Đường Đại, Đặng Ngọc Hàm chậm rãi bước xuống, cửa mặc dù đã bị đạp vỡ
nhưng vẫn còn là cửa, Đường Đại vẫn đưa tay mở cửa ra, thong thả bước
xuống thềm đá gặp Hoa Cô Phần, Nam Cung Tùng Hoàng, dừng lại trước mặt
lão ta năm thước, Đặng Ngọc Hàm đứng sau lung hắn.
Đường Đại cười lớn:
- Xin chào.
Lão già vẫn luôn cau mày, bỗng nhiên chân mày giãn ra, nói:
- Ngươi tới rồi.
Đường Đại đáp:
- Ta tới rồi.
Lão già hỏi:
- Đường gia Tứ Xuyên không thể mặc kệ chuyện này?
Đường Đại cười đáp:
- Không thể.
Lão già hỏi:
- Nghe nói các ngươi cũng biết dùng độc?
Đường Đại đáp:
- Người biết dùng ám khí rất ít ai không biết dùng độc.
Lão già ngạo nghễ nói:
- Vậy thì ngươi chết đi.
Đột nhiên lão già khom người xuống, Đặng Ngọc Hàm biết lão ta sắp phóng
độc, nhưng không biết phải tránh né thế nào. Chỉ thấy Đường Đại cũng cho hai tay vào trong túi, thần sắc cũng mười phần khẩn trương!
Đường Đại bỗng rút tay ra khỏi túi!
Tay rút ra không hề cầm ám khí, bởi vì ám khí đã bắn đi rồi!
Chỉ nghe một tiếng kêu thảm, không phải từ lão già, mà là từ thiếu niên!
Thiếu niên kia loạng choạng sắp ngã, lão già vừa thấy lập tức sắc mặt trắng bệch.
Thiếu niên vẫn luôn đứng sau lung lão già, chỉ thấy hắn lê từng bước một lên
trước, đi được ba bước liền dừng lại bất động, khó nhọc nói:
- Ngươi... Ngươi... Ngươi làm sao biết ta mới là... Mới là Hoa Cô Phần?
Đường Đại không cử động, thần sắc không đổi, đáp:
- Bởi vì ta cũng là hành gia dùng độc, vừa nhìn đã thấy lão già này đắm
chìm trong độc vật chưa tới năm năm, mà Hoa Cô Phần thì đã dùng độc
dương danh thiên hạ từ mười năm trước.
Đường Đại liếc nhìn lão già, rồi lại nhìn thiếu niên:
- Vì thế ngươi mới là Hoa Cô Phần, hắn là đồ đệ ngươi, Nam Cung Tùng
Hoàng, ngươi muốn mượn hắn thu hút sử chú ý của ta, nhân cơ hội để hạ
độc, ta giả như trúng kế, vậy mới một đòn giết ngươi!
Thiếu niên
hét lên điên cuồng, giãy giụa bước tới, Đường Đại vẫn như cũ không cử
động, Hoa Cô Phần bước được hai bước liền đổ gục xuống đất. Chỉ thấy
trên lưng áo trắng của hắn có dính bảy thanh thép nhọn hình cung, áo
nhuộm bảy điểm đỏ hồng.
Đặng Ngọc Hàm kinh hãi không thôi, Đường
Đại và Hoa Cô Phần đứng đối diện với nhau, vậy mà không ai thấy rõ hắn
ra tay thế nào, hơn nữa ám khí bắn ra không ngờ lại bày vòng bắn trúng
lưng đối phương.
Chỉ nghe lão già run rẩy nói:
- Đây... Đây là “Thiên hồi đãng khí, Vạn hồi trường”, Thất tử cương phiêu?!
Đường Đại cười lớn:
- Đúng, là Thất tử thần phiêu của Đường gia đất Thục.
Hắn vung tay thành trảo, bảy thanh thép nhọn không ngờ lại từ trên lưng Hoa Cô Phần phá thịt ma ra, bay ngược về tay Đường Đại, hắn thu hết vào
trong túi.
Nam Cung Tùng Hoàng trợn trừng mắt, không nói nên lời. Đường Đại cười nói:
- Ngươi muốn chọn ta, hay là chọn vị anh kiệt Hải Nam kiếm phái này, hay là mang xác sư phụ ngươi về?
Nam Cung Tùng Hoàng chậm rãi thu hồi ánh mắt hướng về phía Đường Đại đã ngã gục dưới đất, chuyển sang phía Đặng Ngọc Hàm.
Đặng Ngọc Hàm chỉ cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, chậm rãi rút kiếm ra, chậm rãi đâm tới trước.
Hải Nam kiếm phái xưa nay chú trọng năm yếu quyết lớn, nhanh, gấp, quỷ, bí, kỳ, nhưng kiếm này của Đặng Ngọc Hàm đâm ra lại cực kỳ chậm chạp.
Vô cùng chậm chạp.
Chính vì chậm chạp nên mới không có sơ hở để tập kích, không có chỗ nào để tránh né.
Nam Cung Tùng Hoàng biến sắc, hắn muốn tránh nhưng mũi kiếm như rắn độc,
chỉ cần hắn cử động sẽ cắm thẳng vào cổ họng hắn. Hắn muốn lùi nhưng
kiếm như trường cung, chỉ cần hắn cử động sẽ bắn thủng một lỗ trên người hắn!
Vì thế hắn chỉ có liều một phen, lấy độc trả kiếm!
Kiếm cách ngực Nam Cung Tùng Hoàng chưa tới một thước, thế nhưng Đặng Ngọc Hàm vẫn không dám tùy tiện đâm ra.
Sau khi đâm xong, hắn có tránh được độc của Nam Cung Tùng Hoàng hay không?
Ánh mắt Nam Cung Tùng Hoàng lóe lên một tia giảo hoạt:
- Ngươi biết ta là đệ tử Hoa Cô Phần.
Sau đó lại cường điệu thêm một câu:
- Đệ tử chân truyền duy nhất.
Đặng Ngọc Hàm vẫn tập trung tinh thần lên kiếm, không trả lời.
Nam Cung Tùng Hoàng vẫn không thay đổi tư thế, cười nói:
- Bản sự dùng độc của gia sư ngươi đã thấy, ám khí Đường tiên sinh vừa
chạm đến thân người liền biến thành chất độc, hạ độc Đường tiên sinh.
Nói đoạn ánh mắt hướng về phía Đường Đại đang nằm dưới đất.
- Đường tiên sinh trúng độc, còn ngươi thì lại ở đây giằng co với ta.
Đặng Ngọc Hàm vẫn chăm chú vào kiếm, trên trán Nam Cung Tùng Hoàng thấp thoáng mồ hôi:
- Gia sư đã chết, ta không có ý đem ông ta về. Trời sinh người, đất chôn thây, đó là kết thúc không gì thích hợp hơn.
Sau đó hắn lại nhìn chằm chằm vào kiếm của Đặng Ngọc Hàm:
- Ngươi đâm ra một kiếm, chưa chắc đã tránh được độc của ta, ta cũng chưa chắc tránh được kiếm của ngươi.
Đoạn lại nuốt nước bọt, nói:
- Mà ta chỉ muốn một mình trở về, ngươi thì có thể đỡ Đường tiên sinh về chữa trị.
... Đường Đại còn chưa rõ sống chết ra sao, nhưng tiếp tục thế này chắc chắn sẽ chết.
Hai mắt Nam Cung Tùng Hoàng nhìn trừng trừng vào mũi kiếm:
- Nếu như ngươi đồng ý, thu hồi kiếm lại, ta đi trước, ngươi đi sau. Nếu như không đồng ý, mời ra chiêu!
Sau đó hắn liền tập trung toàn bộ tinh thần, không nói một câu.
Mũi kiếm Đặng Ngọc Hàm ngưng lại giữa không trung, hồi lâu sau liền thu hồi lại từng tấc, từng tấc một.
Nam Cung Tùng Hoàng giống như thở phào một hơi, hai tay vung lên, quay người bước đi, mỗ hôi ướt đẫm lưng áo.
