Triệu Thiên Dương xoay người lại. Một khuôn mặt xinh đẹp hiện ra trước mặt hắn.
"Là cô?"
Triệu Thiên Dương thốt lên với giọng kinh ngạc. Trước mắt chính là cô gái mà hắn cho là bất phân thắng bại với thanh mai trúc mã của mình.
"Hì hì,ngạc nhiên lắm sao?"
Cô nàng nhìn hắn tinh nghịch trả lời.
"Không phải, nhưng có việc gì đây? tôi phải về nhà ngay bây giờ!"
"Ý, từ từ, có việc thương lượng với cậu mà...!"
Cô gái thấy hắn định đi, cuống quýt nói:
"Tôi tên Nguyễn Thanh Nga, còn cậu tên là gì?"
"Tôi? Triệu Thiên Dương."
Hắn bình thản đáp:
"Nếu cô có việc cầu thì nói nhanh một chút, cả nhà đang đợi tôi trở về ăn cơm. "
"Ấy, có mỹ nữ bồi tiếp, chờ một chút không được sao?"
Thanh Nha đảo mắt:
"Không lẽ cậu còn hẹn bạn gái về ra mắt cha mẹ nên mới vội vàng như vậy?"
"Há, thích nghĩ sao thì tùy... nhưng nếu cô không nhanh một chút. tôi sẽ về. Bây giờ nó lép kẹp rồi!"
Triệu Thiên Dương chỉ tay vào cái bụng nói. “ Cô có biết là trời đánh tránh bữa ăn đấy!”
Không phải hắn không thể hiện phong độ phái mạnh, mà người ta thường bảo, sự tình kì lạ tất có toan tính. Bản thân Triệu Thiên Dương cũng chưa tự sướng tới mức cho rằng mình chỉ cần vẫy một cái là có mỹ nữ đổ rạp theo hầu.
"Tốt, thật phục cậu, tôi sẽ không vòng vo nữa. Tôi muốn mời cậu vào võ quán của cha tôi. Chỉ vậy thôi. "
Thanh Nga nhíu nhíu cái mũi nhỏ, giọng vẻ hơi tức giận, nói với Triệu Thiên Dương.
Lòng cô thầm nghĩ:
“ Tên đáng ghét nhà anh, bổn cô nương trời xinh hoa nhường nguyệt thẹn dung nhan. Người truy cầu đếm không hết. Được nói chuyện với tôi cũng là mơ ước bao người mà anh không thèm trân trọng, còn tỏ cái thái độ đáng ghét đó. Hứ, nếu không vì cha, tôi chẳng cần phải mất công thế này.”
"Tôi biết ngay, vô công bất thụ lộc..!"
Triệu Thiên Dương cười, đạo:
" Nếu không thì một người xinh đẹp như cô làm sao chịu tìm tới tôi."
"Vậy anh có đồng ý hay không? Đừng đánh trống lảng ở đây."
"Tốt xấu cô cũng phải cho tôi biết võ quán cha cô ở đâu tên gì, để tôi còn nghiên cứu nữa chứ!"
Triệu Thiên Dương nhún vai trả lời.
"Hừ, nghe cho rõ ràng đây. Cha tôi là Nguyễn Chấn Anh, sư phụ của Thanh Thiên Võ Quán. Học sinh theo học đến hơn trăm người, chính là số một, số hai ở khu vực này."
"Nghe trâu bò quá ha...! "
Triệu Thiên Dương thầm nghĩ trong bụng.
"Mấy thứ này chỉ sợ có tiếng mà không có miếng. Chắc chuyên gia đi dụ ghẻ người khác đây!"
Ý thoáng lướt qua như vậy, hắn đáp lại ngay:
"Há, vậy cô còn theo mời tôi làm chi.Chẳng lẽ cô bị biểu hiện anh tuấn, tiêu sái phóng khoáng của tôi làm choáng ngợp rồi à. Chậc, chậc,mị lực của mình quả nhiên là vô địch."
“Oẹ, ọe”
Thanh Nga làm cái động tác giả bộ nôn.
