“ Điều này thì ngươi không cần biết, ngươi chỉ cần biết rằng Hạ gia chúng ta hiện tại không giết ngươi, tương lai cũng sẽ như vậy. Trừ khi ngươi gây hại cho nhân tộc chúng ta, đến lúc đó không cần người khác ra tay, đích thân ta dù mất mạng cũng sẽ kéo ngươi theo.”
Lời của Uẩn Lam nói ra không có một chút nào giống như đang hù dọa Dương Long, đôi mắt đen láy của nàng ánh lên một tia chính khí cùng nghiêm túc. Dương Long thở ra một hơi, đưa tay ngoắc ngoắc con đại cẩu, thấy Dương Long ngoắc, nó nghoe nguẩy cái đuôi rồi như một đạo ánh sáng lóe lên đã xuất hiện trước mặt Dương Long.
Dương Long bật dậy, “phật” một cái hắn đã ngồi trên lưng của con đại khuyển. Quay sang Uẩn Lam cùng Tiểu Ngọc hai người, Dương Long mở miệng nói.
“ Nếu như các ngươi đã biết thân phận của ta hết rồi thì ta cũng không cần thiết phải ở lại đây, hẹn ngày tái ngộ.”
Hơi đưa hai tay lên chào một cái, đúng lúc Dương Long cùng đại khuyển định nhảy ra khỏi phòng, thông qua cửa sổ rời đi thì Uẩn Lam lại phất tay lên, nội khí của nàng như một cơn gió lập tức đẩy cửa sổ đóng kín lại.
Uẩn Lam mỉm cười nhẹ, nhìn Dương Long một cái lắc đầu rồi nói.
“Ngươi hiện tại chưa đi được, vừa rồi ngươi cùng Tiểu Ngọc gây ra đại họa gì ngươi còn chưa biết sao?”
Vừa nói, Uẩn Lam vừa hướng ánh mắt chấp vấn đến Dương Long. Không đợi hắn nói gì, nàng lại tiếp tục nói tiếp.
“ Hai người các ngươi cũng thật lớn lối, đến con Thái Cực Thần Khuyển này cũng dám vơ vét. Các ngươi không biết đây là một trong những trấn tràng chi bảo của Huyết Thú tràng Nhật Nguyệt Thành này hả?”
Lời vừa nói ra, không những Dương Long giật mình mà ngay cả Tiểu Ngọc vốn xem như quen thuộc nơi này cũng biểu cảm không kém.
“ Tiểu Thư, không phải chỉ là một con Thái Cực Thần Khuyển thôi sao, tuy nó khó thuần nhưng cũng không khó bắt đến mức phải xem như một bảo vật trấn phái a.”
Tiểu Ngọc một bên cũng chen vào biện hộ. Đúng như Tiểu Ngọc nói, tuy Thái Cực Thần Khuyển là loại yêu thú xếp hạng trong cường giả, nhưng thực tế bên ngoài tuy không phải cứ muốn là nhìn thấy được nhưng cũng không quý hiếm đến mức phải xem nó như bảo vật vậy a.
Nghe Tiểu Ngọc nói, Uẩn Lam lắc đầu thở dài một cái, hướng sang nàng giải thích.
“Nếu nó là một con Thái Cực Thần Khuyển bình thường thì chẳng nói làm gì, nhưng con thú này thì lại hoàn toàn khác, vừa nói Uẩn Lam vừa phất tay một cái, lúc này miệng của con đại khuyển bỗng dưng mở lớn, lưỡi của nó cũng theo đó thè dài ra bên ngoài.
“ Nhìn vào lưỡi của nó xem.”
Uẩn Lam hướng hai người Dương Long nói.
Nghe nàng nói, Dương Long cũng nhảy xuống khỏi lưng của đại khuyển, đưa mắt nhìn vào cái miệng đang mở lớn, còn cái lưỡi thì thè dài ra kia. Tiểu Ngọc cũng nhẹ nhàng bước đến ngoái cổ nhìn sang.
“Ồ!” Đập vào mắt Dương Long lúc này lại là một cánh hoa, nhưng đúng hơn lúc này nó lại giống một ngôi sao có mười hai cánh.
Như nghĩ đến điều gì đó, Dương Long kinh ngạc thốt lên.
“ Thái Dương Ấn? Đây phải chăng là Thái Dương Ấn trong truyền thuyết?”
Nghe Dương Long nói, Uẩn Lam đôi mắt cũng chớp động, khuôn mặt cũng tỏ ra khá kinh ngạc.
“Không nghĩ đến, ngươi vậy mà cũng hiểu biết nhiều đấy.”
Vừa nói, nàng lại phất tay lên một cái, lúc này con đại khuyển lại trở về bình thường như chưa có gì xảy ra.
“Đúng là Thái Dương Ấn. Đỉnh cấp thần ấn của thần thú trong truyền thuyết.”
