Thần Cấp Triệu Hoán Sư

Chương 112: Tước đoạt

“Mọi người đừng hoảng … chúng tôi tới tiếp trợ đây!”

Ngay lúc nhóm Kiệt đang khổ sợ chống đỡ hai con Bì Trảo Thú, thậm chí đã có vài người tróc thịt bóc da vì bị móng vuốt của chúng sượt nhẹ qua. Máu tươi chảy thấm ướt cả bờ áo. Bên Cường đã xông tới la lớn, gần mười thằng thanh niên cùng hai cô gái lực lưỡng mang đao cùng côn gỗ vót nhọn lao vào tấn công Bì Trảo Thú dữ dội.

“Phanh ….!”

Cường dẫn đầu đoàn người giáng một cú chớp nhoáng lên đầu con Bì Trảo Thú gần họ nhất.

“Tê … tê … tê!”

Đau đớn đến lồng lộn, Bì Trảo Thú không ngờ con mồi vẫn còn tiếp viện, nó lại không có đủ trí tuệ để nhận ra rằng đồng bọn của nó đã chết dưới tay của chính những thú được xem là “ thức ăn” này.

“Grao …. Grao ….!” – Ngao rống lên hai tiếng tức giận, Bì Trảo Thú bỗng gầm lên giống như điên cuồng một dạng, thân thể xông thẳng tới ý đồ chém giết một phía để mở đường máu hội tụ cùng những Bì Trảo Thú khác.

“Cái gì …?”

“Cẩn thận, mau ngăn nó lại …!”

“Không được để nó làm loạn trận hình!”

Cách chỉ vài ba mét, Bì Trảo Thú dường như xe tăng vô địch, một đường lấy tốc độ cực nhanh nghiền áp qua, nhưng đổi lại nó là một thân tràn đầy máu tươi cùng vết thương, từng lỗ hổng đâm sâu thậm chí thấy cả xương cốt lộ hẳn ra ngoài.

Có điều, không ai làm được một chiêu chung kết tánh mạng của nó.

Mắt nhìn thấy toàn bộ muốn dạt hết ra để Bì Trảo Thú thoát thân, đến lúc ấy, bọn quái vật hội họp được với nhau, chỉ sợ nguy hiểm của bọn hắn sẽ càng lớn hơn.

“Muốn chết quái vật …!”

Hồ Quốc Trung bỗng gầm lên, từ đằng sau phóng tới, hai tay hóa thành gọng trảo khóa chặt Bì Trảo Thú từ sau.

“Mày giết chúng ta nhân loại nhiều như vậy, lại muốn chạy? “

Thanh âm của Trung lớn đến chấn động màng nhĩ của mọi người ở đó, hắn nhe hai hàm răng trắng bóng, mơ hồ từng từng máu tưới, vẻ mặt giống như ác ma từ địa ngục bò lên.

“Chém nó ….!”

“Mau … Con quái vật này không thể tấn công được nữa!”

Vừa lúc thấy con quái bị kìm kẹp thật chặt, dẫu cho hai ty vung vẩy loạn xạ, nhưng căn bản không quơ dính được ai, thậm chí bắp tay còn bị Hồ Quốc Trung vận sức hạn chế không cho hoạt động.

“Đâm này …!”

“Đâm.”

“Phốc …!”

Theo từng tiếng la hét cùng từng thanh âm vũ khí liên tục vang lên, Bì Trảo Thú chỉ kịp kêu “ Tê … tê …!” mấy chữ vô nghĩa rồi đầu gục xuống, nó đã vô lực phản kháng.

Đợi cái này cái Bì Trảo Thú triệt để mất đi chống trả sức mạnh ngã quỵ về sau, Hồ Quốc Trung buông ra hai tay, nghênh thiên té nằm trên đất, thở hổn hển, vừa mới không lâu sau, gần như hoàn toàn đã tiêu hao hết tất cả năng lượng tồn tại trong cơ thể, hắn tình trạng kiệt sức, toàn thân cũng không có chút nào lực lượng.

“Tốt lắm thanh niên!”

Cường một bên thở hồng hộc cười mắng,cả người hắn cũng đã rã rời, tứ chi mỏi mệt không chịu nổi. Trong cuộc đời của Cường,đây là lần đầu tiên mà hắn phải hoạt động dữ dội như vậy, bất chấp mệt mỏi cùng thương thế, giờ khắc này Cường mới nhận ra, bản thân mình dần dần trở nên hòa với cái hoàn cảnh mới này rồi.