" Anh làm ơn đừng có tự luyến được không. Hồi nãy nhìn anh cũng phong độ lắm,giờ nhìn như diễn hài vậy. "
"Cắt, cô cũng đừng phủ nhận."
Triệu Thiên Dương lạnh nhạt nhìn, nói:
“Tôi biết mị lực mình rất lớn, bình thường tôi cũng sẽ không khoe khoang vì sợ gặp rắc rối. Nhưng hôm nay bất đắc dĩ quá mới phải thể hiện, không ngờ rắc rối lại đến nhanh như vậy. Nếu cô muốn truy tôi thì tôi sẽ cho cơ hội, đừng tìm lí do tức cười như ban nãy.”
Nhưng trong tâm thì hắn đang gào thét lên: " Mẹ nó, ta quả là điện ảnh diễn viên chuyên nghiệp... Tìm cớ từ chối mà cũng biên hay như thế...!
"..."
"Đồ lưu manh, tức chết tôi...! "
Nguyễn Thanh Nga mũi muốn thở ra khói, mặt giận thất tha thất thểu. Cô không ngờ một cái nhìn như cao thủ võ lâm, có chút đẹp trai phóng khoáng lại mặt dày đến thế.
Tự khen tự nói, quả thật là vô địch. Cũng may hàm dưỡng, của cô khá cao, nếu không thì hắn sẽ biết hoa nhi vì cái gì lại hồng như vậy. Là con gái của võ quán lớn, tài nghệ của cô cũng không phải là nói chơi.
“Nhưng cái tên này mạnh mẽ như vậy, xem chừng cha mình cũng khó mà lại hắn. Nhưng lần này đại hội lại ảnh hưởng đến danh tiếng và công việc của cha. Người trong võ quán muốn đánh được lại quá ít, tình thế này hỏng bét a.”
Thanh Nga ám đạo thầm nghĩ.
"Thôi lâu quá,tôi về trước đây."
Triệu Thiên Dương nói xong định quay người bước đi.
",từ từ,anh là đàn ông mà sao lại không thân sĩ chút nào vậy."
Nguyễn Thanh Nga trợn măt nhìn hắn.Cái tên này thật không hiểu phong tình một chút nào.
“Như vậy đi, anh cho tôi phương thức liên lạc, sau này rảnh tôi sẽ gọi cho anh. Được chưa?”
"Tốt. Đây là số tôi."
Triệu Thiên Dương ghi lại số điện thoại bản thân đưa cho Thanh Nga.
“Tôi về đây, tạm biệt.”
Giờ phút này, Triệu Thiên Dương đi ra không ngoảnh lại.
Giờ phút này, tư thế hắn hiên ngang hùng dũng.
Nhưng mà có ai biết, thằng này đang hối hận muốn điên rồi!
"Hứ, đi luôn đi cái đồ chết bầm nhà anh!"
Thanh Nga lầm bầm:
"Lần này coi như là mình xui. Nàng lắc đầu, bước đi ra khỏi phòng thể hình."
Nắng chiều đã nhuộm vàng cả một góc phố. Từng gốc cây nghiêng bóng khắp rũ rượi trên mặt đất. Phía xa xa đó, có hai con người đang bước đi trên những phương hướng trái ngược. Nhưng định mệnh, đã gắn kết họ lại với nhau rồi. Mãi mãi ….
“Cách.”
Triệu Thiên Dương mở cửa nhà bước vào. Đón chào hắn là từng mùi thơm nức mũi đang mời gọi một cách quyến rũ.
"Con trai, mau tắm rửa nhanh đi rồi ăn, mọi người chỉ chờ mình con thôi đấy!"
Lý Cẩm Hà vẻ mặt ân cần, hỏi han:
“Lần này tập chắc mệt lắm, tắm rồi ăn nhanh cho nóng.”
"Cẩm Hà, cứ bình tĩnh, con trai lớn rồi,để nó tự làm, đừng quá bảo bọc như thế."
