- Thiếu gia, vừa rồi là chuyện gì? ta nghe có tiếng động lớn, có phải có kẻ nào muốn gây bớt lợi cho cậu không?
- Hừ! Thật to gan, ngay cả thiếu gia của lão tử cũng dám động vào.
Trán niên to cao này gọi là Minh Đường. Vừa nói, hắn vừa huơ huơ cái dao bầu to tướng của hắn ra trước.
Minh Đường thực chất là người hầu của cha Dương Long.
Nghe nói, năm đó hắn bị yêu tộc truy sát, may mắn gặp được cha của Dương Long, không những được cứu thoát mà còn được ông sử dụng lượng lớn “Thiên khí” của bản thân để chữa lành vết thương rất nặng tại vị trí tim.
Cũng từ đó hắn đã theo cha của Dương Long cho đến tận bây giờ, trở thành người đáng tin cậy nhất của Dương gia.
Bề ngoài, Minh Đường là một trán hán tầm 50 tuổi, tu vi của hắn lúc này cũng được xem là một cao thủ Phá Thần Cảnh.
Cả người hắn có vẻ rất đồ sộ, những bắp thịt săn chắc với làn da hơi ngăm đen làm cho người khác khi nhìn vào hắn có vẻ tự giác không đánh mà run.
Lúc này trên người lão Minh mặc một chiếc áo mắc chéo qua một nửa vai, để lộ ra một nửa bên vai còn lại.
Trên vai trần này còn để lộ một vết sẹo lớn chạy dài từ vai xuống tận vị trí trái tim.
Đây có lẽ là vết thương sau lần thập tử nhất sinh được Dương Nhãn, cha của Dương Long cứu vớt mà để lại.
Cái quần rộng thùng thình của hắn lúc này đang bay lất phất như tạo hình của một vị anh hung cứu vớt muôn dân.
Còn trên khuôn mặt của Lão Minh thì hơi nhăn lại nhìn Dương Long, có vẻ rất long lắng cho sự an nguy của cậu khi động tĩnh lớn xảy ra vừa nãy.
Nhìn thấy vẻ mặt tuy không được hiền lành nhưng lại rất chân thật của Minh Đường, bất giác Dương Long cảm thấy thật ấm áp.
Đã rất lâu rồi cậu mới thấy sự lo lắng như vậy đến từ Minh Đường, có thể nói Minh Đường hiện tại là người thân duy nhất của cậu ở tại Đinh gia này.
Kìm nén lại cảm xúc trong lòng, Dương Long nhìn Đường Minh lắc đầu thở dài, nói:
- Minh thúc, ngài làm gì mà cuống cả lên vậy, ta vẫn bình an mà.
- Vừa rồi chỉ là sự cố trong lúc ta luyện công, không vấn đề gì, không vấn đề gì.
Vừa nói cậu vừa nhìn quanh nhà tắm một lượt. Vừa rồi đột phá, động tĩnh tương đối lớn, không chỉ bồn tắm bị vỡ ra văng khắp nơi, ngay cả một góc tường cũng đã vỡ ra tạo thành một khoản trống trải.
Lúc này có vài tiểu thị nữ của Đinh phủ đi ngang qua, vừa nhìn qua lỗ hổng thì bắt gặp ngay bộ dạng của Dương Long đang đứng ở nơi đó.
Người thì hơi khom, 2 chân thì khép lại, tay thì cầm gáo nước để che phía trước hạ thân, tay còn lại thì bụm ở phía sau.
Thấy cảnh này mấy tiểu thị nữ kia vội vàng quay mặt đi, bước chân nhanh hơn gấp đôi bình thường, trên miệng đỏ kia còn kèm theo nụ cười khúc khích.
Lúc này Dương Long chỉ muốn tìm cái lỗ chui xuống cho nhanh. Vội nhìn sang Minh Đường với ánh mắt cầu khẩn.
Lúc này, có vẻ Minh Đường hắn cũng nhận ra có điều không đúng nên vội vàng ậm ờ quay ra ngoài đóng cửa phòng lại, trước khi đi còn không quên kèm theo nụ cười hắc hắc.
Lúc này trong phòng chỉ còn mình Dương Long, vội vớ lấy đống quần áo đã gấp sẵn trên giường mặc vào.
Sửa soạn chỉnh trang đâu vào đấy lúc này cậu mới mở cửa phòng đi ra.
Không đợi cậu nhắc, 2 tiểu thị nữ ban nãy lúc này mặc vẫn còn đỏ ửng vội gọi một số gia đinh khác đi vào dọn dẹp lại đống hỗn độn trong phòng.
- Thiếu gia, chuyện vừa rồi là việc gì a.
- Ngài làm ta thiếu chút nữa lật tung cả phủ đệ này để tìm ra kẻ dám gây bất lợi cho người.
Lúc này, Minh Đường đã trở lại với vẻ mặt dữ tợn vốn có của mình, nhưng ánh mắt lại nhìn Dương Long một cách triều mến.
