Đúng lúc này, Tiêu Thu Thủy bỗng cảm thấy một chuyện kỳ lạ.
Gió từ khe hở chỗ “Giếng trời” thổi xuống, vốn càng lúc càng mạnh, khiến cho mắt hắn không mở to được như bình thường.
Hắn gần như nhắm mắt, lòng nhớ tới Đường Phương, minh tưởng bước lên.
Nhưng thế gió đột nhiên yếu đi.
Sức gió thổi thẳng tới trước mặt đột nhiên ngưng lại, nhưng hai bên sườn lại vẫn mạnh như cũ.
Tiêu Thu Thủy trong lòng máy động: ở chỗ cửa động có thứ gì đó chắn đường.
Nhưng trên đường đá chật hẹp, không thể có cây rừng lớn mọc, nếu như có người thì cũng phải có âm thanh.
Trong thoáng chốc đó, hắn vừa đi vừa suy nghĩ, đầu đã xuyên qua “Giếng trời”.
Cũng trong thoáng chốc ấy, Phí nha Tử hét lớn:
- Há......
Đao mang thế như Thái Sơn, chém thẳng xuống!
Trong đường tơ kẽ tóc, Tiêu Thu Thủy không có đường lui, xuất kiếm nhanh như điện chớp.
Động tác rút kiếm và xuất kiếm của hắn gần như hoàn thành cùng một lúc.
Động tác xuất kiếm và động tác thu kiếm cũng chỉ trong cùng một khoảnh khắc
Đao cong của Phí Nha Tử dừng lại giữa không trung, chỉ cách trước trán
Tiêu Thu Thủy chưa tới nửa thước. Kiếm của Tiêu Thu Thủy nhanh như ánh
chớp, đâm vào ngực Phí Nha Tử rồi lại rút ra.
Phí Hồng cùng Phí Hiểu đứng sau lưng Phí Nha Tử, chỉ thấy cô mẫu giơ cao đao cong chém xuống, mới được nửa đường, bỗng thấy sau lưng bà ta
“phụp” một tiếng, lộ ra một đoạn mũi kiếm, rồi lại “xoẹt”, rụt trở về...
Tiếp đó đao cong của cô mẫu liền dừng lại giữa không trung.
Phí Hồng cực kỳ nhạy bén, hắn biết, cô mẫu đã xong rồi.
Hắn lập tức kêu gọi Phí Hiệu, hai người thúc đá lớn, đẩy nó lăn xuống
phía dưới. Trong một thoáng Phí Hồng và Phí Hiểu hơi ngẩn ra đó, Tiêu
Thu Thủy đã hoàn toàn xuyên qua đường hẹp, thấy rõ tình thế trước mặt.
Phí Nha Tử thì lại hoàn toàn không nhìn rõ.
Bà ta không tin rằng mình đã trúng kiếm.
Nhưng sự thực bà ta không những đã trúng kiếm mà đối phương còn đã rút kiếm trở về.
Sức mạnh thể năng của bà ta đã bị một kiếm đó phá nát, nhưng sức mạnh
tinh thần còn chưa kiệt, bà ta vẫn đang kinh ngạc vì một kiếm kinh thiên động địa vừa rồi.
Đúng lúc này, một luồng lực cực lớn đâm sầm vào lưng bà ta.
Đến khi bà ta tỉnh ra, luồng sức mạnh lớn đến khó tưởng tượng nổi đó
chính là đá lớn mà hai đứa cháu trai đẩy xuống, bà ta đã bị dính lên
tảng đá, đâm thẳng xuống lối lên!
Tiêu Thu Thủy trông thấy người đàn bà kia vẫn còn lao tới chỗ hắn như
hung thần ác sát cũng không khỏi giật nảy mình, nhưng cũng lập tức phát
hiện sau lưng bà ta có một khối đá lớn.
