Hắn giống như một con cá chết, bị rạch mở bụng, mắt mở trừng trừng ngã xuống đất, nhưng hơi thở thì đã tắt...
Tứ chưởng đồng loạt thu chưởng.
Khuất Hàn Sơn bật cười điên cuồng, dưới ánh chớp giật trông giống như lệ quỷ.
- Sao các ngươi biết ta chạy ngược lại?
Tô Sát có vẻ bình tĩnh nhưng sắc mặt cũng đã trắng bệch:
- Ngươi qua lại hai lần, dấu máu nhiều khác thường, bọn ta cũng không ngu đến mức chạy theo xuống tận dưới núi, cho nên liền quay lại tìm.
Khuất Hàn Sơn cười thê thảm:
-Hay lắm, hay lắm...
Đột nhiên đập đầu vào tượng đá, báu nhuộm khắp toàn thân, tay phải vung
mạnh lên, giống như ném thứ gì đó xuống dưới vách đá, miệng thều thào
nói:
- Hay lắm, hay lắm...
Âm thanh dần dần tắt lịm.
Ngao Sát kêu lên:
- Không xong!
Cung Sát nói:
- Lão khốn này ném Vô Cực tiên đan xuống vách núi rồi!
Tô Sát giậm chân:
- Làm sao bây giờ?
Miêu Sát nói:
- Xuống dưới tìm rồi hẵng tính.
Tô Sát vội kêu:
- Được, cũng tìm trên người lão luôn.
Đến lúc này Tiêu Thu Thủy mới biết tại sao trước lúc chết Khuất Hàn Sơn lại vung tay lên.
Lão cố ý làm Tứ chưởng tưởng nhầm rằng lão đã ném Vô Cực tiên đan xuống
dưới vách đá. Tứ chưởng xuất hiện sau khi Khuất Hàn Sơn giao lại tiên
đan, bọn họ nghĩ hắn và Đường Phương là kẻ địch của Khuất Hàn Sơn, lão
chắc chắn không thể giao thứ quan trọng như vậy cho hắn được.
Tứ
chưởng vội vàng lục soát trên người Khuất Hàn Sơn rồi lại cuống cuồng
xuống dưới vách đá tìm kiếm, chỉ tùy tiện gật đầu với Tiêu Thu Thủy một
cái rồi biến mất.
Đường Phương hỏi:
- Làm gì bây giờ?
Sắc mặt nàng trắng bệch, đã bị cảnh thượng thê thảm này dọa khiếp.
Tiêu Thu Thủy vỗ vỗ vai nàng, kiên nghị nói:
- Chúng ta về chùa Phục Hổ, báo lại với Lương Đấu đại ca rồi tính tiếp.
Trong chùa, đèn đuốc vẫn thế, tượng phật vận thế, lò hương vẫn thế.
Nhưng lại không còn một ai.
Ngay cả một vị hòa thượng cũng không có.
Cho nên đến cả tiếng mõ gỗ tụng kinh cũng không có.
.... Lương Đấu, Mạnh Tương Phùng, Khổng Biệt Ky, Lâm công tử, Đặng Ngọc
Bình, Đường Phì, Thiết Tinh Nguyệt, Khâu Nam Cố, Tả Khâu Siêu Nhiên, Âu
Dương San Nhi, bọn họ đều đi đâu hết cả rồi?
... Nhất là Thiết
Tinh Nguyệt, giọng hắn to nhất, chỉ cần có mặt hắn, chùa miếu cũng biến
thành chợ rau, hắn mở miệng ra, người đứng cách tám dặm cũng nghe thấy
được.
Nhưng Tiêu Thu Thủy hô to kêu gọi, từng tràng tiếng vọng dội lại từ vách núi xung quanh, mà vẫn không có ai đáp lại.
.... Một tiếng đáp cũng không có.
.... Họ đã đi đâu hết rồi?
Đèn thờ vẫn thế, tượng phật vẫn thế, mọi thứ trong chùa đều vẫn như thế.