Có thể nói, từ ngày cha mẹ của cậu mất, Minh Đường là người tận tình nhất chăm sóc Dương Long.
Dù rằng, Dương Long đã từng cho phép hắn rời đi, nhưng lão nhất quyết một lòng đi theo Dương Long từ lúc cậu chỉ là một tiểu hài 7 tuổi cho đến tận bây giờ.
Vì vậy trong lòng của Dương Long tuy chưa từng nói ra, nhưng địa vị của Minh Đường trong lòng cậu không khác mấy cha của mình.
Ho khan một tiếng, lúc này Dương Long mới thuật lại một lượt việc mình đã thành công đột phá vào cực hạn của cảnh giới Nhân Lực cảnh.
Đặc điểm để nhận biết quá trình cực hạn này rất dễ dàng, chỉ cần thử vận công để tiến hành một lượt tẩy rửa, mở rộng đan điền sẽ lập tức bị công pháp phản phệ.
Thường thì chỉ đau nhẹ cả người, nhưng có trường hợp nặng có thể dẫn đến chấn vỡ đan điền, cả đời trở thành phế nhân.
Nhưng những trường hợp này rất khó xảy ra. Với Dương Long cậu chỉ thấy hơi ê ẩm ở khắp các kinh mạch, còn đan điền thì chỉ hơi nóng.
Nhưng dẫu vậy, Dương Long cũng không cố để thử phá vỡ cực hạn này.
Từ cổ chí kim, người có ý định phá vỡ cực hạn đan điền lần 2 rất nhiều, nhưng tất cả những kẻ này hoặc trở thành phế nhân, hoặc vì phản phệ mà chết thì chưa có ai thành công.
Còn lúc này trên mặt của Minh Đường đã biến mất sự dữ tợn, mà thay vào đó là một sự vui mừng.
Dương Long đã ở cảnh giới này hơn 5 năm, điều này lão tất nhiên hiểu rõ. Nhiều khi lão Minh còn có suy nghĩ, liệu rằng có phải Dương Long có phải cả đời cũng không đạt cực hạn không!
Ngay cả vị Hồn Thần, người sáng lập Hồn Tông cũng chỉ dùng hơn 3 năm để đạt cực hạn Nhân Lực cảnh.
Còn Dương Long thì sao, bao nhiêu tài nguyên tu luyện đổ vào người cậu cứ như chảy vào đông không đáy.
Bảo sao bây giờ hắn không cảm thấy vui mừng.
Với tu vi Phá Thần của hắn, hắn hoàn toàn có thể nhìn ra sự thay đổi của Dương Long bây giờ.
Nhưng cũng bởi vì quan tâm quá dẫn đến tâm loạn, nên lão mới không nhìn ra được huyền bí bên trong.
Kéo Dương Long lại một mái hiên gần phòng của cậu, lão sử dụng thần thức của mình để kiểm tra một lượt lại đan điền của Dương Long.
Vì là người thân thích, nên Dương Long cũng không hề ngăn cản lão làm điều này. Để mặc Lão Minh xâm nhập vào đan điền của cậu.
Nếu là ngoại nhân, việc xâm nhập vào bên trong đan điền này rất nguy hiểm, bởi nếu không chống cự kịp thời, kẻ khác có thể sử dụng tinh thần lực để phá hủy đan điền bất cứ lúc nào.
Bất chợt Lão Minh hắn kinh hô một tiếng, vội hít vào 1 ngụm khí lạnh, nhìn Dương Long như nhìn một con quái vật.
- Trời ạ. Thiếu gia, đan điền của ngài có thể ngang bằng ta lúc đạt Tinh Thần cảnh a.
- 2 cảnh giới lớn, trời ạ. Đây là cái nhận được sau hơn 5 năm cực hạn Nhân Lực cảnh a.
Lúc này biểu tình trên mặt hắn thật khiến người ta không nhịn được cười.
Dương Long cũng không nói gì, chỉ ậm ở cho qua. Tranh thủ lúc này vừa đột phá cực hạn, cậu thử nhắm mắt lại lần nữa cảm nhận thân thể một lượt.
Đúng như Minh Đường nói, đan điền của Dương Long lúc này lớn hơn trước khi đột phá rất nhiều. Có thể nói là mở rộng thêm gấp đôi so với lúc trước.
Ngay cả kinh mạch lúc này cũng lưu thông nội khí nhanh hơn gấp mấy lần.
Mở mắt ra, thở ra một hơi, mang theio một nụ cười nhẹ. Còn đối diện cậu lúc này, Minh Đường vẫn còn nhìn cậu ngơ ngác.
Một lúc sau hắn mới hoàn hồn lại.
- Thiếu gia, có phải sắp tới phải tham dự Hồn Tông chiêu sinh không.
Đối với việc Hồn Tông chiêu sinh cũng không phải bí mật gì, nên Lão Minh hiển nhiên biết.
- Ừ! Ta cũng đang tính báo thúc biết việc này.
