Trong lúc nói, cũng không biết ông ta làm thế nào, một quyền của Chung Vô Ly đã đánh trượt.
Chung Vô Ly thoáng biến sắc, lại đánh ra một quyền, quyền này nhanh gấp đôi
quyền đầu tiên, hơn nữa còn mạnh mẽ hơn nhiều, nắm tay phát ra tiếng gió rít ghê người!
Văn sĩ vẫn bình tĩnh nói:
- Xin đừng động thủ mà.
Quyền của Chung Vô Ly lại đánh trượt.
Chung Vô Ly gầm lên giận giữ, lại đánh ra một quyền. Lần này sắc mặt hắn đỏ
bừng, gân xanh nổi lên, hiển nhiên là đã dùng đến mười hai thành công
lực.
Văn sĩ bình thản nói:
- Tốt nhất là không phải đánh nhau.
Một quyền tan bi vỡ đá vậy mà không biết tại sao cũng vẫn đánh trượt.
Bấy giờ Tiêu Thu Thủy mới khẽ thở phào một hơi, biết võ công vị văn sĩ kia
rất cao, không hề tầm thường, tuyệt không kém cha mình.
Văn sĩ lại giống như nhìn thấu tâm sự của Tiêu Thu Thủy, cười nói:
- Không cần lo, hắn đánh không lại ta.
Câu này thực khiến Chung Vô Ly tức giận cùng cực, hét lớn một tiếng, trở
tay rút ra một cây gậy nhọn. Tiêu Thu Thủy giật mình, đang muốn cảnh báo nhưng lại khổ có miệng mà không nói được, chỉ nghe văn sỹ “ồ” lên một
tiếng.
- Hóa ra các hạ là Chung Nhất Quật Chung Vô Ly tiên sinh, tại sao chóp mũi lại sứt mất một miếng thế kia...
Cây gậy nhọn thoáng chớp động, “xoẹt” một tiếng, đâm tới, cùng lúc đó, Liễu Hữu Khổng đã lẻn đến sau lưng văn sĩ, nhanh như cắt đâm hai châm vào
huyệt Ngọc Chẩm và thắt lưng ông ta!
Lần này Tiêu Thu Thủy thật
sự biến sắc, nhưng lại chỉ thấy thân hình vị văn sĩ kia khẽ xoay tròn,
giống như sau lưng có mắt, hai châm đâm tới đều trượt.
Chỉ nghe ông ta khẽ than:
- Sao phải ra tay tàn độc như vậy.
Hai tên Chung Vô Ly, Liễu Hữu Khổng lại càng không nói năng gì, hai châm
một gậy toàn lực xuất kích, trong chớp đã đã đánh ra không biết bao
nhiêu gậy, đâm ra không biết bao nhiêu châm!
Tà áo vị văn sĩ kia
tung tay, chỉ toàn tránh né, không hề đánh trả một chiêu nào, nhưng hai
người Chung Vô Ly, Liễu Hữu Khổng lại chẳng chạm được tới vạt áo ông ta.
Kỳ thực, võ công của Chung Vô Ly, Liễu Hữu Khổng tuyệt không dưới Tiêu Thu Thủy, nhưng hai người dốc toàn lực vẫn không thể làm vị văn sĩ kia đánh trả một chiêu. Ông ta dịch chuyển, tránh né nhưng thân hình vẫn không
hề rời khỏi vị trí, bấy giờ Tiêu Thu Thủy mới nhận ra, võ công người này sợ rằng còn cao hơn cả Âm Dương thần kiếm, Trương Lâm Ý!
Hai tên Chung Vô Ly, Liễu Hữu Khổng điểm, đâm, chọc, đánh, xuất hết pháp bảo nhưng thủy chung vẫn không chạm được vào văn sĩ!
Cứ đánh như vậy một hồi, sắc mặt Chung Vô Ly, Liễu Hữu Khổng đều đã đỏ
bừng, thở hồng hộc, xung quanh cũng có một đám đông quây lại xem, chỉ
trỏ bàn tán. Vị văn sĩ cười nói:
- Được rồi mà, chúng ta cũng không phải loại bán thuốc, không cần diễn trò khỉ cho người ta xem nữa.
Người dân trấn Cao Yếu có vẻ rất quen thuộc với vị văn sĩ đó, lại cực kỳ thân thiết, một ông lão ăn mặc như thương nhân cũng lên tiếng:
- Diễn trò thì cũng không đến lượt các vị diễn đâu.
Một người trung niên dáng vẻ như viên ngoại nói:
- Luyện võ công trước mặt Lương đại hiệp đúng là đánh trống qua cửa nhà sấm.
Tiêu Thu Thủy nghe vậy không khỏi chấn động: Lương đại hiệp? Chẳng lẽ là...?