Trong hành lang quanh co khúc chiết, ánh đèn u ám, Tiêu Thu Thủy cùng Đường
Phương chỉ nghe thấy tiếng của chính mình vọng lại một cách khô khốc,
quỷ dị, hai người dựa sát vào nhau, không rét mà run.
... Rút cuộc thì bọn họ, bọn họ đã đi đâu rồi?
Khi Tiêu Thu Thủy và Đường Phương đi ra ngoài, Lương Đấu đang đánh cờ với
Khổng Biệt Ly, Mạnh Tương Phùng ngồi cạnh xem, Lâm công tử và Đặng Ngọc
Bình đang thảo luận kiếm pháp.
Thiết Tinh Nguyệt và Khâu Nam Cố đang cãi cọ, Tả Khâu Siêu Nhiên, Âu Dương San Nhi đang nói chuyện vu vơ với chị em họ Khúc.
Tất cả chỉ yên bình như thế, họ biết hai người đi ra cũng chỉ cười cười, không nói gì.
Thế mà bây giờ, bây giờ tại sao họ lại đều biến mất?!
Rút cuộc là họ đã đi đâu rồi?
Ở Tiêu gia Kiếm lư, trong chùa Biệt Truyện Đan Hà, Tiêu Thu Thủy từng bị
cường địch bao vây nhưng chưa bao giờ hắn cảm thấy sợ hãi như lúc này.
Lương Đấu, Đặng Ngọc Bình, Mạnh Tương Phùng, Khổng Biệt Ly, các bậc danh
kiếm, đại hiệp, cao thủ đương thời này tại sao lại bỗng dưng biến mất,
giống như đã hóa thành tro bụi tiêu tan trong không khí vậy.
Đêm núi vắng lặng.
Phật đăng cô tịch.
Tiêu Thu Thủy nhất thời cũng không biết phải đi đâu tìm, vì thế hắn nghĩ tới Kim Đỉnh, Kim Đỉnh Nga Mi, nghe nói Lý Trầm Chu đang ở trên đó.
... Lý Trầm Chu lên đỉnh núi Nga Mi làm gì?
Xem thần sắc Khuất Hàn Sơn, hình như Lý Trầm Chu ở trên Kim Đỉnh cũng đang
gặp nguy hiểm, nếu không Khuất Hàn Sơn sao lại không lên được Kim Đỉnh,
ngược lại còn bị người của Chu đại thiên vương phục kích?
Đúng lúc này, bên ngoài chùa bỗng có hai tiếng động.
Hai tiếng động nhẹ như lá rơi.
Nhưng không phải lá rơi, chắc chắn không phải lá rơi.... Nội công Tiêu Thu
Thủy đã sớm đạt đến mức không thể tưởng tượng nổi, cộng thêm năng lực
cảnh giác của hắn cực cao, lập tức chú ý tới.
Hai mảnh “lá rơi” đó quả nhiên không chỉ “bay” xuống dưới đất mà còn “bay” hẳn vào trong đại điện.
Tiêu Thu Thủy và Đường Phương đưa mắt nhìn nhau, hai người tung mình, “vút”
“vút” hai tiếng, đã lùi vào sau lưng bốn bức tượng Kim Cương hai bên đại điện, ẩn nấp.
Lúc này, có hai người đi vào trong đại điện.
Một ông già.
Một cô gái.
Ông lão đã già.
Giống như phật đăng sắp cháy tàn trong đại điện, ánh sáng nhu hòa, thanh tịch, giống như khuôn mặt từ ái của ông lão.
Cô gái mặc áo hoa rực rỡ, diễm lệ, mỗi đóa hoa đều mở bung chào đón, giống như dung nhan xinh đẹp của thiếu nữ.
Thiếu nữ trẻ trung.
Tiêu Thu Thủy trông thấy họ liền thầm thở phào một tiếng, hai người này trông không giống người xấu.