Chỉ nghe Uẩn Lam xác định là đúng thôi, tâm trạng của Dương Long lúc này cũng kinh hãi một phen. Thái Dương Ấn, thực chất đúng hơn là một vế bớt thiên phú chỉ có ở yêu thú. Tương truyền rằng, nếu yêu thú xuất hiện Thái Dương Ấn ở vị trí càng kín đáo thì tương lai có khả năng lớn, khi tu vi của nó đạt đến Thiên Tôn Cảnh sẽ khiến thiên địa ban phước, công pháp thần cấp sẽ xuất thế. Về lý do vì sao lại có việc thiên địa ban phước kì lạ này thì không ai có thể giải thích được.
Cũng từng có lời đồn rằng, ma vực cũng đã từng đoạt được một truyền thừa thần cấp công pháp như vậy. Nhưng cũng không biết vì lý do gì mà thần cấp công pháp kia lại không được cường giả ma tộc khai quang xuất thế. Nên thực hư của việc “Thái Dương hiện – Thần pháp xuất” này cũng chỉ giống như một thần thoại, chưa ai kiểm chứng được. Dẫu vậy, nhưng bây giờ nếu có cơ hội thu nạp được một yêu thú mà trên cơ thể có Thái Dương Ấn thì cũng không ai từ chối a. Huống chi con yêu thú này lại còn xếp trong hàng ngũ vương giả yêu thú. Tim của Dương Long cũng hơi đập nhanh, hiển nhiên tâm trạng của Dương Long lúc này cũng đang hồi hộp, không phải hắn đang sợ bị kẻ khác truy sát mà đang mong chờ liệu rằng có thu được cái công pháp thần cấ mà thiên địa ban thưởng kia không a.
Điều chỉnh lại cái suy nghĩ xa vời của mình. Dương Long mỉm cười nhẹ hướng Uẩn Lam hỏi.
“ Vậy giờ ý của ngươi là ta và Tiểu Ngọc nên mang nó đến Huyết Thú Tràng để tạ tội với những kẻ đó a?”
Nghe Dương Long nói, Tiểu Ngọc vội chen ngang vào.
“Không được, rõ ràng là bọn họ vô liêm sỉ. Thấy chúng ta đặt cược số của cải lớn, họ sợ thua nên mới mang nó ra để đấu với chúng ta, mà quy tắc trước giờ nếu đối thủ mất mạng thì Thú Nô của kẻ đó sẽ thuộc về đối thủ. Tiểu Thư, muội cùng Tiểu Hoàng cũng không hề làm gì quá đáng a.”
Vừa nói, Tiểu Ngọc vừa hướng Uẩn Lam với vẻ mặt cầu khẩn. Hiển nhiên nàng ta cũng chính vì hứng thú hơn với cái Thái Dương Ấn trên lưỡi của đại khuyển hơn nên mới phải làm cái trò thà chết không trả này.
Thấy cái dáng vẻ hám tiền của tỷ muội thân thiết với mình Uẩn Lam cũng cười tươi một tiếng, thở dài nói nhẹ.
“ Được rồi, em bớt làm trò với ta đi,ta cũng không lạ gì cái tính của em a.”
Dùng một giọng điệu châm chọc nói với Tiểu Ngọc, sau đó nàng mới hướng Dương Long mà nói.
“Tiểu Hoàng, ngươi tạm thời nên đi theo chúng ta sẽ an toàn hơn. Nếu ngươi nhất quyết muốn đi ta cũng không cản, nhưng nếu như thế e rằng ngươi cũng không mang nó đi xa được.” Vừa nói, Uẩn Lam vừa hất hất chiếc cằm nhỏ xinh của nàng về phía đại khuyển. Như cũng nghe hiểu được ý của Uẩn Lam, con đại khuyển này “ứm” một tiếng rồi nằm phệch xuống đất, nhắm mắt lại lim dim ngủ.
Dương Long cũng đành lắc đầu với tên to xác này. Đang lúc hắn còn phân vân việc đi hay ở thì Uẩn Lam lại hỏi tiếp.
“ Ngươi làm sao mà lại thu phục được con yêu thú này, đừng nói với ta người và nó là đồng loại. Ta không biết ngươi là ai, nhưng ta có thể đoán được ngươi là nhân tộc giống ta.”
Lời Uẩn Lam vừa nói ra, Tiểu Ngọc nghe được cũng “hứ” một tiếng, hướng Dương Long trừng mắt. Hiển nhiên nàng ta tin Uẩn Lam hơn, và phát hiện mình trước đây đã bị Dương Long lừa rằng hắn chính là Tiểu Hoàng. Dù rằng Tiểu Ngọc đến giờ cũng không tin nhưng nàng cũng không biết Dương Long rốt cuộc là tồn tại như thế nào a.