Tiêu Thu Thủy vốn có thể kịp thời tránh né bởi vì hắn đã xuyên qua
“Giếng trời” nhưng hắn biết, những người sau lưng mình ở trên thang đá
chật hẹp, tảng đá lớn này lăn xuống, dù là ai thì cũng phải bỏ mạng.
Vì thế hắn không tránh, ngược lại còn xông lên trước, hai chưởng vỗ ra.
Khi khối đá chỉ mới bắt đầu lăn xuống, chưa tích tụ đủ lực theo cự ly
dài, hắn đã dùng nội lực thâm hậu, hai tay chặn đứng tảng đá lớn!
Khoảnh khắc hắn chặn đứng đá lớn, trên đầu khói trắng bốc lên nghi ngút, Trần Kiến Quỷ, Tần Phong Bát đã gần như đồng thời xuyên qua “Giếng
trời”!
Đá tảng dừng lại, Phí Hồng, Phí Hiểu cơ hồ không dám tin vào mắt mình nữa: Kẻ này không ngờ lại có thần lực như vậy!
Nhưng Phong Thập Ngũ thì đã xác định được một chuyện: Vợ y đã chết. Sắc
mặt hắn xanh lè, nhanh như cắt, vớ lấy đao dài nằm dưới đất.
Lúc này Phong nữ và A Thủy cũng đã vượt qua “Giếng trời”, nhưng do quá
gấp gáp, A Thủy hơi thoáng không để tâm, vấp ngã trên bậc đá.
Tiêu Thu Thủy hét lên:
- Mau tránh!
Đá lớn lăn xuống ầm ầm, Tiêu Thu Thủy giống như một con cá chạch, trong
chớp mắt ngắn ngủi đã lướt sát bên sườn tảng đá tránh thoát.
Hai người Phí Hồng, Phí Hiểu lập tức xông lên chỗ hắn.
Kinh hồn chưa định, nội lực hao tận, chính là thời cơ tốt để trừ diệt đối phương.
Cho nên huynh đệ họ Phí phải nắm lấy thời cơ tuyệt hảo này.
Cùng lúc đó, Phong Thập Ngũ đã vung ngang đao dài, xông đến!
Hai người Tần Phong Bát, Trần Kiến Quỷ muốn ngăn cản, nhưng đều bị gương mặt xanh lét cùng khí thế sắc bén bức người, chấn động tâm phách đó ép
văng ra.
Phong nữ cũng không dám đỡ, Phong Thập Ngũ lao vào giữa bốn người, Phong nữ kêu lên:
- A Thủy cẩn thận...
Nhưng đã muộn, A Thủy vừa mới bò dậy, đao của Phong Thập Ngũ đã quét trúng, A Thủy kêu lên đau đớn ngã xuống.
Phong Thập Ngũ thu đao, bày thế, chuẩn bị chém tiếp, bỗng nhiên sau lưng đụng phải lưng một người khác.
Hai người đồng thời quay người, trong mắt tỏa ra tinh quang áp bức, va chạm kịch liệt.
Người đằng sau lưng là Tiêu Thu Thủy.
Phí Hồng, Phí Hiểu đã ngã gục. Tiêu Thu Thủy sử dụng khoái chiêu của
Đông nhất kiếm, Tây nhất kiếm, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai, giết chết bọn chúng.
Nhưng sau lưng hắn chạm phải một người, quay đầu, chỉ thấy một hán tử
sắc mặt xanh lè, cầm ngang đao dài, Phong nữ gào lên tê tâm liệt phế, A
Thủy đã ngã xuống trong vũng máu.
Trong ánh mắt kiên định của hắn bắn ra lệ mạng chết chóc.
Hắn biết giữa hắn và hán tử sắc mặt xanh lè này, chỉ có thể có một người sống sót.
Gió thổi rất mạnh.
Khóm cây ở đằng xa lắc lư xào xạc.
Nhưng Phong Thập Ngũ lại không thể lợi dụng thế gió.