Đúng lúc đó, đột nhiên có người quát lớn:
- Dừng tay!
Hai tên Chung Vô Ly, Liễu Hữu Khổng đã đánh đến phát cuồng, lại không thể
xuống thang, chỉ có thể liều mạng dây dưa, nhưng nghe thấy tiếng quát
đó, cả hai không ngờ lại đều ngoan ngoãn dừng tay.
Tiêu Thu Thủy nhìn lại, trái tim lập tức chìm xuống.
Có hai người đi tới, Tiêu Thu Thủy liếc nhìn đã nhận ra người bên trái:
Kẻ đó không phải ai khác mà chính là Nhất Động thần ma của Quyền Lực bang, Tả Thường Sinh!
Tả Thường Sinh chính là chủ tướng, phụng mệnh bang chủ Quyền Lực bang Lý Trầm Chu, tấn công nhà họ Tiêu Hoán Hoa.
Nếu không phải có Tả Thường Sinh thì Chu Hiệp Vũ cũng sẽ không bị trọng thương.
Nhưng trong trận đánh ở Kiếm Lư, tuy Chu Hiệp Vũ đã bị thương nhưng Tả Thường Sinh cũng bị đôi tay sắt của Chu Hiệp Vũ đánh trúng một chiêu Song
phong quán nhĩ, theo lý mà nói không chết cũng phải trọng thương. Chẳng
ngờ Tả Thường Sinh lại xuất hiện ở đây, ngoài sắc mặt có hơi nhợt nhạt
ra thì tuyệt không có vẻ gì là bị trọng thương cả.
Xem ra tên Tả
Thường Sinh này, bụng thành một lỗ lớn mà vẫn còn sống, hơn nữa còn
luyệt thành tài lại người nghe phải kinh hãi, quả thực là có sức sống
hơn người.
Tiêu Thu Thủy trông thấy hắn, liền bắt đầu lo lắng cho vị “Lương đại hiệp” kia.
Trong lòng hắn lại hy vọng, “Lương đại hiệp” mau mau bỏ đi, đừng có chọc vào
bãi nước đục Quyền Lực bang này, Quyền Lực bang không hề dễ trêu. Hắn
lại quên mất rằng bản thân mình không những đã chọc đến Quyền Lực bang
mà tính mạng còn đang rất nguy hiểm.
Một mình Tả Thường Sinh đã
đủ khó đối phó rồi, mà trông người ở bên cạnh hắn có vẻ thân phận khí
thế còn cao hơn cả Tả Thường Sinh.
Người đó tướng mạo đường
đường, Tiêu Thu Thủy từng gặp mặt cùng chiến đấu với không ít ma đầu của Quyền Lực bang, bao gồm cả Phó Thiên Nghĩa, Sa Thiên Đăng, Khổng Dương
Tần, Hoa Cô Phần, Tả Thường Sinh, Khang Xuất Ngư, Tân Hổ Khâu, Diêm Quỷ
Quỷ, Liễu Thiên Biến, Đồ Cổn, Bành Cửu, Đỗ Tuyệt, Dư Khốc Dư, Huyết Ảnh
đại sư, nhưng không ai có thanh thế được như người này.
Người này ăn mặc trang phục của tiêu sư, rất giống với Chung Vô Ly và Liễu Hữu
Khổng, Tiêu Thu Thủy lập tức nhận ra, hai tên Chung, Liễu sau khi bị
thương dưới tay Thiết Tinh Nguyệt, Khâu Nam Cố trên lầu Giáp Tú, chắc
chắn là đã chạy tới chỗ người này để tráh họa.
Rút cuộc thì người này là ai?
Lương Đại Hiệp lại mỉm cười, lập tức bóc trần thân phận của người đó:
- Thịnh lão quyền sư, tung hoành Tây Hồ, hôm nay sao lại rảnh rỗi tới
Quảng Đông dạo chơi thế? Hay là có Quyền Lực bang công việc bộn bề, cần
tới đại giá của Thịnh lão sư?
- Thịnh lão quyền sư?!
“Đại
vương long” Thịnh Giang Bắc: “Đại vương long” Thịnh Giang Bắc chính là
Thần Quyền thiên ma trong Cửu thiên Thập địa, Thập cửu nhân ma của Quyền Lực bang.
Trong mười chín nhân ma có đủ loại võ công khác nhau,
có cao thủ kiếm thuật, có danh gia binh khí, cũng có sát thủ công phu
chân tay, hỏa hầu quyền cước mười phần thâm hậu, nhưng là danh môn chính tông, các nhà các phái đều cực kỳ thông thạo, hơn nữa còn là cao thủ võ thuật số một số hai trong võ lâm chính thống thì chỉ có một mình Thịnh
Giang Bắc mà thôi.