“GRAO … grao …!”

Hốt nhiên, từng đợt thú rống thanh âm đột ngột vang vọng từ xa lại, mỗi lúc một dồn dập.

Đang gầm gè, người đầy máu me, Bì Trảo Thú duy nhất vốn đang chiến đấu với nhóm của Kiệt, nhìn như sức cùng lực tận, bỗng há mồm gầm thét lên những tiếng thật to… Hòa với những thanh âm đang vang khắp cả khu rừng, khiến cho người có cảm giác kinh hồn khiếp vía.

“Phốc …!”

Một đâm thẳng tiến, Trần Anh Chí mắt trợn trừng, cho con quái thêm vài nhát dao nữa. Vốn dĩ cả nhóm tụ tập đã đến hơn hai mươi người, chí đối phó với một con Bì Trảo Thú còn lại quả thực không khó, nhất là thằng này chết đến nơi còn gào với rú nữa.

“Phi …! Ta nhổ!”

Kiệt nhìn đã gục ngã xuống con quái, miệng chỉ kêu ư ử vài tiếng rồi bất động, mặt thoáng vẻ nhẹ nhõm. Nhưng rồi, Kiệt liền bật dậy, cố chống cây gỗ nhọn, mắt hướng phương xa chờ đợi.

“Vẫn còn hai con nữa sao, hay là lại thêm cơ chứ?”

Trịnh Đồng Dao nhỏ giọng thì thầm, ẩn chưa bên trong đó là sự bất lực cùng mê man.

“Đúng vậy … giờ phải làm sao đây? Chẳng lẽ đứng chờ tụi nó tới. Tiến đến nhà ga cũng gặp, muốn đợi bọn quái vật tiến đến để rồi bị động cho tụi nó đánh sao?”

“ Chúng ta cần làm gì lúc này hả?”

….

“Im lặng … CMNN!”- Hồ Quốc Trung đột nhiên giận dữ hét lớn.

“Quái vật cũng sẽ chết, chúng ta cũng sẽ chết, nhưng không phải là bị giết một cách vô nghĩa như vậy. Nơi đây chưa hẳn đã không có đường sống, tôi không tin con tàu bí ẩn kia lại muốn toàn bộ phải tang thân nơi đây!”

“Có thật vậy không …?”-Hà Cẩm Lệ yếu ớt nói – Không phải tôi muốn phản bác cậu … Mà …!

Ấp úng thanh âm không nói nên lời, nhưng nhìn vẻ mặt của cô cũng đủ hiểu là cô đã không còn nhiều lắm hi vọng về lại quê hương thân thuộc.

“Trước tiên muốn lo về chúng nó đã… Còn sống, chúng ta còn hi vọng, chết đi là mất tất cả!”

Cường nhìn về phương xa nhẹ nhàng thốt một câu, hai tay siết chặt mộc gỗ, bên eo dắt đao nhỏ.

Rầm… rập … rầm rập …!

Tiếng bước chân nặng nề mỗi lúc một gần hơn, cả đoàn người căng cứng, dàn sẵn trận hình đón địch.

Hai con Bì Trảo Thú đã quay trở lại!

Miệng nó còn đỏ lòm những máu, bên mép lủng lẳng một đoạn cánh tay mà tất cả nhận ra đó chình là mẩu áo màu vàng ố của một trong hai thằng nhóc răng sún khi trước.

“Chết tiệt!”- Một thanh niên trẻ mắng thầm, vẻ mặt thoáng chút hoảng sợ khi thấy cảnh cánh tay từng chút một bị Bì Trảo Thú thôn phệ vào bụng.

“Chúng ta muốn giết tụi nó … phải giết hết quái vật mới có thể về nhà!”

“Grao … grao …!”

Hai con quái vật ăn xong, khẽ liếm mép, mắt đỏ lừ chậm rãi bước dần tới, quan sát từng con mồi trước mặt. Có lẽ trong mắt nó, nhân loại chỉ là nhỏ yếu đồ ăn mà thôi, bởi vì thảm trạng của ba tên đồng tuy hiển hiện ra trước mắt nhưng bọn chúng vẫn chưa có đủ thông minh để ý thức được bản thân đang suy nghĩ sai lầm như thế nào.

Vù ….!

Chỉ thoáng thấy gió thổi, mọi người có chút chưa định thần thì hai con Bì Trảo Thú đã lao thẳng vào đội hình. Đặc biệt là con đi trước, thân hình nó so với những Bì Trảo Thú khác phải to hơn gấp rưỡi, móng vuốt trảo nhìn sắc bén và dài hơn hẳn.