Bởi vì lúc bình thường y quá kiêu ngạo, biết rõ người nhà họ Phí rất
biết lợi dụng thiên thời, khí hậu, địa thế, .... các loại hoàn cảnh,
nhưng y vẫn luôn cho rằng, một cao thủ không cần thiết phải học những
thứ đó.
Cho dù là lợi dụng thế gió, khiến cho Tiêu Thu Thủy không cách nào mở to mắt, cũng là Phí Nha Tử lợi dụng địa hình “Giếng trời” để đánh lén,
Phong Thập Ngũ không hề coi đó là chuyện cần thiết.
Bây giờ y đã nghĩ đó là chuyện cần thiết rồi. Bởi vì đao dài ngang hông
của hắn, về khí thế đã không cách nào hóa giải sự vững vàng của Tiêu Thu Thủy, hơn nữa, gió núi còn không ngừng thổi vào mắt .
Khi y cảm thấy có chút hối hận thì Tiêu Thu Thủy đã ra tay.
Phí trên Thiên Xích Trường là Bách Xích Hạp.
Bách Xích Hạp cao ngất tận mây, hiểm trở hơn xa Thiên Xích Trường, không bám vào xích sắt bên vách đá thì căn bản không thể cất bước.
Đường núi giống như kéo thẳng lên tận trời.
Đoàn người bước đi trong đau thương.
A Thủy, một trong hai nữ hổ tướng của Quảng Đông ngũ hổ, trước lúc tắt thở còn rơi nước mắt, trông thực yếu đuối.
Tiêu Thu Thủy bước lại cần, nói với chị ta một câu:
- Tôi đã báo thù cho chị rồi.
A Thủy cũng rơi lệ nói:
- Tôi ngã cú này, thật là nặng... Là tại tôi đi đứng không tốt.
Khi chị ta tắt thở, Phong Thập Ngũ đã bị Tiêu Thu Thủy đánh rơi xuống
dưới vực sâu, đại khái cũng rơi xuống dưới núi, trở thành miếng ăn cho
hổ báo sài lang.
... Hoa Sơn, vẫn phải tiếp tục tới.
... Mà vì cái chết của A Thủy, lại càng phải tiếp tục đi.
... Những vấn đề cần giải quyết là, mai táng thi thể chị ta ở đâu?
Bốn người lặng lẽ tiến lên, cảnh sắc dần dần tiến vào nơi tinh hoa của
Hoa Sơn, kỳ phong quái thạch, cây cối xanh um, sắc núi mát lành, đỉnh
cao mây phủ, nhưng bốn người lại mang theo bốn trái tim đau đớn.
Dãy núi ở đằng xa, lại giống như ở ngay gần, nơi sơn cốc cô tịch này như có tiếng sáo trúc bi ai, thổ lộ tiếng thở than của chốn thế nhân bất
trắc. Chẳng biết lúc này Tiêu Thu Thủy đi qua núi, nghênh đón ánh mặt
trời chiếu rọi, trông thấy những đóa hoa nhỏ ẩn nấp dưới bóng râm, khe
khẽ lay động, hắn có nhớ tới Đường Phương hay không?
Trong khí lạnh váng vất, lặng lẽ như tờ, Tiêu Thu Thủy không quay đầu lại, nhưng bỗng nói:
- Phía sau chúng ta có năm người bám theo, không biết có lai lịch gì.
Ba người cúi nhìn xuống, từ Bách Xích Hạp nhìn lại đường nhỏ Thiên Xích
Trường, quả nhiên có năm người đầu đội nón trúc, mình mặc y phục tươi
sáng, chậm rãi bước đi, đang dừng lại tại chỗ “Giếng trời” vừa chiến đấu lúc trước.
- Không biết là ai.
Trấn Kiến Quỷ lẩm bẩm.
Khi những người khác cúi đầu nhìn xuống, Lưu Hữu lại ngẩng đầu lên. Chỉ
thấy Tiêu Thu Thủy bĩnh tĩnh, thâm trầm, dáng vẻ tinh hãn, vạt áo phất
phơ theo gió.