Triệu Thiên Hải mặt nghiêm nghị nhưng không giấu được ý cười trong đó. Quả thật là nghiêm phụ từ mẫu đúng kiểu gia đình truyền thống.
……………………………………………………………………………………………………
Ăn tối xong, hắn lại tiếp tục sự nghiệp ban đầu. Khai phá tiềm năng thân thể cùng tinh thần lực.
Lúc này đây, Triệu Thiên Dương đang cực kì chăm chú, người đầy mồ hôi. Mặt nhăm nhúm như thể chịu hết mọi thống khổ trên đời.
Bởi vì.... Hắn đang hít đất!
500..
501…
502…
“Vẫn chưa tới cực hạn,còn xa lắm.”
Triệu Thiên Dương vừa hít vừa lầu bầu.
"Bà nội thật... Ta muốn nghỉ a... Làm sao vẫn chưa mệt là thế quái nào...?"
"...."
Cái này thân thể thật làm hắn kinh ngạc. Bình thường lúc còn xông xáo, thể lực hắn tuy tốt nhưng chỉ duy trì khoảng năm mươi đến bảy lăm cái là cùng. Bây giờ toạch một cái, hít gấp gần mười lần, mà vẫn chưa phải cực hạn.
"Nhưng cũng phải ha, mình đâu còn là người phàm nữa. Nếu thành tích vẫn như cũ thì mới là kì lạ."
Hít xong hai ngàn cái, hắn đã nằm thở hồng hộc.Bây giờ hai ngàn cái chính là giới hạn của bản thân. Việc tiếp theo cần làm chính là hấp thu linh khí cùng nguyên tố để phục hồi cơ thể cùng củng cố linh hồn.
Nhắm mắt lại, hắn hô hấp từng hơi thật sâu, ý thức dần chìm vào não hải. Đây cũng là một trong những phương pháp kết hợp được ghi trong truyền thừa sách. Ý thức kết hợp linh hồn cùng thúc đẩy hấp thu, năng lượng tăng lên không chỉ là một hai lần. Mà bản thân hắn lại có hỗn độn thần hồn nên tốc độ hấp thu lại càng khủng bố.
Nếu như có ai trong phòng hắn sẽ phát hiện nơi đây bây giờ tràn ngập sương mù. Dù chỉ cần hít một hơi thôi cũng sẽ làm người cảm thấy sung sướng cùng khoan khoái. Nhưng, không ai biết được hỗn độn thần hồn kinh khủng tới mức nào, dù cho là Triệu Thiên Dương. Con số mà nó hấp thụ quả thật là thiên thư.
“Cái này cũng quá tà môn.”
Triệu Thiên Dương khóe miệng co giật nhìn cái kia thằng bé bên trong thức hải. Tên này thậm chí không thèm phân biệt giữa linh khí cùng thiên địa nguyên tố, cứ thế mà hút.
Phải biết rằng tu hành bên trong, hắn cũng từng thấy qua tiền bối giới thiệu. Tuy rằng không phải ai cũng giống nhau nhưng phần lớn tiền bối vẫn chọn kiểu công pháp tu hành đông phương. Ở đây ghi rõ, linh khí chỉ chuyên chúc cho thân thể để nâng cao tu vi. Còn nguyên tố thiên địa mới là linh hồn căn bản. Bởi vậy hiện tại, địa cầu không hề có người tu chân nữa. Có lẽ nơi nào đó bí cảnh còn sót lại thì tồn tại, nhưng không phải ở đây. Chốn đô thị này tuy nói linh khí cũng không phải quá ít nhưng so sánh với cái kia cổ thời đại thua kém đâu chỉ mười lần, mà cả trăm,ngàn lần.
Dù cho ngươi là siêu cấp thiên tài muốn tu luyện cũng vô cùng khó khăn. Triệu Thiên Dương mặc dù có thần bí giới chỉ cũng không thể tu hành như ngồi tên lửa được.Thậm chí la vô cùng khó khăn. Bởi như tư chất của hắn nếu là thời cổ đại chí ít cũng đạt đến Minh Tâm Cảnh cấp bậc.