Thịnh Giang Bắc vốn cũng là một trong những
hảo hán của hai đạo hắc bạch, giang hồ lục lâm, sau đó vì ham mê quyền
lực, lại bị tài sắc dụ dỗ, không giữ được khí tiết, gia nhập vào Quyền
Lực bang, nhất thời số đồng đạo võ lâm bị ảnh hưởng của lão ta mà ra
nhập Quyền Lực bang cũng không phải là ít.
Quyền chưởng, thoái cước của Thịnh Giang Bắc quả là chân tài thực học, là một kẻ không thể coi thường.
Hai người này vừa xuất hiện, quần chúng đã xôn xao hẳn lên, có người cúi đầu, ghé tai nói:
- Thịnh lão quyền sư tới rồi.
- Thịnh Giang Bắc không dễ đối phó đâu, cũng chẳng biết Lương đại hiệp...
- Nói bừa! Lương đại hiệp còn không đánh lại cái loại người ham mê quyền thế đó chắc?!
Tiếng nói đó vốn cực kỳ nhỏ, nhưng Thịnh Giang Bắc vụt xoay đầu lại, đồng
thời đánh ra một quyền, xuyên qua mười người, tám người, “bốp” một
tiếng, đánh trúng mặt một người. Người đó kêu thảm một tiếng, ôm mặt
phun ra một ngụm máu, đã gãy mất bốn cái răng cửa!
Lương đại hiếp nhíu mày, nói:
- Thịnh lão sư hà tất phải tức giận đến như vậy, anh bạn này không biết công phu!
Thịnh Giang Bắc ngửa mặt lên trời cười lớn, tiếng cười như sớm, lại thêm
thanh thế một quyền vừa rồi của lão đã dọa cho quần chúng tranh nhau
chạy trốn, chỉ sợ chuốc họa vào thân. Thịnh Giang Bắc đảo mắt nói:
- Hắn không biết võ công, vậy thì không cần phải nói!
Lương đại hiệp khẽ nhếch miệng cười bình thản:
- Không biết võ công thì không được nói? Vậy người thiên hạ không phải có tám chín phần đều là câm điếc?
Thịnh Giang Bắc trợn trừng hai mắt nhìn Lương đại hiệp, nói:
- Ngươi muốn ra mặt cho hắn?
Lương đại hiệp khẽ vô thanh đao đeo bên hông, chậm rãi nói:
- Ra mặt thì không dám nhận, Chỉ cần ngươi cũng gãy bốn cái răng cửa thì coi như chuyện này bỏ qua.
Câu nói này khiến cho Thịnh Giang Bắc tức giận đến nhảy dựng lên, gầm lớn:
- Con thỏ nhát gan, mi có giỏi thì tới bẻ gãy răng ta đi!
Lương đại hiệp lại bình tĩnh cười, đáp:
- Ta không phải nha sĩ, cũng không phải là thỏ.
Vẫn ôn hòa như vũ, nói:
- Chỉ cần Thịnh lão sư đáp ứng về sau không được tùy tiện đánh gãy răng
người khác thì coi như ta thay mặt ngươi xin lỗi anh bạn kia là xong.
Phải đến khi Lương đại hiệp vừa nói chuyện vừa khẽ vỗ vỏ đao, Tiêu Thu Thủy mới chú ý tới bên hông ông ta có đeo một thanh đao.
Một thanh đao vô cùng bình thường.
Cũng giống như bản thân Lương địa hiệp.
Cây dao không hề có chút sát khí nào, nằm ở trong bao, ôn hòa giống như một cây thước đo bình thường.
Trên người Lương đại hiệp cũng chẳng hề có sát khí.
Chỉ có điều Lương đại hiệp là ai... Tiêu Thu Thủy nghĩ, nếu như Lương đại
hiệp chính là Khí thôn Đan Hà Lương Đấu danh chấn Quảng Đông, cùng tề
danh với Uy chấn Dương Sóc Khuất Hàn Sơn thì Lương Đấu làm người sẽ có
giống như Khuất Hàn Sơn không, bên ngoài vàng ngọc, bên trong thối
nát...
Tiêu Thu Thủy rất nghi hoặc, hắn không biết được.
Nhưng đây là lần đầu tiên hắn thấy, một vị văn sĩ lại vì một người qua đường
bị đánh gãy bốn chiếc răng cửa mà không tiếc đắc tội với Đại vương long
Thịnh Giang Bắc, danh chấn hai đạo hắc bạch.
Thịnh Giang Bắc quả
thực là giận đến phát điên, lão hoành hành giang hồ gần hai mươi năm
nay, quả thực chưa bao giờ nghe thấy chỉ đánh gãy bốn cái răng của một
kẻ tầm thường chẳng có chút trọng lượng nào lại là chuyện không thể làm.