... So với Tiêu Thu Thủy cần người cứu giúp lúc ở đình Ngũ Long thì khác biệt thật lớn.
Phong nữ thầm nghĩ như vậy.
Trên đường núi Thiên Xích Trượng, năm người đang đứng, mặc áo sáng màu đỏ, lam, vàng, lục, đen.
- Thật lợi hại.
Người áo quan sát hiện trường, buột miệng nói.
- Bên phe Tiêu Thu Thủy cũng chết mất một đồng bạn, chỉ là đã mang đi rồi.
Người áo lục chỉ vào vũng máu không thi thể dưới đất nói.
- Tính cả Phong Thập Ngũ bị đánh rơi xuống dưới vách đá, tổng cộng bốn
người đều chết dưới kiếm của một mình Tiêu Thu Thủy. Cái gã Tiêu Thu
Thủy này thực đúng như lão đại nói, không thể khinh thường.
Người áo đỏ thận trọng nói.
- Phong Thập Ngũ tơi tới nửa chừng vách núi, bám được vào rìa đá, lại
gặp phải chúng ta... Ta bồi cho hắn một nhát, bộ dạng kinh hoàng muốn
chết của hắn! Ha ha! Bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ rình phía sau, có Tiêu
Thu Thủy đánh tiên phong hộ chúng ta....
Người áo đen đưa quyền đẩy cao nón trúc, ngẩng mặt, ánh mặt trời chiếu
lên khuôn mặt chằng chịt vết sẹo của hắn, hắn ngắt lời người áo lam:
- Tiêu Thu Thủy cũng không đơn giản. Nếu như ta đoán không sai, hắn ở trên kia đã phát hiện ra chúng ta rồi.
“Xa Tương nhập cốc vô quy lộ” – Đây là câu thơ của Đỗ Công Bộ (*)
Lúc này nhóm Tiêu Thu Thủy đã tới Xa Tương cốc.
Hoa Sơn nguy nga hung vĩ, có tổng cộng năm đỉnh, chia làm Đông phong,
Nam phong, Trung phong, Tây phong, Bắc phong, năm ngọn cùng đứng, cao
vượt chân mây, từ xa nhìn lại giống như bàn tay hơi mở, lại giống năm
cánh hoa sen, vì thế có tên là Hoa Sơn. Hoa Sơn tuy thuộc dãy núi Tần
Lĩnh nhưng lại nằm đơn lẻ giữa bình nguyên rộng lớn, vách núi ngàn
trượng cùng bình nguyên ngút mắt tạo thành cảnh đối lập rõ ràng.
Tần Phong Bát do dự hỏi:
- Hoa Sơn có năm ngọn, người nhà họ Phí giam giữ mấy người Lương đại hiệp ở ngọn nào?
Tiêu Thu Thủy đương nhiên là không biết, đáp:
- Chỉ có cách bắt đầu tìm từ ngọn gần nhất.
Trần Kiến Quỷ ngạc nhiên hỏi:
- Nếu đều không có thì sao?
Tiêu Thu Thủy bình thản đáp:
- Vậy thì tìm kiếm từng phân từng tấc một khắp hết cả Hoa Sơn.
Hắn lại bổ sung thêm:
- Nếu như người mất tích là chúng ta, Lương đại ca cũng sẽ tìm kiếm như vậy. Hơn nữa….
Tiêu Thu Thủy ngoảnh đầu nhìn xuống phía dưới núi, nói:
- Người theo sau chúng ta dưới núi đã phát hiện chúng ta đã phát hiện ra bọn họ rồi.
Ba người cùng quay lại nhìn, con đường dưới núi vắng lặng, quả nhiên đã không thấy tung tích năm người kia đâu nữa.
… Năm người đó trốn đi đâu rổi? Lặng lẽ rút lui? Nấp vào trong rừng? Hay là ẩn trên vách đá? Rút cuộc thì họ là ai?
