Thần Châu Kỳ Hiệp

Quyển 7 - Chương 10: Trả lại non sông ta

Chu Thuận Thủy thấy Tiêu Thu Thủy thân mang thương nặng mà vẫn bình tĩnh chỉ huy, trong lòng vừa ghen tức vừa căm hận, hét lớn một tiếng, vung tay bổ một trảo về phía Tiêu Thu Thủy.

Tiêu Thu Thủy vội hít sâu một hơi, tránh qua tám thước, nhưng vừa rồi hắn vận khí từ đan điền để nói chuyện đã rất thương tổn thân thể, bây giờ lại vội vã tránh né lại càng dẫn đến toàn thân đau đớn.

Cùng lúc đó, một trảo của Chu Thuận Thủy lại ập tới trước mặt!

Tiêu Thu Thủy cả kinh, không phải rõ ràng là đã tránh được một trảo này rồi sao? Giờ lại bổ tới ngay mặt, không cho hắn kịp hít thở.

Nói thì chậm, xảy ra thì nhanh, một trảo của Chu Thuận Thủy không ngờ lại kéo dài ra tám thước, chộp trúng Tiêu Thu Thủy, nhưng không phải trúng người hắn mà lôi ra lệnh bài đang cất trong người hắn.

Bấy giờ Tiêu Thu Thủy mới nhìn rõ hóa ra ở đuôi trảo có gắn một sợi xích sắt, Chu Thuận Thủy ném ra cương trảo gắn xích, là một món binh khí chứ không phải chưởng trảo lão thật sự dài ta tận tám thước.

Tiêu Thu Thủy hơi thoáng ngẩn ra, Thiên hạ Anh hùng lệnh đã bị cương trảo gắn xích linh xảo mạnh mẽ đó đoạt đi mất.

Chu Thuận Thủy mừng rỡ, đang muốn thu trảo, đoạt lấy Thiên hạ Anh hùng lệnh là lập tức bỏ đi, chẳng ngờ đến nửa đường một dây vải màu phóng ra, quấn chặt lấy phi trảo, dính lại thành một đoàn, cả hai bên đều không ai chịu buông tay.

Người phóng ra dây vải đương nhiên là Triệu Sư Dung.

Triệu Sư Dung trong chiến đấu càng hiển lộ một loại phong tư mị hoặc khiến người ta phải tim đập rộn ràng.

Chu Thuận Thủy tức giận quát:

- Triệu Sư Dung, còn không buông tay?!

Triệu Sư Dung bật cười trong trẻo:

- Chu Thuận Thủy, lão dọa được người khác chứ không dọa nổi ta đâu. Thiên hạ Anh hùng lệnh... Ai đoạt được là của người đó!

Trong lúc nói thoáng phân thần, chỉ cảm thấy một luồng lực cực mạnh kéo tới, nội lực cô ta dù sao cũng không được trầm hậu như Chu Thuận Thủy, suýt nữa thì bị đoạt mấy không khỏi thầm lưu tâm.

Tiêu Thu Thủy thấy Thiên hạ Anh hùng lệnh bị đoạt mất, trong lòng cuống lên, lập tức bất chấp tất cả, tung mình phóng tới, lao về phía lệnh bài. Chu Thuận Thủy, Triệu Sư không hẹn mà gặp, cùng hất dây vải, xích sắt lên, tránh khỏi cú lao của Tiêu Thu Thủy.

Lúc này cả ba người đều dốc hết khả năng, cố sức tìm cách giành lấy Thiên hạ Anh hùng lệnh.

Chu Thuận Thủy đột nhiên kéo mạnh xích sắt, quyết ý dùng lực mạnh, kéo Triệu Sư Dung tới gần bên cạnh, giết đi trước rồi tính sau.

Luận về nội lực hùng hậu, Triệu Sư Dung quả thực không bằng, nhưng luận về khinh công, Triệu Sư Dung lại nhẹ nhàng phiêu hốt hơn. Cô ta chợt buông lỏng dây vải, tung người bay lên, đoạt lấy lệnh bài.