“Tấn công, …!”

“Mau ngăn nó lại …!”

“Không được để nó xông phá trận thế của chúng ta.”

Đối mặt với nguy cơ to lớn,rõ ràng còn mạnh mẽ hơn nhiều so với lúc phải chiến đấu với ba con Bì Trảo Thú kia, đoàn người tựu cũng khó khăn giữ bình tĩnh.Tuy rằng trên hai mươi con người tụ tập lại đây, nhưng điều đó không có nghĩa toàn bộ có thể lao vào mỗi tên một kích vào quái vật được. Chỉ có năm sáu kẻ trực diện tài năng làm như thế.

Và hiện tại, Tạ Thế Kiệt, Nguyễn Trung Cường, Trần Anh Chí, Hồ Quốc Trung cùng hai thanh niên cường tráng nữa đang là con chim đầu đàn hứng chịu xung phong của con quái vật dữ tợn này.

Cường xông lên trước tiên, hét lớn một tiếng, hắn phóng mạnh đoản đao trong tay, ý đồ giảm bớt tốc độ của Bì Trảo Thú, tay con lại không hề rảnh rỗi, đâm thật mạnh về phía trước, giống như kị sĩ đang quyết đấu với quái vật vậy.

Păng …!

Một đâm nhanh đến lóa mắt, nhưng sức lực vẫn là người thường dường như không đủ nhìn đối với con quái vật có chút khác biệt đồng loại này, chỉ thấy nó hơi uốn người né qua đao mang, trên da chỉ vạch một kẻ nhỏ còn chưa đủ chảy máu, hai trảo huy thật nhanh đập ngay vào mũi nhọn gỗ của Cường.

Choang ….!

“Hự …!”

Cường hai tay run run, người té bay sang một bên, trên tay mũi nhọn thậm chỉ đã gãy đi một mảng lớn, cả thân thể của hắn tê rần, kết hợp khổ chiến từ lúc đầu khiến Cường cảm giác mình nhanh đánh mất đi sức chiến đấu.

“Mau … mau cản nó lại!”-Chế Văn Hoàng đầu đinh lắc lắc dữ dội hoảng sợ hét lớn.

“Phốc …!”

Thanh niên nhân đứng ngay bên cạnhCường lúc nãy, vội chớp lấy thời cơ thất thần của con quái, tiến đến định chém lấy một đao muốn dùng thế công ép buộc nó lui lại.

“Cẩn thận … con này không phải quái thường đâu!”

Cường một bên thở hồng hộc nhấc người dậy, vội vã la lên cảnh giác … Nhưng đã trễ rồi.

“Grao … Gừ …!”

Bì Trảo Thú to lớn bỗng gầm rú dữ tợn, hai mắt huyết hồng chợt lóe lên quang mang, cả thân hình đồ sộ của nó xốc thẳng tới, không màng đến đoản đao lạnh buốt chém thẳng vào làn da.

Phụt …!

Thanh niên nhân mắt mở to, tay hắn còn đang đâm thanh đao vào Bì Trảo Thú nhưng chưa hề xuyên qua lớn giáp dày ấy để gây thương tổn, một căn mạnh khỏe tinh tinh cánh tay cùng móng vuốt đã xuyên thủng lồng ngực, máu tươi thoáng chốc chảy ra ướt đẫm.

“Ư …Ư …ư..!”

Thanh niên nhân hơi há mồm, toát lên vài tiếng đau đớn vô nghĩa, bỗng nhiên, hai tay hắn siết chặt lại, đao ngay lập tức đâm thẳng vào thân thể Bì Trảo Thú…

“Các cậu … giết … g… i…ết … nó!”

Hồ Quốc Trung cùng Trần Anh Chí đứng hai bên phòng ngự, rõ ràng e ngại tại gây tổn thương cho thanh niên trẻ, Tạ Thế Kiệt liền đi trước, mộc gỗ vung thật mạnh đâm thẳng thanh niên trẻ xuyên thủng vào Bì Trảo Thú lồng ngực.

“Grao … grao ….!” – Âm thanh phẫn nỗ từ miệng nó toát ra liên hồi, rõ ràng con mồi nhỏ bé đã sắp chết, vậy còn cố gắng kéo theo nó chậm lại … Thật là sỉ nhục … Trong cả cuộc đời làm kẻ săn mồi của nó.