- Không cần biết họ la ai, nhưng đều không phải là người nhà họ Phí.
Tiêu Thu Thủy nói.
- Tại sao vậy?
Lần này cả hai vị hộ pháp khá là đa mưu túc trí, học rộng hiểu nhiều dưới trướng Cừu Vô Ý cũng không khỏi mơ hồ.
- Tôi đánh Phong Thập Ngũ rơi xuống vách núi, tiếng kêu của hắn vang lên nửa đường, giống như bám được vào cái gì đó, không kêu la nữa mà biến
thành rên rỉ…
Tiêu Thu Thủy nhớ lại:
- Sau đó lại có một tiếng hét kinh hãi, thê thảm. Là năm người kia giết hắn,
Hai người Tần, Trần lúc này mới hiểu ra, vừa rồi trên đường núi, Tiêu
Thu Thủy đánh rơi Phong Thập Ngũ xuống dưới vách đá xong còn đứng yên
một hồi lâu, hóa ra là để cẩn thận lắng nghe âm thanh, từ tin tức Phong
Thập Ngũ rơi xuống để xác định ý đồ của mấy người kia.
- Có điều, những kẻ muốn chúng ta đánh tiên phong, cũng tuyệt không phải là bằng hữu của chúng ta.
Tiêu Thu Thủy lạnh lùng nói.
Bấy giờ, đi qua mấy chỗ, đình đài mái gác, thực có ý cảnh như tranh sơn
thủy. Trên núi còn có nhiều miếu tiên, kiến trúc thanh lệ, khiến cho
người ta phải cảm thán không biết làm thế nào mới vận chuyển được nguyên liệu kiến trúc lên núi.
Nhưng đến một điểm, chỉ thấy một dòng thác trắng đổ xuống ào ạt, giống
như ngân hà vạn trượng, trút vào hang sâu, lại như tĩnh chỉ, không nghe
một tiếng động lạ. Tình cảnh lúc này giống như thiên cốc vạn lý trong
tranh vẽ, trên vách đá một ngọn thác cao, trong mây núi có mấy gian nhà
tranh, một thoáng bóng cầu, ý họa tình thơ.
Bốn người đang nhìn tới nhập thần, Tiêu Thu Thủy bỗng quay sang phí Lưu Hữu, hỏi:
- Vậy chôn ở nơi này đi, Lưu nữ hiệp thấy sao...
Lưu Hữu thẫn thờ đáp:
- Được.
Tiêu Thu Thủy ôm ngang thi thể A Thủy, bước xuống đầm sâu màu ngọc bích
dưới thác nước. Từng bước từng bước tiến xuống, hơi lạnh càng lúc càng
tăng, cho đến khi ngập đỉnh đầu, Tiêu Thu Thủy chìm xuống rồi lập tức
nổi lên, còn A Thủy thì đã biến mất. Tiêu Thu Thủy hướng mắt nhìn vách
núi xanh ngọc đầy bóng cây xung quanh, thì thào nói:
- Hãy an táng ở đây thôi....
Chợt gió thổi tới, thác nước đến nửa đường liền như đóa hoa nở bung,
không trực tiếp đổ xuống mà biến thành mây mù, tưới lên ba người đang
đứng mặc niệm bên bờ nước. Phong nữ khẽ đưa tay vuốt mặt, cũng không
biết là mưa, là nước, hay là lệ.
Tiêu Thu Thủy lúc này lại nhớ tới Đường Phương có một loại ám khí, gọi
là “vũ vụ”... Hắn đứng dưới thác nước, đau thương trong lòng giống như
thi thể vừa thả xuống, chìm sâu dưới đầm... Chí hướng trong tim lại như
thác nước tán loạn, tung bay như mưa...