- Thúc thấy… ta có nên đi Hồn Tông để tìm nguyên nhận 5 năm trước họ cứu viện chậm trễ không?
Nhìn thẳng vào mắt Minh Đường, Dương Long đề cập đến vấn đề mà hắn đang băn khoăn.
Lúc này, Minh Đường cũng lâm vào trầm tư. Một lúc sau hắn mới mở miệng.
- Thiếu gia, lúc trước Lão gia và Phu nhân mất, đối với việc này Hồn Tông cũng có giải thích rằng việc quân của họ bị tập kích ở trên đường tiếp viện.
- Việc này, ta cho rằng họ nói thật. Nhưng có một việc ta phải cho ngài biết.
- Sở dĩ Lão gia và Phu nhân bị người ta đồn là tử trận ta lại không tin vào điều này.
Vừa nói, ông vừa sờ vào vết thương trên người của mình rồi như đang nhớ lại điều gì đó.
Nghe được điều ông nói, Dương Long bất giác cả người căng thẳng. Cố trấn tĩnh vừa định mở miệng thì Minh Đường lại nói tiếp.
- Đêm đó tuy ta được lệnh của Lão gia ở lại phủ để bảo vệ cậu. Nhưng dù vậy ta vẫn có thể khẳng định rằng Lão gia có lẽ vẫn chưa chết.
- Có lẽ người khác sẽ không dám đoán bừa việc này. Nhưng cậu nên nhớ trên người của ta được Lão gia sử dụng Thần Nhãn cùng Thiên khí để chữa trị, giữ lại tánh mạng cho ta.
- Nếu Lão gia xảy ra chuyện gì, tuy ta sẽ không phải chết bất dắt kì tử nhưng vẫn sẽ ảnh hưởng trở lại vết thương cũ. Nhẹ thì phế nửa người, nặng thì mất cả tu vi.
- Nhưng hiện tại cậu thấy đấy. Ta vẫn bình an vô sự. Trước đây vì cậu còn quá nhỏ, ta sợ cậu kích động mà làm điều xằng bậy. Nhưng hôm nay ta phải nói cậu biết điều này để sau khi cậu rời khỏi đây có thể cố gắng tìm hiểu những bí mật bên trong về việc Lão gia và Phu nhân mất tích.
Nói đến đây, đôi mắt của Minh Đường đã đỏ hoe. Khuôn mặt dữ tợn vốn có bây giờ lại nhăm nhúm như sắp khóc.
Có thể thấy tình cảm mà ông giành cho Dương gia, cho ân nhân cứu mạng của mình là lớn như thế nào.
Còn Dương Long bây giờ cậu không thể nén đi xúc động của mình, 2 tay cậu siết chặt đến chảy cả máu.
Đôi mắt biến thành màu đỏ, nước mắt bất giác rơi xuống trên khuôn mặt non nớt của cậu bé 13 tuổi.
Trên miệng cậu lúc này thì đang mấp máy như muốn nói điều gì đó.
Đúng lúc này một tiếng gọi lớn nhí nhảnh vang lên.
- Long ca, Long ca, ra ngoài chơi với muội đi.
Bên ngoài là tiếng gọi của Thiên Nhi, lúc này cô bé đã đổi cho mình một bộ váy xanh, đôi hài nhỏ màu trắng trên đôi bàn chân nhỏ của cô bé đang thoăn thoắt chạy đến.
Vội lau đi giọt nước mắt, cố gắng kìm nén xúc động của bản thân.
Còn không quên nháy mắt với Minh Đường một cái, lão hiểu ý gật gật rồi đứng dậy đi vào chỉ huy những người khác sửa lại căn phòng đã bị phá nát một góc.
- Muội suốt ngày không lo tu luyện chỉ ham chơi, không sợ bị cha muội cấm không cho gặp huynh như lần trước à?
Nhìn Thiên Nhi đang vui vẻ chạy vào mái hiên, xúc động lúc trước bây giờ cũng đã vơi bớt.
Nhưng không phải là mất đi, chỉ là giấu ở sâu hơn trong lòng.
- Muội còn sợ sao, huynh không nghe vừa nãy cha muội bảo huynh sau này khi đến Hồn Tông phải chăm sóc muội à?
Vừa bước vào mái hiên, Thiên Nhi đã cầm lấy tay của Dương Long vừa lắc qua lắc lại vừa nói.
Bất giác nhìn thấy 2 tròng mắt của Dương Long lúc này vẫn còn đỏ làm cho cô bé cảm thấy lung túng.
Vội vàng đưa 2 tay lên sờ vào má của Dương Long, khuôn mặt thì lại mang vẻ lo lắng vừa hỏi.
- Huynh bị gì vậy, không phải nghe muội nói huynh vui quá nên khóc chứ?. Hay là huynh không muốn chăm sóc muội?
Nghĩ đến điều gì đó, bất chợt đôi mắt của Thiên Nhi cũng chợt đỏ hoe.