Nhưng thương thế ấy không phải trí mạng, bởi vì thanh niên nhân vừa kìm kẹp, đồng thời đã giảm bớt đi lực trùng kích từ côn gỗ.

“Tê. … Rống …!”

Thoáng theo tiếng gầm của con to lớn đi trước, nhỏ bé đi đằng sau bỗng nhảy sang một phía, quơ móng vuốt sắc bén tấn công mấy thanh niên gầy ốm cùng hai cô gái đang đứng tụt lùi đằng bên.

“Mơ tưởng tấn công ta …!”

Hà Cẩm Lệ, thoáng chốc nhanh nhẹn lăn người né tránh một trảo kinh khủng của nó. Cô lộn ngay ra đằng sau, hai tay giơ đao định tập kịch con quái vật.

“Phịch …!”

Một đâm bén gọt thẳng tiến sâu vào da, tuy không cách nào tổn thương chỗ yếu hại, nhưng khiến Bì Trảo Thú đau nhức vô cùng.

“Phiii …. ii … phiii…!”

Phát ra một tiếng bén nhọn hí, nó hai cái chân sau đã nghiêm trọng thoái hóa, gần như không có gì lực sát thương. Thế nhưng một đầu cái đuôi lại như chuột túi đồng dạng đấy, ngày thường có thể phối hợp hai cái cường tráng chân trước chèo chống thân thể, tại thời điểm chiến đấu, càng là có thể vung đi ra, lực sát thương cùng lực lượng hết sức kinh người. Lúc chiến đấu chẳng có ai để ý tới, bởi vì tụi nó chỉ kịp xài vuốt trước cùng trảo đã đủ để giết người hoặc bị người giết.

Mà nay bị tập kích sau lưng không đủ trí mạng, Bì Trảo Thú vừa kịp phản ứng, thô to cái đuôi quất lên dáng thẳng vào Hà Cẩm Lệ.

“Bạch …!”- Bị dính một đòn nặng nề, đầu óc gần như choáng váng, Hà Cẩm Lệ té ngã ra đất, mơ hồ còn thấy một cái miệng đầy máu muốn mở rộng ra táp bản thân.

“Cút ngay quái vật!” – Chế văn Hoàng lúc này bỗng nhiên dũng cảm, vác một bó lớn cây hét lớn lao đến, đập từng cú như trời giáng vào đầu con quái.

Tạ Thế Kiệt bên cạnh tay không rảnh rỗi, kế tiếp chém thẳng vào bụng con quái vật.

Xoẹt …!

Theo âm thanh xé rách vang lên, bụng của Bì Trảo Thú nhỏ thoáng cái bị mở ra đường vết rách cực lớn ngay giữa bụng. Vết thương dài gần nửa mét, có thể nói muốn mạng!

“Mẹ mày … còn không chết!” –Một cái mặc đồ vét trung niên như nổi điên hét lớn, chân chạy tới đạp thẳng vào cây đao con đang lưu tại bụng nó.

Phụt …!

Máu tươi văng tung tóe … Bì Trảo Thú chỉ kịp kêu ô ô hai tiếng, móng vuốt còn chưa vươn tới Hà Cẩm lệ tựu té ập xuống đất. Cái đuôi nó vẫn còn quẫy quẫy một cách vô lực nhưng chỉ là phí công. Hai cái thanh niên trẻ đã tiến đến cho nó hai chém nữa, kết thúc mạng sống của một kẻ săn mồi đỉnh cấp!

Cuối cùng Bì Trảo Thú, nó là mạnh nhất ở đây, cũng là con quái vật đầu tiên mà Cường thấy sự khác biệt trong bảng tra xét.

*Ma hóa thú – Bì Trảo Thú

*Miêu tả: Thú vật đã bị hắc ám ô nhiễm, thần trí mơ hồ, trừ đồng loại ra tỏa dục vọng ham muốn ăn uống đối với giống nòi khác, mặc dù có thể sinh sản nhưng tỉ lệ không cao. Da dẻ đen nhánh, được phủ một lớp sừng dày, đao kiếm bình thường khó lòng chém nhập. Mặt trên có hai con mắt hí màu đỏ,đồng tử đen ngòm kết hợp màu máu, vẻ bề ngoài nhìn giống Tinh tinh nhưng chiều cao chỉ cỡ người bình thường. Hai tay có vuốt sắc nhọn, duỗi ra nhiều nhất mười xăng ti mét. Răng nanh bén, dùng để cắn xé con mồi.