Tiêu Thu Thủy nhắm mắt trong đầm nước, rồi lại đột ngột mở mắt, chỉ thấy trên tầng mây lại có một đoạn vách đá, dựng đứng như đao cắt, ở giữa có một khe nứt, giống như thừng dẫn lối, chạm đá làm thang, cao tận thiên
đình.
Ở lưng chừng khối tuyệt bích cao mấy trăm trượng đó có một chiếc cày sắt khổng lồ, treo lên bằng xích sắt, chính là chiếc cày theo truyền thuyết Thái Thượng Lão Quân đã sử dụng để mở ra Hoa Sơn.
Đây cũng là nơi thiên hiểm nổi tiếng “Lão Quân lê câu”.
Dưới ánh mặt trời, trên vách đá có một bóng người.
Tiêu Thu Thủy từ từ bước ra khỏi đầm nước. Tuy hắn không biết người đó
là ai, nhưng trực giác báo cho hắn biết, đây sẽ là lần quyết đấu thứ ba…
Quay lưng về phía ánh mặt trời, bóng đen của người đó phủ xuống trông cực kỳ to lớn.
Trên tay người đó cũng có một chiếc cày, giơ lên lại có vẻ rất nhẹ nhàng.
Người đó đứng chắn trên đường độc đạo Lão Quân lê câu, đầy tự tin tất sát.
Bóng núi sau lưng giống như ma ảnh trùng trùng, một người giữ quan, vạn người khó vượt...
Nhưng khi y trông thấy Tiêu Thu Thủy chậm rãi bước lên bậc đá, theo ánh
mắt nhìn lại, bóng hình nhỏ bé của Tiêu Thu Thủy càng lúc càng lớn, đến
khi còn cách y mười một bậc đá thì dừng lại.
Người đó đột nhiên trông thấy chóp mũi mình đã phủ đầy mồ hôi li ti.
- Ngươi là Tiêu Thu Thủy.
Người đó nói bằng một ngữ điệu ngạo mạn mà y vẫn quen dùng, giống như
đang hỏi một tiểu tử hậu bối. Nhưng điều đó không có ảnh hưởng gì với
Tiêu Thu Thủy, hắn không hề trả lời.
Vì thế người đó dùng giọng nói gần như thù hận, thông báo tên mình:
- Ta chính là Phí Dật Không.
Thấy Tiêu Thu Thủy vẫn không có động tĩnh gì, y quát lên:
- Người ta phái đi đâu?
- Bọn chúng đánh lén ta.
Lần này thì Tiêu Thu Thủy trả lời:
- Đã bị ta giết rồi.
Phí Dật Không gần như không đám tin vào lỗ tai mình nữa.
Ba tên quái vật của Phí Nha Tử - Phí Dật Không thường gọi như vậy, thể
hiện sự kỳ thị của y với chi mạch “gái đã gả ra ngoài” này – trở về
thông báo Tiêu Thu Thủy không ngờ đã giết chết Phí Đan Phong tại núi
Chung Nam. Chuyện này đủ khiến y không tin rồi, bây giờ Tiêu Thu Thủy
vậy mà còn vượt qua được “Giếng trời”, giết qua đó...?!
Phí Dật Không thật không cách nào tin vào mắt mình nữa.
Tiêu Thu Thủy quả thực là đã đi qua Bách Xích hạp và Thiên Xích trường,
lên tới Lão Quân lê câu, hơn nữa còn ở ngay trước mặt mình.
Y rất giận giữ, nhưng y rất nhanh chóng ức chế sự phẫn nộ của mình.
Y đương nhiên là nhìn ra đươc, giận giữ uất ức trước mặt gã thanh niên này chỉ càng chết nhanh hơn mà thôi.
Y dù sao cũng là đệ nhất nhân dưới trướng Phí Ngư Tiều.
Cho nên y lại bật cười, rút ra một ống trúc nhỏ, hung ác nói:
- Ngươi có biết đây là cái gì không?!
Tất nhiên là Tiêu Thu Thủy không biết.