Chu Thuận Thủy giật mình, đánh ra một chưởng lên không trung, Triệu Sư Dung tiếp lấy một chưởng, bị ép hạ xuống đất. Bấy giờ Tiêu Thu Thủy vung kiếm chém về phía dây vải và xích sắt, nghĩ với bảo kiếm chém sắt như bùng của hắn, chém đứt dây, xích, lệnh bài tất phải rơi xuống.

Triệu Sư Dung, Chu Thuận Thủy sao chịu để cho Tiêu Thu Thủy thành công, đưa ra tay còn rỗi cùng công về phía Tiêu Thu Thủy, phá giải thế công của hắn.

Ba cao thủ đâu lâu không kết quả, Thiên hạ Anh hùng lệnh vẫn nằm giữa dây, xích, không ai đoạt nổi.

Đúng lúc này, một bóng người vụt nhoáng lên giữa không trung, một người hét lớn, phóng tới như điện chớp, trong khoảnh khắc ba người liếc thấy đã đoạt mất Thiên hạ Anh hùng lệnh, lao thẳng vào giữa đám đông, để lại một tiếng hô lớn:

- Đa tạ!

Lập tức biến mất.

Trong thoáng chốc ngắn ngủi đó, ba chưởng của Chu, Triệu, Tiêu đều cùng đánh trúng lưng người ấy, cả ba đều không thể khẳng định có đánh trúng đối phương hay không, chỉ biết người đó chẳng hề dừng lại chút nào. Ba người lại đồng loạt biến sắc, kêu lên:

- Yến Cuồng Đồ!

Yến Cuồng Đồ thân mang trọng thương vậy mà lại không bỏ trốn, ẩn nấp ở gần đó, lúc này đột ngột xuất hiện, đoạt mất Thiên hạ Anh hùng lệnh rồi mới đi!

... Cuồng ngạo đến như thế!

... Can đảm đến như thế!

Ba người ngẩn ra. Chủ Thuận Thủy chửi một câu:

- Mẹ, bà nội nó là con gấu!

Triệu Sư Dung than:

- Thật đáng tiếc!

Tiêu Thu Thủy buột miệng nói:

- Có khí phách!

Chu Thuận Thủy lập tức dồn hết một bụng oán khí, phát tiết hết lên người Tiêu Thu Thủy, lập tức cười “hà, hà, hà” mấy tiếng, chưởng thế hơi nâng, tiến về phía Tiêu Thu Thủy.

Tiêu Thu Thủy biết kẻ này nhất định không bỏ qua cho mình, bản thân lại trọng thương chưa lành, trong lòng thoáng lo lắng nhưng trầm tĩnh không sợ hãi.

Chu Thuận Thủy bước lên trước ba bước, đột nhiên dừng lại.

Chợt cười lớn ba tiếng, áo vải phất lên, phá không bay đi.

Với võ công của Chu Thuận Thủy, cộng thêm Tiêu Thu Thủy hiện tại thân mang trọng thương, muốn giết hắn căn bản không khó, tại sao lại bỏ đi?

Chỉ nghe Tiêu Thu Thủy nói:

- Cảm ơn cô.

Câu này là nói với Triệu Sư Dung.

Triệu Sư Dung cười nhẹ đáp:

- Chu Thuận Thủy thật lợi hại. Khi lão tới gần ngươi thì bỗng cảnh giác thấy ra đứng sau lưng lão, chỉ cần lão ra tay là sẽ rơi vào cảnh bị ta và ngươi trước sau giáp kích... Lão không muốn mạo hiểm như vậy, hơn nữa cũng không có phần thắng, lập tức quyết đoán, quay người bỏ đi, còn chẳng nói thêm một câu nào!

Tiêu Thu Thủy thành khẩn nói:

- Nếu không phải khí thế đối địch cực mạnh của cô nương ép thẳng tới sau lưng lão thì hôm nay ta chắc chắn không thể thoát nổi chưởng của lão.