*Chủng tộc: Thú tộc

*Huyết thống: Ma hóa chi huyết ( thú huyết thường gia nhập thêm hắc ám lực lượng.)

*Đẳng cấp: Cấp một ( Tinh Anh) -sức chiến đấu cao gần gấp đôi Bì Trảo Thú phổ thông.

*Tiềm lực: Ba sao

*Vũ khí: Trảo nhận – dài mười lăm xăng ti, tự nhiên co duỗi.

*Kĩ năng: Vung trảo – vận sức dùng trảo để chém giết đối phương, sát thương gây ra cực lớn.

Dĩ nhiên là Tinh anh quái!

Đây chính là điều Cường không hề ngờ được.

Mắt hắn lom lom vào con quái vật, mặc dù nó có tinh anh đi chăng nữa, song trảo nan địch nhiều người. Vận mệnh của nó đã xác định rồi.

Nhưng nói như vậy không có nghĩa là giết nó rất dễ dàng, ngược lại đã có hai thanh niên phải bỏ mình cùng ba kẻ bị tương trong lúc vây công. Đổi lại, Bì Trảo Thú thương thế đã mỗi lúc một nhiều, máu bây giờ nhuộm đỏ thẫm cả bộ da nâu đen vằn ri của nó.

Cái này Thạch Trảo Thú cũng rất thông minh, tựa hồ minh bạch nó tuy nhiên lợi hại, nhưng nếu như bị nhiều cái nắm lấy vũ khí nhân loại vây quanh, hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Nhất là tình thế hiện tại thân thể không cho phép nó tiếp tục dây dưa với con mồi.

Grao … Grao …

Hai cánh tay khỏe mạnh không ngừng mạnh mẽ đâm tới, tựu là không cho mọi người đối với nó hình thành vây quanh, không cách nào chính thức đối với nó tạo thành thêm tổn thương.

“Ăn một gây của lão Cường ta!”

Vừa lúc nhổm dậy tới, Cường xách côn cho nó một cú mạnh mẽ vào đầu.

“Phi … phi … phi …!”

Giống như biết Cường thế tới nguy hiểm, Bì Trảo Thú không ngờ lại lẩn tránh công kích, hai trảo huy ra bỗng kéo một phát.

“Á…!”

Bên cạnh bỗng vang lên tiếng hét thảm, là của Phan Văn Thông. Hắn trúng chiêu rồi, trên đùi bị vạch ra mảng lớn máu, thịt cũng bị tước đi một miếng,sâu gần thấy xương.

“Grao …!”

Vừa công kích xong Phan Văn Thông, Bì Trảo Thú hướng tới một bên đâm loạn chạy …! Điên cuồng lao tới thế mà không ai dám cản nó.

Nhưng nó chạy sai phương hướng a!

Bởi vì con quái hiện tại đâm đầu thẳng vào một mớ dây leo đã kết thành dây bay thẳng tới, và người cầm chắc chính là Trịnh Đồng Dao!

Rẹt …! Rẹt …!

Bì Trảo Thú lăn lăn lộn dữ dội, ý đồ dùng sức mạnh thoát khỏi vây khốn.

“Còn muốn chạy à??”

Cường ánh mắt đỏ lên, hai tay cầm gậy gỗ xông đến đập liên hồi vào đầu con quái giống như điên khùng một dạng. Bên cạnh Hồ Quốc Trung cùng mấy thanh niên cũng xách đao các loại tới công kích.

Khoảng một phút sau,Bì Trảo Thú chỉ kịp kêu ư ư rồi cứng đơ lại.

Hơi thở dừng hẳn, không còn chống cự, chỉ này Tinh anh quái đã chết!

“Phù …!”- Cường thở một hơi,hai mắt chợt tối sầm, thân hình lảo đảo suýt té. Bỗng nhiên, hắn nghe được một thanh âm quen thuộc.

“Bíp … Tự tay đánh chết quái cấp một tinh anh,có thể sử dụng “ tước đoạt” để thu hoạch về một kỹ năng, xin hỏi Thiên Tuyển giả có muốn dùng hay không?”

“Cái gì …?”

Cường vẻ mặt ngơ ngác, hắn không ngờ mình đánh giết rất nhiều quái vật vẫn không có nhắc nhở,ai dè bây giờ hệ thống lại phát ra tin tức. Chẳng lẽ tự thân chung kết một con quái vật mới có thể sử dụng tước đoạt với nó!

Đây quả thực quá làm khó người.