Kiếm Đặng Ngọc Hàm chỉ xuống đất, một mực chờ đợi đến sau khi Nam Cung Tùng
Hoàng biến mất trong bóng tối, cơ bắp căng thẳng toàn thân mới thả lỏng, thiếu chút nữa thì không đứng thẳng nổi.
Một hồi giằng co vừa rồi rất tiêu hao tinh thần, thể lực.
Đặng Ngọc Hàm nâng kiếm, chuẩn bị cắm vào bao, ở dưới ánh trăng đột nhiên có một cảm giác rất kỳ dị.
Hắn đi cùng Tiêu Thu Thủy ba năm, trong ba năm này, trước khi có một chuyện gì đó xảy ra Tiêu Thu Thủy đều có một loại trực giác rất kỳ lạ. Đặng
Ngọc Hàm đi theo Tiêu Thu Thủy đã lâu, cũng cảm nhiễm chút đặc tính này.
Đúng lúc đó, ánh trắng chiếu xuống thân kiếm làm lóe lên một loại quang mang kỳ dị.
Không phải ánh kiếm, mà là ánh sáng xanh.
Đặng Ngọc Hàm trong lòng phát lạnh, chăm chú nhìn lại. Chỉ thấy trên mũi
kiếm có thứ gì đó giống nước chảy, từ từ vượt qua thân kiếm, tiến lên
phía chuôi kiếm!
Thứ đó như lỏng mà không phải lỏng, như đặc mà không phải đặc, dưới ánh trăng hiện lên một màu xanh tối.
Đặng Ngọc Hàm giơ kiếm lên nhìn mới biết thứ màu xanh tối đó không ngờ lại là trăm con trùng độc đang nhúc nhích, chuyển động!
Trùng độc!
Nam Cung Tùng Hoàng không ngờ trước khi đi đã kịp vung tay bố trí trùng độc Miêu Cương!
Đặng Ngọc Hàm sợ hãi, “vụt” một tiếng, trường kiếm rời tay bắn đi, chìm vào
trong khu rừng tối tăm. Hắn vội vàng nâng Đường Đại dậy, co giò chạy về
Kiếm lư, không dám quay đầu.
... Trong lòng hắn thầm hô may mắn, nếu không cẩn thận nhìn kỹ, tra kiếm vào vỏ, chẳng phải trùng độc sẽ bò lên người sao?
Khi Hoa Cô Phần ngã xuống, trong lòng Tiêu Tây Lâu vừa vui mừng vừa kính nể.
... Hoa Cô Phần chết rồi, thiếu đi một đối thủ lợi hại, trong lòng tất nhiên là vui mừng.
... Kính nể là đối với Đường Đại. Nếu như là mình đi xuống, sự chú ý đều
tập trung vào lão già, sợ rằng đã sớm bị Bách độc thần ma độc chết rồi.
Mà khi đó, Đường Đại lại ngã xuống.
Tiêu Tây Lâu cực kỳ kinh hãi, đang muốn đi xuống tiếp ứng thì Chu Hiệp Vũ đã giữ ông ta lại.
... Không thể đi xuống, ông đi xuống kẻ địch sẽ biết hết chi tiết chúng ta. Hơn nữa bên này có người đi xuống, đối phương cũng sẽ có thể phái thêm
một người.
... Làm vậy sẽ thành ra hại tính mạng Đường Đại.
Sau đó Đặng Ngọc Hàm với Nam Cung Tùng Hoàng giằng co, rồi Nam Cung Tùng
Hoàng rút lui, Đặng Ngọc Hàm vứt kiếm, tiếp theo Đặng Ngọc Hàm ôm Đường
Đại vội vã chạy về, lên thẳng Thính vũ lâu.
Tiêu Tây Lâu như trút được một gánh nặng, đi nhanh xuống dưới.
Tiêu Tây Lâu bắt mạch, sắc mặt trầm xuống, bỏ ba viên thuốc màu sắc khác
nhau vào miệng Đường Đại, lúc này Đường Đại đã chỉ còn thoi thóp thở.
Tiêu Tây Lâu chỉ nói một câu:
- Ngọc Hàm, ngươi đỡ Đường đại hiệp vào Hoàng Hà tiểu hiên, cho hắn nghỉ ngơi, hộ pháp giúp hắn.
Đặng Ngọc Hàm đáp:
- Vâng.
Lập tức lui ra.
Tả Khâu Siêu Nhiên không thể không hỏi:
- Thương thế của Đường đại hiệp ra sao?
Tiêu Tây Lâu thở dài một tiếng, đầy vẻ lo âu:
- Chỉ chắc năm phần. Người có thể chữa được kỳ độc của Bách độc thần ma,
thật sự chỉ có một mình Đường tiên sinh. Ba viên thuốc của ta, một là áp chế độc tính phát tác, hai là tăng cường nội lực, va là thúc đẩy Đường
tiên sinh tỉnh lại. Phải sau khi Đường tiên sinh tỉnh lại mới có cách ép chất độc ra ngoài.
Tiếp đó lại nói:
- Đường tiên sinh lát nữa nhất định sẽ tỉnh lại, có Ngọc Hàm hộ pháp, tiếp theo phải xem vào
bản thân Đường tiên sinh thôi. Chuyện này... Chuyện này chỉ chắc được
năm phần.
Trong bóng tối đột nhiên vang lên tiếng gào rú hung ác, cuồng bạo, giống như tiếng sói tru, mười phần thảm thiết, sau ba tiếng
rú, thanh âm ngừng lại, một ngọn đèn lồng sáng lên, một người cầm đèn
bước ra.
Người ở sau đèn, ánh đèn đỏ như máu.
Tiêu Tây Lâu ở trên nhìn xuống, đèn đuốc chói mắt, thoáng động dung:
- Thiên lang phệ nguyệt, bán đao tuyệt mệnh. Hồng đăng quỷ ảnh, nhất đao đoạn hồn! Sa Thiên Đăng!
....................
Tiêu phu nhân biến sắc, nghiêm giọng quát:
- Lão phu nhân ở đâu?!
Tiêu Thu Thủy trước nay chưa từng thấy mẹ mình khẩn trương như vậy. Sa Vân, Sa Lôi, Sa Điện lại thong dong cười cợt.
Tiêu phu nhân sắc mặt trắng bệch, cầm kiếm tiến tới, Sa Lôi, Sa Điện lập tức vây lại.
Tiêu Thu Thủy hai tay trống trơn, lại gặp phải Sa Vân.
Tiêu phu nhân nếu không bị thương, Sa Lôi, Sa Điện không phải là địch thủ,
nhưng tay bị thương nặng, phải đối mặt với hai đao lôi điện, thực là lực bất tòng tâm.
Võ công Tiêu Thu Thủy không hề dưới Sa Vân, nhưng hắn không có vũ khí.
Không có vũ khí, dưới phi đao quỷ dị, kỳ ảo của Sa Vân, đơn giản là không thể tới gần, chỉ có nước chịu đòn.
Càng huống chi Tiêu Thu Thủy còn phân tâm vì Tiêu phu nhân đang gặp nguy.
Chỉ nghe Tiêu phu nhân thét lên đau đớn, trên đùi lại trúng một đao.
Phi đao của Sa Lôi.
Đao quyết của Sa Điện nằm ở nhanh, đao quyết của Sa Lôi nằm ở mạnh.
Đao của Sa Điện, vết thương vỡ toác, Đao của Sa Lôi vết thương sâu hoắm.
Tiêu phu nhân ngã xuống, Tiêu Thu Thủy hét lên điên cuồng, sử ra Thiết Tuyến quyền pháp chí cương chí cấp.
Thiết Tuyến quyền vốn do con cả nhà họ Tiêu, Tiêu Dịch Nhân sáng tạo, kình
đạo nhanh mạnh, Tiêu Thu Thủy một lượt đánh ra, không ngờ lại khiến đám
Sa Vân không kịp phóng phi đao.