Triệu Sư Dung mỉm cười:

- Kỳ thực hôm nay nếu không phải có ngươi, chỉ còn một mình ta, Chu Thuận Thủy nhất định cũng sẽ giết ta. Rút cuộc là ai cứu ai còn chưa thể nói chắc được.

Tiêu Thu Thủy trầm mặc một thoáng, lập tức nói:

- Luận võ công Triệu cô nương tuyệt không thua kém lão, hôm nay vẫn là nhờ ơn cô nương cứu giúp...

Nói dứt lời đã lao vào trùng vây, liên tiếp giết mấy tên lính Kim, nhưng bỗng thấy Triệu Sư Dung lại tới gần chỗ hắn, một mặt giơ tay nhấc chân cũng lấy mạng mấy tên lính Kim, mặt khác cười nói:

- Ít nhất chúng ta còn tính là cùng trên một con đường, không giống như Chu Thuận Thủy đạo bất đồng không thể cùng bàn luận. Ngươi vì Hán bang mà không ngại sống chết, Quyền Lực bang cũng vậy, chẳng qua về mặt sách lược không giống nhau mà thôi. Lý đại ca yêu cầu trước thống nhất sau mới tác chiến, trước yên ổn bên trong sau mới chống cự ngoại địch, ngươi chủ trương cùng tồn tại tác chiến...

Tiêu Thu Thủy hét lớn một tiếng, trông thấy một kẻ muốn ám sát Hồ Phúc từ đằng sau, kịp thời phóng tới, một kiếm giết đi, lại nói:

- .... Ít nhất chúng ta đều không phải là Hán gian!

Triệu Sư Dung giữa chiến loạn vẫn phong tư yểu điệu, cười nói tự nhiên. Tiêu Thu Thủy hào khí vụt sinh, cao giọng quát lớn:

- Trả lại non sông ta! Thần Châu vô địch!

Mọi người tiếp nối vừa hô hào vừa anh dũng giết địch. Tiêu Thu Thủy lại hô lên:

- Trả lại non sông ta!

Chúng hiệp hò reo vang trời:

- Thần Châu vô địch!

Trong trận chiến ở dốc Trường Bản này, bên Tống quân tâm sôi sục, tự nhiên thế như phá trúc, đại thắng liên tiếp.

Cứ như vậy, những bậc yêu nước trong quần hào lập tức như gió nổi mây tụ, vì trận này mà chí lớn sục sôi, muốn thu phục lại non sông, kéo về tuân lệnh Tiêu Thu Thủy, võ lâm cũng muốn dốc hết tâm lực, tiến thẳng vào Trung Nguyên, giết địch đền nợ nước.

Đó cũng chính hợp với chí nguyện báo quốc của Tiêu Thu Thủy. Hắn suất lĩnh nhóm người nhiệt huyết mà lại có bản lĩnh thông thiên này, đi khắp nơi đả kích quân địch, quả thực làm được không ít chuyện phi phàm, ngoài ra còn thu phục lại không ít đất cũ, khiến cho võ lâm đồng đạo luôn tự chém giết lẫn nhau suốt một ngàn mấy chục năm nay đoàn kết lại, “quyền đánh hào cường thiên hạ, để người yếu được vui mừng! Cước đạp ác bá bốn phương, cho kẻ oan được hả giận!” Hơn nữa còn chiêu thu binh mã, chuẩn bị hội hợp với đại quân Nhạc Phi, tấn công thẳng vào kẻ địch.

Trog những ngày này, việc binh cấp bách, chinh nhân vô lệ, trên đường hành quân giết chóc, trong lúc bày mưu tính kế, Tiêu Thu Thủy phát cao độ năng lực rèn quân bố trận, trở thành một đội “Thiên binh” mà quân Kim, Hồ Lỗ kinh sợ.