Nhưng không hiểu tại sao, Tiêu Thu Thủy vẫn có chút căng thẳng, sự đề phòng của hắn vẫn không hề giảm bớt.
Ông lão và thiếu nữ kia bước vào, nhìn đông ngó tây một chặp, thiếu nữ cười duyên:
- Kỳ lạ.
Ông lão cũng cười nói:
- Ngôi chùa lớn như vậy mà lại không có người.
Thiếu nữ đáp:
- Người đều chạy hết đi đâu mất rồi.
Tiêu Thu Thủy bấy giờ mới yên lòng, nghe khẩu khí hai người thì chuyện nhóm
Lương Đấu mất tích hiển nhiên là không liên quan đến họ.
Ông lão nói:
- Tôi đã bảo cô nghe nhầm rồi.
Thiếu nữ đáp:
- Vừa rồi ở ngoài cửa, tôi nghe thấy rõ ràng bên trong có âm thanh, nhẹ như lá rụng
Lại tiếp:
- Trong điện sao lại có lá rụng.
Ông lão nói:
- Có thể không phải lá rụng, mà là chuột.
Thiếu nữ nói:
- Nếu là chuột, thì cũng phải có hai con.
Lại thoáng trầm tư:
- Trời đông rét lạnh, lấy đâu ra chuột?
Ông lão cười đáp:
- Chuột đâu có đi ngủ đông, cô đa nghi quá rồi.
Tiêu Thu Thủy bất giác rùng mình sởn gai ốc.
Thiếu nữ trông có vẻ ngây thơ hoạt bát này, thính giác cùng suy nghĩ không
ngờ lại sắc bén đến thế, xem ra tuyệt đối không thể coi thường.
Lúc này ông lão lại nói:
- Khuất Hàn Sơn cũng nên đến rồi mới phải.
Thiếu nữ đáp:
- Trên đường đi, ông ta bị người của Chu đại thiên vương chặn giết, có thể tới được chỗ này không vẫn còn đang là vấn đề.
Ông lão nói:
- Không thể có vấn đề, chẳng may có vấn đề, kế hoạch của chúng ta đều thành công cốc hết.
Thiếu nữ bỗng vỗ tay nói:
- Có khi nào Khuất Kiếm vương đã lên Kim Đỉnh rồi không?!
Ông lão trầm tư đáp:
- Không thể nào. Người của Chu đại thiên vương sao có thể để ông ta lên gặp bang chủ!
Thiếu nữ dẩu môi:
- Chuyện ấy lại càng không thể, nhưng trên đường tới đây chúng ta đã tìm khắp chốn rồi.
Ông lão thở dài:
- Không tìm thấy thì cũng chẳng có cách nào...
Tiêu Thu Thủy thầm nghĩ: Nghe giọng điệu một già một trẻ này giống như là
người của Quyền Lực bang, nhưng lại có gì đó không đúng...
Cùng lúc ấy, bên ngoài bỗng vang lên tiếng bước chân.
Tiếng bước chân rất nhẹ.
Cô gái mỉm cười:
- Bốn người.
Ông lão cũng cười.
- Bốn người chưởng pháp rất cao.
Cô gái vừa nghe lập tức đoán ra có bốn người đến, đã không hề tầm thường
rồi, nhưng ông lão vừa nghe liền có thể suy đoán được võ công bốn người
này trọng về chưởng pháp lại càng không thể coi thường.
Mà bốn người bước vào lại vừa đúng là “tứ chưởng” của Chu đại thiên vương.
Quả thực là bốn người chưởng pháp rất cao.
Cung Sát, Tô Sát, Ngao Sát, Miêu Sát.
Bốn người này trông thấy ông lão và thiếu nữ cùng cùng ngẩn ra.
Tô Sát quát hỏi, câu đầu tiên là:
- Tiêu Thu Thủy đâu?!
Tiêu Thu Thủy vụt bừng tỉnh.
Ông lão thì ngơ người, do dự hỏi lại:
- Cái gì... Cái gì... Tiêu... Tiêu...
