, đương thời chàng còn lớn tiếng nói :
- Khúc lão quái ngươi chưa được nếm mùi lá cờ báu này, nên ngươi vẫn chưa quan tâm phải không?
Lúc ấy Khúc Nam Hòa không còn sợ hãi như trước nữa, vì có người đến thay thế cho mình, nhưng công lực của Âu Dương siêu ra sao, y vẫn còn nghi ngờ, nên y muốn để cho Xà Khiết Mỹ Nhân đấu với chàng trước, nếu Âu Dương Siêu không có tài ba thực sự, mà chỉ thị có lá cờ báu này, thì y sẽ xen tay vào để cướp lá cờ, đồng thời cũng diệt được một khắc tinh của mình và của cả giang hồ. Như vậy có phải là kế lưỡng toàn không? Nếu công lực của Âu Dương Siêu thâm hậu thật thì đã có Xà Khiết Mỹ Nhân đương đầu trước, mình chỉ khoanh tay đứng ngoài, rồi tùy cơ hành sự, để khỏi mất sĩ diện và tên tuổi mà y đã gây được trong mấy chục năm nay. Vả lại Âu Dương Siêu đấu với Lệ Vân, lưỡng hổ tương tranh, thể nào mà chả có người được thua? Lúc ấy bất cứ bên nào cũng đã diệt được, như vậy có phải đỡ cho y rất nhiều không?
Vì y định tâm như thế, nên tha hồ cho Âu Dương Siêu quát tháo thế nào, y cứ làm như không nghe thấy lời nói của chàng, trái lại y còn cười và nói tiếp :
- Danh nhân của hắc đạo ở trước mặt ngươi đó, cũng đủ lấy được tính mạng của ngươi rồi, ngươi còn định lôi cuốn lão phu làm chi nữa?
Ngờ đâu Âu Dương Siêu là người không biết xấu hổ gì hết, và chỉ biết coi kẻ khác như kẻ thù thôi, nên chàng lại hăng hái quát tháo tiếp :
- Xưa nay tại hạ ra tay đấu với người, cũng như Hàn Tín điểm binh vậy, càng nhiều càng hay, lại đây, ngươi cứ việc liên tay đi! Thiếu hiệp này sẵn sàng tiếp hết?
Lúc ấy Tảo Lệ Vân đang chuẩn bị tấn công, thì bỗng nghĩ ra một việc, và lại nghe thấy Quỉ Hóa Âm Sát cười giọng quái dị và đáp :
- Hừ? Xưa nay lão phu không hề liên tay đấu với ai bao giờ, nhất là đối phó với một thằng nhỏ chưa hết hơi sữa như ngươi, lại khỏi cần phải liên tay với ai cả!
Lệ Vân thấy vậy càng tỉnh ngộ, bụng bảo dạ rằng :
- “Ta đến Sao Hồ này với ý định là muốn dò xem Nhất Thống giáo thật hư ra sao, rồi tiện tay cướp lấy Chân kinh với Kiếm phổ, chứ ta có định tranh chấp với môn hạ của Võ lâm Tam tuyệt đâu? Hơn nữa ta hiện thân ra đây chỉ vì một lời nói khích bác của Khúc Nam Hòa, bây giờ tại sao ta lại làm cái bia đỡ đạn cho y, để y được khoanh tay đứng xem? Như thế, ta đã trúng phải mưu kế của lão quỷ này rồi, nhưng khi nào ta lại chịu để cho y được toại nguyện như thế?”
Mụ càng nghĩ càng thấy mình ra đấu như thế này thật là vô lý hết sức, cho nên mụ vội buông tay xuống, thủng thẳng nói :
- Hai người khỏi cần phải cãi vã như thế làm chi! Ta đây chỉ là người khách tới một cách đột ngột thôi, dại gì ta lại cướp địa vị của chủ nhân? Thôi, để cho hai ngươi đấu với nhau, xem ai cao ai thấp, chứ có việc gì đến ta đâu mà ta lại nhảy ra phá bỉnh như thế này!
Lệ Vân chưa dứt thì mụ ta đã lui ra ngoài xa hơn trượng, ngồi xếp bằng tròn, vận hơi điều sức vẻ mặt rất lạnh lùng.