Những người Lương Đấu, Khổng Biệt Ly, Mạnh Tương Phùng, Lâm công tử, Thiết Tinh Nguyệt, Khâu Nam Cố, Lý Hắc, Hồ Phúc, Thi Nguyệt, Hồng Hoa, hòa thượng Đại Đỗ, Trần Kiến Quỷ vẫn luôn theo Tiêu Thu Thủy đông chinh tây phạt, cùng chia đại quyền binh mã, từ nhiệt huyết xông pha giang hồ đến vì non sông đất nước lập nên sự nghiệp công danh cái thế!

Uy danh Quyền Lực bang dần không được như trước nữa, Lý Trầm Chu tuy cũng luôn bận bịu với đại nghiệp của y, mãi không gặp lại Tiêu Thu Thủy nhưng đến thời điểm quan trọng mấu chốt đều phái ái thê Triệu Sư Dung cùng thủ hạ Đao vương Triệu Thu Tức, Thủy vương Cúc Tú Sơn tới hỗ trợ.

Hai năm qua, Tiêu Thu Thủy đã trưởng thành lên không ít, binh hoang mã loạn, thê ly tử tán, nhìn thấy quá nhiều rồi, trái tim cũng trở nên chai cứng lại. Mỗi lần nhớ tới cái chết của Tiêu Dịch Nhân, hắn lại nghĩ tới những lời Lý Trầm Chu từng nói với hắn trên Kim Đỉnh Nga Mi:

“.... Ta sẽ không giết các ngươi (Tiêu Thu Thủy và Hoàng Phủ Cao Kiều), trừ phi là hắn giết ngươi trước, hoặc là ngươi giết hắn trước, sau đó...”

Đến bây giờ Tiêu Thu Thủy mới hiểu được thâm ý trong đó của Lý Trầm Chu.

Mỗi phen chinh chiến sa trường, bốn bề loạn lạc, nơi quân doanh dã địa, trong bóng đêm nghe tiếng sáo trúc u buồn dưới ánh trăng, Tiêu Thu Thủy ngoài nghĩ tới người thân ra còn thường nhung nhớ hoài niệm Đường Phương.

Đường Phương! Đường Phương!

Từ sau lần trên núi Nga Mi, Tiêu Thu Thủy không còn được trông thấy Đường Phương nữa. Không có một lá thư, không có một tin tức. Đường Phương có được bình an không? Võ lâm Tứ đại thế gia, Tam đại kỳ môn đã chỉ còn lại ba nhà Mộ Dung, Đường, Mặc. Họ Mộ Dung còn phái cao thủ tham gia nghĩa quân, trong đó con trai của Mộ Dung Cung tử chiến, họ Mặc vẫn tự thu vào một bên, tuy giết quân Kim nhưng không bao giờ hợp sức với người khác họ. Đường môn thì lại chẳng hề có tin tức gì.

Đường Phương, Đường Phương, nàng có khỏe không?

Hai năm đã qua, binh loạn khắp nơi, Tiêu Thu Thủy quen với việc nhung mã, làm được không ít đại sự kinh thế hãi tục, cùng với một nhóm huynh đệ kết nghĩa không chịu ước thúc của triều đình nhưng vẫn tận trung vì nước. Dưới trướng nghĩa quân còn có cả binh tướng Nhạc quân ly tán, càng trọng dụng sở trường của họ, quyết thắng ngoài ngàn dặm. Nhưng trong lòng Tiêu Thu Thủy, tất cả mọi chuyện đều vô cùng cô tịch. Huynh đệ trong quân cứ lần lượt mất đi, giang sơn rộng lớn nhân tài lớp lớp, Trường Giang sóng sau xô sóng trước, lại có một lớp gương mặt mới xuất hiện, tâm cảnh Tiêu Thu Thủy trong tiếng hô giết ngập trời lại cảm thấy mình đã già mất rồi.


Sương giáng bích thiên tĩnh,

Thu sự xúc tây phong.

Hàn thanh ẩn địa sơ thính,

Trung dạ nhập ngô đồng.

Khởi khám cao thành hồi vọng,

Liêu lạc quan hà thiên lý,

Nhất tuý dữ quân đồng.

Điệp cổ náo thanh hiểu,

Phi kỵ dẫn điêu cung.