Phí Dật Không đương nhiên là cũng sẽ nói:
- Đây là tín hiệu. Ngươi giết con ta, ta sẽ phát tin báo, người trên núi sẽ giết sạch bằng hữu của ngươi, ha ha ha...
Y cười lớn, nhưng tư thế không đổi, trong mắt không hề có ý cười, chỉ
cần Tiêu Thu Thủy có hơi chút nôn nóng, ra tay đoạt lấy ống trúc thôi, y sẽ có thể nhân tình thế có lợi này, một đòn giết chết Tiêu Thu Thủy.
Nhưng Tiêu Thu Thủy không hề cử động. Do hắn đi lên từ dưới nước, được
ánh mặt trời chiếu rọi, thân người hắn bốc lên khói trắng mờ mịt, khiến
người ta không nhìn thấy rõ ràng. Vì thế Phí Dật Không quyết định đốt
ống trúc, nơi đây đỉnh núi như kiếm, thiên tuyệt địa hiểm, là địa phương được gọi là “Hồ tôn sầu” nổi tiếng.
Một khi pháo hoa đã bắn lên thì người khinh công có cao đến đâu cũng không cách nào phi thân đánh xuống.
Trừ phi Tiêu Thu Thủy không quan tâm tới sự sống chết của mấy người
Lương Đấu, nếu không nhất định sẽ phải phân tâm, tâm ý rối loạn, tất rơi vào chỗ chết. Nếu như Tiêu Thu Thủy không quan tâm thì đã không cần
phải xông lên Hoa Sơn rồi.
Chu dù Tiêu Thu Thủy không chịu hành động thì trước giết đám người Lương Đấu, đề phòng vạn nhất, ngoài ra cũng giáng một đòn nặng vào tâm lý
Tiêu Thu Thủy, như thế cũng tốt.
Phí Dật Không suy nghĩ như vậy.
Tiêu Thu Thủy vẫn không hề cử động.
Nhưng ánh lửa đột nhiên lụi tắt. Hóa ra sau lưng Tiêu Thu Thủy có hai
tấm lưới nhỏ bắn ra, chia ra làm hai đường, quấn lấy ống trúc, thu trở
về.
Hóa ra sau lưng Tiêu Thu Thủy có người!
Cũng không biết tại sao, tâm trí Phí Dật Không giống như bị khí thế của
Tiêu Thu Thủy hấp thu hoàn toàn, lại thêm hắn từ trên đường độc đạo từ
từ đi lên, góc độ vừa khéo che giấu người đi sau lưng hắn.
Sau lưng Tiêu Thu Thủy vẫn luôn có ba người ẩn nấp, thẳng thành một hàng đi lên trên, không để cho Phí Dật Không phát hiện.
Trong đó hai người nói sau lưng Tiêu Thu Thủy:
- Không cần sợ hắn đốt tín hiệu.
- Bọn tôi đã có cách.
Vì thế Tiêu Thu Thủy mới không gấp, mới không động.
Hai người này lập tức mở ra một túi gai, bắn ra hai tấm lưới nhỏ, chụp
lấy ống trúc, kéo về chỗ mình. Người nhà họ Phí sẽ không thể thu được
tin tức của Phí Dật Không nữa.
Hai người này là cao thủ dưới trướng Cừu Vô Ý, đệ tử mang túi của Cái
Bang trước nay đều có rất nhiều pháp bảo cùng tuyệt kỹ người khác không
thể ngờ tới.
Cùng lúc ấy, Tiêu Thu Thủy đã xông lên.
Thế gió thổi xuống, cực gấp, do vậy hai người Trần, Tần hạ giọng nói với Tiêu Thu Thủy, không hề bị Phí Dật Không đứng trên cao nghe thấy chút
nào.
Nhưng thế xông lên cũng vì thế mà hơi chậm lại.
Một thoáng chậm lại đó chính là lúc Phí Dật Không tâm thần chấn động vì ống trúc bị đoạt.