Tiêu Thu Thủy đánh liền một hơi
bảy tám quyền, quay người nhảy ngược lại, chắn trước mặt Tiêu phu nhân.
Sa Vân, Sa Lôi, Sa Điện cũng không vội, ngâm nga cười, chia làm ba
hướng, bao vây mẹ con Tiêu Thu Thủy.
Sa Vân nói:
- Thiên lang phệ nguyệt...
Sa Lâu chậm rãi ngâm:
- Bán đao tuyệt mệnh...
Sa Điện ngâm dài:
- Hồng đăng quỷ ảnh...
... Mẹ con họ Tiêu đã không thể rút lui, một không vũ khí, một bị trọng
thương, bọn hắn quyết định đồng thời xuất đao, biến hai mẹ con này thành oan hồn dưới đao.
... Bọn hắn chuẩn bị ngâm lên câu cuối cùng, “Nhất đao đoạn hồn”, thì ba đao cùng phóng!
….......
Đèn lồng cháy lên, bập bùng như máu, người đứng sau đèn lại không chút cử động.
Tiêu Tây Lâu nói:
- Tôi đi.
Bấy giờ một tia chớp chợt lóe lên.
Trăng cao giữa trời, sao sáng chi chít, gió mạnh không mây, sấm chớp ở đâu ra?
Tia chớp lóe qua, giữa sân đã có thêm một người.
Tiêu Tây lâu cũng biết người này: kêu lên thất thanh:
- Khổng Dương Tần!
Tam tuyệt Kiếm ma Khổng Dương Tần!
Là ánh kiếm, không phải ánh chớp!
Tiêu Tây Lâu nhìn Chu Hiệp Vũ, Chu Hiệp Vũ gật đầu. Trong bóng tối, ông ta
bước nhanh ra ngoài, bước chân trầm ồn một khi bắt đầu liên như dung
nhập thành một thể với bóng đêm, liên tiếp không ngừng.
Chu Hiệp Vũ đi thẳng xuống Thính vũ lâu, ra khỏi Kiếm lư.
Tiêu Tây Lâu nhẹ giọng nói:
- Siêu Nhiên.
Tả Khâu Siêu Nhiên vội đáp:
- Vâng.
Tiêu Tây Lâu bình tĩnh nói:
- Phu nhân và Thu Thủy vẫn chưa trở về, chỉ sợ Chấn mi các có sự cố.
Đường tiên sinh và Khang thần kiếm đều bị trọng thương, Kiếp Sinh và
Ngọc Hàm phải đi chăm sóc. Ta và Chu đại hiệp đi xuống, thắng bại trần
này, khó mà đoán trước... Mọi người, mọi người tạm thời do cậu chiếu cố.
Gió lớn, sao dày, Tiêu Tây Lâu cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy Chu Hiệp Vũ
đang đi qua cửa lớn, xuống khỏi bậc thang, tiến ra biên ngoài. Trong
bóng tối bên ngoài, cách đó bảy thước, hai người đang đứng, một người
cầm đèn lồng đỏ như máu, không nhìn thấy rõ ràng, một người cầm trường
kiếm sáng như tuyết đứng yên, không nói chuyện, cũng không cử động.
Sa Vân, Sa Lôi, Sa Điện chuẩn bị xuất chiêu, ra tay lần này sẽ là nhất kích tất sát!
Mẹ con họ Tiêu đã không còn đường lui, đến cả vũ khí, sức lực để chống chọi cũng không có!
Sa Vân, Sa Lôi, Sa Điện đồng thời quát lên:
- Nhất đao đoạn hồn!
Đúng lúc đó, một bóng người, một thanh kiếm đột ngột phóng tới.
Bóng kiếm cực nhanh, Sa Vân vừa nhìn thấy ánh kiếm thì kiếm đã phá tan phòng tuyến của hắn, đâm thẳng vào giữa ngực hắn!
Khi Sa Điện nhìn thấy ánh kiếm thì mũi kiếm đã lộ ra sau lưng Sa Vân!
Kiếm xuyên thủng lưng Sa Vân nhưng thế tới vẫn nhanh như chớp!
Sa Điện nổi danh là đao quang như điện, hắn phóng ra một đao nhưng đao lại cắm vào lưng Sa Vân, còn kiếm quang thì như ánh chớp đâm vào ngực hắn!
Sa Điện gào thảm, đến tận khi chết hắn vẫn không nhìn thấy rõ dung mạo người đó.
Bóng người lao thẳng tới chỗ Sa Lôi!
Sa Lôi lập tức phóng ra một đao!
Đao bắn trúng người tới, nhưng người đó vẫn vững vàng như thép xông đến. Sa Lôi né tránh không kịch, “”bịch” một tiếng ngã ngồi dưới đất, mặt mũi
va đập sưng vù.
Đến khi hắn mở mắt ra, đẩy người đang đè lên thân mình ra mới phát hiện, đó là một thi thể.
Thi thể của Sa Phong.
Trước khi trúng phi đao của hắn, Sa Phong đã chết rồi, cổ họng bị chọc thủng một lỗ lớn, là bị người ta dùng kiếm đâm chết.
Sa Lôi kêu lên hoảng loạn:
- Lão đại, lão tứ, mau xem lão nhị...
Đang nói đột nhiên tắc họng, bởi vì hắn thấy Sa Vân, Sa Điện đã chẳng ai còn sống nữa.
Chỉ trong một nháy mắt, bốn anh em nhà họ Sa đánh đâu thắng đó, không ngờ
lại chỉ còn lại có một mình hắn. Biến cố này tới quá đột ngột, đột ngột
đến mức làm Sa Lôi quên cả đau thương, chỉ có kinh hoàng!
Sa Lôi
thấy tại trường bỗng có thêm một người. Dưới ánh trăng, chỉ thấy một
người phụ nữ cao lớn, lưng hơi khòng, già nua đang đứng đó.
Sa
Lỗi bỗng cảm thấy da đầu tê dại, toàn thân sởn gai ốc, bởi vì người phụ
nữ nhìn như bình thường, thậm chí có chút ngu xuẩn này, trên tay đang
cầm một thanh kiếm.
Kiếm nằm trong tay, nhìn người phụ nữ đã hoàn toàn bất đồng, cùng một khuôn mặt đó nhưng lại khiến người ta có cảm
giác cực kỳ đáng sợ.
Không chỉ Sa Lôi kinh hãi mà cả Tiêu phu nhân, Tiêu Thu Thủy cũng cảm thấy ngạc nhiên.
Họ không bao giờ nghĩ rằng vị cao thủ tới cứu mình, dùng một kiếm giết nhị Sa, ba chết một bị thương, kiếm nhanh như gió, điện quang hỏa thạch lại là người hầu ngây ngốc, trầm mặc trong phòng lão phu nhân... Thím
Trương!
Khi thím Trương xuất kiếm, ánh kiếm sáng ngời, bây giờ
đứng yên, thân kiếm đen thui, trong giang hồ loại kiếm này chỉ có một
thanh, gọi là Âm Dương kiếm.
Âm Dương kiếm nhẹ tựa lông hồng, khi xuất thủ có thể phát huy đến tận cùng, người sử dụng nó là một vị ẩn
hiệp, tên gọi Trương Lâm Ý.
Trương Lâm Ý võ công cực cao, nghe
nói kiếm pháp của ông ta đều là trực tiếp đối địch thì tùy ý phát huy,
cộng thêm một thanh Âm Dương kiếm tuyệt diệu thần kỳ, lại càng như hổ
thêm cánh. Có người nói, kiếm pháp của ông ta thậm chí còn cao hơn cả
Thất đại danh kiếm đương thời.