Tuế tương vãn,

Khách tranh tiếu,

Vấn suy ông:

Bình sinh hào khí an tại?

Tẩu mã vị thuỳ hùng?

Hà tự đương diên hổ sĩ,

Huy thủ huyền thanh hưởng xứ,

Song nhạn lạc diêu không.

Lão hĩ chân kham quý,

Hồi thủ vọng Vân Trung.(*)

Tiêu Thu Thủy ngâm bài từ của Điệp Mộng Đắc, trong lòng cảm khái, không thể yên giấc. Nhớ năm xưa lăn lộn giang hồ, vì một câu thơ mà đi suốt ba trăm dặm, vì một chú chó con mà không tiếc gây chuyện, đánh ác nhân, chiến Quyền Lực bang, đấu Chu đại thiên vương... Hắn dù sao vẫn là Tiêu Thu Thủy “vì cưỡi tuấn mã mà lên kinh dự thi” ngày đó mà!

Ánh trăng rực rỡ vô ngần, hắn bỗng nhớ tới ngày trước cùng Đường Phương sóng vai ruổi ngựa Ô Giang, Đường Phương trông thấy phong cảnh đẹp đẽ thường kêu “a” lên, vội vã đưa tay vỗ mạnh vào bờm ngựa hắn, chỉ cho hắn xem. Nhưng ngựa tung vó chạy nhanh vùn vụt, cảnh đẹp chỉ thoáng cái là qua, Tiêu Thu Thủy thấy Đường Phương dẩu môi phụng phịu bèn cười quay lại nhìn xem, có lúc là một bụi hoa trắng tuyền, có lúc là một đầm nước đầy sen.

Khi ấy, Đường Phương sẽ nói:

- Anh xem, đẹp chưa, đẹp chưa, lá sen đó thật là lớn.

Nàng như sợ Tiêu Thu Thủy không hình dung ra được, vung tay làm hiệu cho hắn xem:

- Lá sen to, thật là to.

Nàng nói rất nghiêm trang, trong mắt tỏa ra ánh sáng như trẻ thơ:

- Khi mưa xuống có thể lấy làm ô che được.

Đang nói, tuấn mã chợt lồng lên, nàng suýt nữa thì bị hất văng xuống khỏi yên, Tiêu Thu Thủy vội vàng đỡ lấy xót xa, gương mặt trắng ngần của Đường Phương thoáng ửng lên đỏ hồng...

Cảnh tượng kiều diễm tươi tắn đó đều đã trở thành hoài niệm, gần trong gang tấc mà biển trời xa cách, sống chết mịt mùng. Tiêu Thu Thủy chỉ cảm thấy một thoáng bi ai, đắng ngắt như vị trà, quanh quẩn trong tim, thật lâu sau vẫn không tan. Tính cách như thi nhân đó của hắn đã không biết bao nhiêu lần thúc giục hắn vứt bỏ cuộc đời binh mã, đến đất Thục tìm Đường Phương, nhưng tiền phương khẩn cấp, hắn lại không đành lòng bỏ lại các anh em tận trung vì nước.

Tiêu Thu Thủy ngâm dài:

Cố đô mê ngạn thảo,

Vọng Trường Hoài,

Y nhiên nhiễu cô thành.

Tưởng Ô Y niên thiếu,

Chi lan tú phát,

Qua kích vân hoành.

Tọa khán kiêu binh nam độ,

Phất lãng hãi bôn kình.

Chuyển phán đông lưu,

Nhất cố công thành.(**)

Càng ngâm, trong lòng càng sinh ra một mong ước mãnh liệt: Đi tìm cô ấy, Tiêu Thu Thủy, hãy đi tìm cô ấy.

... Hay là, dẫn các huynh đệ tạm rời xa chốn chiến trường bi thảm này, không câu thúc trói buộc, ngao du một phen...

Nhưng mà một tấc non sông một tấc máu!

.... Hay là, một thân một mình, hắc mã thanh sam, làm một ẩn sĩ nhỏ bé...