Mà nghe Uẩn Lam hỏi, Dương Long cũng hơi thất thần một chút. Trong đầu của hắn bất giác lại hiện lên hình ảnh trận chiến vừa xảy ra ở Huyết Thú Tràng kia. Vốn dĩ trước đó Dương Long chỉ nhờ Tiểu Ngọc ngăn cản tên đại hán tên Trương Lực kia để hắn tranh thủ thời gian dùng tinh thần lực khống chế thân thể của con đại khuyển này. Nhưng khi hắn bị một hất của Thái Cực Thần Khuyển làm hắn đập mặt vào màn phòng hộ của đấu tràng thì bất chợt, lần bị hất văng vừa qua đó giống như một chìa khóa, nó giúp Dương Long khai mở ra một đoạn khẩu quyết không biết được cất giấu ở đâu trong cơ thể hắn. Đến lúc này Dương Long vẫn nhớ như in từng chữ của đoạn khẩu quyết này.
- Thiên Địa sinh ẩn, tử vong đoạn tuyền
- Tinh thần cung, tử vong tiễn
- Phá toái thiên mệnh.
Đoạn khẩu quyết này tuy chỉ có ba câu ngắn ngủi nhưng ngay khi nó vừa truyền vào đầu thì Dương Long lúc đó như vô thức đưa tay lên, ngay lập tức một chiếc cung bằng tinh thần lực còn một mũi tiễn bằng tử vong lực được hình thành. Càng kì lạ hơn khi Dương Long nhớ lại bản thân hắn lúc đó như bị một lực lượng nào đó khống chế tinh thần. Hai tay của hắn nhanh chóng bắn ra phát tiễn thần bí kia. Đồng thời khi vừa hàng động xong thì tay của hắn cũng vô thức nhất lên điều khiển tử liên hoa hạ sát tên tráng hán đang đứng gần Tiểu Ngọc.
Thấy Dương Long thất thần, Uẩn Lam “ừm” lên một tiếng, kéo Dương Long trở lại với thực tại.
“ậm, ừ” một tiếng, lúc này Dương Long mới hướng Uẩn Lam cùng Tiểu Ngọc giải thích. Dĩ nhiên hắn không thể nào nói thật rằng có một lực lượng thần bí nào đó điều khiển hắn. Mà hắn chỉ nói nửa thật nửa dối rằng bản thân là con của một đại năng yêu tộc, nên có được truyền thừa một số bí pháp của yêu tộc mà thôi. Nghe Dương Long nói, Uẩn Lam tuy cũng không tin hắn lắm nhưng cũng không truy cứu nhiều. Nàng chỉ gật đầu một tiếng rồi hướng Tiểu Ngọc nói.
“ Em qua phòng ta ở tạm, đêm nay Tiểu Hoàng hắn sẽ ở với con đại khuyển này.”
Lời vừa nói xong, như nhớ ra điều gì đó, Uẩn Lam lại hướng sang Dương Long hỏi.
“ Ngươi tên là gì vậy, định để ta gọi ngươi là Tiểu Hoàng mãi sao?”
Vừa nói, Uẩn Lam vừa che miệng nở một nụ cười mê người.
Còn Dương Long thì cũng dở khóc dở cười, hiển nhiên hắn cũng chẳng hề ưu ái gì cái tên thú cưng kia a.
“ Gọi ca là Dương Long, hai nha đầu các ngươi chỉ mới 16-17 tuổi, còn ca ca cũng đã lớn hơn các ngươi ít nhất 2-3 tuổi rồi. Sau này cứ liệu mà xưng hô cho phải phép a.”
Dương Long một bộ dạng cao nhân đắc đạo, đầu ngẩn cao, tay chắp sau lưng vừa đi đi lại lại vừa nói. Thấy dáng vẻ của hắn, Tiểu Ngọc thì không nhịn được cười phá lên, còn Uẩn Lam bình tâm hơn những cũng không nhịn được mà phát ra tiếng cười khúc khích.
“ Được rồi, ngươi nghỉ ngơi sớm đi, chuyện của Huyết Thú Tràng ta đã nhờ Trắc lão giúp đỡ, người của Huyết Thú Tràng sẽ không gây khó dễ gì với chúng ta đâu. Dù sao bọn hắn có đại bảo vật nhưng lại không bẩm báo lại với Hạ Minh Tông, còn chiếm dụng làm của riêng thì cũng chẳng phải hạng tốt lành gì. Nhưng nếu ngươi rời khỏi đây thì ta không đảm bảo được an toàn của ngươi đâu. Nhớ đấy”
Nói xong, không đợi Dương Long trả lời, Uẩn Lam đã xoay người rời đi,còn Tiểu Ngọc thì quay lại, đưa tay lên mặt le lưỡi ra làm mặt quỷ rồi khúc khích cười chạy theo Uẩn Lam.
Dương Long cũng mệt mỏi với hai nha đầu này, ngã ra giường thở dài một hơi.