Cung Sát nhìn Tô Sát, nói:
- Một lão già khọm thôi, có hỏi lão cũng chẳng biết.
Miêu Sát giậm chân:
- Để tên nhóc đó chuồn mất đúng là không xong!
Tiêu Thu Thủy đã biết tại sao bọn họ tìm hắn rồi!
Ngao Sát lại liếc nhìn thiếu nữ đầy vẻ dâm tà, hạ giọng nói:
- Này, dù sao cũng không tìm thấy, con bé đó, chúng ta... Hắc hắc...
Cung Sát nóng nảy đáp:
- Chính sự còn chưa xong, làm gì có hứng!
Ngao Sát tức giận:
- Anh không làm nổi, tôi làm nổi!
Cung Sát quát:
- Ngươi làm nổi ngươi làm, tìm thấy tiên đan, ta báo lên trên, ngươi không có phần.
Bây giờ Tiêu Thu Thủy đã hoàn toàn có thể khẳng định, Tứ chưởng không tìm
thấy Vô Cực tiên đan trên người Khuất Hàn Sơn cũng như dưới vách núi nên bắt đầu hoài nghi đến hắn.
... Bởi vì Tiêu Thu Thủy là người cuối cùng tiếp xúc với Khuất Hàn Sơn lúc còn sống.
Tô Sát liếm liếm môi đáp:
- Tốt, tốt, đủ mùi vị.
Miêu Sát nói:
- Vậy giết lão già trước.
Tiêu Thu Thủy nghe mà máu huyến sôi trào, đang muốn ra tay, bỗng nghe thiếu nữ yểu điệu nói:
- Các ngươi ai muốn trước, ai lên trước nào?
Tứ chưởng đưa mắt nhìn nhau, vô cùng kinh ngạc. Cung Sát bước nhanh tới gần, cười nói:
- Không ngờ cô cũng biết hưởng thụ đấy! Nào! Để đại gia cho cô nếm thử trước!
Thiếu nữ không ngờ lại uốn người nép thẳng vào lòng hắn, Cung Sát thực là
sướng muốn chết, đưa tay ôm mặt thiếu nữ định hôn, người cũng cúi xuống
gần.
Đúng lúc đó, Cung Sát chợt hét lên thảm thiết.
Hai mắt hắn trợn trừng, mười ngón tay giương ra, giống như muốn bắt lấy thiếu nữ, lại giống như muốn tự móc mắt mình ra.
Thiếu nữ không né tránh, chỉ đứng đó cười duyên.
Hắn cũng không làm gì được nữa.
Bởi vì hắn đã chết.
Chết rồi cũng không ngã xuống.
Một con rắn nhó màu vàng chậm rãi chui ra khỏi tay áo Cung Sát, bò lại vào tay áo thiếu nữ.
Ba người Miêu Sát, Tô Sát, Ngao Sát cùng hét lên giận giữ, xông tới.
Khi phóng đến, Miêu Sát đứng gần ông lão nhất.
Tiếp đó hắn giống như bị điện giật, nhảy dựng lên.
Khi ngã xuống liền co giật mấy cái, ưỡn thẳng người rồi bất động.
Một con rắn cực nhỏ màu đen từ trong quần hắn bò lại về ống quần ông lão.
Ông lão nhìn con rắn nhỏ, ánh mắt hiền từ giống như đang nhìn đứa cháu đích tôn của mình. Hai người Tô Sát, Ngao Sát rùng mình phòng bị, quát lên
giận giữ:
- Ngươi... Ngươi là ai?!
Ông lão nhấc chân lên, con rắn đen vụt biến mất.
Võ công Ngao Sát cũng không hề kém, trong lúc vội vã, hai chưởng chập lại, không ngờ lại kẹp trúng chỗ bảy tấc của con rắn.
Nhưng con rắn đen vậy mà vẫn không chết, giãy dụa liên tục giữa hai chưởng hắn.
Ngao Sát gào lên:
- Lão nhị... Mau cứu tôi....