Nhưng mà còn trăm vạn sinh linh đang chờ cứu giúp!

Tiêu Thu Thủy không vứt bỏ nổi, cũng không đặt xuống nổi. Nhớ lại ngày đầu Thần châu kết nghĩa, khi ấy chắc chắn là không được oai phong, vạn người cùng hò reo “Tiêu đại ca”, Tiêu minh chủ” như hiện tại, nhưng càng hùng tư anh phát, giục ngựa phóng nhanh, bọt nước như mưa, mái tóc đen của Đường Phương tung bay trong gió, tay cầm một chùm quả mọng...

Giang Nam mùa này có thể hái sen rồi!

Đúng lúc này, Tiêu Thu Thủy bỗng như thảng thốt nghe thấy tiếng đàn. Vẫn là tiếng đàn như ngày trước. Quả thực là tiếng đàn! Hơn nữa còn là tiếng đàn cầm tấu theo nhịp bài “Tướng quân lệnh”! Tiêu Thu Thủy cảm thấy trong lòng kích động, cổ họng nóng bừng, trong tim không biết đã kêu gọi không biết bao nhiêu ngàn lần:

“Đường Phương, hóa ra nàng thật sự chưa chết, nàng vẫn còn sống rất tốt.”

Tiếng nhạc này chính là khúc Đường Phương cùng Âu Dương San Nhi tấu lên khi hắn đại chiến với Tam Tài kiếm khách tại Kiếm lư Hoán Hoa năm xưa, lúc đó Đường Phương cũng đánh đàm cầm, tấu lên đúng khúc nhạc này.

Tiêu Thu Thủy chỉ cảm thấy một luồng sóng nhiệt trào dâng trong lòng, nước mắt trào ra, cũng không kiềm nén nổi nữa, đổ xuống ròng ròng. Tiêu Thu Thủy của hiện tại, bao năm bôn ba trằn trọc, khổ chiến liên miên, đã không còn dáng vẻ ngọc thụ lâm phong, không vương khói bụi như ngày trước nữa, hắn bây giờ râu mọc rậm rì, tràn ngập phong trần, chỉ có hai hàng lông mày vẫn xếch lên, hai mắt vẫn có thần!

Tiêu Thu Thủy theo tiếng đi tìm, lòng nóng như lửa đốt, trong tim như có ngàn vạn tiếng hò reo:

“Đường Phương, chỉ cần được gặp mặt một lần, ta chết cũng cam lòng.”

Đường Phương đang ở đâu? Dưới ánh trăng, chỉ nghe tiếng đàn, không thấy bóng người.

Võ công của Tiêu Thu Thủy hiện nay đã vượt xa ngày trước, Hoán Hoa kiếm pháp của hắn cộng thêm đao pháp của Lương Đấu cùng Mông Giang kiếm pháp của Đỗ Nguyệt Sơn đã có thể hoàn toàn phát huy tới mức tận cùng. Võ công hắn học được từ tám đại cao thủ đã trui rèn đến cảnh giới lô hỏa thuần thanh, ngoài ra còn học được cả tâm pháp dung hòa quán thông võ nghệ hai phái Thiếu Lâm, Võ Đang mà ngày trước Lục chưởng định giao cho Thiên Chính.

Vốn bản “Thiếu Võ chân kinh” mà Chu đại thiên vương giao cho Thiên Chính, tuy nói là dung hợp võ công hai phái Thiếu Lâm, Võ Đang, bỏ tạp giữ tinh nhưng kỳ thật chỉ ghi chép một nửa những gì Chu đại thiên vương nghiền ngẫm ra, nửa còn lại hoàn toàn không có ghi. Trên thực tế, nếu luyện tập hoàn toàn dựa vào những gì ghi trên Thiếu Võ chân kinh thì sớm hay muộn cũng tẩu hỏa nhập ma, điên cuồng mà chết. Chu đại thiên vương còn lâu mới vì “một cánh tay và một cái chân” của Tiêu Thu Thủy mà đem giao tinh hoa võ công của bản thân (có thể dung hòa võ công hai đại phái Võ Đang, Thiếu Lâm rõ ràng là công lao bất thế) giao cho người khác, lão ngược lại còn muốn nhân đó mà đoạt lấy Thiên hạ Anh hùng lệnh, cùng hy vọng Thiên Chính bị lợi ích làm mờ mắt, học nhầm chân kinh, nội tức rối loạn, mượn cơ hội này trừ đi một đại địch.