Bình sinh lão đánh người, không cần hỏi qua ai cả. Lão từng đánh cho một
người đến không còn một cái răng nào trong mồm, lại đánh gãy tay trái,
bóp nát hết năm ngón tay phải, đến cả xương hông cũng bị đá lệch, lão
kéo người đó dậy hỏi mình có đánh sai không, người đó còn cảm tạ lão
không hạ sát thủ.
Thế mà nay...
Mặc dù Thịnh Giang Bắc hiểu rõ Tả Thường Sinh đang ra dấu phải nhẫn nhịn, nhưng lão vẫn cứ xông tới.
Lão quyết định bất chấp tất cả cũng phải dạy cho tên này một bài học!
Cho dù Kiếm vương trách tội, lão cũng mặc kệ!
Thịnh Giang Bắc lao tới gần, giơ tay lên, đánh ra “Băng bộ quyền” chính tông, chân bước “Thoán khiêu”, tay vung “Điệp trửu”, tất cả đều là chiêu thức tất sát của cao thủ cận chiến.
Lương đại hiệp thoáng biến sắc,
thân như bướm vờn hoa, không ngờ cũng ra “Mai hoa quyền” gồm đủ cương
nhu, dài ngắn tương hỗ, dùng chiêu “Hiến đào” phá thế tay, chiêu “Cổn
bàng” phá thế cước, Thịnh Giang Bắc hoàn toàn không thể tấn công vào.
Cùng lúc đó, đường quyền của Thịnh Giang Bắc đã thay đổi.
Thịnh Giang Bắc dùng Đường lang quyền thuật chính tông, cộng thêm Phiên xa
thủ và Lộc lộc chủy trong Đại phiên xa thức, lúc thì ra “Tả hữu hiến
đào”, lúc thì ra “Dẫn châm yêu trảm”, quả thực chiêu chiêu đoạt mạng,
khí thế bức người.
Lương đại hiệp khẽ mỉm cười, Mai hoa quyền
chợt biến nhanh, trở thành “Mai hoa lạc quyền”, tương tự như “Phi nhứ
chưởng” gia truyền của Tiêu Thu Thủy, chỉ là càng phức tạp hơn, càng kín kẽ hơn nhiều.
Thịnh Giang Bắc công gấp một trận, không xâm nhập vào được liền hét lớn một tiếng, đường quyền lại biến!
Lần này lão sử dụng “Long hình bát quái chưởng”. Cái gọi là bát quái tức là gồm có tám quẻ chính, mỗi quẻ biến ra tám, tám tám thành sáu tư quẻ,
gọi là quẻ biến, bát quái hợp nhất là thành hình rồng. Bộ Long hình bát
quái chưởng này của Thịnh Giang Bắc đánh khắp nam bắc Đại Giang, chiêu
thức quyền thuật gồm có tám đường, xà, đan, thuận, song, khấu, tự, hợp,
hồi, mỗi động tác đều để tiến bước, không hề ngừng nghỉ, trong lúc di
chuyển lại có thể dùng biến hóa đánh người. Bộ quyền này luyện tới mức
tối cao sẽ thành hình rồng, tuyệt không phải loại rồng rắn lẫn lộn, có
hình không được ý. Số đường chưởng là tám, chưởng đầu tiên biến thành
tám chưởng, tổng cộng tám tám sáu mươi tư chưởng, phù hợp số tám tám sáu mươi tư quẻ.
Thịnh Giang Bắc sử ra Long hình bát quái chưởng,
bóng chưởng bay múa, vô cùng đẹp mắt. Lương đại hiệp lại thần sắc bất
biến, không ngờ còn lấy chậm đánh nhanh, lấy nhu chế cương, sử ra Hình ý thái cực, tập trung vào eo, eo làm trục xe, lực phát từ lưng, hiện
chiêu ở ngón tay. Chưởng pháp của Thịnh Giang Bắc tuy phức tạp nhưng bị
Lương đại hiệp dùng thái cực chưởng pháp, “dùng ý không dùng lực”,
“trong ngoài kết hợp”, “liên tiếp không ngừng”, “cầu động trong tĩnh”,
dẫn vào tuyệt cảnh.
Đánh được một lúc, Thịnh Giang Bắc mấy lần
suýt nữa thì tay trái đánh trúng tay phải, hai tay hầu như đều bị dẫn
lại đánh vào chính mình, cuồng nộ không ngớt, gầm lên một tiếng, chiêu
pháp lại biến đổi.
Lần này vẫn là Bát quái chưởng nhưng là “Võ
Đang bát quái chưởng”, chưởng nhu như cương, đảo lộn âm dương, đẩy, bắt, vít, kéo, thu, dẫn, nâng, thả, lên xuống tiến lui rõ ràng, nhất thời,
đâu đâu cũng là bóng chưởng của Thịnh Giang Bắc.