Trương Lâm Ý xuất đạo cực sớm,
nhưng tính cách cũng cực quái, ra tay cực độc. Tuổi trung niên say mê
với kiếm mà quên mất cả tình, không ngờ khi luyện kiếm lại ngộ sát ái
thê, sau đó cực kỳ hối hận, gần như phát điên, thường ăn mặc như người
vợ đã quá cố, lang bạt giang hồ, sau đó liền không có tin tức gì nữa,
nghe đồn cuối cùng được một vị cao nhân thu nhận, lệ khí tận diệt nhưng
bảy chữ “Âm Dương kiếm khách Trương Lâm Ý”, trong võ lâm vẫn không ai
nghe tới mà không biến sắc.
Chỉ có điều chẳng ai ngờ được, người hầu cao lớn, già nua này vậy mà lại chính là Trương Lâm Ý danh động võ lâm năm xưa!
Lão phu nhân không biết võ công nhưng người hầu của bà lại là danh nhân võ
lâm, chuyện này đến cả Tiêu phu nhân cũng không đoán trước được.
Vì thế nhất thời Tiêu phu nhân cũng không biết phải nói gì.
Trương Lâm Ý ngây ngốc đứng dưới ánh trăng, đoạn chậm rãi quay người nhìn về phía Sa Lôi!
Sa Lôi hồn phi phách tán, lấy phi đao ra nhưng trong lòng hoảng hốt, đến cả đao cũng rơi xuống đất.
... Phi đao như vậy, sao có thể đả thương được người khác?
Bỗng nhiên một giọng nói hiền hòa mà nghiêm trang chợt vang lên:
- Thím Trương, tha mạng cho hắn đi.
Người đó gọi kiếm khách Trương Lâm Ý đại danh đỉnh đỉnh là “thím Trương”, vậy mà Trương Lâm Ý vừa nghe tiếng lại lập tức hạ tay, cúi đầu, kiếm trong
tay tự dưng biến mất, biến thành một người hầy khúm núm, già nua, ngờ
nghệch, khom người cung kính nói:
- Vâng.
Người lên tiếng là lão phu nhân.
Lão phu nhân thong thả bước ra, thấy Tiêu phu nhân liền đi tới đỡ dậy, nói:
- Tiêu phu nhân, vì lão thân mà làm bà bị thương, thân già này thật không biết lấy gì báo đáp...
Mãi đến tận lúc này, Tiêu Thu Thủy mới có thể chắc chắn một chuyện.
Đó chính là, Quyền Lực bang không hẳn là tới vì hắn, thậm chí cũng không
phải do hắn kết thù mà huyết tẩy Hoán Hoa kiếm phái. Nguyên nhân chủ yếu xem ra là vì vị lão phu nhân trang nghiêm, thân thiết, khiến người ta
phải kính ngưỡng này mà Quyền Lực bang mới không tiếc vận dụng trọng
binh hấp dẫn phần lớn cao thủ chú ý ra bên ngoài, sau đó phái cao thủ
xâm nhập vào trong phủ, bắt cóc lão phu nhân... Tiêu Thu Thủy khẳng định được điểm này mới cảm thấy an tâm.
Vị lão phu nhân này rút cuộc là ai?
Lão phu nhân nói:
- Thím Trương, mời vị tiểu hữu này nói mấy câu.
Thím Trương cúi người đáp:
- Vâng.
Đoạn quay sang phía Sa Lôi, hỏi:
- Các ngươi tổng cộng có bao nhiêu người tới?
Sa Lôi cắn răng, không lên tiếng.
Thím Trương cũng không làm gì, chỉ lặp lại câu hỏi:
- Các ngươi tổng cộng có bao nhiêu người tới?
Âm điệu cũng không có gì khác thường nhưng lại khiến người ta đột nhiên cảm thấy một luồng khí sát phạt, rùng mình sởn gai ốc.
Chỉ nghe Sa Lôi run rẩy đáp:
- Ba trăm... Ba trăm sáu mươi người.
Thím Trương hỏi:
- Là những ai?
Sa Lôi đáp:
- Sa Lôi, Khổng hộ pháp, Hoa hộ pháp mỗi người dẫn một trăm đệ tử trong
bang, còn hơn sáu mươi người là bạn bè của bốn anh em chúng tôi, Nam
Cung thế huynh và ba vị đệ tử của Khổng hộ pháp.
Thím Trương hỏi tiếp:
- Chủ soái chỉ có ba người Sa Thiên Đăng, Khổng Dương Tần, Hoa Cô Phần sao?
Sa Lôi đáp:
- Đúng.
Thím Trương đột nhiên tiến tới gần, Sa Lôi cả kinh, rút đao, đốc kiếm thím
Trương đã thúc vào bụng hắn. Sa Lôi đau đớn, đao văng khỏi tay, ôm bụng
gục xuống, khàn giọng kêu:
- Trương Lâm Ý...
Trương Lâm Ý nói:
- Ngươi nói dối.
Sau đó lại nói:
- Không ai có thể nói dối với ta.
Đoạn, hỏi:
- Ta hỏi ngươi lần nữa, Cửu thiên Thập địa, thập cửu nhân ma, có bao nhiêu tên tới?
Sa Lôi ngẩng đầu, chợt thấy ánh mắt Trương Lâm Ý, khẽ rùng mình, đáp:
- Đã có bốn người tới...
Trương Lâm Ý lạnh lùng hỏi:
- Sau này?
Sa Lôi cúi đầu:
- Còn một người nữa.
Trương Lâm Ý gật gật đầu:
- Phải thế. Ta nói Lý Trầm Chu muốn hủy Hoán Hoa phái, bắt lão phu nhân, sao có thể chỉ phái ba tên... Hai tên còn lại là ai?
Sa Lôi giật mình, đáp:
- Tôi không biết.
Trương Lâm Ý bỗng ngừng lại, một thoáng yên tĩnh đó lại khiến Sa Lôi như bị điện giật, vội vàng kêu lên:
- Tôi... Tôi thật sự không biết. Tôi chỉ biết người đã tới là Vô Danh hộ
pháp, người sắp tới là Nhất Động hộ pháp, hai người bọn họ... Tôi thật
sự chưa gặp qua!
Hộ pháp kỳ thực chính là nhân ma. Trên giang hồ
gọi là Thập cửu nhân ma, trong Quyền Lực bang thì lại gọi là “Thượng
thiên Nhập địa, thập cửu thần quân”.
Trong mười chín nhân ma có
hai kẻ, một kẻ không tên không họ, không tung không tích, ngoài bản thân mười chín nhân ma ra thì không ai biết kẻ đó là ai.
Kẻ đó chính là Vô Danh thần ma.
... Kẻ vô danh thông thường còn đáng sợ hơn kẻ nổi danh.
... Kẻ nổi danh giết người, giết như thế nào, giết ai, chung quy sẽ có
người biết. Kẻ vô danh cho dù giết ngươi, ngươi cũng chưa chắc đã biết
là ai giết mình.
Còn về Nhất Động thần ma thì mọi người đều biết hắn tên là Tả Trường Sinh, nhưng không biết tại sao hắn được gọi là “Nhất Động”.
Bởi vì người giao thủ với hắn, đều đã chết.
Thím Trương lại hỏi gấp:
- Kẻ đã tới là ai?
Sa Lôi đáp:
- Vô Danh hộ pháp.
... Vậy kẻ sắp tới là Nhất Động thần ma rồi.
Sắc mặt Trương Lâm Ý vụt trở nên trầm trọng, không biết có phải vì đối thủ này thật sự quá lợi hại hay không?
Trương Lâm Ý cuối cùng liền nói:
- Ngươi đi đi.
Sa Lôi đứng dậy, chỉ thấy trời sao chi chít, trăng sáng nhô cao, thiên hạ rộng lớn, nhưng lại không chốn dung thân.
Hắn tiết lộ bí mật của Quyền Lực bang, cho dù là sư phụ Sa Thiên Đăng cũng không thể giúp đỡ hắn.
Lão phu nhân nhẹ nhàng nói:
- Nếu như ngươi thấy không biết nên theo ai thì sau này lưu lại bên ta đi.