Tô Sát đang muốn cứu trợ, ông lão đã vung tay, phóng ra một còn rắn rơn vằn vện, đài tới bảy thước, cắn thẳng vào mặt hắn.
Tô Sát hồn phi phách tán, vội vàng nhảy tránh.
Cùng lúc đó, ánh vàng lóe lên.
Rắn vàng của thiếu nữ đã lại ra tay,
Rắn vàng cắn trúng vào mi tâm Ngao Sát.
Sau đó “roạt” một tiếng, rút về trong tay áo thiếu nữ.
Mi tâm Ngao Sát lộ một chấm đổ, chưởng hắn cũng lập tức thả ra.
Rắn đen cắn một phát vào mạch môn hắn rồi mới thong thả rời đi.
Sắc mặt Ngao Sát giống như vỏ ngoài của một con côn trùng sặc sỡ, diễm lệ đến mức biến thành vẻ đáng sợ không thể tả xiết.
Ngao Sát đã chết, hắn đương nhiên không hình dung được sự đáng sợ đó.
Người thực sự cảm thấy khủng khiếp là Tô Sát.
Hắn là lão nhị trong Lục chưởng, mấy ngày trước lão ngũ Vu Sát đã chết, tối hôm nay lão đại lại bị Khuất Hàn Sơn giết, bây giờ loáng cái ba huynh
đệ còn lại của hắn cũng đã chết, có thể tưởng tượng được sự sợ hãi trong lòng hắn lúc này đang đến thế nào.
Hắn lắp bắp hỏi:
- .... Các.... Các ngươi.... Là ai?!....
Thiếu nữ cười hỏi:
- Ngươi thật sự không biết?
Tô Sát bỗng hiểu ra bọn họ là ai?
- Xà vương?
Ông lão mỉm cười gật đầu, giống như một ông lão hiền hòa đang khen ngợi đứa cháu mình vừa làm một việc đúng.
Xà vương không phải là nhân vật chủ yếu hủy diệt một trăm ba mươi tư vị hảo hán của Hoán Hoa kiếm phái như lời đồn sao?!
Chỉ nghe Tô Sát cười khổ:
- Ta bại trong tay hai vị, thật không còn lời gì để nói.
Thiếu nữ cười nói:
- Người trước Lâm Sinh Phu rơi vào tay bọn ta cũng nói giống như vậy.
Ông lão nói:
- Ngươi có một con đường có thể đi.
Tô Sát tự biết mình không đánh nổi hai vị Xà vương này, liền hỏi:
- Con đường gì?
Ông lão đáp:
- Con đường này Thường Vô Ý, Mạnh Đông Lâm, Tự Văn Đống cũng từng đi qua.
..... Thường Vô Ý, Mạnh Đông Lâm, Tự Văn Đống chính là ba trong Trường Giang
tứ côn. Sau khi Kim Bắc Vọng bị Quyền Lực bang giết chết, ba người này
cũng bị Khuất Hàn Sơn thu phục, trong trận chiến ở núi Điểm Thương, Hoán Hoa kiếm phái thất bại dưới tay Quyền Lực bang, ba người này cũng góp
phần không nhỏ.
....... Đây cũng là một nỗi nhục nhã của Chu đại thiên vương.
Tô Sát hiểu ý của ông lão. Hắn đã không còn đường lui nữa, đánh cũng không lại nổi, chỉ còn một con đường có thể đi.
Nhưng dưới trướng Chu đại thiên vương, địa vị, võ công hắn đều cao hơn Trường Giang tứ côn nhiều, hắn cảm thấy mình có vốn để đàm phán điều kiện.
- Ta vốn muốn quy thuận Quyền Lực bang nhưng phải đảm bảo cho vợ con người thân ta được an toàn mới có thể.
Hắn nói:
- Nhưng cả nhà ta đều nằm dưới sự khống chế của Chu đại thiên vương.
Ông lão híp mắt cười:
- Không thành vấn đề.