Lương đại hiệp
“ồ” một tiếng, vẫn mỉm cười nhưng đã đánh ra quyền pháp tinh yếu của Võ
Đang bát quái chưởng là “Bát đoạn cẩm”. Phần đầu của Bát đoạn cẩm bắt
nguồn từ Kim cương quyền Thiếu Lâm, cứng cỏi có lực, phần sau thì đi
theo đường của Phật gia quyền, gồm đủ tinh khí thần, có thể cương, có
thể nhu, Võ Đang bát quái chưởng của Thịnh Giang Bắc lập tức không còn
đất dụng võ.
Thịnh Giang Bắc lúc này đã đỏ bừng cả mặt, liên tục
gầm thét, nhưng lão dù sao cũng là danh gia quyền thuật, trong cơn phẫn
nộ vẫn biết quyền lộ cương mãnh không thể chiếm được chút lợi thế nào
trước Lương đại hiệp, quyền pháp vụt biến, đánh ra “Tạp thức chủy” của
“Hình ý môn”.
Tạp thức chủy vốn là một bộ quyền thống nhất, tổng
hợp các đường sở trường của “Hình ý quyền”, dung nhập lại với nhau,
trong đó bao quát cả mười hai hình, từ tam tài nhất thức tới tam thức,
chủ yếu dựa vào hai thế ưng, gấu, cương nhu kết hợp, nhất thời Thịnh
Giang Bắc lại chiếm được ưu thế.
Lương đại hiệp lại chẳng chút
hoảng loạn, chiêu thức biến đổi, quyền pháp Thiếu Lâm chính tông, “Tả
xuyên hoa thủ”, “Hữu xuyên hoa thủ”, lúc thì “Hoàng oanh lạc giá”, lúc
thì “Hoài trung bão nguyệt”, trái “Trung thiên pháo”, phải “Đính tâm
thì”, mới được bảy tam chiếu, Thịnh Giang Bắc đã toát đầy mồ hôi!
Đánh được một lúc, Thịnh Giang Bắc mồ hôi ướt đẫm quần áo, đột nhiên rút lui khỏi trận chiến, mặt đỏ như quan công, gào lên:
- Ngươi... Quyền pháp của ngươi còn tạp hơn ta!
Thịnh Giang Bắc vốn dùng quyền pháp để dương danh lập vạn, lão tinh thông bốn mươi mốt loại quyền pháp, quyền pháp tạm hiểu qua cũng tới mười sáu
loại, nhưng trận đánh vừa rồi, Lương đại hiệp chỉ áp dụng thủ thế, nhưng quyền chiêu sử dụng không loại nào không đa dạng hơn sở học của mình,
hơn nữa còn rất tinh diệu. Thịnh Giang Bắc công lâu không được, biết
rằng đánh tiếp cũng chẳng có ý nghĩa, trong lòng lại càng kinh hãi.
Lương đại hiệp lại cúi người, cười nói:
- Bàng môn tạp kỹ, không bằng Thịnh lão sư trọng ý khinh hình, đa tạ, đa tạ!
Trong lòng Thịnh Giang Bắc thầm kêu hổ thẹn, Tả Thường Sinh ở bên cạnh bỗng cười cười giả tạo, vai dài, nói:
- Nghe nói Lương Đấu Lương đại hiếp kiến thức uyên bác, võ học sâu xa, hôm được thấy, quả là lời đồn không ngoa.
... Lương Đấu!
... người này quả nhiên là Khí thôn Đan Hà, Lương Đấu Lương đại hiệp!
Trong lòng Tiêu Thu Thủy đang kinh nghi bất định, đột nhiên thấy Tả Thường
Sinh khom người, thân như sao băng bắn về phía Lương Đấu Lương đại hiệp!
Tiêu Thu Thủy muốn kêu lên cảnh báo nhưng khổ là có miệng mà không nói ra được.
Thân hình Tả Thường Sinh nhanh đến mức nào, thoáng cái đã tới trước mặt
Lương Đấu, hai tay giang rộng, rút ra một đôi bạt đồng lưỡi sắc, một
trên một dưới chém thẳng xuống!
Chiêu này có thể nói là nhanh
chóng vô cùng, Lương Đấu vừa không kịp lui cũng không cách nào nhảy lên
hay hụp xuống, mà Tả Thường Sinh bạt trái cắt cổ, bạt phải cắt chân,
chiêu thức vô cùng tàn độc!
Tả Thường Sinh giáp công trên dưới, nhưng ngực bụng lại có một thoáng mở rộng không phòng thủ!