Lão phu nhân bình thản nói một câu, nhưng lại giống như một cục nam châm,
hút lấy phi đao trong tim Sa Lôi tới. Sa Lôi nghe một câu nói rộng như
trời cao, vang như sấm sét đó lập tức quỳ gối, quỳ xuống trước mặt lão
phu nhân, giống như đã có chỗ dựa thật sự, không bao giờ rời đi nữa.
Lão phu nhân cũng không nói gì, chỉ mỉm cười nhẹ nhàng đỡ hắn dậy.
Sa Lôi ở bên cạnh lão phu nhân, sẽ có phản bội hay không? Mọi người lại vì một câu nói thân thiết, nghiêm trang của lão phu nhân mà đều không nghĩ tới chuyện đó.
... Lời của lão phu nhân có uy lực lớn đến như vậy, lão phu nhân rút cuộc là ai?
Lão phu nhân nói:
- Thím Trương, Tiêu phu nhân bị thương rồi, thím giúp bà chữa trị một chút.
Thiên hương tục mệnh cao của Trương Lâm Ý là thuốc trị thương nổi tiếng giang hồ.
Thím Trương cung kính đáp:
- Vâng.
Tiêu phu nhân sắc mặt trắng bệch như giấy, vẫn cố gượng cười nói:
- Vãn bối không sao. Trong Quan ngư lâu còn có một vị Khang tiên sinh,
trúng độc của Hoa Cô Phần, xin phiền Trương tiền bối vất vả một chuyến.
Trương Lâm Ý đáp:
- Được.
Tiếp đó lại có chút do dự, lão phu nhân chậm rãi nói:
- Thím đi đi, kẻ địch đã đi rồi, không cần phải quan tâm tới ta.
Thím Trương vẫn cung kính như cũ:
- Vâng.
Lão phu nhân quay sang phía Sa Lôi, phất tay:
- Ngươi đi theo ta...
Tiêu Thu Thủy cuối cùng cũng không nhịn được, hỏi mẹ mình một câu:
- Mẹ, rút cuộc thì lão phu nhân là ai?
Tiêu phu nhân bỗng nói với Trương Lâm Ý:
- Trương tiền bối, Quan ngư lâu ở bên trái hành lang phía trước, rẽ qua là tới...
Còn chưa dứt lời đã ngã ngửa ra sau.
Tiêu Thu Thủy vội vàng đỡ dậy, hoảng hốt kêu:
- Mẹ!
Trương Lâm Ý chỉ liếc qua một cái liền nói:
- Ta cứu bà ấy trước rồi sẽ tới Quan ngư các. Ngươi đỡ mẹ vào Chân mi các.
... Nam nữ thụ thụ bất thân, mặc dù tính về tuổi tác, danh tiếng, Trương
Lâm Ý đều thừa đủ làm tiền bối nhưng muốn chữa thương vẫn nên có lão phu nhân có mặt là tốt nhất.
... Tiêu phu nhân liên tục trúng hai mũi phi đao, lúc trước cố gắng chống đỡ, đến khi yên ổn thì cuối cùng cũng ngất xỉu.
............
Tiêu Tây Lâu và Chu Hiệp vũ đứng ngang nhau, chỉ cách có bảy thước.
Tiêu Tây Lâu đối mặt với Khổng Dương Tần, Chu Hiệp Vũ đối mặt với Sa Thiên Đăng, cũng cách nhau bảy thước.
Sa Thiên Đăng và Khổng Dương Tần cũng cách nhau bảy thước, đứng ngang hàng.
Bốn người đều không nói một câu.
Bốn người lẳng lặng đứng yên.
... Phía sau đèn lồng là thứ gì?
Người? Quỷ? Hay là u linh?
Hai mươi tám năm trước, từ một tiêu cục yên ổn, trong một đêm toàn bộ mười
tám mạng người bị phi đao giết chết, ông đã tập trung vào Sa Thiên Đăng.
Đối với loại người như Sa Thiên Đăng, không thu làm tay sai cho mình thì
phải giết, kết giao bằng hữu với hắn chẳng khác nào ngủ chung với hổ.
Đến hôm nay, người chết dưới tay Sa Thiên Đăng trong hai mươi tám năm đâu chỉ dừng ở một ngàn ngọn đèn vụt tắt giữa đêm đen.
Sắc mặt Chu Hiệp Vũ như một khối thép đúc!
Sa Thiên Đăng cũng cực kỳ thông minh, bảy năm trước đã gia nhập Quyền Lực bang.
Gia nhập Quyền Lực bang không chỉ có quyền lực mà còn có địa vị, càng huống hồ đến cả võ công cũng tăng tiến không ít.
Chu Hiệp Vũ có thể giết Sa Thiên Đăng trước khi phi đao cắm thẳng vào tim mình không?
Sa Thiên Đăng, Thiên lang phệ nguyệt, bán đao tuyệt mệnh; Hồng đăng quỷ
ảnh, nhất đao đoạn hồn! Bốn năm trước, Sa Thiên Đăng giết “Nhật Nguyệt
song quân” Lương Phát, Lương đại hiệp. Hai năm trước, Sa Thiên Đăng cũng dùng một ngọn phi đao giết chết “Trường xuân kiếm” Thiệu Hoang Yên.
Mà võ công của Thiệu Hoang Yên so với Chu Hiệp Vũ trong truyền thuyết cũng không thua kém nhiều lắm.
Đèn lồng, phía sau đèn lồng rút cuộc là thứ gì?
Mặt sắt, phía sau mặt sắt đang nghĩ điều gì?
Sợ? E ngại? Hay là giết?!
Hai mươi tám năm trước, từ khi hắn ra tay lần đầu tiên, hắn đã biết, mình bị một đối thủ cực kỳ lợi hại nhắm trúng.
Đối thủ đó chính là Chu Hiệp Vũ.
Hắn và Chu Hiệp Vũ không oán không thù, hắn không biết tại sao Chu Hiệp Vũ không thể bỏ qua hắn được.
Nhưng võ công Chu Hiệp Vũ thâm sâu khôn lường, hắn tối đa chỉ nắm chắc được năm phần, một đòn giết chết ông ta.
Chuyện không chắc chắn trên tám phần, hắn tuyệt đối không làm.
Có một thời gian, hắn bị vị “Thiết y, thiết thủ, thiết kiểm, thiết la
võng” này truy đuổi đến gần như sụp đổ, gần như phát điên. Nhưng hắn
không phát điên, ngược lại còn gia nhập Quyền Lực bang.
Có Quyền Lực bang là sẽ có an toàn, hắn cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng sau đó hắn lại phát hiện, Chu Hiệp Vũ vẫn không buông tha cho hắn, chỉ càng thêm cẩn thận mà thôi.
Đến tận bây giờ hắn vẫn không hiểu nổi, tại sao Chu Hiệp Vũ cứ phải làm khó hắn. Hắn chắc chắn mình chưa bao giờ giết nhầm người của vị Chu Hiệp Vũ này.
Lần này Quyền Lực bang dốc quân tiêu diệt nhà họ Tiêu Hoán
Hoan, hắn tự nguyện đi trước, chính vì hắn biết Tiêu Tây Lâu và Chu Hiệp Vũ có tình bạn thân thiết.
Hắn chung quy cũng không thể chịu
đựng được sự tồn tại của một kẻ địch như vậy nữa, cho nên hắn phải hủy
diệt kẻ địch này, không những tiêu diệt kẻ địch mà còn phải hủy đi cả
vây cánh, nanh vuốt của kẻ địch nữa!
Chỉ có điều, hắn hủy nổi không?
Chu Hiệp Vũ đứng đó không hề cử động, chẳng ai biết ông ta đang nghĩ cái gì?
... Phía sau mặt sắt rút cuộc là đang nghĩ điều gì?
Tiêu Tây Lâu tùy ý đứng đó, kiếm vẫn đeo ở bên hông, kiếm vẫn nằm nguyên trong bao, chưa hề rút ra.
... Nhưng Khổng Dương Tần thì lại biết, Tiêu Tây Lâu đã rút kiếm rồi!
... Bản thân Tiêu Tây Lâu chính là kiếm, trên người ông đã phát ra kiếm khí!