Nhìn chằm chằm vào cái kia màu xám hồn thể, hắn bỗng nhận ra một điều. Cu cậu này lại có thể nhả ra linh khí, cũng là màu xám tro. Từng tia vụ khí xám tro đó lại tiếp tục đi qua tứ chi bách hải, mở rộng cho hắn càng nhiều kinh mạch.
" Hồn thể của mìn dĩ nhiên nghịch thiên như vậy?"
Triệu Thiên Dương thật sự đã chết lặng, nhưng ngay lập tức hắn liền hưng phấn:
“ Có cái này hồn thể giúp đỡ, ta không cần bận tâm về linh khí nữa rồi.”
Cái này thật là nhà hắn tổ tiên phần mộ bốc khói. Phải biết rằng mấy hôm trước, hắn còn đang bận tâm về tu luyện sự tình. Hấp tuy có nhanh nhưng điều kiện tiên quyết là có a. Lần trước hắn liều cũng là vì thế. Nhà hắn không hề có đủ linh khí, thiên địa nguyên tố có khắp mọi nơi, nhưng linh khí thì không.
Trùng kích Định Thần Cảnh lần ấy đã hù hắn chết lặng. Nhưng có lẽ, nếu không phát hiện được công dụng bá đạo của cái này hồn thể, hắn vẫn sẽ phải ra ngoài tu luyện, hoặc tìm một nơi nào đó đậm đặc linh khí hơn.
Và điều đó. dĩ nhiên là quá khó để thực hiện, mặc dù sau này hắn có thể, cũng không nghĩa là bây giờ hắn đã đủ điều kiện để làm vậy.
Cuồng hấp, chỉ hấp và hấp. Đó là toàn bộ suy nghĩ hiện tại trong đầu Triệu Thiên Dương. Và, trong lúc hấp thu khí sắc tro xám để rèn luyện bản thân. Cơ thể hắn đã xảy ra biến chuyển mà chính hắn cũng không hề biết.
- -----------
"Hô, trời đã sáng rồi ư?"
Triệu Thiên Dương nhìn về phía trước cảnh sắc. Những tia nắng đầu tiên đã ló dạng, hừng đông đang chiếu ánh ban mai rực rỡ cả một vòm trời. Chim thì líu lo khắp nơi đón chào ngày mới. Và hôm nay, hắn thấy tâm trạng mình đặc biệt tốt đẹp.
"Dậy, chuẩn bị đi học."
Bước ra khỏi cửa, hắn sải bước về phía trường của mình. Bây giờ còn sang tinh mơ, Triệu Thiên Dương muốn kiểm nghiệm thoáng một phát tốc độ bản thân. Hắn xem xét xung quanh, thấy rõ không ai, liền cúi thấp người, thấp giọng nói với bản thân:
“Đến a, để xem chính ta nhanh đến mức nào. Let show how fast I can!"
Trường Trung Học Phổ Thông - Một ngôi trường danh giá nhất của toàn bộ Á khu. Thành tích ở đây là nhất đẳng đấy, cũng đừng mong có bất kì gian lận nào để vào.
Ngôi trường này tựu khảo thí chính là học lực của thí sinh. Từ lúc sinh hắn đến giờ, điều mà ba mẹ hắn tự hào nhất chính là việc hắn thi đậu vào đây. Mà hiện tại, người đến lác đác, vẫn chưa có mấy ai.
Nhìn quanh quất cũng chỉ có một gã thiếu niên đang đứng ngay trước cổng trường. Đó là Triệu Thiên Dương. Hắn cau mày, nhìn vào cái đồng hồ:
“Đúng một phút đồng hồ, 3 km. Vẫn còn quá chậm a.”
Thiệt tình, hắn không biết câu nói đó muốn chọc người như thế nào. Lại để kẻ khác nghe hắn nói vậy chắc chắn cho rằng thằng này bị điên. 3 km - một phút,đó là khái niệm gì. Tính toán ra, ngươi mỗi giây chạy được năm mươi mét a.Đây là người làm được ư? Không, chỉ Triệu Thiên Dương mà thôi.