Thiếu nữ nói:
- Quyền Lực bang muốn bảo vệ kẻ địch của Chu đại thiên vương, không phải chuyện khó khăn gì.
Ông lão tiếp lời:
- Trong trận Điểm Thương, nhân sĩ Lưỡng Quảng đều nói, Hỏa vương đủ “Hỏa” mới lừa được Tiêu Dịch Nhân vốn tinh minh như quỷ. Chữ “hỏa” trong
tiếng Quảng Đông có lúc còn mang nghĩa “lừa gạt”, nhưng nếu không có hai con “rắn” bọn ta...
Thiếu nữ cười nói:
- “Xà” trong tiếng Quảng Đông cũng có nghĩa là “giảo hoạt”, cho nên muốn cứu cả nhà ngươi, cứ để bọn ta lo. Chu đại thiên vương còn chưa làm khó nổi bọn ta...
Tô Sát đương nhiên là nửa tin nửa ngờ, ông lão cười cười, vỗ vai hắn:
- Ngươi đi đi...
Khoảnh khắc ông ta vỗ xuống, Tô Sát bỗng cảm thấy vai mình tê dại.
Hắn hét lên:
- Ngươi...
“Roạt” một tiếng, một con rắn nhỏ màu xanh tím đã rụt về.
Sắc mặt Tô Sát đã biến xanh, màu xanh lục đáng sợ.
Hắn gào thảm:
- Các ngươi...
Ông lão, thiếu nữ cùng vỗ tay cười lớn.
Ông lão nói:
- Sảng khoái! Sảng khoái!
Thiếu nữ nói:
- Giết người như vậy mới thực sảng khoái!
Tô Sát kêu thảm, lao tới vào bước, cuối cùng thì ngã xuống, co giật mấy cái rồi tắt thở.
Ông lão đạp lên thi thể Tô Sát, giống như đang ngắm nhìn đứa cháu mình đang ngủ say, nói:
- Ngươi chịu khó nghỉ ngơi đi, trời sắp sáng rồi.
Thiếu nữ nói:
- Trời sắp sáng rồi, người sau lưng tượng, xin mời bước ra đi!
Người sau lưng tượng, đương nhiên là để chỉ Tiêu Thu Thủy và Đường Phương.
Đến khi Tiêu Thu Thủy và Đường Phương đồng thời bước ra, ông lão và thiếu nữ đều chấn động.
Nam mi vũ hiên ngang, mắt lấp loáng thần quang.
Nữ thanh tú mỹ lệ, áo đen da trắng.
Kim đồng ngọc nữ.
Họ vốn không phát hiện ra Tiêu Thu Thủy và Đường Phương ẩn nấp sau lưng bốn bức tượng Kim Cương.
Bởi vì Đường Phương võ công tuy không cao nhưng khinh công lại giỏi; Tiêu
Thu Thủy võ kỹ tuy không tinh nhưng nội công lại thâm hậu.
Cho
đến khi Tứ chưởng có ý làm nhục thiếu nữ, hai người Tiêu Thu Thủy cùng
Đường Phương trong lòng căm phẫn, suýt không nhịn được muốn ra tay mới
để cho ông lão và thiếu nữ phát hiện ra.
Thiếu nữ mỉm cười để lộ hàm răng trắng bóng:
- Đây chắc hắn là Tiêu Thu Thủy... Tiêu thiếu hiệp rồi?
Tiêu Thu Thủy dõng dạc đáp:
- Không dám.
Thiếu nữ cười duyên, hỏi:
- Nghe danh đã lâu... Vị này là?
Đường Phương thấy thiếu nữ này làm bộ làm tịch, giả dạng ngây thơ, lập tức nổi giận, lạnh lùng đáp:
- Đường gia Đường Phương.
Thiếu nữ ngắm nhìn nàng từ đầu đến chân, rồi lại từ chân lên đầu rồi mới “À” một tiếng thực dài.
Đường Phương rất không thích thái độ ấy, lạnh lẽo hỏi:
- Thế nào? Nhìn không vừa mắt à?!