Lương Đấu phát sau tới trước, cú đẩy nhẹ nhàng hời hợt đó lại còn nhanh hơn cả đôi bạt sắc bén!
Nhưng Tiêu Thu Thủy lại kinh hãi đến há hốc mồm:
Hắn biết Lương Đấu muốn đẩy lùi Tả Thường Sinh trước khi đôi bạt đánh trúng người ông ta, nhưng khe hở của Tả Thường Sinh chắc chắn là được cố ý lộ ra, bởi vì Tả Thường Sinh không có bụng!
Nhất Động thần ma Tả Thường Sinh không có bụng!
Lương Đấu lại không biết.
Lần này, cả Chung Vô Ly, Liễu Hữu Khổng đứng bên cạnh cũng không khỏi mỉm cười độc ác.
Lương Đẩy đẩy hai tay ra, quả nhiên là đẩy trượt!
Lương Đấu trong lòng phát lạnh, hai bạt đã cắt vào vạt áo!
Bây giớ Tiêu Thu Thủy mới biết Lương Đấu ra tay nhanh đến thế nào: Chỉ thấy ông ta nhanh như chớp, biến chưởng thành tảo, hai tay hợp lại, đã bắt
trúng xương sống Tả Thường Sinh, một nắm một quăng, vứt bay Tả Thường
Sinh ra xa!
Vứt ra sau khi đôi bạt của Tả Thường Sinh cắt phá vạt áo ông ta nhưng chưa kịp cắt vào da thịt!
Tả Thường Sinh rơi bịch xuống đất, vẫn còn chưa biết đối phương biến chiêu như thế nào.
Ruột hắn đã rữa nát nhưng xương sống thì vẫn còn.
Hắn chỉ cảm thấy bị một luồng lực mạnh ném văng ra xa, ngay cả bạt đang cầm trong tay cũng không biết đã bay đi tận đâu, ngoài ra còn ngã đập mặt
xuống đất bùn.
Hắn nằm mơ cũng không thể tin được vị văn sĩ bình phàm này ra tay lại nhanh như vậy, có sức mạnh kinh người như vậy.
Chỉ thấy Lương Đấu nhặt vạt áo bị cắt đứt của mình lên, cười nói:
Tiêu Thu Thủy lập tức yên lòng... Bây giờ hắn mới biết, võ công của người
này không những cao hơn Đường Bằng mà còn tuyệt đối không ở dưới Khuất
Hàn Sơn.
Trong lòng Thịnh Giang Bắc cũng kinh hãi không thôi: Nếu như vừa rồi Lương Đấu dùng thủ pháp sấm vang chớp giật đó công kích
mình thì mình có còn mạng nữa không?
Tả Thường Sinh giãy giụa bò
dậy, trong lòng thầm nghĩ: tuyệt chiêu của mình đã bị Lương Đấu biết
được, không giết hắn diệt khẩu không xong, nhưng bản thân tuyệt đối
không phải là đối thủ, trừ phi là cùng Thịnh Giang Bắc, Chung Vô Ly,
Liễu Hữu Khổng, bốn người liên thủ...
Ngay lúc đó, chợt có một thanh âm ung dung có lực, vang vọng tận trời cao, cười nói:
- Quả nhiên là Khí thôn Đan Hà! Quả nhiên là đại hiệp Lương Đấu! Tôi vừa
đặt chân đến Quảng Đông, Lương huynh đã đại hiển thân thủ rồi!
Nghe thấy giọng nói đó, Tiêu Thu Thủy mới thật sự tuyệt vọng.
Kẻ tới không phải ai khác, mà chính là Uy chấn Dương Sóc, Khuất Hàn Sơn!
Khuất Hàn Sơn râu dài ba chòm, tiên phong đạo cốt, thái độ ung dung, so với lão ra, Lương Đấu lại bình dị hơn nhiều.
Nhưng người bình thường, không biết tại sao, về khí chất, về khí thế, đều không thua kém Khuất Hàn Sơn chút nào.
Sau lưng Khuất Hàn Sơn có một người.
Người mà Tiêu Thu Thủy không muốn gặp nhất.
Quan Nhật thần kiếm Khang Xuất Ngư!
Sau lưng Khang Xuất Ngư cũng có một người.
Người mà Tiêu Thu Thủy căm hận nhất.
Khang Kiếp Sinh.
Lại là Khang Kiếp Sinh!
Lại là Khang Xuất Ngư!
Lại là Khuất Hàn Sơn!
Tiêu Thu Thủy muốn hét to lên:
... Khuất Hàn Sơn chính là Kiếm Vương của Quyền Lực bang!
Nhưng hắn không thể hét lên được.