... Ông ta tùy tiện đứng đó, ngươi chỉ cần đi sai nửa bước, trong một sát
na, kiếm của ông ta có thể xuyên thủng ba bốn chục lỗ trên người ngươi!
Khổng Dương Tần đứng đó, cúi đầu trầm tư, kiếm đã rời vỏ, mũi chiếm chỉ đất,
nìn giống như một cao nhân ẩn sỹ đang nâng kiếm minh tưởng.
Thân kiếm sáng ngời như tuyết.
... Nhưng Tiêu Tây Lâu lại biết, tư thế như vậy, bất kỳ lúc nào cũng có thể biến thành thế công nhất kích tất sát, hoặc biến thành thế thủ không
chút sơ hở!
... Tiêu Tây Lâu am hiểu ba mươi bảy loại kiếm pháp
trên khắp thiên hạ, từng dùng qua bốn mươi hai cây danh kiếm, sáng tạo
bảy bộ kiếm pháp, nhưng lại không nghĩ ra một chiêu, một kiếm, một thức, có thể phá được tư thế này.
Ánh lửa ngập trời.
Ánh lửa từ trong rừng cây tràn ra, thiêu đốt thẳng tới Kiếm lư nhà họ Tiêu, tốc độ không gì sánh nổi, khí thế không gì cản được.
Tiếng hô giết vang trời, vô số bóng người leo lên thành lâu, xông vào nội
viện... Hiển nhiên đây mới là một đòn toàn lực của Quyền Lực bang!
Tiêu Tây Lâu, Chu Hiệp Vũ đã gặp phải đại địch, Tiêu phu nhân, Đường Đại,
Khang Xuất Ngư lại lần lượt bị thương, trúng độc, Hoán Hoa kiếm phái có
thể ngăn chặn được lần tiến công cực mạnh này của Quyền Lực bang hay
không?
Bốn phía đều bốc lửa.
Vậy mà Tiêu Tây Lâu, Chu Hiệp Vũ vẫn không hề biến sắc.
Tiêu Thu Thủy bước ra khỏi Chấn mi các, cùng đi với Trương Lâm Ý, ngẩng đầu liền thấy ánh lửa ngập trời, tiếng thét vang vọng.
Tiêu Thu Thủy dừng bước, Trương Lâm Ý chỉ thoáng ngẩng lên, bình thản nói:
- Cha ngươi tự biết lo liệu. Nếu Hoán Hoa phái ngay cả chuyện này cũng
không ứng phó nổi thì cũng đáng tuyệt diệt rồi, ngươi mau đưa ta đến
Quan ngư các.
Tiêu Thu Thủy cảm thấy có chút ngạc nhiên, lại có một chút tức giận, trong lòng bỗng như đã quyết định chuyện gì đó, nói:
- Trương tiền bối, tại hạ đưa ngài tới chữa thương cho Khang tiên sinh
trước, còn về chuyện của Hoán Hoa kiếm phái, cho dù bản phái ứng phó tự
nhiên thì tại hạ là đệ tử Hoán Hoa, đương nhiên phải tới gánh vác, có
chết cũng không chối từ, sao có thể một mình tự cầu bình an!
- Gần mười năm nay, ngươi là hậu bối duy nhất dám chống đối ta.
Tiêu Tây Lâu động rồi, tiến lên trước một bước.
Một bước này có ba phần thực, bảy phần hư, mũi chân hướng vào trong, gót nghiêng ra ngoài.
Khổng Dương Tần lại lùi một bước.
Bước lùi này có bảy phần hư, ba phần thật, lòng bàn chân mượn lực, mũi chân điểm hờ.
Tiêu Tây Lâu, Khổng Dương Tần một tiến một lùi, tư thái trên người lại hoàn toàn không thay đổi.
Tiêu Tây Lâu chợt một bước đạp Cung vị, một bước chuyển Nam vị.
Khổng Dương Tần vụt một bước nhập Chấn vị, bước sau tiến Càn vị.
Tiêu Tây Lâu bỗng tiến ba bước, lùi nửa bước, rồi lại đi nhanh năm bước, lùi ngược hai bước rưỡi.
Khổng Dương Tần nhanh chóng bước bảy bước, chống một chân, một nhảy một quỳ, rồi lại đứng phắt dậy.
Hai người bộ pháp tăng tốc, nhanh đến mức làm người khác không thể thấy
được rõ ràng, hơn nữa bộ pháp còn càng lúc càng phức tạp, mà tư thái
trên người lại không chút biến đổi, ngoài ra cũng tuyệt đối không chạm
vào đối phương và Chu Hiệp Vũ cùng Sa Thiên Đăng.
Hai người bỗng
nhiên dừng lại, Khổng Dương Tần kêu lên một tiếng quái dị, lộn người ra
sau, như chim lớn về tổ, phóng vào trong bóng tối của rừng cây, không
thấy đâu nữa.
Rừng cây sao lại tối tăm? Không phải vốn ánh lửa ngập trời sao?
Khi Tiêu Tây Lâu và Khổng Dương Tần so đấu bộ pháp thì Chu Hiệp Vũ và Sa Thiên Đăng vẫn đang giằng co.
Đèn lồng càng lúc càng sáng, Chũ Hiệp Vũ tại sao ngươi vẫn chưa ngã xuống?!
Ánh lửa càng lúc càng mạnh, Chu Hiệp Vũ tại sao ngươi còn chưa ra tay?!
Sa Thiên Đăng chờ đợi tâm Chu Hiệp Vũ rối loạn, tâm vừa loạn, sẽ động thủ, lúc kẻ địch vừa muốn động thủ chính là lúc yếu nhược nhất giữa công và
thủ... Sa Thiên Đăng sẽ có thể chắc chắn một đao khiến Chu Hiệp Vũ tuyệt mệnh, đoạn hồn!
Nhưng Chu Hiệp Vũ một khuôn mặt sắt, lấp loáng trong ánh lửa, vẫn không hề có biểu tình.
Ông ta nhìn đèn lồng, lại như nhìn ra sau đèn, ngọn đèn đỏ dần dần rực
sáng, cùng ánh lửa từ từ mãnh liệt giống như không hề có ảnh hưởng với
đôi mắt ông ta.
Có điều Sa Thiên Đăng biết rõ, ngọn đèn trên tay
mình từng khiến mười chín vị cao thủ võ lâm mê mang, bảy vị cao thủ
giang hồ mù mắt, bị hắn xuất thủ một đao, đoạn hồn, tuyệt mệnh!
... Nhưng vì sao Chu Hiệp Vũ vẫn không cử động?!
Ánh đèn càng lúc càng sáng, Tiêu Tây Lâu cùng Khổng Dương Tần ở bên cạnh
càng bước càng mau, tâm lý Sa Thiên Đăng không ngờ lại bắt đầu hỗn loạn.
Lúc này lại có một chuyện xảy ra.
Ánh lửa trong Kiếm lư không ngờ lại tắt ngúm như có kỳ tích.
Ngọn lửa đã bị dập tắt.
Khắp nơi đều là bọt nước, xem ra Hoán Hoa kiếm phái đã sớm có chuẩn bị, bảy
tám mươi thiếu nữ đeo kiếm, xách thùng nước tưới khắp mọi nơi.
Mà bang chúng tiến vào lúc này, bây giờ đang giẫm đạp lên nhau chạy trốn ra ngoài.
Số người chạy ra không bằng được một nửa số lượng tiến vào!
Tâm Sa Thiên Đăng đã loạn.
... Bốn đồ nhi của ta sao còn chưa thấy ra?!
... Chúng ta cầm chân hai lão quái này ở đây, rút cuộc là còn phải tiếp tục đến bao giờ?!
Ánh lửa trong Kiếm lư tắt ngóm, ánh lửa trong rừng cũng biến mất.