Khúc Nam Hòa thấy vậy liền giật mình kinh hãi, vì y có ngờ đâu mưu kế của mình lại sôi hỏng hết, nên bây giờ y không dám nói động tới nữa, vội đáp :
- Có khi nào ta lại ra tay đấu với một tiểu tử tranh cường hiếu thắng như vậy đâu?
Lệ Vân cũng lên tiếng nói :
- Nếu vậy, già này cũng không biết nốt!
Hai người đều thoái thác, khiến Âu Dương Siêu tức giận khôn tả, liền múa tít lá cờ, quát lớn :
- Các ngươi đừng có cậy già mà làm bộ làm tịch! Có giỏi thì cùng tiến lên cả đi? Nếu còn nói lôi thôi nữa, ta sẽ ra tay tấn công trước đấy!
Khúc Nam Hòa xầm nét mặt lại hỏi :
- Tiểu tử, ngươi muốn ra tay đấu với ai trước?
Y đoán chắc thế nào Âu Dương Siêu cũng đấu với Xà Khiết Mỹ Nhân Tảo Lệ Vân trước vì Lệ Vân là người có tên tuổi lớn hơn, nên y mới hỏi như vậy. Không ngờ Âu Dương Siêu không chần chừ gì hết mà đáp :
- Ta muốn cả hai người cùng ra tay đấu với ta, không ai có thể trốn tránh nổi quan ải này đâu!
Lời nói của chàng quyết liệt như vậy, dù Khúc Nam Hòa mặt dày mày dạn đến đâu cũng phải nhận lời thi đấu, nhưng y lại tung mình nhảy đến cạnh Lệ Vân, gượng cười nói :
- Nghe thấy chưa? Người ta thách hai chúng ta, những kẻ già chưa chết này đây?
Lệ Vân hờ hững đáp :
- Ngươi đã nói là không bao giờ thèm liên tay đấu với ai cả, và ta cũng không thích hợp quân để tấn công người. Như thế, có giỏi thì ngươi hãy ra tay đấu đi!
- Ừ vấn đề này...
Khúc Nam Hòa ngẩn người ra, đang định nói gì thì bỗng thấy bóng người thấp thoáng, ánh áng vàng lóe mắt. Âu Dương Siêu đã múa động lá cờ xông lại gần, chỉ vào mặt hai người mà nói tiếp :
- Có mau ra tay chống đỡ thế công này của ta không? Hai người mặt dày kia! Chút hư danh của các ngươi đã đánh lừa được những ai mà gây nên thế? Sao lại có những kẻ tham sống sợ chết đến như vậy!
Lời nói này còn đau đớn hơn là bị đánh đòn, dù hai lão quái giảo hoạt đến đâu cũng không thể giả bộ làm ngơ được, nên cả hai cùng tung mình nhảy lên, giận dữ quát tháo luôn mồm.
Âu Dương Siêu chỉ sợ họ lại giở trò khác ra, nên vội sử dụng một thế hai tấn công luôn vào hai cường địch cùng một lúc. Đồng thời mồm chàng quát bảo :
- Các ngươi phải cẩn thận đấy!
Tuy thế công đó của chàng là thế hư, nhưng dưới sự thịnh nộ, kình phong của lá cờ cũng đủ làm cho quần áo của những người đứng cách xa đó ba trượng bay tung lên rồi.
Đã lâu không dùng đến lá cờ báu này, bây giờ Âu Dương Siêu giở ra mạnh như thiên quân vạn mã quả thực kinh người.
Lúc ấy đã trót cưỡi trên mình hổ rồi, muốn xuống cũng không được, Khúc Nam Hòa đành giở Vạn Độc Linh Xà ra mà đáp :
- Phen này không thể trách ta được nữa nhé? Tiểu tử giờ đây ngươi tự mang lấy cái chết vào thân đấy!
Lệ Vân đã nhìn xét thấy Âu Dương Siêu không phải là người tầm thường, nên mụ ta cũng cất giọng the thé như tiếng cú mà nói :
- Họ Tào ta đã không thể nào chịu nhịn được nữa, ngươi không thể oán trách là lớn bắt nạt bé, già bắt nạt trẻ đấy nhé?