Khuất Hàn Sơn thì lại nói được. Bộ râu ba chòm tung bay, trong tay không hề
có kiếm, khẽ liếc nhìn Tiêu Thu Thủy một cái, tiếp tục nói:
- Ai da, đây không phải lão tam nhà họ Tiêu sao?! Sao lại ở chỗ này?
Lương Đấu ôm quyền, khiêm tốn nói:
- Hóa ra là Khuất huynh, ồ, còn cả Khang tiên sinh quang lâm Quảng Đông, không nghênh đón từ xa, thất kính, thất kính!
Nói đoạn, kéo tay Khuất Hàn Sơn, rõ ràng là vô cùng thân thiết:
- Tại sao tới đây mà không báo với tôi một tiếng, tôi cùng Quảng Đông ngũ hổ tới đón huynh.
Khuất Hàn Sơn cười khổ đáp:
- Lần này khởi hành vội vã, không kịp thông báo, thật là xấu hổ. Nghe nói Quảng Tây ngũ hổ cũng đã tới Quảng Đông rồi, không biết...
Lương Đấu vỗ tay cười nói:
- Hoàn toàn chính xác, Quảng Châu thập hổ bọn họ, mỗi năm gặp nhau một
lần, địa điểm tụ hợp lần này là ở Cao Yếu. Chỉ không biết Lao Sơn Khang
tiên sinh cũng đại giá quang lâm...
Khang Xuất Ngư vái dài, kéo Khang Kiếp Sinh tới bái kiến Lương Đấu:
- Đây là thằng nhỏ Kiếp Sinh, nó vốn là bạn của vị Tiêu thiếu hiệp này. Lần này chúng tôi tới Quảng là để cứu Tiêu thiếu hiệp.
... Tiêu Thu Thủy thầm chửi trong lòng: Lão cáo già! Các ngươi tới để cứi
ta? Các ngươi hại nhà họ Tiêu Hoán Hoa ta nhà tan cửa nát còn chưa
tính...
Lương Đấu “ồ” một tiếng, trầm ngâm:
- Hóa ra vị
này là Tiêu thiếu hiệp. Tôi từng có duyên gặp mặt với đại ca cậu ta một
lần, nhưng chưa từng gặp cậu ta. Thấy cậu ta tuy bị người khống chế
nhưng khí độ bất phàm, nghĩ Quyền Lực bang làm ác đa đoan, thật sự khó
có thể cho phép chúng công khai làm xằng làm bậy, cho nên mới nhúng tay
vào chuyện này. Chẳng ngờ... Chẳng ngờ Khang tiên sinh lại tới vì chuyện đó! Khang tiên sinh đức cao vọng trọng, nhưng lại quan tâm cho hậu bối
như vậy, quả thực là may mắn của võ lâm.
... Nghe khẩu khí Lương Đấu, tuyệt không phải là cùng một bọn với đám Khuất Hàn Sơn, hiển nhiên ông ta cũng khong biết mấy người Khang Xuất Ngư
cũng là người của Quyền Lực bang.
Trước nay trong võ lâm, thanh danh Khuất Hàn Sơn, Khang Xuất Ngư vẫn luôn rất tốt.
Tiêu Thu Thủy cũng phải đến bây giờ mới biết, ngụy quân tử đáng ghét đến mức nào.
Khuất Hàn Sơn cũng cười nói:
- Đại hiệp khách khí! Bao năm nay trượng nghĩa ôm bất bình vì bách tính, có ai ngoài Lương Đại hiệp vẫn miệt mài không nghỉ đâu!
Lương Đấu cười khổ đáp:
- Chỉ là càng giúp càng rối, làm bị thương người vô tội xung quanh.
Khuất Hàn Sơn lại biến sắc, hỏi:
- Ai đả thương người?!
Khang Xuất Ngư đưa tay chỉ vào Thịnh Giang Bắc, nói:
- Chính là kẻ đó, đánh gãy bốn cái răng cửa một người đứng xem!
Thịnh Giang Bắc bị Khang Xuất Ngư chỉ vào, giật nảy mình, trừng mắt nhìn
Khang Xuất Ngư, đang muốn quát lại, đột nhiên Khuất Hàn Sơn đã tung
người phóng đến. Chẳng ai thấy rõ lão ta ra tay thế nào, “chát chát chát chát, trên mặt Thịnh Giang Bắc đã trúng đủ bốn cái tát!
Mỗi cái tát một cái răng.
Bốn cái tát bốn cái răng!
Thịnh Giang Bắc cả giận quát:
- Ngươi...
Chữ đằng sau lại thành phun ra một chiếc răng. Trong chớp mắt đó, Khuất Hàn Sơn đã điểm trúng huyện đạo lão ta, Thịnh Giang Bắc ngã ngửa xuống đất.