Sa Thiên Đăng phát hiện một chuyện còn đáng sợ hơn. Hắn muốn dùng đèn lồng thu hút sự chú ý của Chu Hiệp Vũ, lúc này đèn lồng ngược lại trở thành
gánh nặng của hắn. Trong bóng tối, Chu Hiệp Vũ chỉ cần tập trung tấn
công vào phía sau đèn lồng.
Vừa rồi khi tâm trí hắn rối loạn, cục thế đã xoay chuyển, bây giờ đại thế đã thành, có cố cũng không vãn hồi lại được nữa.
Càng đáng sợ hơn, Sa Thiên Đặng lại phát hiện một chuyện khác.
Khổng Dương Tần không ngờ đã biến mất.
Tại trường chỉ còn lại một mình hắn.
Tiêu Tây Lâu đã từ từ quay người lại.
... Hắn không thể cử động, không thể quay sang đối mặt với Tiêu Tây Lâu.
... Bởi vì hắn biết, chỉ cần quay người, lưới sắt của Chu Hiệp Vũ sẽ trói
chặt lấy mình. Tay sắt của Chu Hiệp Vũ sẽ bẻ gãy cổ mình.
... Nếu như hắn không quay người, vậy làm thế nào đối phó với kiếm của Tiêu Tây Lâu?
... Kiếm của chưởng môn Hoán Hoa kiếm phái!
Chu Hiệp Vũ sắp sửa ra tay, ông ta biết, tâm Sa Thiên Đăng đã loạn.
Ông từng gặp một vị kiếm pháp cao tuyệt, thanh danh thậm chí còn cao hơn
Thất đại danh kiếm đương thời, “Cửu thiên Thần long” Ôn Thượng Phương.
Nhưng vị kiếm thủ đó lại vì bị vợ ở bên cạnh dằn dỗi mà đến mức rối loạn tâm thần, bị một gã man đồ không biết chút võ công nào đánh ngã.
Hiện tại Chu Hiệp Vũ đã có thể tuyệt đối chắc chắn.
Nhưng đúng lúc này, “bụp” một tiếng, máu tươi tung tóe, trời đất tối sầm!
Đèn lồng trên tay Sa Thiên Đăng đột ngột phát nổ, bắn ra một chất lỏng đen
thui, đặc sệt. Chỉ nghe Tiêu Tây Lâu kinh hô, vội vã tránh né:
- Ngũ độc huyết dịch!
“Soạt” một tiếng, ánh lửa lại bùng lên.
Ánh lửa trong tay Tiêu Tây Lâu, vật tỏa sáng là một cây đuốc nhỏ.
Sa Thiên Đăng đã biến mất, hắn hy sinh thiên trung hồng đăng thành danh đã lâu của mình, khi Tiêu Tây Lâu, Chu Hiệp Vũ tránh né chất lỏng hôi thối kia thì Sa Thiên Đăng đã bỏ chạy.
Chu Hiệp Vũ, Tiêu Tây Lâu đưa mắt nhìn nhau, không ai lên tiếng, thong thả quay lại Kiếm lư.
Nhưng trong lòng họ lại cảm nhận được gió đêm mát lạnh lạ thường, trời sao
đẹp đẽ lạ thường, Kiếm lư Tiêu gia lại càng thân thiết lạ thường, bởi vì họ đã đánh lùi đại địch bình sinh, hơn nữa còn có thể bình yên vô sự
quay về.
Sinh mệnh, sinh tồn dù sao cũng là chuyện khiến người ta vui mừng.
Tiêu Tây Lâu và Khổng Dương Tần đều là một trong bảy đại kiếm thủ đương thời, tề danh với Khang Xuất Ngư, Tân Hổ Khâu.
Nhưng trận đánh này, Tiêu Tây Lâu cùng Khổng Dương Tần đều không đụng đến kiếm.
Bọn họ chỉ sử dụng bộ pháp, bởi vì một kiếm thủ chân chính đương nhiên
không chỉ sử dụng kiếm. Bộ pháp, thân pháp, khí thế, ánh mắt... Tất cả
không thể có một điểm nào không phối hợp thỏa đáng.
Có một điểm không phối hợp là chỉ có chết, cao thủ tranh đấu, tuyệt không cho phép có bất kỳ chậm chễ nào.
Trận đấu giữa Tiêu Tây Lâu và Khổng Dương Tần, hiển nhiên là Khổng Dương Tần đã bại, nhưng không phải bại ở bộ pháp, mà là bại ở chủ động.
Tiêu Tây Lâu nhanh hơn Khổng Dương Tần một bước, cho nên Tiêu Tây Lâu đi
xuống, Khổng Dương Tần chỉ có thể bước theo, một bên chủ động, một bên
bị động, cứ tiếp tục như vậy nhất định sẽ lộ ra sơ hở.
Nhưng mà Tiêu Tây Lâu đã phát động, Khổng Dương Tần chỉ có thể theo sau.
Không theo chỉ có chết nhanh hơn.
Theo sau cũng là chết.
... Tiêu Tây Lâu sở dĩ lập tức giành được chủ động là vì Khổng Dương Tần
quá chú trọng đến việc Tiêu Tây Lâu chưa rút kiếm, do đó liền bị bộ pháp của Tiêu Tây Lâu khống chế ngược lại.
... Một kiếm thủ chân chính, sao có thể chỉ coi trọng kiếm của đối phương?
Cho nên Khổng Dương Tần chỉ có thất bại.
Hắn lập tức quay người đào tẩu, thậm chí không hề ngoái lại nhìn một cái.
Chỉ cần quyết định này của hắn chậm hơn nửa bước, khi khí thế đều thuộc
quyền khống chế của Tiêu Tây Lâu thì cho dù muốn chạy cũng không kịp
nữa.
Quyết đoán dứt khoát, chính là bản sắc của một đại kiếm thủ.
Tiêu Tây Lâu và Khổng Dương Tần, hai đại điếm thủ đương thế quyết đấu, lại
không dùng đến kiếm, mà Chu Hiệp Vũ và Sa Thiên Đăng, hai đại cao thủ
chính tà quyết đấu, lại còn không hề động đậy.
Nhưng Sa Thiên Đăng lại thất bại.
Tư thế hắn vẫn không chút sơ hở, phi đao hắn vẫn nhất kích tất sát, nhưng tâm của hắn đã loạn.
Tâm hắn vừa loạn, người nhất kích tất sát lại biến thành Chu Hiệp Vũ.
Hắn vừa phát hiện ra điểm này lập tức hủy đèn bỏ chạy!
Quyết đoán dứt khoát, cũng là khí khái của một đại cao thủ phi đao.
Người thực sự đánh đến long trời lở đất, lại là bang chúng Quyền Lực bang và đệ tử Hoán Hoa kiếm phái.
Quyền Lực bang thu thập tàn dư, toàn lực dùng hỏa công, mà nhà họ Tiêu Hoán
Hoa thì đã sớm dự tính được điểm ấy, tập trung toàn bộ binh lực, ngoài
ra còn tích trữ nước, lửa tới nước dập, không có lửa, ngọn lửa của Quyền Lực bang cũng như bị một trận mưa lớn, dập tắt hoàn toàn.
Đệ tử
Hoán Hoa kiếm phái tuy người chết người bị thương không ít nhưng lần xâm lược này của Quyền Lực bang chung quy cũng đã bị đánh tan, bị đẩy lùi.
Bọn chúng cũng không còn năng lực tập trung, trung chấn, tấn công tiếp nữa.
Khi Tiêu Tây Lâu, Chu Hiệp Vũ về tới Thính vũ lâu, trông thấy Tả Khâu Siêu
Nhiên vừa phấn chiến rã rời, trên mặt lộ vẻ vui mừng, khen ngợi.
Đệ tử Hoán Hoa kiếm phái không hề khiến họ phải thất vọng... Khi hai người không có mặt, Hoán Hoa kiếm phái cũng đánh một trận oanh oanh liệt
liệt.
Sắc mặt Khang Xuất Ngư trắng bệch, luồng khí tím đen giữa
mi tâm càng nồng nặc, độc của Bách độc thần ma Hoa Cô Phần quả nhiên là
lợi hại!