Hai người vừa trả lời, vừa tung mình nhảy lên. Sau những tiếng kêu “u u” liên hồi, trong tay của Lệ Vân đã có thêm một cây Luyện Tử Thương. Môn khí giới này giống như cái móc, trông rất kỳ dị, khi múa lên có tiếng kêu “u u” và có ánh sáng lóe mắt, thực là kinh hồn động phách.
Thư Kính Nghiêu đứng cạnh đó, liền lớn tiếng nói :
- Hay lắm? Đã mấy chục năm không được trông thấy Xà Khiết Đoạn Hồn câu, bây giờ người ta cũng đem cả ra để sử dụng!
Thì ra Xà Khiết Đoạn Hồn câu là một môn khí giới độc nhất vô song của Lệ Vân. Mụ đã nhờ nó mà nổi danh trên giang hồ.
Thứ câu ấy chế bằng ngũ kim hợp luyện, màu bạc và bóng nhoáng, tất cả có mười ba khúc như một sợi xích liên kết lại vậy, một đầu là cái vòng xỏ cổ tay, còn một đầu hình như cái mó, nhưng bên trong trống rỗng, chế bằng một thứ thép rất cứng, trong móc có chế chất độc rất lợi hại, người nào bắn trúng sẽ chết ngay, không có thuốc gì chữa khỏi.
Lệ Vân đã dùng Đoạn Hồn câu này giết chết không biết bao nhiêu tánh mạng rồi. Mấy chục năm trước, hắc bạch hai đạo, ai thấy cái móc ấy cũng phải khiếp sợ. Mụ đã tốn rất nhiều công phu để luyện câu này, có thể muốn nó cứng như một cái gậy cũng được và muốn nó mềm như một sợi dây cũng được hết, thực là thần quỷ khôn lường. Vì cái mốc rỗng ruột, nên lúc múa động có tiếng kêu “vo vo” là thế. Tiếng kêu này như tiếng ma kêu quỷ khóc, khiến cho đối thủ chưa đấu đã hoảng sợ rồi. Lúc này y thị giở môn khí giới này ra đối phó đủ thấy y thị không dám khinh địch chút nào, và cũng muốn giết chết được đối thủ mới thôi.
Lúc bấy giờ ba người đấu với nhau đều sử dụng ba môn khí giới ngoại môn, duy có một điểm khác nhau là khí giới của hai lão quái đều có chất độc rất mạnh, còn của Âu Dương Siêu không có những chất độc mà lại còn trừ độc là khác.
Lệ Vân giở môn khí giới mà ít khi y thị sử dụng tới, ai nấy thấy vậy đều lo Âu hộ Âu Dương Siêu. Tuệ Quả đại sư tụng một câu Phật hiệu và hỏi :
- A Di Đà Phật! Hai vị vẫn được mạnh giỏi đấy chú. Chẳng hay hai vị có cho phép lão tăng nói một câu không?
Tuệ Quả đại sư là người Chưởng môn của phái Thiếu Lâm, ở trong giang hồ võ lâm, lời nói của ông ta nặng như chín cái đỉnh nhất là xưa nay ông ta không hay dây dưa vào chuyện thị phi của giang hồ bao giờ. Nay ông ta bỗng lên tiếng như vậy, đủ thấy lời nói của ông ta quan trọng như thế nào?
Tảo Lệ Vân vội thâu cây Thần câu lại, bộ mạt đầy vết sẹo của y thị hơi rung động, rồi mụ mới thủng thẳng lên tiếng hỏi lại :
- Chẳng hay Tuệ Quả đại sư có lời gì định chỉ bảo thế?
Khúc Nam Hòa ra tay như vậy chỉ là miễn cưỡng thôi, chứ thực sự y có dám đấu với Âu Dương Siêu đâu, nên y nghe Lệ Vân nói xong, liền giả bộ làm ra vẻ rất đường hoàng, và gượng cười xen lời nói :
- Chẳng hay Đại chưởng môn muốn nói gì, xin cứ dạy bảo?
Tuệ Quả đại sư hớn hở nói tiếp :
- Hai vị vốn dĩ không có thù hằn gì với Âu Dương Siêu thí chủ cả, cuộc hợp ngày hôm nay là do việc Kim Cương chân kinh mà nên. Bần tăng không biết hai vị tới đây có phải là vì vấn đề Chân kinh đấy không?