Tả Thường Sinh càng cúi thấp đầu xuống, Chung Vô Ly, Liễu Hữu Khổng cũng không dám ngẩng lên.
Khuất Hàn Sơn cười lớn:
- Lương đại hiệp, có tôi và huynh ở đây, Quyền Lực bang sao dám hoành hành!
Khang Xuất Ngư cũng cười cười nói:
- Kẻ này đánh gãy bốn cái răng của người khác, bây giờ cũng bị người ta đánh gãy bốn cái, quả là báo ứng đến nhanh.
Lương Đấu thở dài:
- Thân thủ Khuất huynh thật cao, từ sau lần chia tay ở núi Võ Đang, hôm nay tôi lại được mở rộng tầm mắt rồi!
... Trong lòng Tiêu Thu Thủy lại vừa vội vừa tức: Khuất Hàn Sơn, Khang Xuất Ngư làm hết phần người tốt, khiến Lương Đấu không nghi ngờ đến hai
người bọn chúng.
... Lương đại hiệp gặp nguy rồi!
... Tiêu Thu Thủy hận không thể lập tức hét lên: Khuất Hàn Sơn là tên lừa đảo, Khuất Hàn Sơn chính là Kiếm vương!
Khuất Hàn Sơn đột nhiên nói:
- Chuyện ở ở đây cứ giao cho anh em là được, Lương đại hiệp tốt nhất là nên đi cùng Khang tiên sinh một chuyến.
Lương Đấu không hiểu tại sao, hỏi:
- Có chuyện gì?
Khuất Hàn Sơn nghiêm mặt đáp:
- Cổ Thâm thiền sư tới rồi.
Lương Đấu ngạc nhiên hỏi:
- Tung Sơn Cổ Thâm?
Khuất Hàn Sơn mỉm cười:
- Chính là Cổ Thâm.
Lương Đấu động dung, hỏi:
- Tại sao ông ta lại tới Quảng Đông?
Khuất Hàn Sơn mỉm cười đáp:
- Ông ấy tới Quảng Tây trước, tôi đã tiếp đại vài ngày, hôm nay ông ấy
tới Quảng Đông, luận vai chủ khách, tôi thấy Lương đại hiệp vẫn nên đi
một chuyến là hơn.
Lương Đấu thoáng trầm ngâm:
- Ông ta tới rồi, tôi tự nhiên là nên đi. Chỉ là chuyện ở đây..
Khuất Hàn Sơn ung dùng cười:
- Chỗ này tôi có thể thay Lương đại hiệp lo liệu.
Lương Đấu chắp tay cảm ơn:
- Có Khuất huynh ở đây thì tôi yên tâm rồi.
Đoạn quay sang phía Khang Xuất Ngư, hỏi:
- Cổ Thâm thiền sư giờ đang ở đâu?
Khang Xuất Ngư chỉ đường:
- Đang ở gần Thất Tinh Nham.
Lương Đấu suy nghĩ một chút, nói:
- Được vậy tôi đi.
Lại quay sang phía Tiêu Thu Thủy, khẽ cười cười, nhìn Khuất Hàn Sơn nói:
- Nên giải huyệt cho cậu ta trước, cậu ta chịu đưng lâu rồi.
Khuất Hàn Sơn cười lớn:
- Đó là tất nhiên, lão tam nhà họ Tiêu, vốn là con của bạn cũ, tôi không
giúp cậu ta thì giúp ai?! Hơn nữa có Khuất Hàn Sơn tôi, còn ai dám động
vào một sợi lông của cậu ta! Càng huống hồ còn có lời vàng của Lương đại hiệp!
... Lão cáo già!
Trong lòng Tiêu Thu Thủy lạnh
ngắt, không cần biết Cổ Thâm thiền sư có tới hay không, nhưng Khuất Hàn
Sơn đang cố ý dụ Lương Đấu rời đi.
.... Đại hiệp Lương Đấu đi lần này, sợ rằng sẽ mãi mãi không nhìn thấy mình nữa.
Tiêu Thu Thủy cũng biết Cổ Thâm thiền sư, trong “Kiếm Khí Trường Giang”,
trên lầu Trích tiên, Tiêu Thu Thủy đại chiến Hung Thủ, từng sử dụng
“Tiên nhân chỉ” nổi danh “Nhất chỉ phá thất thập nhị kỹ” của Cổ Thâm
thiền sư đấu với Thiếu Lâm hổ trảo của Anh Kiếm Ba. Cổ Thân thiền sư
chính là bạn tốt của Tiêu Tây Lâu.
... Cổ Thâm có tới hay không thì không biết, nhưng Khuất Hàn Sơn quyết ý giết mình diệt khẩu là chuyện chắc chắn.
... Khuất Hàn Sơn chính là Kiếm vương của Quyền Lực bang!