Khang Kiếp Sinh hai mắt đỏ mọng, khi nói chuyện với Trương Lâm Ý cơ hồ chảy cả nước mắt:
- Trương tiền bối, ngài nhất định phải nghĩ cách cứu sư phụ tôi.
Trương Lâm Ý xua tay khó chịu, Tiêu Thu Thủy bước tới đỡ Khang Kiếp Sinh, Khang Kiếp Sinh quay mặt khóc rống lên!
Trương Lâm Ý vẫn tiếp tục bắt mạch cho Khang Xuất Ngư, hồi lâu sau mới bỏ tay
ra, trầm ngâm một lúc rồi lại nắm mạch môn Khang Xuất Ngư, nắm lấy một
lúc lâu rồi lại bỏ tay ra, bỏ tay ra rồi lại trầm ngâm.
Trương Lâm Ý trầm ngâm một lúc lâu, cuối cùng mới thở dài, hỏi:
- Hắn trúng độc của Hoa Cô Phần?
Khang Kiếp Sinh gật đầu khẳng định, Trương Lâm Ý khẽ than:
- Độc của Hoa Cô phần lại tinh tiến rồi.
Tiếp đó lại bắt mạch một chốc, rút cuộc cũng bỏ tay ra, lấy trong người ra ba viên thuốc đỏ, trắng, đen, nói:
- Chỉ có thể trước tiên uống thử ba viên Tam sinh thảo hoàn đơn này đã. Ngâm trong rượu, gia nhiệt đầy đủ mới được phép uống.
Khi Tiêu Thu Thủy và Trương Lâm Ý bước ra khỏi Quan ngư các, tâm trạng đều nặng nề.
Họ chia ra ở hành lang gấp khúc, Trương Lâm Ý quay lại Chấn mi các, Tiêu Thu Thủy thì tới Thính vũ lâu.
Nhà họ Tiêu Hoán Hoa nằm trên một khu đất rộng hai trăm hai mươi tư mẫu ở
thượng du Hoán Hoa Khê Thành Đô, chiếm diện tích cực lớn, lầu gác đình
đài liên miên không dứt, vì thế khi hai bên chém giết, dưới thế thập
diện mai phục của Hoán Hoa kiếm phái, ngoài bốn đệ tử thân truyền của Sa Thiên Đăng ra thì người khác căn bản không thể tiến công vào, kiến trúc cũng không bị lửa lan đến.
Tiêu Thu Thủy muốn tới Thính vũ lâu còn phải đi một đoạn nữa.
Đúng lúc sắp sửa đi qua Kiến thiên động, Tiêu Thu Thủy đột nhiên có một cảm giác rất kỳ lạ.
Cảm giác đó rất kỳ dị, cũng rất vi diệu, giống như khi Đặng Ngọc Hàm đối
mặt với Nam Cung Tùng Hoàng vậy, không thể nói rõ ra là cảm giác gì.
Bấy giờ Tiêu Thu Thủy vừa đi qua đúng chỗ ngoặt của hành lang!
Kiếm quang chợt lóe lên!
Đêm tối âm trầm, kiếm như mặt trời!
Mũi kiếm nhọn hoắt, nhanh như điện giật!
Nhát kiếm tới cực kỳ đột ngột, cực kỳ nhanh chóng, theo lẽ thường, Tiêu Thu Thủy tuyệt đối không tránh nổi.
Nhưng chính vì cảm giác kỳ lạ đó mà Tiêu Thu Thủy đề phòng trước một chút.
Nhát kiếm này đâm thẳng tới trước mặt, muốn xuyên thủng mi tâm Tiêu Thu
Thủy.
Kiếm đã tới nơi, Tiêu Thu Thủy không kịp rút kiếm, không
kịp tránh né, càng không kịp rút lui, chỉ kịp thời ngửa phắt người ra
sau, thoát được trong đường tơ kẽ tóc!
Kẻ đó ra tay không hề dưới Tiêu Thu Thủy, xuất kiếm ra trước, Tiêu Thu Thủy mặc dù không kịp rút
kiếm nhưng ngửa người thì vẫn kịp!
Nhưng chiêu tiếp theo thì không kịp nữa!
Người đó thuận thế đâm xuống một kiếm!
Tiêu Thu Thủy vừa không cách nào chống đỡ, lại càng không thể tránh né,
hoảng hốt sinh trí, không ngờ lại há miệng, dùng răng cắn chặt mũi kiếm!
Người kia ngẩn ra, vạn lần không tưởng tượng nổi, Tiêu Thu Thủy lại tiếp được kiếm đó, trong lòng hoảng hốt, vội rút kiếm trở lui!
Kỳ thật,
tình huống đó cực kỳ vi diệu, Tiêu Thu Thủy há mồm cắn chặt mũi kiếm, là chuyện vô cùng liều lĩnh. Nhát đâm cuối cùng, đối phương nghĩ rằng Tiêu Thu Thủy không thể tránh nổi kiếm này cho nên cũng không dùng toàn lực, Tiêu Thu Thủy mới có thể cắn trúng.
Nhưng chỉ cần đối phương
thuận thế đâm xuống, hoặc là dùng lực xoáy mạnh, với công lực của Tiêu
Thu Thủy, răng lợi tất không thể giữ chặt mũi kiếm, lúc ấy chắc chắn
phải chết.
Chỉ là đối phương thấy Tiêu Thu Thủy không ngờ lại
tiêu sái như vậy, dám dùng răng giữ lấy mũi kiếm, trong lòng cảm thấy
cao thâm khó lường, tâm lý hoảng hốt vội rút kiếm về vỏ, quay người bỏ
chạy!
Người này xuất kiếm nhanh, thân pháp càng nhanh hơn, vừa
quay người đã biến mất trong bóng tối. Tiêu Thu Thủy lúc này mới vặn
lưng đứng lên, toàn thân túa mồ hôi lạnh.
Tiêu Thu Thủy ngoài
nghi ngờ ra, trong lòng càng có thêm một quyết tâm, đó là trong những
năm hắn còn sống, nhất định phải sáng chế ra một chiêu kỳ kiếm, một
chiêu mà trong tình huống như vừa rồi vẫn có thể xuất kiếm, chiến thắng
kẻ địch.
Khi kẻ đó tập kích tại chỗ ngoặt, trời đang tối tăm, lại không có ánh lửa, một chiêu không trúng mới phát ra chiêu tiếp, sau đó
liền đi, không để lại dấu vết. Tiêu Thu Thủy trong lúc kinh hoàng cũng
không thấy rõ đối phương là ai, thậm chí là nam hay nữ cũng không phân
biệt được.
Rất nhanh sau đó Tiêu Thu Thủy đã tra ra, ở đây có một cột ẩn, hai kiếm thủ Khuyển tổ đã bị người ta ám sát bên hành lang.
Kẻ này rút cuộc là ai?
Tiêu Thu Thủy muốn tới Thính vũ lâu, Hoàng Hà tiểu hiên là nơi buộc phải đi
qua. Tiêu Thu Thủy bước đi một mình, nhưng hắn biết, bản thân không chỉ
có một mình, cao thủ trong Hổ tổ Hoán Hoa kiếm phái đều tiềm phục trong
mỗi góc xung quanh
Hoán Hoa kiếm phái sở dĩ có thể được xếp vào
một trong ba đại kiếm phái của võ lâm đương thời, tuyệt đối không phải
chỉ dựa vào may mắn.
Tiêu Thu Thủy nghĩ tới đây, đột nhiên nghe thấy một tiếng kêu thảm!
Tiếng kêu truyền tới từ phía Hoàng Hà tiểu lâu!
Tiêu Thu Thủy lập tức thi triển thân pháp, lúc này hắn đã nghe thấy tiếng quát tháo và chiến đấu.
Đến tiếng hét thứ ba, Tiêu Thu Thủy đã tới hiện trường.
Đến hiện trường, Tiêu Thu Thủy hoàn toàn bị chấn trụ!