Khúc Nam Hòa đưa mắt nhìn Lệ Vân rồi mới đáp :
- Đại sư nói rất phải! Chúng tôi tới đây không có ý gì đoạt báu cả, mà mục đích của chúng tôi đến đây là chỉ muốn được rộng thêm kiến thức thôi?
Lệ Vân cũng nói theo :
- Nghe nói bộ Kim Cương chân kinh này là tinh hoa của thượng thừa đại pháp của cửa Phật. Quý phái coi cuốn kinh này như là vật báu trấn sơn và cũng là một bảo vật có một không hai trong đời này. Vì thế tôi cũng muốn được chiêm ngưỡng đôi chút.
Hiển nhiên lời nói của hai lão quái này là giả dối. Sự thực thì chúng tôi tới đây là muốn cướp được hai cuốn kỳ thư của hai phái, chứ có phải là định đến để thưởng thức gì đâu!
Tuệ Quả đại sư nghe giọng nói của chúng đã biết ý định của chúng như thế nào rồi, nhưng ông ta không tiện nói toạc ra thôi. Trái lại ông ta còn trang trọng nói tiếp :
- Cuốn Quy Vân kiếm phổ là của Trí Thanh đạo trưởng, lão tăng không có quyền nói tới, còn cuốn Kim Cương chân kinh của bổn môn, nếu được về tay của chùa Thiếu Lâm chúng tôi, thì thế nào cũng xin mời các bạn trên giang hồ hay võ lâm đồng đạo chỉ điểm cho.
Nhưng tiếc thay, lúc này nó lại không ở trong tay của bần tăng?
Khúc Nam Hòa thừa cơ xen lời nói :
- Cho nên chúng tôi tới đây vào lúc này là không muốn có sự hiểu lầm với quý phái.
Y nói như thể là muốn lấy lòng Tuệ Quả đại sư.
Tuệ Quả đại sư liền nói sang vấn đề khác mà tiếp :
- Mục đích của hai vị là muốn được xem Kim Cương chân kinh với Kiếm phổ, việc này không hên can gì đến Âu Dương thí chủ, mà bây giờ hai vị lại đột nhiên giở hai môn khí giới ác độc ra, như vậy không sợ sai mất nguyên ý của hai vị sao?
Thoạt tiên Âu Dương Siêu lại tưởng Tuệ Quả đại sư có việc gì cần muốn nói, bây giờ mới biết là lão hòa thượng có ý muốn giảng hòa trận đấu và thuyết phục nhị quái để cho im chuyện.
Chàng liền mỉm cười, chắp tay chào và xen lời nói tiếp :
- Thưa tiền bối, những hạng người này chỉ có thể ăn miếng trả miếng chứ không thể nào khuyên bảo nổi đâu! Hà tất phải tốn hơi mất sức nói với chúng làm chi?
Tuệ Quả đại sư gật đầu, đáp :
- Thí chủ hãy tạm nhẫn nại một chút!
Lệ Vân giở cây Đoạn Hồn câu ra, quát lớn :
- Tuệ Quả đại sư có thấy y làm bộ làm phách như thế nào không?
Khúc Nam Hòa lúc nào cũng muốn giở mặt với Âu Dương Siêu nên y vội xen lời nói :
- Bà kia, hãy nghe Tuệ Quả đại sư điều đình đã?
Tuệ Quả đại sư mỉm cười, nói tiếp :
- Không giấu diếm gì hai vị, dù Chân kinh hay Kiếm phổ cũng vậy, đều là vật truyền kiếp của hai phái Thiếu Lâm và Võ Đang, nên chúng tôi thế nào cũng phải lấy lại cho được mới thôi. Đêm nay cũng vì việc ấy mà chúng tôi phải đến Sao Hồ này quấy nhiễu anh em họ Tống. Nếu hai vị muốn lấy hai vật đó cũng nên đợi chờ khi nào hai cuốn Chân kinh với Kiếm phổ ấy lọt vào tay chúng tôi đã. Lúc này mong hai vị không nên đa sự như thế làm lỡ mất việc chính của chúng tôi đi.
Trí Thanh đạo trưởng thấy Tuệ Quả đại sư chưa nói xong mà Âu Dương siêu lại định nói tiếp, liền xen lời nói ngay :
- Tuệ Quả đại sư nói rất phải, đừng nói là hai vị, ngay cả Âu Dương thiếu hiệp cũng vậy, xin các nên lượng thứ cho nỗi khổ tâm của mấy vạn đệ tử của hai phái chúng tôi?