Nhưng bao tính toán tỷ mỷ của lão cuối cùng đều thất bại, chân kinh về tay Tiêu Thu Thủy, Thiên Chính bỏ mình. Tiêu Thu Thủy vừa khéo kiêm sở trường của hai nhà Thiếu Lâm, Võ Đang, lại có võ công hộ thân của một mạch Chu đại thiên vương, cho nên không bị thương hại, ngược lại còn tận dụng võ công tâm pháp của hai hộ pháp Quyền Lực bang, lấy nửa phần đầu của Thiếu Võ chân kinh làm cơ sở, cộng với thiên tư thông tuệ của cá nhân hắn, cuối cùng sáng tạo ra được cách dung hòa hai nhà Thiếu Lâm, Võ Đang, hơn nữa còn đốn ngộ được cách phối hợp pháp môn của Quyền Lực bang và Chu đại thiên vương. Cứ như thế, võ công Tiêu Thu Thủy tăng trưởng vùn vụt, không thể lấy lẽ thường để so bì, thực sự siêu việt tài nghệ Thiên Chính năm xưa!

Hắn một mặt dẫn binh chinh chiến, mặt khác đốn ngộ võ công giữa lúc xung phong liều chết, công lực tăng mạnh, nhưng tâm cảnh cũng càng lúc càng thê lương. Ngày trước ruổi ngựa đường xa, hôm nay “Nghĩ bình sinh, giao du được bao lần, đến bây giờ còn lại được bao năm?” Giờ thoáng nghe tiếng đàn, lòng nghĩ đến Đường Phương, nhất thời buồn vui lẫn lộn, vội thi triển khi công, như tên rời dây, phóng tới như bay.

... Ngày trước diễn tấu Tướng quân lệnh, người đánh trống hợp tấu với Đường Phương là Âu Dương San Nhi, hôm nay sẽ là ai?

... Nếu như là nam, Đường Phương phải chăng là đã...

Trong màn đêm, dưới ánh trăng trăng, tầm mắt vẫn nhìn được rất xa, Tiêu Thu Thủy đã trông thấy người gảy đàn, vậy mà lại không phải Đường Phương.

Đầu óc Tiêu Thu Thủy như nổ ầm lên, thất vọng cùng cực, đứng ngây tại chỗ, ngẩn ra giữa trường, cũng không để ý ai lại ở giữa chốn chiến trường binh nhung sát phạt này, đánh đàn cho thi thể nghe, tâm thần hoảng hốt, ảm đạm ngâm:


...Thiên tái bát công sơn hạ,

Thượng đoạn nhai thảo mộc,

Diêu ủng tranh vanh.

Mạn vân đào thôn thổ,

Vô xử vấn hào anh.

Tín lao sinh, không thành thiên cổ,

Tiếu ngã lai, hà sự sảng viễn tình?...(***)

Nhất thời chỉ cảm thấy đất trời tuy rộng lớn, ánh trăng tuy mĩ lệ nhưng đau thương vẫn không thể kìm nén, chẳng có nơi nào có thể nương nhờ tấm thân cô quạnh, lại bỗng nhớ tới Chương Tàn Kim, Tiêu Dịch Nhân, trước khi chết đều nói một câu:

- Thật tịch mịch...

Trong tâm bức bối, chỉ hận không thể lập tức chết đi còn tốt hơn, chợt nghe có người nói:

- Núi sông biến sắc, thương đau khắp chốn, ngươi lại muốn phí hoài bản thân, chí lớn tiêu tan, thử hỏi có còn xứng với Đường Phương vẫn đang tha thiết chờ đợi hay không?