Thiếu nữ nhất thời cũng không cười được nữa, chỉ cảm thấy mình bị khinh thường, cũng phản kích lại:
- Đâu có! Đâu có!
Hai bên đối chọi chan chát, Tiêu Thu Thủy lại xoay chuyển ý nghĩ. Khuất Hàn Sơn lâm chung nhờ mình chuyển năm viên thuốc lên Kim Đỉnh, giao cho Lý
Trầm Chu. Hắn không biết Lý Trầm Chu là ai, Lý Trầm Chu lại càng không
biết hắn, sao không nhờ đôi Xà vương này dẫn đường, giao thuốc xong coi
như đã hoàn thành lời hứa, tiếp đó sẽ liều chết cầu chiến, liền nói
ngay:
- Chuyện của bang chủ chính là chuyện của mọi người.
Ông lão nói:
- Thiếu hiệp có tâm với việc của tệ bang như vậy, sao không gia nhập bản bang?
Tiêu Thu Thủy nghĩ thầm: Còn lâu ta mới mắc mưu các ngươi.
- Ta chỉ nhận sự ủy thác của người, làm việc cho người, đối với quý bang, tương lai vẫn khó tránh khỏi đối địch.
Ông lão khúm núm nói:
- Thế cũng đúng, nói cũng đúng, đại trượng phu ân oán phân minh, hắn nên báo ân trước rồi mới báo thù...
Tiêu Thu Thủy ngắt lời:
- Ông hiểu lầm rồi. Khuất Hàn Sơn với ta chỉ có thù, tuyệt không ân. Ta
giúp ông ta là vì thấy ông ta trung với một người, có nghĩa đáng trọng,
còn ta cũng không thể thất tín với người đã chết được.
Ông lão ngạc nhiên, thiếu nữ cười hì hì, kéo tay Đường Phương, nói:
- Đường tỷ tỷ, vừa rồi tiểu muội thái độ không tốt, mong tỷ thứ lỗi.
Đường Phương thấy nàng ta ngữ khí chân thành, cũng để cho nàng ta kéo tay, đáp:
- Cũng không có gì...
Còn chưa nói dứt lời đã kêu lên kinh hãi, một con rắn vàng đã quấn chặt cổ tay nàng.
Thiếu nữ quát nhanh:
- Không được cử động, cử động là nó sẽ cắn.
Con rắn vàng đó quả nhiên đã há mồng thè lưỡi, ghé sát vào mạch môn trên cổ tay Đường Phương.
Đường Phương ngây ra, trên tay phải, chân phải, cổ chân trái bỗng có thêm ba
con rắn nhỏ màu lam, xám, đỏ, tất cả đều há miệng chực cắn.
Thiếu nữ tiếp tục quát:
- Không được cử động, đám rắn này cực độc, cắn xuống là không còn mạng đâu.
Đường Phương không dám cử động, Tiêu Thu Thủy thì giận giữ điên cuồng, hắn
không thể ngờ được rằng hai tên Xà vương này lại phản phúc như vậy. Mình tới đây chỉ là muốn giao lại đồ Khuất Hàn Sơn đã gửi gắm, vậy mà đối
phương cũng hạ độc thủ!
Ông lão lại không ra tay.
Ông ta chỉ chặn giữa Đường Phương và Tiêu Thu Thủy, làm Tiêu Thu Thủy nhất thời không xông qua được.
Ông ta vừa nhìn đã nhận ra nội lực của Tiêu Thu Thủy không phải là chuyện thường.
Sở dĩ ông ta có thể sống tới hôm nay là nhờ chưa bao giờ khinh thường một
đối thủ nào, cũng chưa bao giờ tin tưởng một bằng hữu nào.
Ông ta biết chỉ cần khống chế Đường Phương, Tiêu Thu Thủy sẽ phải bó tay.
Bây giờ thiếu nữ đã khống chế được Đường Phương, Tiêu Thu Thủy xong rồi.