Thấy lão đạo trưởng nói như vậy, Âu Dương Siêu không tiện nói nữa, liền hậm hực đứng sang một bên, tay vẫn cầm lá cờ báu, trông rất oai phong.
Lệ Vân đưa mắt nhìn Khúc Nam Hòa, rồi tỏ vẻ bất đắc dĩ Khúc Nam Hòa biết tình hình đêm nay rất bất lợi cho mình, vi vậy y muốn chữa thẹn mà nghĩ ra một điều, vội hỏi Tuệ Quả đại sư rằng :
- Khi Chân kinh đã đến tay đại sư rồi, chẳng hay đại sư có cho chúng tôi được xem qua một chút không?
Tuệ Quả đại sư ung dung đáp :
- Người đi tư không bao giờ nói dối ai hết. Tuy Chân kinh là vật chí báu của bổn thực, nhưng dù sao nó cũng vẫn là vật ngoại thân, quyết không bao giờ bần tăng lại trái với lòng Phật đâu!
Lệ Vân cũng lên tiếng hỏi Trí Thanh đạo trưởng rằng :
- Quy Vân kiếm phổ như cái khóa của các môn võ của phái Võ Đang và cũng là một bổn chân bí quyết của kiếm thuật chắc đạo trưởng không dám đường hoàng như vị Chưởng môn của Thiếu Lâm để cho người ta được qua mắt phải không?
Không ngờ Trí Thanh đạo trưởng lại trả lời bằng một cách khiến ai cũng không ngờ, rằng :
- Nữ cư sĩ nói sai rồi! Bổn đạo không có ý nghĩ ấy, sao nữ cư sĩ lại hiểu lầm như thế?
- Ồ? Thế ý định của đạo trưởng như thế nào?
Lệ Vân ngạc nhiên hồi lại một câu như vậy.
Trí Thanh đạo trưởng trang trọng đáp :
- Phen này để Kiếm phổ mất mát như vật, bần đạo đã mang không biết bao nhiêu là tội nghiệp rồi. Vì thế, bần đạo đã thông suốt câu nhân quả của người đời, nếu anh em họ Tống mà chịu hoàn lại cuốn Kiếm phổ cho bần đạo, bần đạo sẽ công khai để cho người đời nghiên cứu, và sẽ không coi nó là vật báu truyền kiếp của Võ Đang nữa, mà sẽ tặng lại cho người.
- Tặng cho người ư?
Mọi người nghe thấy Trí Thanh đạo trưởng nói như thế đều cảm thấy đột ngột hết sức, nhưng Trí Thanh đạo trưởng vẫn thản nhiên và nghiêm nghị nói tiếp :
- Phải, bần đạo quyết đem nó tặng cho người vì là như thế có thể kết được đôi chút duyên hương hỏa và còn miễn được muôn đời phiền phức cho bổn phái. Đồng thời, còn miễn được nghiệp trái và sát kiếp nữa.
Kính Nghiêu đứng nghe mãi chưa hề nói nửa lời, lúc nãy cũng lên tiếng :
- Đạo trưởng định biếu cho ai thế?
Trí Thanh đạo trưởng lạnh lùng đáp :
- Tặng cho một người không có liên quan gì đến bổn môn hết!
- Người đó là ai?
- Lúc này còn chưa biết.
Minh Châu cười khì một tiếng và hỏi :
- Hì! Đến bao giờ mới có thể biết được?
Trí Thanh đạo trưởng khoanh tay về phía sau, bước tới hai bước, rùng mình một cái, về mặt hớn hở đáp :
- Nếu lệnh huynh muội vui lòng cho xin lại cuốn Kiếm phổ ấy, bần đạo sẽ cho phát ngay thiệp võ lâm mời tất cả các đồng đạo của Tam Sơn Ngũ Nhạc, quần hùng của năm hồ bốn bể đến núi Long Hồ Luận Kiếm. Bất cứ là hắc bạch hai đạo, hay chính tà hai đường, ai cũng đều có quyền được dự: Người nào võ nghệ cao cường nhất, người ấy sẽ được quyền chiếm Kiếm phổ kia.