"Thiên Dương "– Một giọng nói thanh xuân tịnh lệ vang lên từ đằng sau hắn. Triệu Thiên Dương quay đầu lại, vẻ mặt hơi co giật, cố gắng mỉm cười:
“Chào buổi sáng, Ngọc Dao.”
Đối diện là một cái nữ hài tóc cột đuôi ngựa, hai mắt sáng to,tròn đen láy. Hoàn mỹ cơ thể, đủ lồi lõm các kiểu. Đây chính là trong miệng hắn thanh mai trúc mã – Trịnh Ngọc Dao.
"Cái tên đáng ghét nhà cậu, tại sao mấy bữa vừa rồi không đi học, người ta muốn gọi điện thoại liên lac cũng không được, hứ...!"
Trịnh Ngọc Dao chu miệng lên, vẻ mặt tức giận.Nếu có người lúc này thấy chắc sẽ rớt cằm xuống. Đường đường là hoa khôi của cả trường, siêu cấp băng lạnh nữ thần, bây giờ lại giống như một nhỏ bạn gái đang giận dỗi bạn trai của mình.
"Xin lỗi Dao Dao. Vừa rồi, mình mới xuất viện ra nên không nhận được tin nhắn của cậu."
Triệu Thiên Dương cười khổ nói, cái này hắc … hắn phải nhận.
Đối với Trịnh Ngọc Dao, không thể nói là hắn không động tâm. Là một kẻ bình thường đứng ngoài còn phải choáng với vẻ hoàn mỹ của nàng.
Huống hồ gì là một thằng đực rựa đã ở cùng nàng rất lâu. Nhưng cũng vì ở lâu, nên hắn có sức miễn dịch a. Và trong trường này, hắn cũng là phái nam duy nhất, chiếm hữu nụ cười của Ngọc Dao.
"Cậu có sao không? "
Trịnh Ngọc lo lắng hỏi. Mới rồi tức giận tiêu tan đâu không thấy. Không hiểu sao, khi thấy hắn biến mất, cô bé cảm thấy vô cùng lo lắng.
Mặc dù luôn tự nhủ, đó chỉ là bạn thân quan tâm lẫn nhau, nhưng cô biết, có một thanh âm thật sự luôn vang lên trong đầu. Quan hệ giữa hai người, có lẽ không chỉ dừng lại ở đó.
"Mình không sao,Dao Dao à. Từ nay về sau, cũng sẽ không kẻ nào có thể tổn thương được mình đâu...!"
Triệu Thiên Dương đáp lời, nở một nụ cười. Một nụ cười khiến Trịnh Ngọc Dao tim đập liên hồi.
Nhưng nếu cô biết suy nghĩ thật trong đầu hắn chắc sẽ cho thằng bạn mình một cú đấm vào mặt ngay.
Triệu Thiên Dương len lén nhìn cô, thầm nhủ:
"Bốc như vậy có cao quá không... Bị cô nàng này hố thì khổ lắm!"
Tuy nhiên... Phong cách luôn luôn mang lại hiệu quả bất ngờ...
Và đây là ý niệm trong đầu của cô bé.
“ Cậu ấy, thật khác với ngày thường, thật giống như đẹp trai hơn rất nhiều.” Trịnh Ngọc Dao đỏ mặt thầm nghĩ, dường như nụ cười ấy hòa tan mọi ánh nắng nơi đây. Xua tan đi cái lạnh của sương sớm.
(Miêu tả nghe mà rởn da gà...!)
"Thiên Dương, cậu biến lạ quá. Thật giống như thay đổi một ai khác vậy?"
Trịnh Ngọc Dao, ngượng ngùng, không dám nhìn thẳng vào mặt hắn.
“ Giống như, … trở nên cực kì tự tin.”
"Ừm, mình biết."
Triệu Thiên Dương nhẹ giọng trả lời. Dĩ nhiên chính hắn phải rõ chứ. Thế quái nào mà không thay đổi được. Thời điểm thể hiện độ ngầu là đây...!