Trong khoảnh khắc, địa lợi giữa hai người vừa khéo cân bằng nhau.
Tiêu Thu Thủy xông lên, vung kiếm, Phí Dật Không bổ xuống một nhát cày.
“Keng” một tiếng, hoa lửa bắn tung, ngay cả quạ vàng thái dương cũng phải vì thế mà thất sắc.
Ánh mặt trời vốn chiếu lên mặt Tiêu Thu Thủy, Tiêu Thu Thủy phải nheo mắt lại mới có thể mơ hồ nhìn rõ.
Nhưng khoảnh khắc hoa lửa bắn tung, mắt hai người đều không thể nhìn thấy gì.
Đó lại vừa khéo cân bằng thiên thời.
Trong thoáng chốc mắt không nhìn thấy gì đó, Tiêu Thu Thủy đã dựa vào
trực giác địa hình đã ghi nhớ kỹ lúc trước, phóng người đi lên.
Hắn xuyên qua khe hở không lọt nổi sợi tóc giữa cày sắt vung bổ của Phí Dật Không.
Khi Phí Dật Không mở mắt ra thì chỉ thấy trên bậc đá phía dưới là ba người xa lạ.
Tiêu Thu Thủy đã biến mất!
Không xong! Phí Dật Không quay phắt lại, gió núi ập tới, ánh mặt trời
chói mắt, Phí Dật Không đưa tay che mắt, trong một chớp mắt ấy, y trông
thấy Tiêu Thu Thủy đã ở ngay trước mặt mình.
Nhưng cùng lúc đó, Tiêu Thu Thủy đã ngồi thụp xuống, Phí Dật Không chỉ
cảm thấy ánh nắng chiếu loạn, kiếm của Tiêu Thu Thủy đã đâm ngược từ
dưới lên xuyên thủng ngực y!
Y gầm lên, bổ xuống một cày!
Một đòn này như phá đá mở núi, thế không gì địch nổi.
Tiêu Thu Thủy bay chéo sang, rơi xuóng chỗ “Diêu tử phiên thân”, chứa
vừa một nửa bàn chân trên vách, nép sát người đứng vững. (ở chỗ vách đá này có gắng vòng sắt, tạc thêm lỗ đá, truyền là chỗ Lão Quân treo cày,
cũng là vết Lão Quân cưỡi trâu xanh bước qua mà thành, người chạm được
vào chày sắt có thể nhận được vận may lớn, nhưng ngụ ý vượt qua muôn vạn khó khăn để tìm tới hạn phục cũng rất hay. Lỗ đá chỉ vừa nửa bàn chân
là đường tắt cho người leo lên.)
Phí Dật Không vung cày loạn xạ, đuổi theo vài thước, vụt mất tung tích
Tiêu Thu Thủy. Vung loạn mấy chục phát, chỉ thấy trước mắt choáng váng,
cày sắt tuột tay, rơi xuống dưới khe.
Phí Dật Không loạng choạng muốn ngã, Tiêu Thu Thủy nhẹ nhàng hạ xuống,
thu hồi trường kiếm cắm trên người y, máu tươi đột ngột phun trào, Tiêu
Thu Thủy khẽ thở dài:
- Ngươi đi đi.
Phí Dật Không há miệng muốn nói, lại phun ra một ngụm máu tươi, cuối
cùng bước sai một bước, rơi thẳng xuống dưới vách đá cao vạn trượng.
Lúc này, ánh mặt trời chiếu lên mặt mấy người Tần Phong Bát, chỉ thấy
bóng hình cao lớn, âm u của Tiêu Thu Thủy, kết hợp với vách núi vươn
cao, đổ bóng như đỉnh núi ma ở đằng xa, sắc mặt không hiện rõ ràng, chỉ
vang lên giọng nói trầm thấp:
- Đây là cửa thứ ba.
(*) Đỗ Phủ làm ba bài "Vọng Nhạc", đây là bài thứ hai.