Tống Sĩ Long cũng xen lời nói :
- Ủa! Làm như vậy không những là một thịnh hội của võ lâm mà lại còn để lại một giai thoại cho võ lâm nữa!
Trí Thanh đạo trưởng mỉm cười gật đầu, rồi nói tiếp :
- Trong cuộc đại hội ấy, thể nào cũng không sao tránh khỏi được một vụ sát kiếp, nhưng người có võ công tối cao nhất được bảo tồn Kiếm phổ của bổn môn. Những vụ chém giết vô hình chung sẽ bớt được rất nhiều, nên bần đạo nghĩ đi nghĩ lại mới quyết định như vậy.
Lệ Vân chưa nói xong tỏ vẻ rất hứng thú, múa tay múa chân nói tiếp :
- Nếu vậy việc gì phải định một ngày nào khác nữa, cứ tối nay ở ngay nơi đây có hơn không?
Trí Thanh đạo trưởng vừa cười vừa đáp :
- Cử hành ngay đêm nay thì cẩu thả quá, và những võ lâm hào kiệt, kỳ tài giang hồ khác có phải không được dự không?
Lệ Vân đưa mắt liếc nhìn mọi người một vòng rồi nói tiếp :
- Đủ rồi! Đủ rồi! Đạo trưởng không thấy hiện giờ nơi đây về bên chính đạo có đạo trưởng với Tuệ Quả đại sư, bên tà đạo có tôi với Khúc Âm Sát, con bất chính bất tà và chính chính tà tà thì có ba anh em Nhất Thống giáo, Cửu Lưu Tam Giáo thì có Bang chủ của Cùng Gia bang, hậu sinh tiểu bối thì có đệ tử của Võ Lam Tam tuyệt... ối chà!
Y thị đang cao hứng nói thao thao bất tuyệt đã thấy ánh sáng lóe mắt và phóng người thấp thoáng. Âu Dương Siêu đã phi thân tới phía sau y thị dí mũi cờ báu vào linh đài đại huyệt của y thị.
Không ai ngờ Âu Dương Siêu lại ra tay như vậy, và ngay chính Lệ Vân cũng đang mãi nói không để ý tới, nên y thị có muốn tránh cũng không kịp, chỉ thất kinh kêu một tiếng “ối chà”, đã hoảng sợ đến toát mồ hôi lạnh ra liền. Âu Dương Siêu điểm vào linh đài huyệt của Lệ Vân rồi liền quát lớn :
- Xú Bát Giới không biết sỉ nhục là gì hết! Chỉ được cái đại ngôn thì không ai bằng! Ai là hậu sinh tiểu bối, người nói đi!
Tình thế đã hòa hoãn dần, nay lại bỗng trở nên căng thẳng.
Lệ Vân bị kìm chế không làm gì được, nhưng không chịu van lơn mà chỉ la lớn :
- Tuệ Quả đại sư, chính đại sư... khuyên tôi ngừng tay... trước bây giờ....
Tuệ Quả nghe nói quả nhiên tiến lên một bước nói với Âu Dương Siêu rằng :
- Tiểu thí chủ hãy buông tay, nghe lời bần tăng nói đã!
Âu Dương Siêu giận dữ đáp :
- Thưa tiền bối, những yêu ma quỷ quái này dùng đạo lý không thể cảm hóa được chúng đâu!
Tuệ Quả đại sư tủm tỉm cười, đáp :
- Tiểu thí chủ hãy đợi chờ việc của Trí Thanh đạo trưởng cùng bần tăng giải quyết xong đã, rồi hãy giải quyết y thị cũng không muộn!
Trí Thanh đạo trưởng cũng tiến lên, vừa cười vừa xen lời nói :
- Thiếu hiệp nể mặt bần đạo, hãy buông tha cho bà ta, ác nhân sẽ có ác nhân trị, huống hồ....
Y chưa nói dứt, trong Biện Hương Tiểu Trúc bỗng có một cái bóng đen nhảy ra nhanh như sao sa và đang lơ lửng ở trên không, đã múa chưởng nhắm Âu Dương Siêu tấn công xuống, mạnh không thể tưởng tượng được.
Sau mấy tiếng kêu “ối chà”, bóng người thấp thoáng, mọi người rối rít, không ai phân biệt được ra người nào địch, người nào là bạn cả?